Cả ngày hôm đó, Lê Lễ không hề bước ra khỏi phòng, chỉ ngồi trên ghế phe phẩy quạt mo.
Không còn tiếng than vãn thời tiết bất chợt của gã tóc vàng, cả phòng 209 bỗng yên ả và thanh bình hẳn.
Kỳ lạ là, tất cả mọi người đều vô thức hoặc cố ý giữ khoảng cách với tên tóc vàng.
Dù chẳng ai rõ rốt cuộc anh ta gặp chuyện gì, nhưng sự thay đổi đột ngột đó thực sự khiến người khác không thể không nghi ngờ.
“Mọi người nói xem, chiều nay có quản lý ktx đến kiểm tra phòng không?” Tinh Hà ngả đầu tựa lưng vào ghế, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Trần nhà trống trơn, không có quạt.
Bản sao sinh tồn đúng là thân thiện hơn với người chơi mới, dường như chỉ cần âm thầm vượt qua những thử thách về tinh thần và ý chí là được.
Nhưng trong thế giới không có điện thoại hay máy tính, không có gì để phân tán sự chú ý, từng giây dưới cái nóng đều trở nên vô cùng khó chịu.
Tinh Hà thử g.i.ế.c thời gian bằng cách trò chuyện, mà dường như thứ duy nhất khiến người chơi nói chuyện được với nhau chỉ có các chủ đề liên quan đến phó bản — hoặc là chửi rủa.
Câu hỏi vừa rồi của cô ta hoàn toàn chỉ là lời tán gẫu vô nghĩa, chẳng ai biết quản lý ktx có đến hay không, đến lúc nào, đến cả điều kiện để suy đoán cũng không có.
May mà mọi người đều quá chán, lại thêm hầu hết hôm nay không ai vi phạm quy tắc, tâm trạng cũng khá thoải mái, nên từng người một cũng nhập cuộc buôn chuyện nhảm.
“Có thể đến, cũng có thể không.”
“Có thể hôm nay đến, cũng có thể là ngày mai.”
“Đến cũng chẳng sao, dù gì phòng tụi mình cũng sạch sẽ.”
Sàn phòng trống trơn, ngoài cái thùng rác dưới bàn bên phải cửa vào — nơi để đồ linh tinh — thì chẳng còn gì, đến cả đôi giày thừa cũng không có, quả thực rất sạch sẽ gọn gàng.
Trong những tiếng trò chuyện nhạt nhẽo, chỉ có hai người mang vòng đen trên tay là im lặng nhất, hoàn toàn không tham gia đối thoại.
Một người ngồi trước bàn, hai chân gác lên bàn, vuốt cổ tay như đang suy nghĩ điều gì.
Một người thì nằm trên giường dường như đang ngủ, hoàn toàn không phát ra tiếng động nào, yên lặng như thể đã chết.
Tinh Hà cũng khá bội phục gã tóc vàng, trong tình cảnh này mà vẫn ngủ được.
Trước bàn của Trang Khâm An đặt hai chiếc ghế, Hữu Hữu ngồi bên cạnh anh, hai người đang trò chuyện kiểu cha con.
Hữu Hữu nhỏ giọng nói với Trang Khâm An: “Ba, con nói cho ba biết một bí mật.”
“Hửm?”
“Anh trai giường số 5 cứ liên tục la ‘thả tôi ra’, to lắm luôn đó.”
Nụ cười trên mặt Trang Khâm An khựng lại, theo phản xạ liếc nhìn chiếc giường bên cạnh. Gã tóc vàng không nhúc nhích, mặt quay vào tường nằm nghiêng, sau khi dời mắt đi, Trang Khâm An lại theo bản năng liếc sang Lê Lễ.
Hôm qua gã tóc vàng vi phạm hai quy tắc, hôm nay đã biến thành thế kia, vậy Lê Lễ, người cũng vi phạm hai quy tắc thì sao?
Cô là người chơi cấp cao lv.15, nếu cơ thể cô xảy ra biến cố, thì sẽ trở thành mối đe dọa quá lớn đối với những người khác.
Lê Lễ không hề biết có người đang lo lắng cho mình. Cô phủi tay, đặt ống khoai tây chiên lên bàn rồi vào phòng vệ sinh.
Khoai tây vốn đã khô, lại còn bị hơi nóng làm cho bỏng rát, nuốt xuống cứ như cào rát cổ họng, đúng là khó mà ăn nổi.
Dòng nước cuốn trôi mẩu vụn khoai trên ngón tay, trong đầu Lê Lễ bắt đầu mơ tưởng đến dưa hấu ướp lạnh.
“Cô Lili ơi.”
Nghe tiếng gọi, Lê Lễ quay đầu lại. Trang Khâm An bước vào từ phía mái vòm, dừng lại cách một khoảng an toàn về mặt xã giao, thấp giọng nói: “Cô không cảm thấy tên Duy Ngã... tên tóc vàng ấy, có gì đó kỳ lạ sao?”
Ai cũng biết anh ta có gì đó không đúng.
Cô lại chú tâm vào việc rửa tay, rửa theo quy trình bảy bước, “Anh phát hiện được gì?”
Trang Khâm An im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Tôi có thể nghe được tiếng lòng người khác. Tôi nghe thấy tên đó cứ liên tục nói ‘thả tôi ra’, cứ như bị thứ gì đó chiếm giữ cơ thể.”
“Anh hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra tối qua à?” Lê Lễ vặn tắt vòi rồi quay lại hỏi.
“Tôi thật sự không nhớ, nhưng khi tỉnh lại tim đập rất nhanh, chắc là gặp ác mộng.” Trang Khâm An ngập ngừng rồi nói ra suy đoán của mình: “Có thể là một loại thử thách tinh thần nào đó? Vi phạm một quy tắc thì độ khó thấp hơn, vi phạm càng nhiều thì càng khó... nếu không vượt qua thì bị thay thế?”
“Tôi biết rồi.”
Nghe vậy, Trang Khâm An gật đầu, “Cô Lili chuẩn bị trước thì không gì tốt hơn.”
Cuộc sống của cường giả chính là vậy, giản dị đến mức tẻ nhạt.
Không cần làm gì, cũng có người lo lắng thay.
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay chín rưỡi Bách Hoành Vĩ đi đóng cửa sổ và cửa chính.
Phương Tú Liên thì lên giường nằm sớm, không thèm làm cái chuyện nhọc nhằn vô ích ấy nữa.
Lê Lễ vẫn nằm ngửa trên giường một cách bình thản, nhưng hôm nay không dễ gì ngủ được.
Những thứ gọi là thử thách ý chí thực sự khiến người ta thấy bất an.
Cô cũng chẳng tự tin mấy vào ý chí của mình.
Nếu kiểu thử thách là bị kéo đi chịu đòn, tra tấn trên núi d.a.o biển lửa, không chịu giao ra thân thể thì không được dừng lại ấy hả — cô thật sự sẽ đầu hàng mất.
Vậy thì sao ngủ nổi.
...Khoan đã, có gì đó sai sai.
Lê Lễ đang nghĩ thì chợt nhận ra điều gì đó.
Nếu chỉ là trong mơ mới bị kéo vào, vậy thì... không ngủ là được chứ gì.
Chỉ cần quản lý ktx không đến kiểm tra phòng, thì thức trắng một đêm là qua cửa dễ dàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thử thách ý chí thì khó, nhưng thức đêm với cô — người đã quen hai ba ngày không ngủ — thì lại đơn giản đến buồn cười.
Lê Lễ đang nghĩ như vậy thì mí mắt cô lại hoàn toàn không nghe lời, càng lúc càng nặng.
Lại một lần nữa, khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Lê Lễ, những người chơi khác trong phòng 209 đều cảm thấy tê liệt.
…
“Lê Lê, lại đây.”
Người phụ nữ cao ráo mặc bộ đồ ngủ, một chân đặt lên ghế sofa, chân kia đặt dưới đất, hai tay bấm điện thoại, đang trả lời tin nhắn.
Cô gái vừa tan học về nhà vẫn mặc đồng phục, nghe thấy gọi thì thay dép đi lẹt xẹt bước tới: “Chị gọi em à?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lê Thư không thèm ngẩng đầu, phân phó: “Lấy điều khiển tivi cho chị.”
Lê Lễ “ờ” một tiếng, cầm chiếc điều khiển đặt trên bàn trà đối diện đưa tới tay chị mình: “Cho chị nè.”
“Ừ, đi chơi đi.”
Cô bé gật đầu, đang định quay về phòng cất cặp thì lại nghe nhiệm vụ mới vang lên bên tai: “Lấy cho chị thêm chai coca.”
Lời vừa dứt, Lê Lễ theo phản xạ xoay người, còn đeo nguyên cặp đi về phía bếp.
Chai coca được đưa đến tay người phụ nữ trẻ, Lê Thư đưa tay nhận lấy, vô thức ngẩng đầu, ánh mắt lập tức dừng lại nơi cổ Lê Lễ.
Cô nhíu mày, lập tức đặt điện thoại xuống, nắm lấy cổ tay Lê Lễ kéo xuống, khiến cô bé ngồi phịch lên ghế sofa.
“Hả?” Lê Lễ bị bật nảy bởi tấm nệm, ngẩn người ra.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô bé, Lê Thư ngả người ra sau, khoanh tay lạnh lùng hỏi: “Nói xem, mấy vết cào trên cổ là sao đấy?”
Vài vết đỏ sưng nổi bật hẳn lên làn da trắng nõn phía sau gáy.
Lê Lễ ngẩn người trong chốc lát, đưa tay che cổ, ánh mắt lảng tránh, ấp úng nói: “Muỗi đốt nổi cục, em tự gãi thôi.”
Nụ cười trên mặt Lê Thư lập tức biến mất, cô dùng ngón cái và ngón trỏ nắm cằm em mình, chỉnh mặt nó thẳng lại.
“Ý em là em vòng tay từ vai ra sau, vặn 180 độ để dùng móng tay gãi từ cổ xuống tận xương bả vai?”
Lê Lễ im lặng chưa tới mười giây, giọng Lê Thư lạnh hẳn: “Nói.”
“Đánh nhau ra đó.”
“Đánh thì đánh, sao phải nói dối? Thua rồi thấy mất mặt à?”
Trước lời chất vấn của Lê Thư, Lê Lễ không kìm được nữa, nước mắt lăn dài, cô nức nở gật đầu: “Cũng hơi mất mặt thật.”
Lê Thư vừa tức vừa buồn cười, lại cảm thấy con bé khóc thành vậy chắc chắn có uẩn khúc, Lê Lễ do một tay cô nuôi lớn, tính cách thế nào cô rõ hơn ai hết.
“Nói đi, sao mà đánh nhau?”
Không lừa nổi chị mình, Lê Lễ bỗng im bặt, chẳng nói lời nào.
“Hửm?”
Lê Lễ không dám để chị hỏi đến lần ba, vội nhận khăn giấy lau nước mắt, khẽ giọng đáp: “Lưu Thiêm Bảo với mấy đứa gọi em là đồ mồ côi, nên em mới đánh tụi nó.”
Lê Lễ mất ba mẹ từ khi còn rất nhỏ, còn Lê Thư thì được nuôi lớn đầy đủ bởi ba mẹ, thế nên cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó trước mặt Lê Thư.
Sắc mặt Lê Thư quả nhiên sa sầm, nhưng lời cô nói ra lại không liên quan gì đến chuyện mồ côi: “Trong lớp còn đứa nào bắt nạt em không?”
Lê Lễ lắc đầu: “Các bạn khác biết em là trẻ mồ côi đều an ủi em cả.”
Người phụ nữ cụp mắt xuống, ánh nhìn hơi tối lại, sống lưng đang thẳng tắp cũng dần thả lỏng, cô khẽ cười hừ một tiếng: “Chuyện này đâu phải chuyện cần được an ủi, có muốn xả giận không?”
Lê Lễ lập tức ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng rực nhìn chị, hàng mi còn ươn ướt khẽ chớp chớp.
“Rất tốt. Vậy từ hôm nay em sẽ học võ lại với chị, tuyệt đối không được như trước, hễ mệt là lười biếng. Đợi đến khi học xong, tự nhiên có thể chụp bao tải trùm đầu tụi nó rồi đánh cho bõ tức.”
“Chị ơi.”
“Hử?”
“Chẳng phải chị là cảnh sát nhân dân chính trực sao? Dạy thế này có ổn không?”
“Tất nhiên cảnh sát nhân dân không thể dạy vậy rồi, nhưng Lê Thư có phải người tốt đâu, tất nhiên là được.”
Lê Lễ hoàn toàn tán đồng lời chị, gật đầu cái rụp, cuối cùng cũng quay về phòng, tháo cái cặp đã đeo nãy giờ xuống.
Bên ngoài phòng, giọng Lê Thư đang gọi điện thoại vang lên mơ hồ.
“Điều tra hoàn cảnh gia đình? Được, trường học muốn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình học sinh thì tôi hiểu, nhưng tại sao cả lớp đều biết hoàn cảnh em nhà tôi rồi?”
“Đây vốn là chuyện riêng của học sinh, đúng chứ? Dù không nói đến em tôi, thì những đứa sống trong gia đình đơn thân hay trẻ ở với ông bà, tụi nhỏ có sẵn lòng công khai chuyện nhà mình không?”
“Người lớn có thể không để tâm việc ba mẹ ly dị hay ai nuôi lớn mình từ bé, các người có thể thấy đó là chuyện nhỏ, nhưng làm ơn tôn trọng lòng tự trọng của con nít một chút được không?”
“Đúng, đây là sơ suất của các người, nhưng xin lỗi tôi thì chẳng ích gì, các người nên xin lỗi người cần được xin lỗi.”
Lê Lễ ngồi trước bàn học, nhìn cuốn tập bài tập mãi mà không hạ bút.
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, bình thản và giản dị.
Mỗi ngày cô đều đóng vai đầy tớ trung thành bị chị sai vặt liên tục, điều khác biệt duy nhất là, dạo này cô cứ ngây người nhìn chằm chằm vào mặt Lê Thư, cứ như mặt chị ấy mọc hoa vậy.
“Nhìn gì mà nhìn? Ăn cơm đi.” Lê Thư ngồi trước bàn ăn, bị ánh nhìn khi thì có mưu đồ khi thì dính như keo của em gái khiến cô nhíu chặt mày, quyết định mấy hôm nữa phải dẫn con bé đi chùa trừ tà.
Cô gắp một miếng cá bỏ vào bát Lê Lễ, rồi như đang gặp chuyện phiền lòng, thở dài một tiếng: “Ăn nhiều vào, tùy tiện câu được con cá nặng 43.27 ký, cũng không biết mấy bữa nữa mới ăn hết.”
Lê Lễ: “……”