Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 51



Phòng ngủ phía trong cùng có một cánh cổng vòm, sau cổng là bồn rửa mặt và nhà vệ sinh, ngoài cùng còn có một ban công nhỏ để phơi quần áo.

Trên bức tường trắng phía trên cổng vòm không treo đồng hồ mà thay vào đó là một chiếc tivi màn hình đen nhỏ.

Chăn ga gối đệm trên mỗi giường đều có màu sắc thống nhất, trong cái nóng như lò hấp, mỗi chiếc chăn ít nhất cũng nặng tám cân, lại không có rèm giường, hoàn toàn không có chút riêng tư nào.

Có vài người chơi vừa đá chăn ra là lộ hết, chẳng ngại gì việc để người khác thấy chiếc quần dài màu đỏ thẫm; có vài người thì mướt mồ hôi rúc trong chăn lục đục thay đồ, ai nấy đều bận rộn việc của mình, tạm thời không ai mở lời nói chuyện.

Trên bàn dưới mỗi giường đều sạch sẽ, ngoài một món trông giống đồ chơi nhỏ ra thì chẳng có gì khác.

Đó là một món đồ chơi có cán dài, phía trên tay cầm là ba bàn tay nhiều màu sắc, trông giống hệt đồ chơi trẻ con bình thường, đến mức Lê Lễ thật sự không nghĩ ra nó có tác dụng gì.

Cô đưa mắt nhìn lên từng chiếc giường một, phát hiện trong phòng ký túc xá tám người lại tập hợp đủ mọi lứa tuổi nam nữ già trẻ.

Ngoài Bạc Hà nằm bên tay phải cô – giường số 2, ba giường giữa là hai người già khoảng chừng sáu mươi tuổi, một nữ lv.11 tên Phương Tú Liên, một nam lv.9 tên Bách Hồng Vĩ.

Gần phía nhà vệ sinh hơn, giường số 5 và 6 là một nam một nữ trẻ tuổi lv.8, người tóc vàng có ID là “Duy Ngã Độc Tôn”, người còn lại là một cô gái có vẻ hoạt bát sáng sủa tên là “Tinh Hà Xán Lạn”.

Cặp giường trong cùng có vẻ là tổ hợp “bố bỉm – con nhỏ”, lv.10 Trang Khâm An còn chưa kịp hiểu rõ tình hình đã mồ hôi nhễ nhại bế ngay đứa nhỏ lv.5 tên là Hữu Hữu từ giường xuống, đang cởi đồ cho cậu bé mặt đỏ bừng vì nóng.

Trông Hữu Hữu chỉ tầm năm sáu tuổi, xem như là người chơi nhỏ tuổi nhất mà Lê Lễ từng tận mắt nhìn thấy cho đến nay.

Mạo Mạo từng nói, người chơi dưới 12 tuổi sẽ được hệ thống buộc chung với người giám hộ, ít ra cũng có một chút quan tâm nhân văn, chỉ là kiểu tổ hợp này thật sự rất hiếm gặp.

Giường của Lê Lễ nằm gần cửa phòng ký túc xá nhất, cô nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng chú ý đến tờ giấy A4 màu trắng dán trên cửa.

Tờ giấy này ở trạng thái rách nát như vừa bị xé ra, chỉ còn lại mấy chỗ được dán keo rất chắc là còn bám dính, cô chẳng cần xuống giường cũng có thể nhìn rõ hàng chữ in đậm phía trên cùng — “Nội Quy Quản Lý Học Sinh”.

Vẫn còn nhìn rõ năm điều lệ trên tờ giấy.

Điều thứ nhất: Vui lòng không rời khỏi phòng ngủ tùy tiện, đặc biệt là trong khoảng thời gian từ 22:00 đêm đến 8:00 sáng hôm sau.

Điều thứ hai: Sau khi phòng tắt đèn, xin hãy đảm bảo rằng cửa sổ và cửa ra vào đã được đóng kỹ.

Điều thứ ba: Khi quản lý ký túc xá kiểm tra vào ban ngày, xin hãy giữ cho phòng ngủ sạch sẽ, gọn gàng.

Điều thứ tư: Khi quản lý ký túc xá kiểm tra vào buổi tối, xin hãy đảm bảo đã ngủ trước thời điểm đó, nếu không thể, hãy rúc toàn bộ cơ thể kể cả tóc vào trong chăn.

Điều thứ năm: Mỗi người bắt buộc phải hoàn thành một tiết học hiệu quả mỗi ngày.

Còn ba chỗ vốn dĩ là vị trí của các điều lệ khác đã bị xé rách, không để lại bất kỳ từ ngữ nào, hoàn toàn không cho người chơi cơ hội đoán mò.

Lại còn chơi mấy cái “truyền thuyết luật lệ” nữa chứ.

Lê Lễ chẳng thèm đoán, dựa theo kinh nghiệm từ phó bản “Nông Trại Vui Vẻ”, cô tuyên bố bản thân đã vô địch trong phó bản này.

Boss mạnh nhất ở Nông Trại Vui Vẻ chỉ là thây ma lv.7, cô – một người chơi lv.15 – chẳng lẽ còn phải sợ mấy thứ này?

Chỉ cần thực lực đủ mạnh, quỷ quái hay luật lệ gì đó cũng chẳng đáng sợ, Lê Lễ bây giờ chỉ muốn hô to một câu: “Luật của tôi chính là luật.”

Mang theo khí thế hừng hực, cô đang định rút trường thương ra để dũng cảm bước ra khỏi phòng khám phá thế giới bên ngoài thì chợt ý thức được hệ thống không gian đã bị cấm.

Nói cách khác, thương của cô biến mất rồi.

Chỉ số tấn công từ 94 điểm rớt xuống còn 44 điểm cơ bản, sau khi buff bản thân một lần thì có thể đạt 52 điểm, nếu cộng thêm buff thứ hai thì có thể đánh ra được 74 điểm sát thương.

Nếu không có gì bất ngờ thì sống sót qua phó bản này cũng chẳng quá khó, thậm chí khi so với những người chơi khác vẫn còn nguy cơ mất mạng, thì tình cảnh của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Nhưng cái cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục vẫn khiến người ta đau tim.

Những người chơi khác đã lần lượt xuống giường, tuy không quen thân gì nhau, nhưng cũng có thể trò chuyện vài câu.

Chỉ là tạm thời chưa ai dám bắt chuyện với Lê Lễ.

Bạc Hà cũng không ngờ lại gặp được Lê Lễ ở đây, cô tự nhận mình vượt phó bản nhanh đã là dạng “cày cuốc trong cày cuốc”, nhưng hiển nhiên Lê Lễ còn nhanh hơn.

May mắn là theo hiểu biết của cô, Lê Lễ là kiểu người “việc không liên quan đến mình thì mặc kệ”, mặc kệ người khác làm loạn thế nào, chỉ cần không chọc đến cô thì cô chẳng quan tâm gì hết.

Cô ta hoàn toàn không có cái gọi là “chính nghĩa”.

Mà vừa hay, đó cũng là thứ mà Bạc Hà ghét nhất. Dù sao thì cô ta là người theo chủ nghĩa vị kỷ tuyệt đối, chưa từng hợp nổi với kiểu vai chính chính nghĩa.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Trong phó bản này, người chơi có cấp độ cao nhất chính là Lê Lễ, đối với những người chơi khác, thực ra đó là một điều may.

Lê Lễ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cô nghiêng đầu liếc qua thì thấy Bạc Hà đã thu ánh mắt lại.

Cô cũng không chú ý thêm đến “người quen” này, trong khi các người chơi khác còn đang lác đác trò chuyện, Lê Lễ đã trực tiếp mở cửa bước ra khỏi phòng.

Ngay khi cô rời đi, những người chơi vẫn luôn âm thầm quan sát Lê Lễ lập tức im bặt.

“Đại ca… cô ấy cứ thế mà bước ra ngoài rồi sao?” – Tinh Hà Xán Lạn nhìn chằm chằm cánh cửa, là người đầu tiên lên tiếng tỏ rõ sự kinh ngạc.

Gã tóc vàng phụ họa: “Người có cấp độ như thế thì muốn làm gì chẳng được, cô ta mà muốn g.i.ế.c người thì cũng chẳng ai ngăn nổi.”

Phương Tú Liên hơi nhíu mày: “Tôi thấy cô gái đó cũng tốt mà, đừng ăn nói linh tinh rồi rước họa vào thân.”

Tuy tuổi của bà đã cao, nhưng cũng là người chơi có cấp độ cao thứ hai sau Lê Lễ, câu nói này vừa ra, gã tóc vàng liền không dám nói gì thêm.

“Quy định quản lý nói không được tự tiện ra khỏi phòng, lại bảo phải hoàn thành tiết học hiệu quả, lẽ nào là muốn chúng ta đến giảng đường lên lớp?” – Trang Khâm An đứng sau cánh cửa đọc nội quy rồi lẩm bẩm tự nói – “Có khi nào cô ấy ra ngoài là vì chuyện này?”

“Quy định quản lý?” – Những người chơi đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy kéo nhau ra cửa xem.

Hữu Hữu kéo tay anh ta, nhỏ giọng thì thầm khi anh quay sang: “Không phải đâu, chị ấy không phải muốn đi học đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trang Khâm An kín đáo liếc sau lưng một cái, thấy không ai để ý đến Hữu Hữu mới nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Suỵt.”

“Quản lý ký túc xá? Đó là quái vật à?” – Tinh Hà Xán Lạn ghé đầu đọc qua vài điều quy tắc, lập tức nắm bắt được nhân vật xuất hiện trong hai điều lệ.

Phương Tú Liên đáp: “Có thể lắm, tôi đã trải qua năm phó bản rồi, chưa từng gặp ai khác ngoài người chơi cả.”

Khi Lê Lễ thấy hai chữ “quản lý ký túc xá” cũng từng suy nghĩ về nó, theo cô, nó giống NPC hơn.

Mặc dù Hứa An Ninh từng nói chỉ có trường thí luyện mới có NPC sống, nhưng phó bản này tên là “Ký Túc Xá Ma Ám” – đều là ma quỷ cả rồi, vậy thì có một NPC c.h.ế.t cũng hợp lý thôi.

Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, Lê Lễ nhìn mấy con quỷ đang lơ lửng phía trước mà nghĩ.

Đám quỷ này không đáng sợ, chỉ là những người bình thường trong suốt mờ mờ đang lơ lửng, tinh thần trông không ổn định, chỉ cần không đến gần thì chúng cũng chẳng có ý định tấn công.

Tạm thời mà nói, thử thách lớn nhất trong loại phó bản sinh tồn này không phải là quái vật, mà là thời tiết khắc nghiệt.

Nóng thật sự.

Giống như bước vào một phòng xông hơi ở 60–70 độ, so ra thì trong phòng ký túc xá còn đỡ hơn đôi chút, nhưng cũng không đáng kể.

Quần áo của Lê Lễ đã ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa vớt ra khỏi nước.

May là sau khi đi gần nửa vòng quanh khuôn viên trường, cô đã tìm thấy nơi mình muốn đến – một siêu thị mini nằm ở tầng hai của căn-tin học sinh.

Gọi là siêu thị mini thì hơi nâng tầm, thực ra nó chỉ nhỉnh hơn tiệm tạp hóa ven đường một chút.

Trong siêu thị chỉ có hai cái kệ hàng – một kệ để vật dụng sinh hoạt, một kệ để nước và đồ uống.

Thức ăn chỉ có mấy gói snack treo đầy trên tường, cộng thêm một cái bàn nhỏ bày đầy đồ ăn vặt bán theo cân.

Số lượng vừa đủ để người chơi sống sót trong mười ngày, nhưng không có không gian hệ thống hỗ trợ, nếu muốn tích trữ cho đủ mười ngày thì phải chạy đi chạy lại nhiều lần.

Quỷ trong nhà nguy hiểm hơn mấy con ngoài trời – cấp độ cao hơn, hoạt động linh hoạt hơn và cũng hiếu chiến hơn nhiều, đa phần nằm trong khoảng lv.5 đến lv.10.

Dù không còn trường thương, thì với Lê Lễ cũng chẳng mấy khó khăn để xử lý chúng.

Vừa siêu độ mấy con quỷ không biết nhìn mặt mà lao đến tấn công, cô vừa nhét từng món cần dùng vào túi mua sắm, bắt đầu mua hàng giá 0 đồng.

Lê Lễ sớm đã xác định vai trò của mình trong phó bản này – người xem náo nhiệt nhiệt tình ăn dưa.

Coi như cho bản thân mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác được nghỉ phép, tiện thể còn có thể cày quái lên cấp.

Cô gom đủ một túi đồ dùng cơ bản, một túi chứa thức ăn và nước.

Hai tay xách hai túi nặng trĩu, giờ Lê Lễ chỉ có thể đánh nhau bằng chân, tình hình này đúng là hơi vất vả.

Không chỉ bị giảm một nửa chỉ số tấn công, mà cả hai tay đều bị vướng bận, gặp phải quỷ lv.10 thì nhất thời khó mà phân thắng bại.

Lê Lễ bực bội vì nóng, thật sự không muốn vận động mạnh nữa – dù sao m.á.u cô dày, lại có kỹ năng hồi máu, không tránh né cũng chẳng sao.

Cô lập tức tăng tốc bước ra khỏi căn-tin, đám quỷ bên trong cũng không đuổi theo.

Lê Lễ tránh đám quỷ cấp thấp dưới trời nắng gắt, an toàn trở về khu ký túc xá, dọc đường thuận lợi không gì sánh được.

Leo lên tầng hai, đẩy cửa phòng 209, đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của bảy người chơi khác, Lê Lễ đặt hai túi hàng nặng trịch lên bàn, ngồi xuống rồi uống liền hơn nửa chai nước.

Chuyến đi vừa rồi suýt nữa làm cô kiệt sức, phó bản sinh tồn này đúng là không phải chỗ cho người thường sống.

“L-Lili, chào cô… xin hỏi cô mua mấy thứ này ở đâu vậy?” – Tinh Hà Xán Lạn nhìn hai túi hàng đầy ắp, sau một hồi suy nghĩ mới rụt rè lên tiếng.

Lâu lắm rồi mới nghe thấy kiểu xưng hô lễ phép như thế.

Lê Lễ tạm dừng việc xé gói bánh mì nhỏ, quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt vừa lo lắng vừa khẩn trương của Tinh Hà.

“Siêu thị mini trên căn-tin tầng 2, cách ký túc xá khoảng 800 mét.”

Thấy cô dễ nói chuyện như vậy, gã tóc vàng lập tức bước lên hỏi: “Bên ngoài thế nào đó ? Có quỷ không? Cấp mấy vậy?”

Lê Lễ liếc gã một cái, rồi quay đầu lại, lạnh nhạt đáp: “Muốn biết thì tự đi mà xem.”

Sẵn lòng chia sẻ thông tin là vì cô muốn giúp, chứ cái kiểu người cứ đứng đó chờ được mớm tận miệng, thì Lê Lễ lười để tâm.

Nhờ câu nói chen ngang của gã tóc vàng, những kẻ không biết nhìn sắc mặt cũng nhận ra bây giờ không phải lúc để hỏi han.

Họ cũng không trách gã vì lỗ mãng, thậm chí còn có chút hả hê khi thấy cảnh đó.

Chỉ tiếc là cảnh này đến hơi sớm – giá mà hỏi thêm được vài câu nữa.

Trong trò chơi sinh tồn nơi g.i.ế.c người không bị xử phạt, thì người chơi cấp cao chính là đại diện cho quyền lực – kiểu “không hợp là g.i.ế.c luôn” cũng chẳng hiếm.

Hiểu rõ tính cách của những người chơi cấp cao có khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t mình gần như là kỹ năng sinh tồn bắt buộc.

Phản ứng của Lê Lễ khiến không ít người trong phòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt họ, đây đã là một kiểu người chơi cấp cao rất thân thiện rồi.

Mỗi người một suy nghĩ, sắc mặt khác nhau, bầu không khí trong phòng ngủ rơi vào yên lặng — đúng lúc này, chiếc tivi nhỏ treo trên tường bỗng nhiên bật sáng.

Chấm đỏ nhỏ dưới màn hình đen nhấp nháy, rồi màn hình sáng lên, hiện ra một giao diện tương tự như chương trình thời sự.

Một vài người chơi gồm cả Lê Lễ đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một bóng ma trong suốt mặc sơ mi trắng, ngồi phía sau chiếc bàn trắng, chỉ lộ nửa thân trên, còn đeo cả micro tăng âm.

Cô ta chỉnh lại micro cạnh miệng, giọng nói không có chút cảm xúc nào vang lên: “Chào các em học sinh, do hiện tại đang đối mặt với thời tiết cực đoan, nên bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ chuyển sang hình thức học trực tuyến.”