Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 54



Các người chơi lần lượt “cuộc chiến đi tắm” xong, chẳng ai dám chần chừ, dù sao cũng không biết có phải còn có quy định kiểu như “không được tắm vào giờ học buổi tối” hay không.

Trời đã tối hẳn, Phương Tú Liên cẩn thận kiểm tra lại cửa sổ và cửa ra vào trong phòng ngủ, lần lượt đóng lại cửa sổ ban công và cửa sổ cạnh cửa chính của phòng.

Cửa sổ vừa đóng, cả phòng ký túc liền không có chút gió nào lọt vào.

Thế nhưng hơi nóng vẫn không tan đi theo bóng đêm, không có gió lưu thông, giờ đây cả phòng ngủ đúng nghĩa trở thành một cái lồng hấp.

Tinh Hà nằm trằn trọc trở mình trên giường,cố gắng tìm một vị trí mát mẻ trên chiếc giường nóng nực.

Ga trải giường dưới thân đã ướt đẫm mồ hôi, người cô cũng dính dấp khó chịu, mỗi một hơi thở đều nặng nề, gian nan.

Quả thực khiến người ta bực bội phát điên.

Cô giận dữ đá mạnh vào chiếc chăn bông dày xếp dưới chân giường, bị nóng đến mức suýt chút nữa thì khóc vì ức chế.

Những người chơi khác cũng đang trở mình liên tục trên giường, âm thanh lật người vang lên không dứt.

Tên tóc vàng càu nhàu: “Đóng cửa sớm như vậy làm gì? Giờ còn chưa tắt đèn mà, nóng c.h.ế.t đi được.”

“Làm sao biết bao giờ tắt đèn, tất nhiên phải đóng cửa sớm đề phòng rồi.”

Tâm trạng ai nấy đều bực dọc, ngay cả giọng nói của Trang Khâm An cũng như mang theo mùi thuốc súng.

Tên tóc vàng càng gắt hơn: “Thì cũng đâu cần đóng sớm như vậy, không thấy đóng hai tiếng rồi mà vẫn chưa tắt đèn à?”

“Còn muốn ngủ không? Đợi đến lúc quản lý ký túc đi kiểm tra mà còn chưa ngủ thì khỏi mà yên.” Tinh Hà cũng bực, nghe đầu vàng mở miệng càng thêm bực, cố kìm chế cảm xúc mà nói.

“Nói một câu cũng không được à? Tôi nói sai chỗ nào? Có phải gần hai tiếng rồi mà vẫn chưa tắt đèn không? Nóng thiệt mà.”

Lúc đóng cửa chẳng ai lên tiếng, giờ bị chỉ trích thì Phương Tú Liên cau mày, vừa định lên tiếng thì một giọng nói cất lên trước.

“Im miệng.”

Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên từ giường số 1, thành công khiến gã tóc vàng không dám cãi thêm câu nào.

Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng nghe ra được người nói vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Phương Tú Liên tự thấy mình đã rất chịu được nóng rồi, có thể do lớn tuổi, từng trải qua thời tiết ba mươi tám ba mươi chín độ mà đám trẻ đã vội trốn trong phòng điều hòa, còn bà chỉ cần quạt máy là đủ.

Nhưng hiện tại cái nhiệt độ này quả thật khiến người ta không chịu nổi, đến cả bà còn bị ảnh hưởng, thế mà người trẻ tuổi tràn đầy sức sống giường bên lại còn “tâm tĩnh thì tự nhiên mát” hơn cả bà.

Giường của Phương Tú Liên ở ngay dưới giường của Lê Lễ, bà dứt khoát ngồi dậy liếc mắt sang bên cạnh, rồi rơi vào trầm mặc hồi lâu.

Chỉ thấy chiếc chăn bông tám ký giường bên được gấp lại gọn gàng đặt dưới chân giường, rõ ràng chẳng có ý định dùng đến.

Trên lan can giường treo một sợi dây thừng, được buộc thành nút treo chậu, treo hai bát đá lạnh tỏa khí mát ra ngoài. Người nằm trên giường phe phẩy quạt nan, mắt nhắm hờ, dáng vẻ hết sức thư thái.

Cô ấy cũng khá tháo vát đấy.

Đèn phòng ngủ đột ngột tắt phụt.

Phương Tú Liên vội vàng nằm xuống, chiếc chăn của bà được xếp gọn bên cạnh, dù chiếm mất nửa giường và chạm vào là nóng hổi, nhưng nếu cần thì có thể kéo lên trùm người ngay.

Bà không dám chắc bản thân có thể ngủ trước khi quản lý ký túc đến kiểm tra hay không, tốt hơn vẫn nên chuẩn bị sẵn.

Đèn vừa tắt, ngay cả âm thanh lật người của các người chơi cũng nhỏ đi rõ rệt.

Những ngày trước mệt như chó rồi lại không ngơi nghỉ mà vào ngay phó bản mới, Lê Lễ biểu diễn luôn một màn ngủ thiếp đi trong ba giây.

Những người chơi khác thì chỉ hận không thể quỳ xuống cầu xin bản thân ngủ cho nhanh, nhưng càng cố ngủ thì lại càng không thể ngủ, nghe tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của giường số 1 lại càng khiến người ta sốt ruột đến bốc khói trong họng.

Đây chính là sự ung dung của cao thủ khi vượt phó bản sao?

Sụp đổ rồi.

Đồ đầu đất, ngủ lẹ giùm cái coi.

Quản lý ký túc vốn chiếm một phần khá lớn trong nội quy học sinh, vậy mà mãi vẫn không thấy xuất hiện. Nằm lâu rồi thì cơn buồn ngủ cũng dần kéo tới.

Không bao lâu sau, phòng ngủ 209 chìm vào tĩnh lặng.

Khi tất cả mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ, chiếc vòng đen như hình xăm bám chặt lấy cổ tay người chơi dần tan đi, hóa thành một làn sương đen len lỏi vào cơ thể từng người.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Vẻ mặt của những người đang ngủ đột nhiên thay đổi, lông mày nhíu chặt, tựa như đang phải chịu đựng điều gì đó.

Đêm đen gió lớn, từ trên trần nhà nhìn xuống, cả phòng ngủ trông quái dị vô cùng.

Tám giờ sáng, đèn phòng ngủ bật sáng trở lại, nhưng dưới ánh nắng vàng rực bên ngoài rọi vào lại có phần mờ nhạt.

Lê Lễ bị nóng đến tỉnh dậy, cô ngồi dậy trên giường, phát hiện mặt trời đã lên cao mà những người khác vẫn ngủ say như chết.

“...Tìm được rồi...”

Một cảm giác bị dòm ngó từ phía cửa sổ truyền đến, Lê Lễ quay đầu nhìn ra, đập vào mắt là hành lang trống rỗng bên ngoài cửa sổ.

Không biết là ảo giác hay thật sự có người đang nhìn cô.

Nhưng nghĩ đến việc đây chỉ là phó bản cấp độ 1, Lê Lễ chẳng thèm để tâm mà thu hồi ánh mắt.

Kệ nó là gì, đẹp thì cứ nhìn, muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái.

Ánh mắt cô đảo qua giường đối diện, phát hiện giờ này mà Bạc Hà vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt trắng bệch, tóc ướt đẫm như những con rắn nhỏ đen sì dính sát vào má.

Lê Lễ gọi cô một tiếng, người bị đánh thức lập tức mở choàng mắt, bật dậy khỏi giường, lồng n.g.ự.c phập phồng thở dốc.

Những người khác cũng lần lượt giật mình tỉnh giấc, sắc mặt ai nấy đều không khác Bạc Hà là mấy, ít nhiều đều có vẻ thất thần.

Trạng thái tốt nhất là Hữu Hữu, trông chỉ như là chưa ngủ đủ. Kém nhất là đầu vàng—lúc thì mặt mày u ám, lúc lại vặn vẹo dữ tợn.

Lê Lễ đảo mắt nhìn qua từng người, rồi quay lại nhìn Bạc Hà, chỉ vào hai bát nước treo bên lan can: “Cho miếng đá lạnh đi.”

Bạc Hà lặng lẽ đóng băng hai bát nước.

Lúc thu tay lại cô mới phát hiện dấu ấn trên cổ tay đã biến mất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lê Lễ, người hoàn toàn đứng ngoài cuộc, đặt tay lên băng mà gác, uể oải hỏi: “Đêm qua có chuyện gì vậy?”

“Tôi ngủ mất rồi, có chuyện gì à? Quản lý ký túc có đến kiểm tra không?” Nhịp tim đập dồn dập khiến Tinh Hà thấy khó thở, cô chậm rãi định thần lại rồi trả lời.

Trang Khâm An lắc đầu: “Tôi cũng ngủ rồi.”

Những người khác cũng lần lượt gật đầu nói mình cũng thế, Hữu Hữu ngồi trên giường, đôi mắt to nhìn chằm chằm gã đầu vàng đối diện, biểu cảm có phần nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không ai gặp ác mộng gì à?” Lê Lễ hỏi.

Là người duy nhất tỉnh táo suốt quá trình, cô cảm thấy biểu hiện của các người chơi khác rõ ràng không giống như thể đêm qua không có gì xảy ra.

Huống chi chiếc vòng đen trên cổ tay họ đã biến mất, cứ như chẳng qua chỉ ghé qua làm nền.

Tinh Hà bị hỏi đến không chắc chắn nữa, cố nhớ lại rồi đáp: “Hình như không có… cũng có thể tỉnh dậy là quên luôn rồi.”

“Tôi cũng không có.” Biểu cảm còn sót lại trên mặt Bạc Hà đã tan đi, lại trở về dáng vẻ ít nói trầm lặng như thường ngày. Cô liếc quanh mọi người một vòng rồi cúi đầu, tiếp tục duy trì hình tượng bé gái trầm lặng ngoan hiền.

Nếu không tận mắt thấy cô ra tay là sát chiêu chí mạng, thì thật sự rất dễ bị vẻ ngoài của cô đánh lừa.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nhưng cũng chẳng liên quan đến Lê Lễ.

Cô trèo xuống giường, rửa mặt xong liền nằm ườn trên ghế phe phẩy quạt, tiện thể lôi đồ ăn vặt ra nhai rôm rốp.

Nếu bỏ qua cái thời tiết nóng đến muốn c.h.ế.t này, thì phó bản này chẳng khác gì một kỳ nghỉ mát.

Đúng mười giờ tivi lại bật lên, cô giáo ma ngày hôm qua lại xuất hiện, chỉ là hôm nay tài liệu trên tay cô ta đã đổi thành sách Toán.

Cô giáo ma thổi hơi vào micro, sau đó nhìn thẳng vào màn hình, bằng chất giọng dửng dưng không chút cảm xúc nói: “Chào các em, mong hôm nay sẽ có thêm nhiều bạn hoàn thành tiết học hiệu quả. Cô rất thích những học sinh biết tuân thủ nội quy.”

Ngay khi tivi bật lên, những người chơi đã có kinh nghiệm lập tức cầm lấy món đồ chơi vỗ tay trong tay, cố gắng trở thành “học sinh ngoan” trong lời giáo viên.

Dù vòng đen trên tay có vẻ không mang đến hiệu ứng tiêu cực rõ ràng, nhưng cảm giác bồn chồn sau khi tỉnh dậy vẫn còn vương lại.

Dù hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng những người chơi nhạy cảm đều cảm thấy, đêm qua chắc chắn không phải là một đêm yên ổn.

Ánh mắt nữ giáo viên ma chậm rãi đảo qua một lượt, gật đầu hài lòng khen ngợi: “Hôm nay thái độ học tập của các em rất tốt. Vậy thì, xin mời nghe câu hỏi đầu tiên.”

“4 con quỷ ăn 4 người trong 4 ngày, vậy 8 con quỷ trong 8 ngày ăn bao nhiêu người?”

Gã đầu vàng vỗ món đồ chơi vang trời, cô giáo ma liếc nhìn: “Bạn học số 5 phòng 209, tên là 'Duy Ngã Độc Tôn', mời trả lời.”

Người bị gọi tên cười nhẹ, giọng nói trầm hơn bình thường: “8 người.”

“Trả lời sai.”

... Một màn điển hình của việc giả vờ ngầu nhưng thất bại.

Tinh Hà thầm đánh giá, liếc gã đầu vàng một cái với vẻ khó hiểu, không biết anh ta đang làm trò gì.

Chiếc vòng đen lại xuất hiện trên cổ tay gã đầu vàng, nhưng lần này anh ta không nổi điên, cảm xúc khá ổn định.

Không rõ là vì thấy cái vòng đó không có gì đáng sợ, hay đang toan tính chuyện gì khác. Lê Lễ vỗ món đồ chơi từ đầu đến cuối nhưng không được gọi trả lời.

“Bạn học 'Mèo Nhỏ Nắng Đẹp' phòng 107, mời trả lời.”

“64! Ahahaha c.h.ế.t cười mất, ai nói là 8 vậy trời...”

... Còn có cao thủ hơn.

Lê Lễ suýt chút nữa thì leo lên bàn mà vẫy, nhưng cô giáo ma như thể cố ý phớt lờ cô, đến nhìn còn chẳng thèm liếc.

Nữ giáo viên ngắt mic của Mèo Nhỏ Nắng Đẹp đang cười điên đảo: “Trả lời sai.”

Câu trả lời đúng sau đó được một người chơi nào đó ở phòng khác đưa ra, thành công nhận được tiết học hiệu quả.

Lê Lễ cũng không vội, dù sao còn nhiều câu hỏi.

Cho đến khi toàn bộ người chơi phòng 209, bao gồm cả Hữu Hữu nhờ Trang Khâm An mách nước, đều hoàn thành tiết học hiệu quả, tay Lê Lễ lắc muốn rụng vẫn không lọt vào mắt giáo viên.

Khi nữ giáo viên tuyên bố tan học, tivi lại đen thui, trên cổ tay Lê Lễ cũng xuất hiện một chiếc vòng xám đen.

Không được gọi trả lời cũng hợp lý.

Dù sao thì ai mà chẳng có lúc đen đủi.

Lê Lễ tự an ủi bản thân, nhưng sự tự trấn an ấy lập tức dừng lại khi cô vừa bước chân trái ra khỏi cửa thì vòng đen trên tay lập tức đậm màu thêm một chút.

?

Giỡn à?

Chết tiệt thật, có thứ gì đó đang nhắm vào cô—và cô đã có bằng chứng xác thực.

Lê Lễ vốn chỉ định ra ngoài đánh quái kiếm điểm thuộc tính, thấy vậy liền lập tức rụt chân trái lại, quay về phòng.

“Hôm qua mấy người ra khỏi phòng bước chân nào trước?” Lê Lễ ngồi xuống ghế, ngắt lời cuộc trò chuyện nhàn tản của các bạn cùng phòng.

Mọi người ngớ ra, tưởng cô nói đùa, liền lắc đầu: “Ai mà nhớ nổi.”

Lê Lễ cười như không cười, giọng bình tĩnh: “Tốt lắm, vậy lần sau ra khỏi phòng nhớ bước chân phải trước.”

“Hả?” Tinh Hà nghĩ một lúc, rồi bỗng nhiên hiểu ra.

Là một con dân công sở dày dạn kinh nghiệm, không quan tâm thật giả, cứ nịnh trước rồi tính, cô cười hùa: “Ahahaha, lạnh thật đấy, mà cũng vui phết.”

Bạc Hà nhìn cổ tay Lê Lễ, không nói gì.

“Chuyện gì vậy?” Bách Hồng Vĩ cũng để ý thấy vòng tay đậm màu của Lê Lễ, nghi hoặc: “Có cả quy tắc này nữa à? Chẳng lẽ hôm qua ai cũng bước chân phải? Trùng hợp vậy luôn?”

Trang Khâm An nhíu mày, cố gắng dùng xác suất thấp để tự an ủi mình, nhưng lý trí lại không thể tin có chuyện trùng hợp đến thế: “Quy tắc này có gì đó không đúng.”

Dĩ nhiên là không đúng rồi.

Lê Lễ có lý do để nghi ngờ có thứ gì đó đang âm thầm thay đổi những quy tắc ẩn mà người chơi vẫn chưa phát hiện.

…Và dường như là nhằm vào cô?

Những quy tắc đã bị phát hiện thì đều cố định, nhưng trong hai quy tắc chưa được phát hiện, rõ ràng có một đã bị thay đổi, biến thành “Không được bước chân trái ra khỏi cửa phòng đầu tiên.”

Ai tin được là hôm qua tất cả đều bước chân phải chứ, nhưng hôm qua lại không có chuyện gì xảy ra.

Dù sao đi nữa, hiện tại Lê Lễ đã vi phạm hai quy tắc, cô cũng không dám tùy tiện hành động nữa.

Cô đoán chỉ cần mình làm việc gì khác biệt với phần lớn người chơi, thì khả năng vi phạm quy tắc thứ ba sẽ rất cao.

Còn chuyện vi phạm ba quy tắc sẽ xảy ra chuyện gì, Lê Lễ liếc nhìn gã đầu vàng—giờ đã yên lặng dị thường—tạm thời không định tự mình thử nghiệm.