Người chơi trước đó bám theo để "xài chùa" vẫn giữ khoảng cách không xa không gần, sợ lại bị Bạc Hà mỉa mai lạnh lùng. Nhưng vừa bước vào nhà ăn, bọn họ lập tức chạm mặt lũ quái vật có cấp độ cao hơn hẳn.
Đám quái lv.5 – lv.10 vốn đã đủ sức đe dọa bọn họ rồi, chỉ một sơ suất là có thể c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Trong tình cảnh này, ai còn tâm trí lo chuyện khác. Tất cả người chơi đều tăng tốc bám theo, ai nấy như thể muốn dán sát vào Lê Lễ mà đi.
Lê Lễ tiện tay cầm lấy cây chổi đặt trên cái nia ở cửa nhà ăn, dẫm mạnh lên đầu chổi rồi giật mạnh cán ra dùng làm vũ khí.
Dùng thương nhiều rồi, giờ đánh tay không cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
“Bám sát vào.” Lê Lễ nghiêng đầu nhắc nhở.
Bạc Hà thật sự là kiểu người có thể không ra tay là sẽ không ra tay, trời nóng thế này, động một chút cũng mệt rã người.
Có người bảo vệ đúng là khác hẳn, trong cả đám người chơi, cô ta là người thảnh thơi nhất.
Lên lầu vào siêu thị, Lê Lễ vừa dọn sạch đám quái lao đến gần, vừa tiện tay lôi một cái túi mua sắm, đánh quái đồng thời cũng không quên chọn vài món đồ ăn vặt bỏ vào.
Những người chơi khác thì vây quanh cô, tranh nhau nhét đầy túi mua sắm, chẳng ai còn tâm trí nghĩ xem mình thích hay không thích ăn gì nữa.
Bọn họ vừa xách túi vừa thỉnh thoảng né tránh lũ quái, chạy quanh khu vực xung quanh Lê Lễ, mỗi khi bị quái lv.10 để ý, liền âm thầm dẫn chúng đến gần cô.
Lê Lễ biến thành lao động miễn phí, nhưng bản thân cô cũng có ý định farm quái, nên rất khoan dung với hành động này, chẳng có ý định truy cứu gì cả.
Có cô ở đó, áp lực mà người chơi khác phải chịu giảm đi thấy rõ. Ai nấy đều cảm thấy Lê Lễ đúng là Bồ Tát tái sinh, đến cả sự kính sợ đối với người chơi cấp cao cũng tan biến phần nào.
Chỉ có Trang Khâm An là bất tiện, vì phải dắt theo Hữu Hữu suốt. Anh vừa phải rảnh tay để lấy đồ, vừa phải né tránh quái vật, còn phải bảo vệ đứa trẻ, nên liên tục bị quái tấn công.
Tuy quái vật có hình người, không có răng nanh cũng chẳng có móng vuốt, nhưng phương thức tấn công của chúng lại muôn hình vạn trạng.
Cảm giác bị bóp cổ đến nghẹt thở, bị d.a.o đ.â.m sâu vào người, hay bị nước tràn vào phổi khiến ngạt thở...
Chúng chẳng cần trực tiếp ra tay, chỉ cần lại gần là đã có thể phát động kỹ năng. Người chơi không chỉ phải chịu đựng cảm giác cận kề cái chết, mà còn phải chứng kiến thanh m.á.u của mình tụt không phanh.
Cách duy nhất là hoặc nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t quái càng sớm càng tốt.
Trang Khâm An đã bị giày vò đến đủ kiểu, mà Hữu Hữu cũng chẳng khá khẩm hơn. Trang Khâm An đưa nửa túi đồ ăn vặt cho cậu bé: “Xách lấy, theo ba đi lấy một thùng nước khoáng.”
Nước khoáng trên kệ đã bị người chơi lấy sạch, chỉ còn lại sữa và nước ngọt.
Trời thế này mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ có nước lọc mới giải khát được. Ăn ít đồ ăn cũng không chết, nhưng khát nước thì chưa chắc.
Một thùng nước khoáng loại lớn được xếp gần khu vực quầy tính tiền của siêu thị, cách chỗ Lê Lễ một đoạn. Không có cô dọn quái quanh đó, thì với Trang Khâm An và Hữu Hữu mà nói, đó chắc chắn là khu vực nguy hiểm.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Hữu Hữu nhìn thoáng qua Lê Lễ, rồi lại nhìn về hướng quầy, chủ động buông tay Trang Khâm An ra, nói: “Ba đi đi, đừng lo cho con.”
Cậu bé từng chút từng chút tiến lại gần vòng bảo vệ của Lê Lễ, cả Lê Lễ và Bạc Hà đồng loạt quay đầu nhìn cậu. Gương mặt Lê Lễ vẫn ôn hòa như thường, chẳng thể nhìn ra tâm trạng gì.
Bạc Hà thì hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Trang Khâm An cũng thấy yên lòng hơn.
Đi một mình quả nhiên nhẹ nhàng hơn, anh vừa đánh vừa né, nhắm thẳng tới khu nước khoáng gần quầy.
Anh lấy một thùng nước, bỏ vào túi mua sắm, một thùng nặng tầm 15kg, xách nhiều quá chỉ tổ làm chậm tốc độ.
So với mấy người chơi khác chỉ lấy đồ ăn và vài chai nước lẻ, thì nguyên thùng 24 chai này đúng là có phần tham lam, may mà anh vẫn còn trẻ, sức vóc cũng còn tốt.
Chủ yếu là vì anh và Hữu Hữu có hai cái miệng, không lấy nhiều không được, dù gì cũng chưa chắc lần nào Lê Lễ cũng làm vệ sĩ.
Thùng nước không có tay cầm, Trang Khâm An bọc thêm một lớp túi mua sắm bên ngoài.
Lúc anh quay đầu lại thì thấy mọi người đã theo Lê Lễ ra ngoài rồi.
Chỉ có Bạc Hà hai tay xách túi, những người khác đều chừa một tay để còn đánh quái.
Hữu Hữu lẽo đẽo theo sát sau lưng Lê Lễ, cô bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn cậu rồi nói: “Dắt con anh đi.”
Tuy trẻ con tầm năm sáu tuổi biết rằng đi gần Lê Lễ thì an toàn, nhưng thật ra chẳng biết nên đứng chỗ nào. Cậu bé liên tục cản trở cây gậy Lê Lễ vung ra đánh quái, cứ như đang giúp đám quái che chắn vậy.
Thấy Trang Khâm An đã quay lại, Lê Lễ cũng hết kiên nhẫn, ra lệnh dứt khoát.
Với người không rõ tính cách như cô, chẳng tôn kính người già cũng không cưng chiều trẻ nhỏ, trai gái già trẻ gì, ở đây đều bình đẳng như nhau.
Trang Khâm An liên tục cảm ơn, nhanh chóng dắt Hữu Hữu về.
Tinh Hà thì có phần bất ngờ, như không ngờ người nhìn có vẻ hiền lành như Lê Lễ lại lạnh lùng đến vậy.
Lê Lễ chú ý đến ánh nhìn của cô, quay đầu hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Không, không có, chỉ là không ngờ chị không thích trẻ con lắm thôi.” Tinh Hà thật thà đáp.
Quả thật trông Hữu Hữu rất dễ thương, ngay cả một người chủ trương không kết hôn không sinh con như cô cũng thấy tim mềm đi đôi chút.
“Không thích trẻ con? Câu đó nghe kỳ vậy?” Lê Lễ bật cười, chẳng rõ là đùa hay nói thật, ánh mắt lướt qua gương mặt trắng trẻo của Hữu Hữu: “Đừng để bụng, thật ra tôi chẳng thích ai trong đám các người cả.”
Tinh Hà cười gượng: “…Cũng có lý.”
Hữu Hữu chẳng được an ủi gì mấy, một tay nắm chặt ngón trỏ của ba, tay kia xách túi đồ ăn vặt, cúi đầu đầy vẻ u sầu.
Trên đường về ký túc xá, trời bắt đầu tối dần, đám quái trên sân thể dục cũng trở nên hung hãn hơn.
Nội quy học sinh có ghi rõ: từ 22 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau tốt nhất không nên ra ngoài — điều này quả là có lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thay vì gọi là “quy tắc quái dị”, chi bằng gọi là “lời nhắc ấm lòng”.
Phó bản sinh tồn không yêu cầu đánh quái quá nhiều, chỉ cần không vi phạm quy tắc là sẽ không có chuyện gì.
Còn nếu vi phạm thì sẽ xảy ra chuyện gì hiện vẫn chưa ai biết. Dù sao ngoài Lê Lễ ra, cả phòng 209 vẫn chưa ai hoàn thành “một tiết học hiệu quả” theo nội quy học sinh.
Vẫn còn ba điều trong nội quy học sinh là bị thiếu nội dung.
Sau khi trở lại ký túc xá, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại. Dù nước trong vòi là nước nóng, nhưng trong lúc hong khô ít nhiều cũng giúp hạ nhiệt.
Chuyến đi siêu thị vừa rồi, mọi đồ dùng thiết yếu đều đã mua xong, đám người chơi nóng hầm hập ai cũng chỉ muốn nhanh chóng đi tắm.
Trên bàn của Lê Lễ đặt hai chậu đá ở hai bên, đá không ngừng hút nhiệt xung quanh nên tan rất nhanh, tạo ra hiệu ứng làm mát nhẹ trong phạm vi nhỏ.
Cô vắt chéo chân lên bàn, tay phe phẩy quạt giấy.
Gió mát mát thổi vào mặt, dù chỉ cần ngừng quạt là hơi nóng lại ập đến, nhưng nhiệt độ thế này cũng đủ khiến cô bình tĩnh.
Người đầu tiên bước ra từ nhà vệ sinh là gã tóc vàng, vừa lau tóc bằng khăn vừa đi ra, người chỉ mặc mỗi chiếc quần short, để mặc nước trên người bốc hơi hạ nhiệt.
“Đã chỉnh sang mức lạnh nhất rồi mà nước vẫn nóng hừng hực, thật sự không chịu nổi cái phó bản c.h.ế.t tiệt này.” Anh ta vừa bực vừa càu nhàu.
“Tâm tĩnh thì tự khắc mát.” Phương Tú Liên ngồi trước bàn ăn chân gà rút xương, nhíu mày bình phẩm: “Thứ này có gì ngon, bọn trẻ bây giờ toàn thích mấy món linh tinh này.”
Vừa nghe đến chuyện này, Bách Hồng Vĩ lập tức bắt chuyện, đầy đồng cảm: “Toàn là mấy món ăn vặt không chắc bụng, cháu gái tôi cũng thích mấy thứ này, không biết giờ nó thế nào rồi…”
Ông thở dài, ánh mắt dừng lại trên người Hữu Hữu, đầy vẻ từ ái: “Thằng bé này trông kháu thật.”
Trang Khâm An mỉm cười, vừa định khách sáo đôi câu thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay gã tóc vàng: “Cái vòng đen trên tay anh… dường như đậm màu hơn hẳn thì phải?”
“Sao có thể?!” Gã cúi đầu nhìn vòng tay, rồi nhìn sang vòng tay người khác, phát hiện đúng là màu sắc đậm hơn rõ rệt.
Lê Lễ cũng ngừng quạt, quay sang nhìn.
Vòng trên tay những người khác chỉ là màu xám đen nhạt, còn của anh ta tuy chưa đến mức đen như mực, nhưng màu rõ ràng đậm hơn nhiều.
Không có gì bất ngờ… chắc là có chuyện bất ngờ rồi.
Có lẽ là đã vi phạm một trong ba quy tắc ẩn.
“Tôi chỉ đi tắm thôi mà! Có làm gì đâu! Cái phó bản điên rồ này đúng là thần kinh!” Gã ném khăn xuống, bực tức mắng chửi.
Lê Lễ lại phe phẩy quạt như một ông cụ, giọng nhàn nhạt nói: “Thời gian tắm không đúng rồi.”
Cô vừa mở miệng, cơn giận của gã lập tức nguôi ngoai, đè nén cảm xúc hỏi: “Ý cô là gì?”
Xét thấy gã đã vô tình phát hiện ra một quy tắc, Lê Lễ từ bi hiếm hoi mà lên tiếng giải thích: “Đây là trường trung học, học sinh không tắm lúc ba bốn giờ chiều đâu.”
Tinh Hà nhớ lại thời trung học của mình, gật đầu tán đồng: “Đúng là vậy, hồi tôi học cấp ba cũng phải năm sáu giờ chiều mới tan học.”
Gã tóc vàng nhìn chiếc vòng tay đen trên tay mình – đậm màu hơn hẳn những người khác – trong lòng bất an, lập tức phản bác: “Quy tắc quái gì vậy! Trung học thì cũng phải có ngày nghỉ chứ! Nghỉ thì tắm lúc ba bốn giờ trong ký túc cũng được mà!”
Trang Khâm An đang dùng quạt giấy quạt cho Hữu Hữu, nhẹ nhàng tiếp lời: “Nghĩ theo hướng đó thì hôm nay chắc chắn không phải ngày nghỉ. Sáng nay vẫn có thầy cô lên lớp đấy thôi.”
Gã tóc vàng bị nghẹn họng, chỉ cảm thấy ai nấy ở đây đều độc miệng khó ưa.
Cả người gã vừa nóng vừa hoang mang lại vừa bực dọc, tại sao chuyện xui rủi lại cứ đổ hết lên đầu gã chứ?
Nếu là người khác phạm luật thì chắc chắn giờ cũng chẳng bình tĩnh nổi như thế, cứ làm như đứng nói thì không đau lưng vậy.
Hai chậu đá giữ được một tiếng thì tan hết thành nước, may mà khoảng thời gian nóng nhất trong ngày cũng qua rồi. Lê Lễ cảm nhận nhiệt độ vẫn tầm hơn năm mươi độ, nhưng trải qua một ngày chịu đựng, cô cũng dần thích nghi, vẫn có thể nhẫn nhịn được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không ai dám đi tắm nữa. Nếu không phải trước đó người chơi đi vệ sinh mà không có chuyện gì, thì sau vụ của gã tóc vàng, e là ngay cả vào toilet cũng chẳng ai dám liều.
Trời nóng như thiêu, người cứ dính dính bứt rứt, một hai ngày không tắm còn nhịn được, nhưng cái phó bản này kéo dài đến mười ngày — với thời tiết thế này, mười ngày không tắm thì người cũng bắt đầu bốc mùi.
Vấn đề là giả thiết “giờ tắm không đúng” cũng chỉ là suy đoán, khi chưa có ai thử nghiệm để xác nhận quy tắc này, chẳng ai dám liều lĩnh thử trước.
Mọi người đều đang mong chờ sẽ có người “đứng mũi chịu sào”.
So với cái mạng nhỏ thì... có thối cũng chịu thôi, chỉ là không dám tưởng tượng mấy ngày nữa phòng ký túc này sẽ bốc mùi cỡ nào.
Tinh Hà hình dung cảnh tượng đó trong đầu, tự nhiên không còn sốt ruột gì nữa.
Cái mùi như bãi rác ấy, kiểu gì cũng sẽ có người không chịu nổi trước. Với cô thì giữ mạng quan trọng hơn, quyết không làm người thử đầu tiên.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ với kinh nghiệm nhìn người bao năm nay, cô dám chắc Lê Lễ sẽ không chịu nổi đâu.
Mà đúng như cô dự đoán, người mà cô âm thầm phân tích đó không khiến cô thất vọng.
Lê Lễ còn chẳng đợi đến mấy ngày sau khi phòng bắt đầu bốc mùi như Tinh Hà tưởng tượng, mà đến sáu giờ rưỡi tối là đã buông quạt đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước lách tách vang lên rồi dần ngưng lại. Lê Lễ thay bộ áo thun rẻ tiền và quần đùi lấy từ siêu thị — trong cái thời tiết này, tuy tắm xong chưa hẳn mát mẻ nhưng ít nhất cũng dễ chịu hơn nhiều.
Cô đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm, lập tức bị mọi ánh mắt đổ dồn vào.
Chỉ thấy tất cả người chơi đồng loạt đứng dậy, dán chặt ánh mắt vào cổ tay của cô.
Lê Lễ: …Bọn này điên hết rồi à?
Giường của Trang Khâm An gần nhà vệ sinh nhất, vừa thấy Lê Lễ ra là anh ta lập tức dắt Hữu Hữu chiếm chỗ phòng tắm ngay.
Chuyện màu sắc đậm nhạt có thể cần so kỹ, nhưng cổ tay của Lê Lễ vốn sạch sẽ trơn láng, chỉ cần liếc mắt là biết.
Những người chơi không giành được trước đành thở dài ngồi trở lại chỗ.