Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 50



Ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi kiếm xuyên qua tầng mây.

Đấu trường khổng lồ sừng sững nơi đó, từng vòng khán đài từ thấp đến cao được xây bằng bậc đá thô ráp, những bức phù điêu được chạm khắc tinh xảo miêu tả lại cảnh chiến đấu, các chiến binh vung nắm đấm, từng thớ cơ căng cứng, toát lên sức mạnh nguyên thủy đầy mãnh liệt.

Thiếu nữ mặc áo choàng trắng nằm rạp trên võ đài của đấu trường, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.

Tiếng hò reo từ khán đài vang lên rầm rộ và đồng loạt: “Kẻ Buông Xuống! Kẻ Buông Xuống! Đứng dậy! Giành chiến thắng đi!”

Có khán giả mới đến chưa rõ tình hình liền huých người bên cạnh đang cổ vũ nhiệt tình, ánh mắt đảo khắp các võ đài tìm kiếm: “Kẻ Buông Xuống đâu?”

Vị khán giả đã hét đến đỏ mặt tía tai nhân cơ hội nghỉ lấy hơi, chỉ tay nói: “Võ đài số 221, người mặc áo choàng trắng chính là cô ấy.”

“Kẻ Buông Xuống có thực lực sánh ngang các hiệp sĩ, chẳng phải có thể vào thẳng Trường Thí Luyện sao? Sao lại đến đấu trường này? Cô ấy thật sự là Kẻ Buông Xuống à?”

“Vì sao đến đấu trường thì không rõ, nhưng cô ấy đúng là Kẻ Buông Xuống, có dị năng, tôi xem cô ấy đánh ba ngày rồi, chỉ là dị năng của cô ấy nhìn chẳng có tác dụng gì, yếu đến đáng thương.”

“Vậy mà anh vẫn cổ vũ hăng thế hả?”

“Anh nói gì vậy, có bao nhiêu Kẻ Buông Xuống liều mình giúp chúng ta đóng Trường Thí Luyện lại, họ là anh hùng của toàn bộ Tarvia này, anh hùng thì phải được đãi ngộ như anh hùng chứ!”

“Nói cũng đúng.”

Lại thêm một khán giả mới nhập hội cổ vũ, tiếng hò reo vang dội như sấm khiến Lê Lễ thật sự muốn khóc.

Khán giả đúng là đang cổ vũ nhiệt liệt cho cô, nhưng đối thủ của cô thì sẽ không nương tay.

Mỗi lần đánh bại được thêm một đối thủ là thêm một phần khả năng chiến đấu vì Tarvia, ai cũng dốc hết sức lực.

Lê Lễ đã đánh suốt ba ngày rưỡi, mỗi ngày dậy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó, với tỷ lệ trung bình mười ba thua một thắng, cô đã cố gắng tích góp được mười hai trận thắng.

Thật sự không phải cô yếu... có lẽ cũng hơi yếu thật, nhưng nguyên nhân chính là vì đấu trường cấm dùng vũ khí.

Cấp bách cấp bách, một người bình thường thì làm sao đánh thắng được quyền vương Tyson?

Với tỷ lệ thắng này, trong khoảng thời gian trước khi bị cưỡng chế vào phó bản, dù có liều mạng cô cũng không thể thắng nổi một trăm trận.

Mồ hôi nhỏ từ cằm xuống, Lê Lễ chống tay lên đất cố bò dậy.

Cô cảm thấy cơ thể bị đánh đến mức cứng cáp còn hơn cả bò viên đặc sản vùng nào đó, vừa dai vừa đàn hồi.

Đối thủ lần này vẫn là người quen cũ, Donnie nhìn Lê Lễ bị anh đánh gục, mặt đầy ngơ ngác: “Cô nàng pháp sư phép thuật này, sao tự dưng lại yếu đến thế?”

Anh nhớ hồi ở Tháp Cao, cô nàng pháp sư này còn mạnh hơn anh một chút cơ mà.

Sắc mặt Lê Lễ lập tức có phần khó xử, như thể có chuyện khó nói: “Nói ra thì dài lắm, nhưng tôi thật sự rất muốn thắng trận này…”

Cô liếc Donnie một cái, mong anh hiểu được điều chưa nói thành lời của mình.

Donnie lập tức gật đầu, dường như đã hiểu ý cô: “Tuy tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô yên tâm…”

Mọi chuyện dường như có chút hy vọng, Lê Lễ chờ mong câu nói tiếp theo.

“Cô yên tâm, tôi công nhận sự tôn nghiêm và dũng khí khi cô bước vào đấu trường, tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Ánh mắt anh kiên định như thể sắp gia nhập Đảng.

Lê Lễ thật sự phát điên với đám người Tarvia đầu óc cứng nhắc này.

Hai người đánh nhau nắm đ.ấ.m như gió, trông như có mối thù truyền kiếp, nhưng thực ra cuộc nói chuyện diễn ra rất hòa nhã.

Lê Lễ lộn người né cú đá quét vào bắp chân mà Donnie tung ra, vừa tấn công vừa thở hổn hển hỏi: “Anh có người thân hay bạn bè mắc phải Cái Chết Đen không?”

Donnie tuy ngạc nhiên vì sao cô lại hỏi chuyện đó, nhưng vẫn trả lời: “Ai mà chẳng có chứ? Ba mẹ tôi đều mắc Cái Chết Đen, tuy mới giai đoạn một, tôi kiếm được ít Ngọc Thanh Tẩy, nhưng ít ra cũng tạm kiềm chế được bệnh tình.”

“Vậy anh có muốn chữa khỏi cho họ không?”

Vừa dứt lời, ánh mắt Donnie lập tức bừng sáng, Lê Lễ nhìn anh chậm rãi nói: “Tôi là trị liệu sư, anh biết nghề này chứ? Để tôi thắng trận này, tôi có thể giúp…”

Nắm đ.ấ.m của Donnie chững lại trong một thoáng.

Thế nhưng ngay sau đó, đáp lại Lê Lễ là những đòn tấn công càng thêm dữ dội. Cô giơ tay đỡ cú đ.ấ.m nhắm vào bụng, tức giận nói: “Anh thật sự muốn vào Trường Thí Luyện đến vậy sao?”

Chàng trai vốn còn ầm ĩ nãy giờ, giọng đã trầm xuống: “Không ai lại không muốn vào Trường Thí Luyện cả. Bảo vệ Tarvia, bảo vệ quê hương của chúng ta là điều mà mỗi người nên làm.”

“Dù tôi có thể chữa khỏi cho cha mẹ anh? Dù vào Trường Thí Luyện có nghĩa là cái chết?”

Ánh sáng từng lóe lên trong mắt Donnie đã dần tắt lịm, nhưng giọng nói của anh lại càng kiên định: “Tôi chỉ biết rằng, nếu không đóng được Trường Thí Luyện, sẽ chỉ có thêm nhiều người nữa mắc Cái Chết Đen, biến thành bóng đen rồi chết!”

Từng câu hỏi của Lê Lễ giống như từng liều adrenaline tiêm thẳng vào Donnie, người không biết còn tưởng cô đang cổ vũ tinh thần cho đối thủ.

Trời đất một lần nữa đảo lộn, Lê Lễ không biết đã bị đánh ngã bao nhiêu lần, chỉ biết cô lại nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm lên bầu trời mà mình đã quá quen thuộc.

Trọng tài bắt đầu đếm ngược.

Trong tiếng cổ vũ vang dội như núi lở biển gầm, Lê Lễ nằm im trên mặt đất thật lâu, không còn gắng gượng đứng dậy nữa.

Kế hoạch chẳng phát huy được chút tác dụng nào, còn cô hiện tại cũng chẳng có khả năng giành được 100 trận thắng.

Câu hỏi đó, cô đã hỏi đến lần thứ 157, mà vẫn không có một ai đồng ý với giao dịch của cô.

Ngay cả 12 trận thắng mà cô đạt được, đối thủ cũng đều thua trong danh dự.

Ngay cả Lê Thư cũng đã vào Trường Thí Luyện, sống c.h.ế.t chưa rõ, cô có vào thì cũng có ích gì?

Huống hồ, cô còn chưa vượt qua được ngưỡng cửa để bước vào.

Qua từng trận đấu liên tiếp, Lê Lễ cuối cùng cũng chịu đối diện với sự thật – với thực lực hiện tại, dù có vào Trường Thí Luyện thì cũng chỉ uổng công.

Trời dần tối, đến giờ đóng cửa của Đấu Trường.

Khi cô cúi đầu ủ rũ rời khỏi đấu trường, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên đường.

Bước chân Lê Lễ khựng lại, cuối cùng vẫn bước đến: “Hứa An Ninh.”

Hứa An Ninh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt lấm lem của cô, khẽ gật đầu: “Cố trụ được ba ngày rưỡi, còn mạnh hơn Đừng Phiền chút.”

Lê Lễ cúi đầu, không nói gì.

“Còn đánh nữa không? Nếu không thì về căn cứ người chơi đi, nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng vào phó bản.”

Lê Lễ trong lòng còn lấn cấn, nhưng lúc này lại chẳng có cách nào, cô lặng lẽ đi theo sau Hứa An Ninh, khẽ hỏi: “Mười ngày không ra khỏi Trường Thí  Luyện, thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?”

Hứa An Ninh dừng bước, bị Lê Lễ không để ý đ.â.m phải lưng, cô hơi nghiêng mặt, hàng mi rũ xuống: “Về lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng Lê Thư vào Trường Thí Luyện số 11.”

Lê Lễ lập tức nảy sinh tia hy vọng: “Phó bản đó đặc biệt sao?”

“Trường Thí Luyện số 11 là phó bản duy nhất hiện giờ không reset. Từ lúc nó xuất hiện đến nay chưa ai phá giải được, hệ thống gọi nó là ‘Tàn Tích Thời Quang’.”

Một khe nứt không gian đen ngòm mở ra trong con hẻm vắng, Hứa An Ninh kéo Lê Lễ đi vào.

“Trường Thí Luyện không phải phó bản tự sinh, mà là tái hiện lại mười ngày cuối cùng của các thế giới ở thời kỳ mạt thế. Nếu người chơi không thể ngăn chặn tận thế, đến ngày thứ mười, cả thế giới đó sẽ bị hủy diệt cùng toàn bộ người chơi. Đến ngày thứ mười một, phụ bản reset lại, cho đến khi có người thành công phá giải.”

Trở lại công hội, Hứa An Ninh nhận chai nước từ tay Đừng Phiền, uống một ngụm rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

Đừng Phiền rút tay lại, khoanh tay trước ngực, nhìn Lê Lễ mặt mũi bám đầy bụi, khoé môi cong lên, trong lòng khoái chí.

Nhìn là biết ngã sấp mặt không ít lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Được Hứa An Ninh công nhận là “còn mạnh hơn Đừng Phiền chút” — Lê Lễ liếc cô ta một cái, không tính toán, chỉ mắt long lanh nhìn Hứa An Ninh hỏi: “Vậy nghĩa là Lê Thư vẫn còn sống đúng không?”

Đừng Phiền xen vào: “Không, bước chân vào Trường Thí Luyện số 11 là coi như c.h.ế.t một nửa rồi.”

Hứa An Ninh đau đầu nhìn hai người sắp cãi nhau, nếu trong công hội mà không có Lê Thư, cô thật sự không chịu nổi nữa.

“Tôi ít ra còn trụ được ba ngày rưỡi, còn cô thì sao? Cấp của cô còn cao hơn tôi mà.”

“Tôi gọi là dừng đúng lúc! Với lại tôi vốn đã có tư cách vào, không cần thắng 100 trận vẫn vào được!”

“Thế cô đến đấu trường làm gì? Mất mặt à?”

“Không phải vì tìm chị cô thì cô tưởng tôi muốn đến chắc?”

Trên mặt Lê Lễ hiện ra một dấu chấm hỏi, như thể lần đầu hiểu rõ về Đừng Phiền: “Đi tìm Lê Thư? Cô á?”

Hai người nói nhanh như b.ắ.n rap, Đừng Phiền lỡ lời xong liền im bặt, còn Lê Lễ thì nhìn sang Hứa An Ninh chờ xác nhận.

“Hôm Lê Thư vào số 11 cô ấy đã hô muốn vào theo, nhưng ‘Tàn Tích Thời Quang’ khác biệt, lúc đó cô ta mới lv.27, tôi nói nếu trong ba ngày thắng được 100 trận ở đấu trường thì sẽ cho cô ta vào.”

Lê Lễ luôn tưởng Đừng Phiền không ưa gì Lê Thư, nên mới ghét lây sang mình, giờ xem ra chẳng phải vậy.

“Kết quả thì cô cũng đoán được, ngày đầu thắng được 25 trận, hai ngày sau bỏ luôn, chuyển sang vào phó bản để lên cấp.” Hứa An Ninh nhìn Lê Lễ, nói: “Nên cô vẫn mạnh hơn cô ấy chút.”

Lê Lễ nghĩ đến chiến tích ba ngày rưỡi chỉ thắng 12 trận của mình, cười gượng: “Ừ… chắc vậy.”

Đừng Phiền thấy vẻ mặt cô, mắt đảo một vòng, định nói gì đó.

Trước khi hai người lại bắt đầu cãi vã, những tia sét nhỏ li ti lóe lên trên không trung, còn Hứa An Ninh thì ung dung ngồi bên cửa sổ nhấp một ngụm nước.

Hai người đang đứng bật dậy lại yên lặng quay về chỗ, ngồi xuống một cách "hòa bình".

Hứa An Ninh nhìn Lê Lễ, nói: “Mặc dù Trường Thí Luyện số 11 không reset, nhưng cũng đừng hy vọng quá nhiều. Không ai biết vì sao nó không reset, nhưng từ khi xuất hiện đến nay, chưa từng có người nào bước vào rồi trở ra.”

“Vậy tại sao Lê Thư vẫn phải vào?”

Rõ ràng nguy hiểm như thế, đúng như lời Đừng Phiền nói “bước vào là c.h.ế.t một nửa”.

Lê Lễ rất khó hiểu.

Đừng Phiền hừ lạnh một tiếng: “Vì chị cô không muốn sống nữa. Cô ấy nói em gái không ở trong trò chơi sinh tồn, nên không còn gì vướng bận, xoay người đi luôn, cũng chẳng đoái hoài gì tới công hội.”

Thật sự nhiều lúc Hứa An Ninh chỉ muốn bịt miệng Đừng Phiền lại, may là Lê Lễ còn biết điều hơn cô ta một chút, không cãi lại.

Cô nhìn Lê Lễ đã rệu rã ngồi trên ghế, khẽ giải thích: “Không chỉ có Lê Thư, dù là người chơi hay cư dân Tarvia, chưa từng ngừng bước tiến vào Trường Thí Luyện số 11. Bởi vì đây là nguồn ô nhiễm lớn nhất hiện giờ.”

“Nếu có thể đóng được nó, có lẽ thời gian còn lại dành cho chúng ta sẽ kéo dài thêm. Giờ Tarvia đã có dấu hiệu tận thế, mà chúng ta hiện tại cũng đang sống nhờ vào Tarvia.”

Chuyện của Lê Thư không phải ngày một ngày hai là giải quyết được, nhưng ít ra, vẫn có khả năng cô ấy còn sống.

Lê Lễ dần bình tĩnh lại, bộ não hỗn loạn mấy ngày nay cũng dần rõ ràng.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lê Lễ đứng dậy tạm biệt, quay về căn nhà gỗ nhỏ của mình.

Mấy ngày sau khi vượt qua phó bản Thành Phố Trên Mây còn mệt hơn cả lúc đang trong phó bản, Lê Lễ chỉ muốn nằm bẹp trong ổ nhỏ nghỉ ngơi mấy ngày chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng Trường Thí Luyện “Tàn Tích Thời Quang” lại như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu cô.

Đó là phó bản cô nhất định phải vào, nhưng trước đó, cô buộc phải nâng cao thực lực, nếu không thì sẽ trắng tay mà thôi.

Cảm giác khẩn thiết muốn lên cấp như một cây roi quất vào sau lưng, Lê Lễ mới nghỉ ngơi một đêm, tinh thần tuy còn mỏi mệt, nhưng cô đã lập tức triệu hồi hệ thống.

【Đang tiến hành rút ngẫu nhiên phó bản, xin chờ…】

【lv.3: Khuôn Viên Kinh Dị】

【lv.2: Mạo Hiểm Lâu Đài】

【lv.1: Ký Túc Xá Ma Quái】

?

Có gì đó… sai sai.

Thật sự quá sai luôn.

Không ngờ đời này cô còn được thấy lại phó bản cấp 1.

Dù nghe tên có vẻ chẳng mấy tốt lành, nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi cảm động.

Lê Lễ âm thầm phỉ nhổ bản thân đã bị hệ thống PUA (tẩy não) thành công.

Phó bản cấp 1 vốn dành cho người chơi lv.1–20, hiện tại cô lv.15, vốn dĩ nên được chọn vào loại này.

Lê Lễ lập tức chọn luôn ứng cử viên khiến cô rung động.

【Người sinh tồn Lili, phát hiện bạn đã tiến vào phó bản】

【Yêu cầu vượt ải lần này: sống sót trong 10 ngày】

【Xin lưu ý, đây là phó bản sinh tồn, hệ thống cấm sử dụng cửa hàng và không gian】

Luồng hơi nóng ập vào khiến Lê Lễ tức tốc cởi bỏ áo khoác lông vũ, quần áo giữ nhiệt, găng tay, mũ mới mua, trên người chỉ còn mỗi áo thun trắng dài tay và quần bò.

Dù vậy, ở trong ký túc xá chẳng khác gì cái lồng hấp bánh bao, cô vẫn vã mồ hôi đầm đìa.

Lê Lễ lại xắn tay áo, kéo ống quần, trông chẳng khác gì sắp ra đồng cấy lúa.

Cô thầm mong phó bản này là kiểu nông trại vui vẻ săn quái, chứ đừng là kiểu phó bản sinh tồn “thân thiện với người mới” như cô Ma Nữ nào đó từng nói.

Cô thật sự làm gì cũng chẳng bao giờ gặp thời.

Phó bản sinh tồn.

Cô đã nghe đến cái tên này không dưới vài lần, thể loại phó bản này thường đi kèm với điều kiện thời tiết cực đoan, được người chơi gọi là nơi rèn luyện thể chất tốt nhất.

Nhưng chẳng ai nói với cô là bị cấm dùng không gian và cửa hàng cả.

Kết hợp với cái tên của phó bản, nơi này đúng là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Lê Lễ thở dài, bắt đầu quan sát xung quanh.

Ký túc xá ma quái thực ra chỉ là một phòng ký túc xá sinh viên rất đơn giản, kiểu giường tầng – dưới bàn, trên giường – dành cho tám người.

Giường của Lê Lễ là giường số một, gần cửa phòng. Lúc này, bảy người chơi còn lại trên các giường khác cũng lần lượt ngồi dậy, vừa hối hả cởi quần áo vừa cảnh giác nhìn nhau.

Bảy người chơi đủ mọi độ tuổi, nam nữ đều có, cấp thấp nhất là lv.5, cao nhất cũng chỉ lv.11.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Cô còn nhìn thấy cả Bạc Hà – đã lv.7.

Quả là trùng hợp.

Cuối cùng Lê Lễ cũng có ngày “trỗi dậy”, lần đầu tiên trở thành người chơi có cấp cao nhất trong phó bản.

Đối mặt với ánh mắt dè dặt và âm thầm dò xét của những người khác, Lê Lễ trấn định vô cùng, vững như núi.

Thì ra… đây là thế giới của kẻ mạnh.

Thật không quen lắm.