Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 56



Sáng hôm đó, Lê Thư đột nhiên nói rằng ngày mai cô sẽ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, bảo Lê Lễ mấy ngày tới tự nấu ăn ở nhà.

Lê Lễ đang dùng thìa múc dưa hấu, động tác khựng lại khi nghe vậy, cô thở dài, nói mơ hồ: “Chị à, không đi không được sao?”

“Sao lại nói thế?”

Nhận nhiệm vụ đối với Lê Thư là chuyện bình thường, Lê Lễ cũng chưa từng ngăn cản, mỗi lần chỉ nói một câu “chị nhớ giữ an toàn” để tỏ ý mình đã biết.

Không khí yên lặng một lúc, Lê Thư thay giày xong, thấy cô im lặng thì tỏ vẻ nghi hoặc: “Hử? Lili?”

Lại nữa rồi.

Lê Lễ nhíu mày, lại thở dài, sau đó múc thêm một thìa dưa hấu, làm ra vẻ uể oải, lười nhác nói: “Không có gì, chị cứ đi đi, nhớ giữ an toàn.”

Sau khi Lê Thư rời đi, Lê Lễ cũng đeo ba lô ra ngoài.

Ngày tháng trôi qua một cách bình dị và tẻ nhạt, nhưng chỉ có một chuyện khiến Lê Lễ nghĩ mãi không thông, muốn nói với Lê Thư, nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị là lại không mở miệng nổi.

Bầu trời bên ngoài u ám xám xịt, không khí đầy bụi bặm khiến người ta cảm thấy dính nhớp. Lê Lễ thuần thục lấy khẩu trang ra đeo lên mặt.

Trước cổng trường xe cộ qua lại tấp nập, Lê Lễ không vào cổng mà mua một chiếc bánh cuốn khoai tây ở hàng ăn vặt bên đường làm bữa sáng.

Đứng bên kia đường đối diện với cổng trường, vừa gặm bánh, Lê Lễ vừa nhìn dòng xe đang nhích từng chút một vì tắc đường.

Đến khi Lưu Thiêm Bảo cùng mấy thằng đàn em lắc lư xuất hiện trong tầm mắt, cô liền ném nửa cái bánh dở tệ vào chiếc thùng rác đã tràn đầy ra ngoài.

Thấy Lê Lễ, Lưu Thiêm Bảo đi tới, đôi mắt trên khuôn mặt béo phị bị mỡ ép đến chỉ còn một đường chỉ, giọng gắt gỏng: “Nói đi, tìm tao có chuyện gì?”

Lê Lễ chỉ về phía một con hẻm gần đó: “Vào trong nói.”

Lưu Thiêm Bảo hơi nghi ngờ, nhưng liếc nhìn mấy đứa đàn em bên cạnh rồi lại thấy vững dạ hơn.

Dù Lê Lễ hẹn đánh nhau thì cậu cũng có tới bốn người, chẳng có gì phải sợ cả.

Con hẻm đó là một ngõ cụt, bên trong vắng vẻ, Lê Lễ đi trước đến cuối hẻm thì dừng lại.

Đây đã là chỗ sâu nhất trong hẻm, Lưu Thiêm Bảo bắt đầu cảm thấy bất an.

Thật ra từ lúc Lê Lễ bảo cậu vào hẻm, cậu đã thấy hơi do dự, dù sao bị cô đánh cũng đau ra trò.

Nhưng đàn em đứng ngay bên cạnh, nếu không đi theo thì chẳng khác nào tự nhận mình hèn.

Lưu Thiêm Bảo mười lăm mười sáu tuổi, vóc dáng cao to, huống chi cậu còn phát triển theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc, nhìn chung cậu to gần gấp đôi Lê Lễ, nhưng khí thế thì lại có phần rụt rè.

Không vì gì khác, chỉ vì hôm nay Lưu Thiêm Bảo cứ cảm thấy Lê Lễ là lạ, toàn thân toát ra vẻ chẳng có ý tốt gì cả.

“Có gì thì nói nhanh, sắp vào học rồi, tao không có thời gian mà dây dưa với mày…”

“Được thôi.”

Lê Lễ chậm rãi mở ba lô, lấy ra một cái bao tải.

Dưới ánh mắt hoảng loạn của Lưu Thiêm Bảo, giọng cô bình tĩnh nói: “Vậy thì tao giải quyết nhanh gọn vậy.”

...

Sau khi trùm bao tải xong, Lê Lễ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái. Cô không đến trường như mọi khi mà quay đầu trở về nhà.

Không đến lớp cũng chẳng sao, vì cô cảm thấy thế giới này có gì đó rất kỳ quặc.

Mà Lưu Thiêm Bảo chính là bằng chứng.

Cô đã trùm bao tải Lưu Thiêm Bảo và mấy đứa kia đến mấy lần — bởi vì sau lần đầu tiên làm vậy, cô phát hiện đám người này ngay lập tức lại tươi rói ngồi trong lớp học.

Lê Lễ bán tín bán nghi, liền thử thêm vài lần liên tục.

Kết quả là cho dù cô có đánh ngất hết bọn chúng, thì lúc đến lớp, mấy người đó vẫn lại xuất hiện.

Giống như là một dạng “chương trình” đặc biệt nào đó vậy.

Và khi sự nghi ngờ của cô về thế giới này ngày càng sâu sắc, cô cũng bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ.

Cô mơ thấy Lê Thư hy sinh trong nhiệm vụ lần này, mơ thấy tận thế xảy ra hai năm sau, rồi sau đó thì không còn nhớ gì nữa — có lẽ là vì tận thế khiến tất cả mọi người đều c.h.ế.t rồi.

Cho dù tận thế nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng những giấc mơ ngày càng rõ ràng, rõ đến mức cô cảm nhận được mọi thứ trong mơ mới là thật sự từng xảy ra.

Thế giới mà cô đang sống mới là thế giới giả tạo.

…Cô thật sự không biết phải làm sao.

Cô chỉ là một cô gái yếu ớt đang học lớp 10, tại sao lại phải là người duy nhất phát hiện ra sự thật về thế giới này?

Còn về chuyện làm sao để phá vỡ thế giới ảo, quay trở lại hiện thực — một câu hỏi trừu tượng thế này, có lẽ chỉ có triết gia mới trả lời được.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lê Lễ đã động não suốt mấy ngày mà vẫn chẳng tìm ra manh mối.

Cô nằm ngược trên ghế sofa, đầu chúc xuống, hai mắt vô hồn lật xem cuốn “Tồn Tại và Hư Vô”.

Sách triết học đúng là càng đọc càng khiến người ta nghi ngờ cuộc đời, nghi ngờ cả vũ trụ.

Đột nhiên, một cảm giác huyền diệu trào dâng từ sâu trong tâm trí, Lê Lễ cảm thấy mình thật sự sắp chạm tới ranh giới giữa tồn tại và hư vô, chỉ cần mở mắt ra là sẽ tỉnh lại.

!

Chẳng lẽ… điểm tận cùng của khoa học thật sự là huyền học?

Lê Lễ chấn động dữ dội.

Ngay lúc này, tiếng bấm mật khẩu vang lên, Lê Thư từ bên ngoài bước vào.

Cuốn sách trong tay Lê Lễ lập tức rơi xuống, “bốp” một tiếng đập trúng mặt cô, phần sống mũi bị gáy sách đập trúng đau điếng, nước mắt chảy ròng, cảm giác huyền ảo gì đó cũng tiêu tan.

Cô ngồi bật dậy, xếp bằng trên sofa, lặng lẽ dõi theo từng động tác của Lê Thư.

Sống chung lâu ngày, giữa hai người tự nhiên hình thành một loại khí trường quen thuộc, chính là kiểu “có hóa thành tro cũng nhận ra”.

Nhưng lúc này, cảm giác Lê Thư mang đến cho cô lại vô cùng xa lạ — dù đối phương chưa nói lời nào.

Điều quan trọng hơn cả là, Lê Lễ đã cực kỳ chắc chắn rằng mọi chuyện trong mơ đều là thật, cũng cực kỳ chắc chắn rằng Lê Thư không thể trở về sau nhiệm vụ lần này.

Cô ngồi đợi mãi mà không nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Lê Thư.

Lê Lễ suy nghĩ giây lát, rồi nhét con d.a.o gọt trái cây trên bàn trà vào túi, đi dép lê lẹp xẹp đến cửa, chủ động nhận lấy chiếc cặp tài liệu trên tay Lê Thư, treo nó lên giá.

Cô nhìn gương mặt hoàn hảo không chút sơ hở của Lê Thư, hỏi: “Sao chị về rồi?”

“Nhiệm vụ xong thì về thôi.”

“Về không đúng lúc chút nào, em đang tu luyện ở nhà, suýt nữa thì đột phá cảnh giới rồi.”

Lê Thư không đáp, không gian ở lối vào chìm vào yên lặng mấy giây.

Lê Lễ suy nghĩ rồi lại mở miệng, chuyển chủ đề sang một vấn đề triết học chẳng liên quan: “Nếu giấc mơ còn đẹp hơn hiện thực nhiều, thì em có thể cứ ngủ mãi không tỉnh lại được không?”

“Đương nhiên là được.”

…Câu này là sao?

Sắc mặt Lê Lễ trầm xuống, nổi giận nói: “Sao chị không hỏi em có phải đang gặp chuyện gì không vui không?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Lê Thư lập tức cứng đờ, dường như nhận ra phản ứng này có vấn đề.

Cái thứ giả mạo Lê Thư này sơ hở đầy mình.

Sắc mặt của Lê Lễ còn âm trầm hơn đối phương.

Thế giới này đúng là có vấn đề, cô thật sự gặp quỷ rồi.

Lê Lễ nhanh chóng rút con d.a.o gọt trái cây từ túi ra, lưỡi d.a.o dí sát cổ Lê Thư, dùng lực đến mức rạch da để lại vài vệt m.á.u đỏ thẫm.

Ánh mắt cô di chuyển theo từng giọt máu, giọng lạnh như băng: “Sao không hỏi?”

“Chị không phải là Lê Thư đúng không? Lúc mới thấy chị, em còn vui lắm đấy.”

“Đây là mơ đúng không? Chị không muốn em tỉnh lại đúng không?”

Lê Lễ nheo mắt, khẽ giọng nói: “Vậy đi, nếu chị cứ đóng vai Lê Thư cho tốt, thì em không tỉnh cũng được.”

Dù sao trong mơ hay ngoài đời, Lê Thư cũng đều đã chết. Nếu là vậy, thì ở lại trong mơ, nhìn người nhớ người cũng không tệ.

Lê Lễ biết cái thứ kỳ quái trước mặt, không rõ là gì, hoàn toàn không thể làm gì được cô. Nếu thật sự có cách g.i.ế.c cô, nó đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải phí công thế này.

Cái thứ đó cũng rất biết điều, sững sờ một lúc rồi lập tức dùng gương mặt Lê Thư tiếp lời: “Nếu không tỉnh lại mà có thể mãi mãi hạnh phúc, thì tại sao lại phải tỉnh? Chị chỉ mong em luôn luôn vui vẻ mà thôi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lực tay của Lê Lễ dần buông lỏng, thấp giọng nói: “Thì ra là vậy, là em hiểu lầm chị rồi.”

“Lê Thư” ho nhẹ vài tiếng, nét mặt dần trở nên bình tĩnh, trở lại dáng vẻ quen thuộc mà Lê Lễ nhớ.

Tuy nhìn kỹ vẫn còn chút cứng đờ, nhưng nếu chỉ nhìn qua thì cũng gần giống lắm rồi.

Lê Lễ thu d.a.o về khỏi cổ đối phương.

“Lê Thư” thở phào một hơi, không ngờ Lê Lễ vừa đến đã chơi căng thế, thậm chí còn tự mình đưa ra cả giải pháp.

Đoạn Dương quyết định nhẫn nhịn, làm theo lời cô mà nghiêm túc đóng vai “Lê Thư”.

Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

Thật ra Đoạn Dương cũng là người chơi của phó bản này, nhưng là người đã từng c.h.ế.t trong đó.

Do quái vật trong phó bản này khá đặc biệt — thuộc dạng “quỷ quái” — nên sau khi c.h.ế.t đã mắc kẹt lỗi bug, không hóa thành dữ liệu rồi tan biến.

Cũng như rất nhiều người chơi đã c.h.ế.t khác, anh ta trở thành một “quỷ quái” có ý thức.

Dù bị phó bản áp chế lên thân phận quỷ quái, trông y như quái vật bình thường, nhưng ít ra còn hơn là c.h.ế.t hẳn.

Điểm duy nhất để phân biệt giữa quỷ quái bình thường và “người chơi quỷ quái”, có lẽ chính là cấp độ.

Đây chỉ là một phó bản sinh tồn cấp độ lv.1, quái vật trong đó có cấp tối đa là lv.5.

Nếu thấp hơn cấp này, thì có thể là người chơi. Nếu vượt quá cấp này, chắc chắn là người chơi.

Không ai biết ban đầu sau khi vi phạm quy tắc học sinh thì người chơi sẽ gặp phải điều gì, dù sao bây giờ luật lệ đã là luật lệ bị biến dị — giống như một phần mềm vẫn chạy được dù đầy lỗi bug.

Vi phạm một quy tắc, người chơi sẽ trải qua giấc mơ cấp thấp.

Vi phạm hai quy tắc, người chơi sẽ trải qua giấc mơ cấp cao.

Nếu trong một ngày vi phạm ba quy tắc, người chơi sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Chỉ cần người chơi trong giấc mơ có ý định từ bỏ việc quay về hiện thực, cho dù chỉ thoáng qua, người chơi quỷ hồn có thể nhân cơ hội hòa nhập ý thức của mình vào cơ thể của người chơi.

Lúc đó, chỉ cần điều khiển cơ thể của người chơi vi phạm vài quy tắc, làn sương đen tràn vào cơ thể sẽ khiến ý thức phía quỷ hồn ngày càng mạnh mẽ, dễ dàng tiêu diệt ý thức thuộc về người chơi.

Người chơi quỷ hồn sẽ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể mới, và sau khi vượt qua phó bản thành công thì có thể tái sinh.

Ngay cả khi người chơi không có ý định từ bỏ việc quay về hiện thực, nhưng nếu không tỉnh lại trước khi kết thúc phó bản thì vẫn sẽ chết, trở thành một phần của quân đoàn quỷ hồn.

Vậy thì chẳng bằng giao cơ thể cho anh ta, đỡ bị lãng phí.

Đoạn Dương vừa lảm nhảm trong đầu, vừa cắt rau rầm rầm rầm.

Lý do anh ta đang nấu cơm là vì — thế giới trong mơ của Lê Lễ đã trở nên cực kỳ mong manh, sắp bị phá vỡ, còn “Lê Thư” – trung tâm của giấc mơ – cũng biến mất rồi.

Không thể như vậy được!

Đây là giấc mơ cấp cao đó!

Là con mồi mà anh ta khó khăn lắm mới giành được đấy!

Người chơi có thể phá giải được giấc mơ cấp cao hiếm như lông phượng sừng lân, anh ta vốn đã chuẩn bị chờ ngày tái sinh trong vinh quang.

Thế mà trung tâm giâc mơ “Lê Thư” lại tự dưng biến mất, đúng là vận đen không thể tả.

Đoạn Dương vỗ đầu một cái, quyết định đích thân ra trận, trước tiên phải ổn định Lê Lễ đã.

Tình hình hiện tại là vừa xuất hiện đã bị lộ, nhưng Lê Lễ lại tốt bụng đưa ra giải pháp.

Đoạn Dương hết cách, đành trổ hết tài nghệ nấu nướng trong đời, hận không thể tạc hoa vào củ cải trong món canh sườn củ cải, chỉ sợ biểu hiện của mình khiến Lê Lễ không hài lòng.

Nghe thấy tiếng gọi ăn cơm, Lê Lễ lê dép bước đến bàn ăn và ngồi xuống.

Cô cúi đầu ăn cơm, nhưng “Lê Thư” đối diện lại dùng ánh mắt dịu dàng tột cùng nhìn cô, diễn rất nhập tâm.

Cả đời chưa từng cảm nhận được sự dịu dàng như thế từ “Lê Thư”, Lê Lễ cảm động gọi: “Chị à…”

Vừa gọi xong, cô lại hơi nhíu mày như có điều khó xử.

“Không được rồi, anh lệch vai quá, tôi không cảm nhận được nữa.”

Đoạn Dương: …

Xác nhận rồi, đồ mặt dày này rõ ràng đang trêu chọc anh ta.

Đoạn Dương thu lại biểu cảm trên mặt, dứt khoát nói thẳng: “Giấc mộng này không giữ được cô nữa đâu, cô muốn đi là có thể đi.”

Lê Lễ cũng buông đũa xuống, hơi nhướng mày: “Anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ tò mò một điều, sao cô lại phát hiện đây là thế giới giả lập?”

Giấc mộng cấp thấp khiến người chơi chìm đắm trong mộng đẹp, thỏa mãn điều họ khao khát nhất, sau đó nói thẳng cho họ biết đây là mộng, chỉ cần tự tay hủy trung tâm giấc mơ là có thể tỉnh lại.

Trung tâm giấc mơ có thể là tiền tài, quyền lực, hoặc tình cảm với ai đó — tóm lại là thứ quan trọng nhất với người chơi.

Chỉ cần đủ quyết đoán, việc phá giải mộng cảnh rất dễ.

Còn khó ở chỗ mộng cảnh cấp cao lại yêu cầu người chơi phải tự mình nhận ra thế giới này là giả lập, và tin chắc vào suy luận của bản thân.

Bởi chỉ khi như vậy, họ mới có khả năng hạ quyết tâm với trung tâm giấc mơ.

Nhưng có ai đang sống bình thường mà lại nghi ngờ thế giới quanh mình là giả đâu?

Đó là lý do gần như không có ai vượt qua được mộng cảnh cấp cao — đầu óc không “khác người” một chút thì khó mà thoát ra.

Đoạn Dương vốn đầy tự tin, nhưng tức cái là — Lê Lễ lại tin.

Cô không chỉ tin, mà trung tâm giấc mơ của cô còn tự động biến mất.

Ngay cả người cực kỳ may mắn cũng không may thế này đâu!

Lê Lễ trả lời câu hỏi của anh ta rất qua loa: “Thì mơ mộng rồi phát hiện đây là thế giới giả thôi.”

“Không đúng, nhất định cô đã có nghi ngờ trước rồi, rồi mới bắt đầu mơ thấy một số mảnh vụn — đó là manh mối để phá giải giấc mơ.” Đoạn Dương nghi ngờ với câu trả lời lấp lửng của cô. “Vậy cô bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”

“Trước khi trả lời câu này, tôi cũng muốn hỏi một câu.” Lê Lễ không muốn trả lời miễn phí, cô hỏi lại: “Thế giới này được tạo ra dựa trên cái gì?”

“Dựa trên ký ức của cô. Hệ thống sẽ tìm thứ cốt lõi nhất trong ký ức cô, sau đó cải biên, tô điểm lại nó. Ví dụ đơn giản, nếu cô khao khát giàu có, thì trong mộng cô sẽ trở thành đại phú hào. Nói chung là để cô dễ đắm chìm hơn trong thế giới giả lập.”

“Thứ cốt lõi trong ký ức tôi là ‘Lê Thư’, nên mới cải biên tình thân giữa tôi với chị ấy?”

Đoạn Dương nhìn cô, ánh mắt như nói: "Biết rồi còn hỏi."

Lê Lễ chợt hiểu ra điều đã làm cô bối rối bấy lâu nay. Cô đánh giá: “Cải biên rất tốt đấy, nhưng lần sau mà lấy người thật làm trung tâm thì đừng có cải biên nữa.”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đoạn Dương, Lê Lễ thở dài: “Giờ tôi có thể trả lời câu hỏi của anh rồi — về việc tại sao tôi nghi ngờ thế giới này là giả.”

Đoạn Dương nghiêm túc, rửa tai lắng nghe: “Xin mời.”

“Chuyện dài lắm.” Lê Lễ uống một ngụm nước, hắng giọng rồi nói:

“Hôm đó tan học về, câu đầu tiên chị Lê Thư nói với tôi là: ‘Lili, lại đây.’”

“Vậy thì sao?”

“Tôi hiểu các người muốn tăng cảm giác thân thiết giữa tôi và Lê Thư.”

Đoạn Dương mù mờ: “Tăng thân thiết thì càng khó từ bỏ, về lý thuyết cũng hợp lý mà?”

Lê Lễ buồn bã thở dài: “Dù là như vậy, nhưng sao lại tối ưu cả cách xưng hô? ‘Lili’ nghe có vẻ thân mật hơn là gọi tên thật, nhưng đó là nickname trên mạng của tôi, không phải tên ở nhà. Mẹ anh ở nhà có gọi anh bằng ID mạng không?”

Đoạn Dương: “…”

Ừm, giờ thì chính anh ta cũng phải công nhận việc tối ưu này hơi bị ngu thật.

“Kể từ hôm đó, mỗi lần gọi tôi, chị ấy đều nghiêm túc gọi là ‘Lili’. Chính trong từng tiếng ‘Lili’ đó, tôi bắt đầu nghi ngờ cuộc đời — đơn giản vậy thôi.” Lê Lễ ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Sau đó tôi bắt đầu mơ, mơ thấy các manh mối như anh nói. À, tôi còn phát hiện ra — người tôi vừa mới trùm bao đánh ngất, ngay giây sau lại tỉnh táo xuất hiện trở lại — đây cũng là hiệu ứng phụ của ‘tối ưu nâng cấp’ sao?”

“Cái đó không liên quan đến tối ưu.” Đoạn Dương lập tức phủ nhận, rồi giải thích: “Tôi nói rồi, thế giới này được tạo ra dựa theo ký ức của cô.”

“Nên nếu có chuyện đó, nghĩa là ngoài đời cô chưa từng thực sự trùm bao đánh ai, nên giấc mộng tự động sửa lại.”

Lê Lễ đang bình thản bỗng kinh hãi.

Cái gì? Hóa ra ngoài đời cô lại nhát gan đến vậy sao!?