Cái phó bản này không đúng lắm.
Sao lại có cái phó bản kỳ quặc thế này, còn bắt người ta đi học?
Lê Lễ vừa nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, vừa nhét bánh mì nhỏ vào miệng. Mỗi lần nuốt một miếng bánh khô khốc, cô lại phải uống một ngụm nước để trôi xuống.
Ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo ma dường như xuyên qua cả màn hình, nhìn chằm chằm vào người Lê Lễ.
Chắc là ảo giác thôi.
Lê Lễ chạm phải ánh mắt của cô giáo ma, hơi bối rối, lại nhét thêm một miếng bánh vào miệng.
“Bạn Lili giường số 1 phòng 209, xin đừng ăn vặt trong giờ học.”
Những người chơi khác cùng phòng nhìn thoáng qua màn hình rồi lén liếc về phía Lê Lễ – người vừa bị gọi tên.
Lê Lễ: “...?”
Cô nhanh chóng nhét nốt miếng cuối vào miệng, ném gói bánh vào thùng rác.
Cô giáo ma hài lòng gật đầu, ánh mắt từ từ chuyển sang bên phải rồi lại tiếp tục giảng bài: “Phòng 305, đừng cười đùa trong giờ học, hãy giữ trật tự.”
Ánh mắt cô lại quét một lượt khắp các phòng ngủ, như thể đang kiểm tra từng nơi, sau đó hắng giọng nói: “Tốt, bây giờ bắt đầu giờ học.”
Cô giáo ma nhặt cuốn sách trên bàn lên lật vài trang, Lê Lễ chỉ nhìn thấy bìa sách có hai chữ to: “Địa Lý”.
Thì ra đây là trường trung học.
Cô vừa trải qua kỳ thi đại học không lâu, bây giờ là sinh viên – giai đoạn học vấn cao nhất trong đời. Không có môn nào là cô không hiểu cả.
Còn cái quy định ghi trong nội quy học sinh “mỗi ngày phải hoàn thành một tiết học hợp lệ”, đối với cô chỉ là trò con nít.
Giọng của cô giáo ma vang lên từ trong tivi: “Câu hỏi đầu tiên, tại sao giáo viên trong trường ta đều sống rất thọ? Bạn nào biết câu trả lời thì vỗ tay, cô sẽ chọn ngẫu nhiên từ đó.”
Một lúc sau, ánh mắt cô giáo dừng lại ở một điểm: “Được rồi, bạn Tự Tự giường số 2 phòng 402, mời trả lời.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ màn hình, mang theo chút do dự: “Ờ... vì ma thì sống lâu?”
Trong sự im lặng của cô giáo ma, bạn Tự Tự cười gượng: “Haha, chẳng lẽ đây là điều cấm nói?”
Không chỉ cô giáo ma im lặng, mà ngay cả Lê Lễ cũng cạn lời.
Thành thật mà nói, lúc trước cô còn tưởng cô giáo ma chỉ đang diễn – kiểu biểu diễn không có thật – để tạo không khí học hành, vì suy cho cùng, một ngôi trường chỉ có tám học sinh mà nói ra thì cũng mất mặt.
Không ngờ là ở các phòng khác cũng có người chơi thật.
Cô giáo ma không phản ứng gì trước câu trả lời của Tự Tự, giọng điệu không hề d.a.o động: “Trả lời sai, bạn đã dùng hết lượt trả lời hôm nay. Xin lưu ý, hôm nay bạn chưa hoàn thành tiết học hợp lệ.” Sau đó, cô quét mắt ra ngoài màn hình, hỏi: “Không còn ai muốn trả lời nữa sao?”
Nhờ có Tự Tự làm “vật hi sinh” trước, mọi người giờ đã hiểu – mỗi người mỗi ngày chỉ có một cơ hội trả lời, trả lời sai là coi như phạm luật.
Đã có nội quy học sinh, thì chắc chắn có hiệu lực, mà vi phạm quy định thì hậu quả thế nào cũng khó nói.
Trong tình huống chưa nắm chắc, chẳng ai dám hé miệng.
“Vỗ tay kiểu gì?” – Tinh Hà dường như có ý định trả lời, mặt viết đầy dấu chấm hỏi: “...Nếu cảm thấy hạnh phúc thì vỗ tay hả?”
Trang Khâm An nhắc: “Trên bàn có đồ chơi vỗ tay.”
“Trang trọng dữ?” – Tinh Hà cầm món đồ chơi vỗ tay trên bàn mà cô chưa từng để ý tới lên, vừa lắc một cái, mấy bàn tay nhựa cứng lập tức phát ra tiếng “bốp bốp bốp” giòn giã.
Tiếng vừa vang lên, ánh mắt cô giáo ma đã nhìn tới: “Bạn Tinh Hà giường số 6 phòng 209, mời trả lời.”
Sau khi chứng kiến Tự Tự trả lời sai, Tinh Hà đã suy nghĩ kỹ càng, cố gắng đưa ra một đáp án thực tế hơn: “Vì ma không cần kiếm tiền, không phải đóng bảo hiểm xã hội hay bảo hiểm y tế, muốn đi làm thì đi, không thì thôi, không áp lực cuộc sống, ăn ngon ngủ kỹ, cơ thể khỏe mạnh, nên sống lâu!”
Là một nhân viên văn phòng từng bị vắt kiệt sức trước tận thế, Tinh Hà càng nói càng thấy mình đúng, càng nói càng có lý.
Cô giáo ma nhàn nhạt: “Cũng hợp lý, nhưng sai rồi. Đây là tiết Địa Lý, không phải Y học hay Tâm lý học.”
Dứt lời, trên cổ tay Tinh Hà hiện lên một vòng đen – như thể một loại dấu hiệu xui xẻo nào đó.
Tinh Hà hoảng hốt, lập tức ném đồ chơi vỗ tay xuống và ra sức chà tay, nhưng dù có lau thế nào cũng không sạch được, cô vò đầu bứt tóc, bực bội: “ Biết vậy thà không trả lời còn hơn!”
Bách Hồng Vĩ liếc qua, giọng nói già nua mang theo chút an ủi người trẻ: “Chắc không nghiêm trọng đâu, phó bản cấp độ lv.1 không đến nỗi vừa vào đã cho chết, cứ quan sát thêm xem sao.”
Cả phòng chỉ có một mình Tinh Hà bị dính vòng đen, người khác không thể cảm thông được, có người lên tiếng an ủi cũng xem như là lương tâm còn chưa mất hết.
“Đúng đó, lo gì.” – Gã tóc vàng vắt vạt áo ướt sũng mồ hôi, rồi cởi ra lau mặt, khó chịu nói: “Nóng quá, mà chẳng có đồ ăn nước uống gì cả, khát muốn chết.”
Phương Tú Liên liếc nhìn Tóc Vàng và Tinh Hà, nhẹ giọng trấn an: “Bình tĩnh một chút.”
...
Tự Tự ở phòng 402 ban đầu bị câu “chưa hoàn thành tiết học hợp lệ” của cô giáo dọa sợ, đang lo lắng nhìn cái vòng đen trên tay, thì thấy người khác cũng bị điểm danh trả lời sai, lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Người trả lời sai càng nhiều, cảm giác nguy hiểm từ cái vòng đen này càng giảm.
Đúng lúc ấy, cô giáo ma lại gọi tên: “Tốt, bạn Lili giường số 1 phòng 209, mời trả lời.”
Lili? Không phải là người bị gọi tên lúc đầu vì ăn vặt à?
Một giọng nữ êm tai vang lên từ màn hình, giọng điệu cực kỳ thờ ơ, như thể chẳng quan tâm có trả lời đúng hay không: “Vì những ai không sống thọ thì c.h.ế.t cả rồi.”
Cô giáo ma gật đầu không biểu cảm: “Trả lời chính xác, chúc mừng bạn đã hoàn thành tiết học hợp lệ hôm nay.”
?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gì cơ? Sao lại thế được? Câu trả lời đó sao lại đúng?
Câu hỏi ĐỊA LÝ quái quỷ gì mà không có chút logic nào!
Tự Tự tức đến nổ đom đóm mắt, quét mắt nhìn đám bạn cùng phòng đang len lén quan sát cô, hừ lạnh: “Nhìn cái gì? Nhìn nữa móc mắt mấy người ra!”
Cô mang biểu tượng lv.12 trên đầu, đám bạn cùng phòng chỉ biết nén giận, rụt cổ quay đầu đi.
Sau đó, cô giáo ma tiếp tục đưa ra mấy câu hỏi cực kỳ vô lý khác, có người trả lời đúng, có người trả lời sai.
Một giờ sau, cô đóng sách lại, nghiêm mặt nhìn màn hình: “Hôm nay đến đây là hết, ngày mai cùng giờ, mong các bạn học sinh không đến muộn.”
Vừa dứt lời, tivi trên tường tự động tắt màn hình.
Lê Lễ thu lại ánh nhìn, thấy gã tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào cổ tay mình rồi gào lên: “Sao tay tôi cũng có cái vòng đen vậy?!”
Người khác cũng vô thức nhìn cổ tay, nhíu mày: “Tôi cũng có.”
Thấy mọi người đều như mình, tâm trạng u uất của Tinh Hà bỗng tốt lên kỳ lạ. Cô lặp lại câu Bách Hồng Vĩ nói lúc trước: “Ngày đầu chắc không c.h.ế.t đâu, huống hồ bây giờ ai cũng bị.”
Cái vòng đen này chắc là dấu hiệu vi phạm nội quy học sinh, nhưng cả phòng ngoại trừ Lê Lễ thì ai cũng bị.
Bạn có tôi có, mọi người đều có – cảm giác căng thẳng liền giảm đi đáng kể.
Ít nhất cũng không phải là loại sự kiện “chết chắc”.
Gã tóc vàng lại lau mồ hôi, vừa nóng vừa khát, theo bản năng nhìn về phía túi đồ to Lê Lễ tiện tay để trên bàn – nhưng chẳng hề có ý định giành giật.
Dù Lê Lễ có ăn có uống, nhưng cô cũng nóng đến phát điên. Trong siêu thị chẳng có cái quạt nào, phó bản này đúng là để rèn luyện ý chí.
Cô nhìn sang giường số 3 bên cạnh, giường liền kề với cô – Bạc Hà đang ngồi yên, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Nói gì thì nói, cái ID “Bạc Hà” nghe đã thấy mát rồi.
Tư duy của Lê Lễ trôi xa, chợt nghĩ ra một điều rất quan trọng – có thể cứu cô ra khỏi “nước sôi lửa bỏng”.
“Bạc Hà, cô là pháp sư hệ băng đúng không?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vừa nghe xong, Bạc Hà lập tức trở thành tiêu điểm của cả phòng. Cô ngẩng đầu nhìn Lê Lễ, giọng nhẹ nhàng không chút tức giận: “Nhiệt độ như thế này thì băng nhanh chóng tan thôi. Hơn nữa tôi cũng không có nhiều điểm tinh thần như vậy.”
Theo kinh nghiệm của Lê Lễ, với cấp độ của Bạc Hà, tinh thần lực chắc chỉ tầm 15 điểm, có vắt kiệt cũng chẳng trụ nổi một ngày, chỉ có thể cầm cự tạm thời.
Cô cũng không trông chờ Bạc Hà sẽ cung cấp băng cả ngày. Vừa lấy từ túi mua sắm ra hai cái chậu nhựa, cô vừa nói: “Muốn điều kiện gì cứ nói thẳng.”
Nghe đến đây, Bạc Hà cũng không từ chối nữa. Dù sao cô cũng không thân thiết gì với Lê Lễ, chẳng dại gì mà đánh cược vào lòng tốt của người xa lạ.
Cô chỉ cần biết rằng Lê Lễ sẵn sàng dùng phương pháp giao dịch để giải quyết vấn đề, thế là đủ.
Nghĩ vậy, Bạc Hà mở miệng nói: “Nếu tôi dùng hết điểm tinh thần thì sẽ không còn gì đảm bảo an toàn nữa. Nếu cô có thể đảm bảo an toàn cho tôi, vậy thì tôi không có ý kiến gì.”
Trước yêu cầu đó, Lê Lễ đáp lại bằng giọng có phần mất kiên nhẫn: “Dù cô có dùng hết điểm tinh thần hay không thì cũng chẳng có gì đảm bảo an toàn cho cô cả. Nói cụ thể chút đi, tiền trao cháo múc.”
Việc ra điều kiện vốn dĩ chẳng ai lại khai báo mức kỳ vọng của mình ngay từ đầu, nên việc Lê Lễ từ chối cũng không khiến Bạc Hà bất ngờ.
Nếu Lê Lễ đồng ý thì quá tốt, không đồng ý cũng nằm trong dự đoán của cô.
Cô bước xuống giường, nhận lấy cái chậu rửa mặt mà Lê Lễ gần như dí thẳng vào bụng mình: “Vậy dẫn tôi đi siêu thị một chuyến, trên đường đi và về đảm bảo an toàn cho tôi, điều kiện này được chứ?”
Lê Lễ không trả lời là được hay không, mà hỏi ngược lại: “Một lần dùng kỹ năng của cô có thể tạo đủ đá để làm đầy cái chậu này không?”
Bạc Hà ước lượng kích thước chậu trong tay rồi nói: “Nếu đổ đầy nước thì có lẽ được, nhưng nước trong nhà vệ sinh nóng như nước sôi, không chắc lắm.”
Nghe đến đó, Lê Lễ liền hiểu. Lần ở phó bản thế giới dưới đáy biển, kỹ năng của Bạc Hà từng trực tiếp đóng băng một chân của Quý Tu Minh, trông có vẻ mạnh, nhưng phần lớn là do chiếm lợi thế môi trường.
Tức là, lượng năng lượng mà kỹ năng của cô ta sử dụng mỗi lần chỉ có hạn, nếu dùng để biến nước nóng thành băng hoặc tạo băng từ không khí thì sẽ không đạt được hiệu quả như trước.
Lê Lễ hơi thất vọng, nhưng có vẫn còn hơn không. Trời nóng đến mức khiến cô bực bội không yên: “Được, tôi đi với cô một chuyến. Hai mươi chậu đá, trả góp.”
Bạc Hà không mặc cả thêm, lập tức đồng ý.
Thấy hai người đã đạt thành thỏa thuận, mấy người chơi còn lại trong phòng cũng cảm thấy kỳ lạ: sao Bạc Hà lại dám rủ Lê Lễ cùng ra ngoài?
Mới có nửa ngày trôi qua thôi, tuy trông Lê Lễ có vẻ thân thiện với người chơi, nhưng làm vậy cũng hơi liều.
Nhưng dù sao thì, đã có người dắt đường, mà còn là Lê Lễ – không tranh thủ thì uổng.
Không nói đến việc có người dẫn đường, chỉ riêng việc có cô ấy đi cùng đã đảm bảo an toàn hơn nhiều.
Bên ngoài, mặt đất bị ánh nắng chiếu đến mức nóng rát, đi giày mà cũng cảm thấy bỏng chân.
Bạc Hà đi sát bên Lê Lễ, còn những người chơi khác thì giữ khoảng cách vừa đủ ở phía sau.
Lê Lễ cũng chẳng quan tâm họ, dù sao Bạc Hà – “ông chủ” của chuyến đi – không có ý kiến gì về việc bị ăn ké, thì cô – người làm vệ sĩ – cũng chẳng bận tâm.
Muốn tới căn-tin phải đi qua sân thể dục. Trên đường đi, lũ quái gặp phải đều có cấp độ không cao, còn mấy con cấp cao hơn thì khôn hơn một chút, nên đa số đều loanh quanh trong nhà.
Lê Lễ vì quá nóng mà không buồn nói chuyện, vừa dẫn đường vừa suy nghĩ về tình hình của phó bản này.
Phó bản lần này quả thật không giống những lần trước.
Cả tòa ký túc xá lẽ ra phải có người ở kín, vậy mà chẳng nghe thấy tiếng động gì từ những phòng khác. Ngoài phòng 209 ra, các phòng còn lại đều yên tĩnh như phòng bỏ trống. Ngay cả ngoài ký túc xá cũng không thấy bóng dáng người chơi nào.
Thế nhưng căn cứ vào tình hình trong giờ học, rõ ràng là các ký túc xá khác cũng có người chơi.
Trông có vẻ như tất cả cùng vào một phó bản, nhưng bị chia ra ở các “phòng khác nhau”. Dù sao thì phó bản lv.1 cũng chỉ giới hạn tám người chơi mỗi trận.
Cái chung giữa họ, ngoài cô giáo ma đứng lớp, có lẽ chỉ còn lại người quản lý ký túc – đến giờ vẫn chưa xuất hiện.