Đánh nhau thì Lê Lễ không quan tâm, nhưng nếu làm rơi thẻ kỹ năng thì cô nhất định phải can thiệp.
Ngay khoảnh khắc hai người kia vừa phân thắng bại, Lê Lễ—vẫn luôn theo dõi toàn bộ trận đấu—đã lập tức hành động.
Phương Tú Liên ngồi thẳng dậy, dường như chẳng hề để tâm, lạnh nhạt nói: “Cô muốn lấy thì cứ lấy.”
Thì ra cái con khốn này từ đầu đến cuối vẫn luôn để mắt đến chỗ này.
Phương Tú Liên thầm nghiến răng trong lòng.
Kinh nghiệm chiến đấu chỉ hữu ích khi thực lực đôi bên không quá chênh lệch, mà đối mặt với Lê Lễ—người đã đạt cấp 15 và còn không rõ nội tình—bà ta vẫn phải nhường một bước.
Mà mấy màn hóng hớt của Lê Lễ đâu phải ăn không ngồi rồi, ngay từ khi Phương Tú Liên và Bạc Hà đánh nhau, cô đã thăm dò xong thực lực của đối phương.
Kết luận: hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Thấy Phương Tú Liên không có ý định tranh giành, Lê Lễ cũng chẳng muốn vô cớ ra tay với bà ta.
Cô cúi người nhặt tấm thẻ kỹ năng dưới đất lên, nhét vào túi áo, rồi xách hai túi đồ ăn và nước, dẫn theo ba tên theo sau, nghênh ngang rời khỏi siêu thị.
Hiện tại Lê Lễ chỉ còn trống một ô kỹ năng cuối cùng, tuy đã nhặt được một thẻ kỹ năng tấn công, nhưng giờ cô đâu còn là cái đứa nhà quê không biết gì ngày trước nữa.
Giờ đây, cô chẳng còn hứng thú với mấy loại kỹ năng tấn công cơ bản kiểu này.
Nếu nhặt được kỹ năng tấn công bậc bốn mà vừa xuất chiêu là trời long đất lở, chớp giật đùng đoàng, thì cô còn chần chừ gì mà không xài ngay.
Tiếc là mộng đẹp thì luôn viển vông, chứ nếu gặp phải loại người thật sự sở hữu kỹ năng mạnh đến thế, e rằng cô còn chưa kịp lộ mặt đã bị g.i.ế.c trong nháy mắt.
Lê Lễ đặt túi đồ lên bàn, lấy một chai nước khoáng ra tu một hơi gần hết, cổ họng đã khô khốc như sắp bốc khói cũng dễ chịu hơn phần nào.
Sau một vòng lượn bên ngoài trở về, ai nấy đều nóng đến mức mồ hôi túa ra như tắm, mặt mũi thì hoặc đỏ bừng lên, hoặc trắng bệch ra.
Nhiệt độ này chẳng khác gì đang ở trong phòng xông hơi, thật sự quá sức chịu đựng với người từng sống trong vùng khí hậu gió mùa cận nhiệt đới như Lê Lễ.
Dù cô không cần dùng tấm thẻ kỹ năng kia, nhưng với những người khác thì chưa chắc họ không muốn.
Lê Lễ hơi thấy nhớ cảm giác mát lạnh của đá viên.
Ánh mắt cô đảo quanh phòng ký túc, có chút muốn “gửi hơi ấm đến quần chúng”, nhưng rồi lại nghĩ chỉ cần cắn răng chịu đựng thêm vài ngày cuối cùng của phó bản, sau đó đem thẻ kỹ năng này về căn cứ bán đi thì sẽ lời hơn nhiều.
Dù sao lần trước bán được một tấm thẻ cũng thu được không ít điểm.
Lý trí nghiêng về phương án thứ hai, nhưng cái phó bản này nóng đến mức tuyệt vọng, đến cả đồ ăn vặt đặt gần cửa cũng như thể bị nướng qua.
Nghĩ đến chuyện còn phải ở đây thêm năm ngày nữa, Lê Lễ liền có cảm giác như bầu trời sắp sập.
Vừa nhai đồ ăn vặt lót dạ, cô vừa phân vân như thể đang mắc chứng lựa chọn khó khăn.
Dù muốn cho thì cũng chẳng biết nên cho ai.
Ngoại trừ Phương Tú Liên là kiểu người chẳng tốt lành gì, mấy người còn lại có nhận được tấm thẻ này cũng chẳng khác gì nhau với cô.
Hiện giờ trong phòng 209, ngoài Lê Lễ thì chỉ còn lại gã tóc vàng đã bị thay thế và Phương Tú Liên, cùng với Tinh Hà đang nằm bẹp trên giường không rõ tình trạng, còn có Trang Khâm An và Hữu Hữu.
Còn chưa kịp để Lê Lễ nghĩ xong nên làm gì thì một luồng áp lực đột ngột như sóng thần bất ngờ ập đến đè nặng trong lòng cô.
Trong chớp mắt, cô bật dậy khỏi ghế, chân ghế cà lên sàn phát ra tiếng ken két.
Những người khác rõ ràng cũng cảm nhận được điều gì đó, lập tức dừng hết mọi động tác, quay đầu quan sát khắp phòng ký túc.
Khi mọi người còn đang m.ô.n.g lung suy đoán, Lê Lễ đã nhanh chóng ném bịch rác vừa ăn xong vào thùng rác, rồi kéo cánh cửa tủ quần áo bên cạnh bàn học ra, nhét vội hai túi đồ mua về lúc nãy vào trong.
Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, khiến chiếc bàn trống trơn và sạch bong trở lại, còn chăn đệm trên giường thì từ đầu đến cuối cô không hề động tới, vẫn được xếp gọn gàng như miếng đậu phụ đặt ở cuối giường.
Những người khác ngay khi cô vứt rác gần như đã lập tức nhận ra điều gì đó, chẳng nói chẳng rằng liền bắt đầu dọn dẹp theo.
Bao nhiêu ngày nay không thấy bà quản sinh xuất hiện, ai nấy đều vô thức thả lỏng cảnh giác.
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng và nặng nề, dưới gầm giường vang lên từng tiếng sột soạt của các túi đồ được nhét vào vội vàng.
Áp lực mỗi lúc một lớn, từng sợi sương mù đen len lỏi qua khe cửa đã đóng kín, rồi tụ lại thành một hình người cao lớn phủ đầy sắc đen.
Đây là… quản sinh?
Không phải quỷ cũng chẳng phải người, trên đầu thậm chí không hiện cấp độ hay thanh máu.
Trên người nó tỏa ra áp lực vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không giống thứ có thể xuất hiện trong phó bản cấp độ lv.1.
Lê Lễ chưa từng nghĩ sẽ có sinh vật nào trên người phát ra thứ gọi là “uy áp” này, nói thật thì, cô chỉ từng thấy kiểu miêu tả đó trong tiểu thuyết tu tiên.
Nó không giống nỗi sợ bản năng của con người khi gặp gấu đen, mà là cảm giác đe dọa vượt quá cả nhận thức.
Phòng 209 im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nín thở, chỉ còn lại tiếng tim đập vang vọng bên tai.
Lê Lễ lặng lẽ liếc mắt nhìn khắp phòng, ngoại trừ trên bàn của Tinh Hà và Trang Khâm An vẫn còn vài món lặt vặt, bàn và giường của những người khác đều sạch sẽ, gọn gàng.
Tốc độ của quản sinh quá nhanh, từ lúc cảm nhận thấy điều bất thường đến khi nó xuất hiện, chưa đến một phút.
Tinh Hà thì vẫn hôn mê bất tỉnh, còn Trang Khâm An chỉ kịp dọn dẹp mặt bàn của Hữu Hữu, chưa kịp lo cho bản thân.
Một làn sương đen tách ra từ người quản sinh, như mây đen phủ thành, lướt qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại và đánh dấu lên tay của Trang Khâm An.
Một chiếc vòng tay đỏ thẫm xuất hiện nơi cổ tay anh ta.
Lê Lễ ngẩng đầu liếc nhìn giường của Tinh Hà, cô ấy đang nằm nghiêng quay mặt ra ngoài, cả hai cổ tay đều không có gì.
Có vẻ hành vi ngủ trong phòng ký túc là tuyệt đối đúng quy tắc, một khi đã ngủ thì không bị tấn công, ngay cả quản sinh kiểm tra cũng có thể tránh được.
Đáng tiếc là càng ngủ sâu thì càng khó tỉnh lại.
Sương đen dần rút lại, lần lượt ngấm vào thân thể quản sinh, như thể quá trình kiểm tra phòng đã hoàn tất—tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc.
Chỉ có Trang Khâm An là không vượt qua được bài kiểm tra.
Dù còn nhỏ nhưng Hữu Hữu đã theo Trang Khâm An vượt qua không ít phó bản, lúc thấy chiếc vòng tay đầy điềm gở trên tay anh, bản năng cảnh giác khiến cậu bé lập tức rơi nước mắt.
Cậu không dám khóc to, chỉ để nước mắt tí tách rơi xuống sàn nhà.
Tất cả mọi người trong phòng đều đứng im như tượng, không ai dám nhúc nhích, chờ quản sinh rời khỏi.
Nhưng bóng người mờ mịt kia lại không rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó đột nhiên bước đến trước bàn của Lê Lễ, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, duỗi tay ra mở cửa tủ quần áo của cô.
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu cả tủ đồ cũng bị kiểm tra, vậy thì cả phòng này coi như tiêu tùng.
Tủ đồ của Lê Lễ cũng chỉ có hai túi đồ ăn vặt, nhưng những người khác thì đã nhét cả đống rác vào trong đó.
Thùng rác đặt dưới bàn gỗ bên tay phải cửa ra vào, ngay cạnh chỗ Lê Lễ ngồi, nên việc cô tiện tay vứt rác là điều dễ hiểu. Nhưng với người khác thì nó hơi xa.
Quản sinh chỉ vào túi đồ ăn trong tủ quần áo, như thể đang nói cô đã vi phạm quy tắc “phải giữ sạch sẽ, ngăn nắp”.
Đầu ngón tay nó tuôn ra những sợi sương đen lượn lờ quấn quanh cổ tay Lê Lễ, nhưng sau một hồi lại không để lại bất kỳ dấu ấn nào.
Lê Lễ cúi đầu nhìn cổ tay mình, ngẩng đầu đối diện với chiếc đầu không có ngũ quan của quản sinh, cất giọng đều đều nhưng vang vọng trong phòng đang c.h.ế.t lặng:
“Thưa cô, dường như em không hề vi phạm quy tắc nào, làm phiền cô công tâm xét xử.”
Quản sinh hơi xoay người, không rõ là đang quay mặt hay quay lưng về phía cô.
Lê Lễ đoán là nó đang nhìn cô.
Dù trên đầu khói mù đó không có mắt, nhưng cô cảm nhận rõ rệt một ánh nhìn xuyên thấu—như đang bị đối mặt đối mắt với nó.
Quản sinh không đáp.
Lê Lễ cũng không chắc nó có thể nói chuyện hay không.
Nó duỗi bàn tay do sương đen ngưng tụ thành, đột ngột nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cảm giác lạnh lẽo xuyên qua da thịt thấm vào tận xương, khiến nhiệt độ cơ thể cô hạ xuống tức thì, đồng thời luồng khí tức quỷ dị ấy len lỏi trong cơ thể làm cô nổi hết da gà, tóc gáy cũng muốn dựng đứng.
Vẻ mặt cô không đổi, nhưng đang cố rút tay về, tuy nhiên cánh tay bị sương đen trông như vô hình ấy giam chặt đến mức không nhúc nhích nổi.
Một vòng đỏ thẫm dần hiện ra trên cổ tay, Lê Lễ cau mày nhìn, chiếc vòng trong chớp mắt lại biến mất, như đang giằng co với một lực lượng nào đó.
Chiếc vòng đỏ cứ ẩn ẩn hiện hiện một lúc, rồi quản sinh buông tay ra.
Nó không kiểm tra tủ đồ của người khác nữa, hóa thành sương mù đen và xuyên qua cánh cửa rời đi.
Nếu không gọi là nhắm vào thì còn gọi là gì?
Lê Lễ cụp mắt nhìn cổ tay mình, cuối cùng cũng không thấy có vòng đỏ, nhưng lại để lại vết ngón tay tím xanh quanh cổ tay.
Áp lực nặng nề dần tan đi, không khí trong phòng cũng bắt đầu lưu thông trở lại, mọi người lúc này mới thả lỏng cơ thể.
Tiếng nức nở của Hữu Hữu vang lên, cậu bé rúc trong lòng Trang Khâm An, thân hình nhỏ bé run rẩy, tiếng khóc sợ hãi xen lẫn đau lòng.
Trang Khâm An vỗ về lưng cậu, dịu giọng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là cái vòng thôi, ba không sao cả.”
Dù nói vậy, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn rất nặng nề, hiển nhiên anh ta cũng hiểu tình hình không hề lạc quan.
Gã tóc vàng liếc nhìn Trang Khâm An đang ngồi trên ghế, lại liếc sang Hữu Hữu đang khóc trong lòng anh, chợt lên tiếng: “Anh không sống qua nổi đêm nay đâu, có hai quy tắc liên quan đến quản sinh, ai vi phạm thì chết, sau khi tắt đèn nó sẽ quay lại g.i.ế.c anh.”
Hữu Hữu nghe vậy càng khóc to hơn, từ nức nở nhỏ tiếng biến thành gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem đến mức thở không ra hơi.
Phương Tú Liên liếc mắt nhìn gã tóc vàng, như thể đoán được gã muốn nói gì, khinh miệt cười khẽ: “Lo chuyện bao đồng.”
Trang Khâm An vốn đã chuẩn bị tâm lý, nghe vậy chỉ hơi khựng lại một chút khi đang dỗ Hữu Hữu, rồi tiếp tục an ủi: “Hữu Hữu, nghe ba nói…”
“Còn có một cách khác.”
Gã tóc vàng cắt ngang lời dặn dò còn chưa nói hết của Trang Khâm An.
Ánh mắt Lê Lễ híp lại.
Cô đoán quản sinh trong phó bản này chắc chắn bị giới hạn—nếu không, với tồn tại như thế, g.i.ế.c cô chỉ cần phẩy tay, đã chẳng có chuyện vòng đỏ không tài nào in nổi lên tay cô.
Vì phó bản không thừa nhận cô vi phạm quy tắc, nên quản sinh cũng không thể cưỡng chế trừng phạt.
Cho nên, với điều mà gã tóc vàng sắp nói, Lê Lễ đã có vài phần suy đoán. Tay cô sờ vào túi, mân mê tấm thẻ kỹ năng, im lặng theo dõi tình hình.
Tiếng khóc của Hữu Hữu đột nhiên dừng lại, cậu bé ngẩng đầu ra khỏi lòng Trang Khâm An, đôi mắt đẫm lệ ánh lên chút hy vọng mong manh. Trang Khâm An hỏi: “Cách gì?”
“Quản sinh ấy mà, chỉ quản việc trong ký túc xá, chỉ cần sau khi tắt đèn anh không ở trong phòng thì nó sẽ không tìm được anh.”
Nội quy quản lý học sinh ghi rõ điều đầu tiên: không được tự ý ra vào ký túc, nhất là sau khi tắt đèn ban đêm.
Hiện tại, ra ngoài ban ngày thì không phạm quy, nhưng ban đêm thì chưa ai thử nên chưa rõ.
Nhưng với tình huống bây giờ, so với việc chắc chắn bị g.i.ế.c bởi quản sinh, thì vi phạm quy tắc có vẻ chỉ là chuyện nhỏ.
Nghe xong, Trang Khâm An không thể nói là hết lo lắng, nhưng rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm đôi chút. Anh nhìn gã tóc vàng hỏi: “Tắt đèn rồi, bên ngoài phòng ký túc chắc cũng chẳng yên ổn gì đâu nhỉ?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Dĩ nhiên rồi, không thấy mấy bộ phim à? Đêm xuống là lúc lũ quỷ mạnh nhất, bước ra khỏi cửa chẳng khác nào một mình đánh trận với cả bầy quỷ đến sáng—chết còn thảm hơn.”
Gã tóc vàng nói xong, nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Chiếc vòng này khác với vòng đen, nó sẽ không biến mất. Từ hôm nay trở đi, mỗi đêm anh đều không thể ở lại ký túc xá nữa.”
Dù sao thì ít nhất vẫn còn một tia hy vọng, Trang Khâm An gật đầu nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Lê Lễ, nãy giờ ngồi xem như xem kịch, bất ngờ lên tiếng: “Anh cũng biết nhiều thật đấy.”
Bị “đại ca” khen, gã tóc vàng phẩy tay, khiêm tốn mà không giấu nổi tự hào: “Tạm được, toàn là kinh nghiệm tích lũy khi làm quỷ lâu năm thôi.”
Lê Lễ bật cười, hỏi tiếp: “Đã vậy thì, anh biết điều luật số tám là gì không?”
“Biết thì biết, nhưng điều này chẳng hữu dụng gì mấy.” Gã tóc vàng gãi đầu, bị ánh nhìn của Lê Lễ ép phải nói ra: “Điều luật số tám là: Gặp khó khăn, có thể tìm giáo viên.”
Nói xong anh ta nhún vai: “Nghe thì hữu ích đấy, nhưng vấn đề là phải tìm được giáo viên đã. Tôi làm quỷ trong trường lâu vậy rồi, chưa từng thấy giáo viên nào ngoài lúc lên lớp.”
“Vậy thì đợi đến lúc lên lớp hỏi không phải được à.” Lê Lễ đặt túi đồ lên bàn, tùy tiện lấy một bịch cá cay xé ra.
So với mấy thứ khô khốc như bánh quy khiến người ta nhanh no, cô thà ăn đồ ăn vặt nhai chơi còn hơn.
Gã tóc vàng bị nghẹn họng không nói được gì.
Ở bên kia, Trang Khâm An đang dắt Hữu Hữu vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếng nước lách tách truyền ra ngoài.
Lê Lễ nằm ườn trên ghế, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Trang Khâm An vừa từ phía sau vòm cửa bước ra, hỏi: “Trang Khâm An, anh có muốn thẻ kỹ năng không?”