Khi Lê Lễ tỉnh lại một lần nữa, cô phát hiện phòng 209 đã vắng đi không ít người.
Vừa ngồi dậy trên giường, những người còn lại lập tức quay đầu nhìn về phía cô, trên mặt mang theo biểu cảm vui mừng kỳ quái.
Chuyện này là sao?
Trang Khâm An là người mở miệng đầu tiên: “Cô đã ngủ mấy ngày liền rồi.”
Lê Lễ liếc mắt nhìn ngày tháng, nhận ra giờ đã là buổi trưa ngày thứ năm trong phó bản.
...Biết sớm là mới đến ngày thứ năm thì thà ở trong mơ thêm lát nữa còn hơn.
Tốt nhất là có thể ngủ một giấc tới tận mười một giờ năm mươi chín phút tối ngày thứ chín rồi mới tỉnh lại thì tuyệt biết bao.
Trong mơ có điều hòa, có dưa hấu, còn có người chuyên lo chuyện cơm nước.
Vừa tỉnh khỏi giấc mơ liền quay lại lồng hấp này, Lê Lễ dừng việc suy nghĩ viển vông, vừa định bảo Bạc Hà tạo cho hai chậu đá lạnh, quay đầu lại đã phát hiện đối phương không có trong ký túc xá.
Ngoài Bạc Hà, cũng không thấy bóng dáng Bách Hoành Vĩ và Phương Tú Liên.
Tinh Hà thì đang ngủ trên giường, không rõ là đang nghỉ trưa hay vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ.
Trong phòng chỉ còn lại Trang Khâm An và Hữu Hữu đang hoạt động, cùng với gã tóc vàng đang ngồi bên bàn.
Ngủ lâu như vậy, Lê Lễ đói đến mức bụng dính vào lưng.
Cô bò xuống giường, định kiếm chút đồ ăn vặt và nước uống cho mình, nhưng lại phát hiện túi đồ đặt trên bàn đã trống rỗng.
Lê Lễ cũng không quá bất ngờ với tình huống này, cô cũng chẳng hỏi Trang Khâm An là ai đã lấy đồ của mình.
Ngược lại, vừa thấy ánh mắt cô dừng lại trên chiếc túi trống không, chuông cảnh báo của Trang Khâm An lập tức vang lên.
Anh ta kiên quyết không để mình phải gánh cái nồi này, vội vàng lên tiếng: “Tôi không lấy đâu đấy.”
Dù Lê Lễ có hỏi thì câu trả lời cũng chỉ là “không lấy”, nhưng lần này anh ta thật sự không lấy.
Lê Lễ gật đầu, không rõ là tin hay không, cô hỏi: “Hiện tại tình hình thế nào rồi?”
“Chắc là Bách Hoành Vĩ c.h.ế.t rồi, Phương Tú Liên và Bạc Hà đi siêu thị.”
Lê Lễ hơi nhướn mày: “Chắc là c.h.ế.t rồi? ‘Chắc là c.h.ế.t rồi’ là c.h.ế.t kiểu gì?”
“Chuyện xảy ra ba ngày trước, sáng hôm đó mọi người tỉnh dậy thì thấy giường của Bách Hoành Vĩ trống không, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.”
Nghe như vậy thì khả năng còn sống quả thật rất thấp, đúng là rất hợp với cái từ “chắc là c.h.ế.t rồi”.
Nếu không thể ra khỏi giấc mơ, thì cùng lắm Bách Hoành Vĩ chỉ bị thay lõi, ít nhất thân thể vẫn còn đấy.
Còn kiểu biến mất không để lại dấu vết như vậy thì đúng là giống kiểu người chơi đã chết, thân thể hóa thành dữ liệu mà tan biến.
Lê Lễ đã biết được không ít thông tin về phó bản này từ miệng Đoạn Dương, nhưng kiểu tình huống này thì vẫn lần đầu nghe thấy. Cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Hôm đó ông ta đã vi phạm mấy điều luật?”
“Một điều.”
Vậy thì không phải là cái c.h.ế.t do vi phạm ba điều rồi.
Lê Lễ đứng trước bảng quy định quản lý học sinh dán trên cửa, ánh mắt dừng lại ở một điều nào đó, rồi mở miệng hỏi: “Mấy hôm nay quản sinh có xuất hiện không?”
Trang Khâm An hiểu ý cô, lắc đầu: “Ít nhất là ban ngày thì chưa xuất hiện lần nào.”
Còn ban đêm nếu đã ngủ rồi, thì dù có xuất hiện cũng chẳng ai biết được.
Ánh mắt Lê Lễ lóe lên, trong lòng có vài suy đoán.
Nếu buổi tối không ngủ hoặc không đắp kín chăn mà bị quản sinh phát hiện, có khi đó lại là một lựa chọn chắc chắn tử vong.
Trời nóng thế này, nếu quản sinh đứng cạnh giường nhìn chằm chằm cả đêm, thì dù không vi phạm quy tắc cũng có thể bị thiêu sống.
Lê Lễ khẽ tặc lưỡi một tiếng, kéo cửa ra nói: “Tôi đi siêu thị một chuyến, anh có đi không?”
Nghe vậy, Trang Khâm An lập tức gật đầu.
Trước đó anh ta lấy nhiều nước, nhưng năm ngày trôi qua, anh và Hữu Hữu cũng đã dùng hết. Dù thế nào hôm nay cũng định dắt Hữu Hữu tới siêu thị, sống c.h.ế.t tùy duyên.
Lý do không đi cùng Phương Tú Liên và Bạc Hà…
Trang Khâm An thở dài, dắt tay Hữu Hữu đi theo người phía trước.
Tuy gã tóc vàng không than gia vào cuộc đối thoại giữa hai người từ đầu đến cuối, nhưng sau khi Lê Lễ rời khỏi phòng cũng lập tức theo sau.
Lê Lễ không để ý đến anh ta, vừa đi vừa hỏi Trang Khâm An với vẻ như lơ đãng: “Sau khi ngủ say là sẽ rơi vào trạng thái không thể bị tấn công đúng không?”
Đối với kiểu thăm dò này của cô, Trang Khâm An phản ứng rất nhanh, lập tức đáp: “Đúng là không thể bị tấn công, nhưng chuyện này là Phương Tú Liên thử nghiệm trên người Tinh Hà.”
“Phương Tú Liên?”
Tuy Lê Lễ không phải dân xã hội lõi đời, nhưng cô cảm thấy mắt nhìn người của mình không thể kém đến vậy.
Trong ấn tượng của cô, Phương Tú Liên không giống kiểu người sẽ làm chuyện đó.
Nếu không phải do cô nhìn nhầm người, thì là đã bị thay thế.
“Hôm đó cô và Tinh Hà còn chưa tỉnh, bà ta đã chọn Tinh Hà để ra tay, nhưng sau khi tấn công thì bị bật ngược lại.” Trang Khâm An dùng mắt ra hiệu về phía gã tóc vàng đi phía sau, “Chắc cũng là tình huống tương tự, nhưng mà bà ta… dù sao cũng rất nguy hiểm.”
“Phương Tú Liên cũng bị thay rồi…” Lê Lễ dừng một chút rồi nói, “Hôm đó bà ta vi phạm hai điều luật đúng không?”
“Cái này thật khó nói.” Trang Khâm An cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó: “Có thể là một điều, cũng có thể là hai.”
Không đợi Lê Lễ phải hỏi tiếp, anh ta đã giải thích: “Hôm đó chỉ vi phạm một điều, nhưng hôm sau không tỉnh lại, nên không hoàn thành được tiết học hiệu quả, tay lại xuất hiện vòng đen. Đến ngày thứ ba thì bà ta có tỉnh lại, nhưng người đã bị thay rồi.”
Xem ra nếu cứ mãi không tỉnh lại thì sẽ càng lúc càng nguy hiểm. Nghĩ đến việc Đoạn Dương có thể xuất hiện trong giấc mơ của cô để can thiệp bằng tay, có lẽ là bởi thể ý thức của anh ta đã được sương mù đen bồi dưỡng đến mức rất mạnh rồi.
“Đám quái vật người chơi này cũng có nhiều ưu thế thật đấy.” Lê Lễ cảm thán.
Trang Khâm An nghe không hiểu cô đang nói gì, ngược lại gã tóc vàng phía sau lại bất ngờ tiến lên mở miệng:
“Sau khi ý thức của chủ thể gốc tiêu tán, chúng tôi cũng trở thành phe người chơi, không thể tiếp tục vi phạm quy tắc, nếu không cũng có thể bị người khác thay thế. Hơn nữa, nói chung chúng tôi không thể can thiệp vào giấc mơ của người chơi, việc có tỉnh dậy được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân người chơi.”
Đối mặt với lời lên tiếng đột ngột của anh ta, Lê Lễ liếc anh ta một cái, giọng dửng dưng: “Anh cũng thẳng thắn lắm đấy, không định giả vờ tí à?”
“Cô đã biết chúng tôi cũng là người chơi thì hẳn cũng hiểu giữa chúng ta thực ra không phải đối địch. Tôi không có ác ý gì với các người cả.”
Lê Lễ không tỏ rõ thái độ, tiếp tục đi vào siêu thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tầng một của nhà ăn có không ít quái vật cấp 5 trở lên lảng vảng, cũng có cả cấp 10, tuy nhiên số lượng không nhiều.
“Đám người này đã có ý thức rồi, sao còn tấn công người chơi?” Lê Lễ vừa đánh vừa hỏi, đối mặt với quái vật trên cấp 5 cũng không hề mềm tay.
Dù sao thì bên kia cũng là kẻ ra tay trước.
Tóc vàng đáp: “Thân phận của họ là phe quái vật, vốn đã đối lập với người chơi. Cho dù có ý thức thì cũng không thể kiềm chế được ham muốn tấn công.”
Tức là người chơi quái vật nếu bị người chơi g.i.ế.c thì là c.h.ế.t thật, nhưng họ lại không thể kìm được ham muốn tấn công, không lao vào cũng không được.
Mà Lê Lễ, cho dù biết rõ đối phương là người chơi, cũng không thể đứng đó chịu đòn, cô cũng chẳng tốt bụng đến thế.
Bốn người đi lên tầng trên, còn chưa đến cửa siêu thị thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đánh nhau và tiếng tranh cãi.
“Tôi nói rồi mà, cô dám theo tôi ra ngoài là vì cũng nhắm tới thẻ kỹ năng của tôi. Cô gái nhỏ, tâm địa ác độc thật đấy.”
“Mi là thứ cô hồn dã quỷ không rõ từ đâu tới, g.i.ế.c mi thì sao lại gọi là ác độc?”
“Ai nói tôi là cô hồn dã quỷ? Tôi cũng từng là người chơi, chỉ là chẳng may c.h.ế.t thôi.”
“Chính mi cũng nói là đã c.h.ế.t rồi, vậy thì để ta tiễn mi quay lại con đường đúng đắn, dù sao mi cũng đáng c.h.ế.t từ lâu rồi.”
“Nói gì thì nói, chẳng phải là muốn cướp thẻ kỹ năng của tôi sao? Lòng tham trong mắt cô sắp trào ra ngoài rồi kìa.”
“Mi mù à.”
Trang Khâm An và tóc vàng đưa mắt nhìn nhau.
Trang Khâm An sớm đã đoán được hai người đó mỗi người đều ôm một mục đích riêng, nên mới dắt tự dắt Hữu Hữu đi, không dám đi chung với bọn họ. Chỉ không ngờ mới đến siêu thị đã đánh nhau rồi.
Lê Lễ lại như thể hoàn toàn không nghe thấy những gì đang xảy ra trong siêu thị, tay đã cầm sẵn túi mua sắm bước vào trong.
Cô vừa đi vào, đối mặt với đám quái vật kéo tới, một tóc vàng cấp 8, một Trang Khâm An cấp 10 còn bế theo đứa nhỏ lập tức theo sát phía sau, trở lại phạm vi bảo vệ của Lê Lễ.
Dù không có trường thương, với chỉ số cơ bản hiện tại, Lê Lễ cũng chẳng hề khó khăn khi đối mặt với đám quái ấy.
Cô vừa đánh vừa nhét đồ vào túi, hoàn toàn làm ngơ trước cuộc chiến ở phía bên kia siêu thị, cho dù một trong hai người là “máy làm đá” của cô, cô cũng không có ý định ra tay giúp.
Lúc Bạc Hà ở nhà tù đáy biển đã từng tiện tay g.i.ế.c c.h.ế.t Chung Hoài Đức, cô ta vốn dĩ chưa từng là người tốt.
Chỉ là từ trước đến nay cô ta chưa từng xâm phạm đến lợi ích của Lê Lễ, nên Lê Lễ cũng chẳng rảnh rỗi mà đi trừ ác hành thiện.
Gặp phải cảnh “ác nhân tự có ác nhân trị” thế này, cô tự coi mình là dân ăn dưa ở tuyến đầu xem kịch.
Dù thiếu mất máy làm đá sẽ khiến cô chịu khổ ít nhiều, nhưng… “khổ tận cam lai” mới nên người mà.
Phía bên kia, lúc đầu Phương Tú Liên thấy nhóm của Lê Lễ bước vào còn có chút căng thẳng — dù sao Lê Lễ là người chơi cấp 15, chỉ một ý niệm nhất thời cũng đủ thay đổi cục diện giữa bà ta và Bạc Hà.
Nhưng kết quả là Lê Lễ chẳng hề quan tâm đến chuyện bên này, cứ thế chọn đồ ăn vặt, nhét từng món vào túi, hoàn toàn không có ý định nhúng tay.
Phương Tú Liên thở phào, tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Bạc Hà.
Tuy cơ thể hiện tại của baf đã cấp 11, nhưng lại là nghề dược sĩ, chỉ có thể dựa vào giá trị tấn công cơ bản, kỹ năng không có tí sát thương nào.
Còn Bạc Hà tuy cấp thấp hơn hẳn, nhưng là người chơi thuần công kích, hai người đánh nhau cũng khó phân cao thấp.
Một người nhắm đến kỹ năng tấn công của đối phương, người còn lại thì để ý kỹ năng dược sĩ của bà ta, cả hai đều đánh tới sống còn.
Dù biết g.i.ế.c người chưa chắc đã rơi ra kỹ năng, nhưng không g.i.ế.c thì chắc chắn không có.
“Chậc chậc, dọa c.h.ế.t người, may mà cô tỉnh sớm.” Gã tóc vàng nhìn hai người đánh nhau kịch liệt, nhíu mày cảm thán.
Từ sau khi biết Lê Lễ đã biết rõ thân phận của mình, gã bỗng hoạt bát hơn hẳn.
Trước đó ai cũng coi hắn là quỷ, gã có miệng cũng chẳng nói được, vì nếu tự mình nói mình là người chơi thì người khác cũng chỉ nghĩ gã đang nói nhảm.
Sau khi chiếm thân thể tóc vàng, ít nhất gã cũng được ở chung ký túc với Lê Lễ một ngày, biết được tính cách cô cũng không đến nỗi, có thể coi là người dễ sống chung.
Nhưng từ khi Phương Tú Liên bị thay thế, thì như hổ vắng sơn, khỉ lên làm vua.
Phương Tú Liên là người chơi có cấp cao nhất sau Lê Lễ, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là ra tay g.i.ế.c người, suýt khiến gã sợ c.h.ế.t khiếp.
Ngay lập tức gã rơi vào trạng thái lo lắng căng thẳng, vì thân thể này cấp không cao, lại không có kỹ năng nào.
May mà mục tiêu đầu tiên của Phương Tú Liên lại là Bạc Hà, chắc là để ý đến kỹ năng tạo băng và công kích của cô ta.
Cho đến khi Lê Lễ tỉnh lại, gã mới thấy an toàn hơn đôi chút.
Lê Lễ không biết mình còn có thể khiến người khác có cảm giác an toàn, vẻ mặt như đang thong thả chọn đồ ăn vặt, thực ra cái túi đã đầy căng, thiếu điều viết ba chữ “xem náo nhiệt” lên mặt.
Trang Khâm An lẳng lặng đưa thêm cho cô một cái túi, “Tôi cầm giúp cô, cô bỏ đồ sang túi này đi.”
Lê Lễ vẫn đang quan sát diễn biến trận chiến, nghe vậy liếc nhìn cái túi sắp bung trong tay mình, liền ném cho anh ta ánh mắt biết điều.
Cấp độ của Phương Tú Liên nhìn thì có vẻ cao, nhưng thực lực công kích thực tế thì không bằng Bạc Hà. Tuy nhiên, kinh nghiệm chiến đấu của bà ta lại vô cùng phong phú, trước đây chắc chắn là người chơi thiên công, chỉ tiếc bốc trúng cơ thể và kỹ năng của nghề phụ trợ.
Điểm yếu về sát thương có thể được bù đắp bằng kinh nghiệm.
Tuy Bạc Hà cũng là người cứng rắn, nhưng cấp 7 cho thấy số phó bản cô ta từng trải không nhiều, thiếu hụt rõ rệt về mặt kinh nghiệm chiến đấu. Đối đầu với Phương Tú Liên — phiên bản nâng cấp của “ác nhân” — lập tức rơi vào thế hạ phong.
Dù rơi vào phía bất lợi, Bạc Hà cũng không hề cầu xin tha mạng, càng không hướng sang Lê Lễ để cầu cứu.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Cô ta bị ép lui từng bước, cho đến khi bàn tay nhăn nheo như móng vuốt của Phương Tú Liên siết chặt lấy cổ, gần như muốn bẻ gãy đốt sống cổ cô ta.
“Một nước cờ sai rồi, cô bé, hối hận vì đã nhắm đến kỹ năng của tao chưa?”
Cổ họng Bạc Hà khẽ động, dùng giọng khàn khàn nói: “Đánh không lại thì c.h.ế.t thôi, có gì phải hối hận chứ.”
“Cô không sợ c.h.ế.t à? Cô nghĩ c.h.ế.t trong phó bản này là không tính à?”
Phương Tú Liên như một thợ săn đang vờn con mồi trước khi kết liễu, cúi sát mặt lại gần, giọng trầm thấp: “Cô yên tâm, c.h.ế.t rồi tôi cũng sẽ tìm cô g.i.ế.c tiếp, tôi là người chưa bao giờ để lại hậu họa.”
“Không biết mi đang nói gì.” Sắc mặt Bạc Hà không chút thay đổi: “Muốn g.i.ế.c thì giết, không g.i.ế.c thì cút.”
Phương Tú Liên nheo mắt lại, lực tay lại tăng thêm chút nữa, khen: “Có khí phách, vậy thì tôi thành toàn cho cô.”
Người bị bà ta bóp cổ trong chớp mắt tan biến, giữa không trung rơi xuống một tấm thẻ, vang lên tiếng lách cách khi chạm đất.
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Phương Tú Liên, không ngờ thực sự đánh rơi ra thẻ kỹ năng, bà ta lập tức cúi xuống nhặt.
“Xin lỗi, làm phiền một chút — có thể đừng vui mừng quá sớm không?”
Một chiếc giày giẫm lên tấm thẻ, khiến động tác cúi người của Phương Tú Liên dừng lại. Bà ta ngẩng đầu.
Khuôn mặt thiếu nữ hiện lên nụ cười dịu dàng, tựa như đang thân thiện bàn bạc với bà ta vậy.