Phương Tú Liên vừa nghe xong liền quay đầu nhìn sang, tức đến mức hận không thể xé xác Lê Lễ.
Trước đó bà ta còn tưởng Lê Lễ cướp thẻ kỹ năng là vì bản thân cô ta muốn dùng, ai ngờ giờ nhìn thái độ hờ hững thế kia, hóa ra Lê Lễ đơn thuần chỉ là không muốn bà ta có được thẻ.
Trang Khâm An nghe xong lời Lê Lễ cũng có chút không dám tin, chuyện này khác gì nghe người ta bảo anh trúng số đâu chứ.
Anh chưa thức tỉnh kỹ năng, nếu có được tấm thẻ này thì đêm nay cũng xem như có thêm chút bảo đảm.
Giọng điệu của Lê Lễ lười biếng mà uể oải, nhưng nghe không giống như đang nói đùa.
Trang Khâm An do dự một chút rồi lên tiếng: “Chỉ cần tôi nói muốn là cô sẽ cho sao?”
“Cho chứ.” Lê Lễ rất rộng rãi: “Anh muốn không? Muốn thì mỗi ngày đều phải tiêu hao điểm tinh thần để làm đá cho tôi.”
“Không phải, điều kiện thế này tôi cũng chấp nhận.” Gã tóc vàng không nhịn được nữa, chua lè lên tiếng: “Thẻ kỹ năng mà chị nói cho là cho thật à? Chị mạnh đến cỡ nào vậy?”
Là một người chơi cũng chưa thức tỉnh kỹ năng, anh ta thật sự không thể ngó lơ được nữa.
Về vấn đề này, Lê Lễ suy nghĩ rồi nói: “Chủ yếu là vì muốn đem lại ấm áp cho quần chúng nhân dân.”
Tóc vàng á khẩu không trả lời được.
Nhưng anh ta cũng chỉ nói móc một câu thôi, dù sao chiếc vòng tay trên người Trang Khâm An cũng khá nổi bật, nghĩ đến chuyện mỗi đêm anh ta đều không thể ở lại ký túc xá, tóc vàng chỉ còn lại sự đồng cảm.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Trang Khâm An có thể sống sót qua đêm đầu tiên hay không vẫn còn là một dấu hỏi.
Thẻ kỹ năng trong tay Trang Khâm An hóa thành điểm sáng rồi dung nhập vào cơ thể anh ta, Hữu Hữu bước tới chỗ ngồi của Lê Lễ, đầu vừa đúng cao hơn lưng ghế, cậu nhìn Lê Lễ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Lê Lễ xua tay, vội vàng chỉ vào hai cái chậu trống đã được đặt sẵn trên bàn.
Trang Khâm An đã nhìn thấy Bạc Hà tạo băng nhiều lần, không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, anh và Hữu Hữu mỗi người ôm một cái chậu vào nhà vệ sinh múc đầy nước.
Hai tay đặt lên miệng chậu, kỹ năng vừa kích hoạt, nước trong chậu nhanh chóng từ rìa ngoài đông cứng dần vào trung tâm, biến thành thể rắn cứng nhắc.
Hữu Hữu đứng một bên nhìn cảnh tượng ấy, trầm trồ cảm thán: “Oa ——”
Hai cha con đem hai chậu đá đến bàn của Lê Lễ, cô lập tức đặt tay lên, hơi lạnh truyền vào lòng bàn tay khiến cô híp mắt lại đầy khoan khoái.
Phải như vậy mới gọi là sống chứ.
Tóc vàng nhìn người kia phe phẩy quạt như bà cụ non, hưởng gió mát mẻ, chỉ hận không thể xuyên hồn vào Lê Lễ, sao lại có người sống sung sướng thế này trong phó bản sinh tồn cơ chứ?
Trang Khâm An lại nói lời cảm ơn lần nữa, ngón tay Lê Lễ gõ gõ lên mặt băng, lười biếng mở miệng: “Không cần khách sáo, giờ không dùng được hệ thống, chút HP của anh nhớ tiết kiệm mà xài, tôi cũng không muốn thẻ kỹ năng này biến thành đồ dùng một lần.”
Trang Khâm An gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng để khoản đầu tư của cô Lili có thêm chút kinh tế.”
Hữu Hữu liếc nhìn bóng lưng Trang Khâm An đang quay về, kéo tay áo Lê Lễ.
Khi Lê Lễ nhìn qua, Hữu Hữu bám hai tay lên lưng ghế, ghé sát mặt vào: “Em nghe thấy cô quản sinh nói rất muốn g.i.ế.c chị.”
Lê Lễ cũng nhìn ra được là cô ta rất muốn g.i.ế.c mình.
Nhưng kỹ năng giống như đọc tâm trí này xem ra là của Hữu Hữu, trước đó Trang Khâm An còn bảo là của mình, đúng là cha mẹ vì con mà tính toán chu toàn, không để con cái gánh chút rủi ro nào.
Hữu Hữu thấy Lê Lễ không có biểu cảm gì kinh ngạc, lại nghiêng đầu nhớ lại, rồi tiếp tục nói: “Nó cảm nhận được trên người chị có… có ‘nguồn sống’? Hình như tên nó là vậy, nên mới muốn g.i.ế.c chị.”
Tay cầm quạt của Lê Lễ khựng lại, cô hơi ngồi thẳng lên: “Được rồi, chị biết rồi.”
Trang Khâm An quay đầu lại thấy Hữu Hữu vẫn bám lấy ghế của Lê Lễ, tưởng cậu đang ham hơi lạnh xung quanh cô, bèn gọi cậu quay lại.
Lê Lễ cúi mắt, nhìn chằm chằm vào vết xanh tím trên cổ tay, đầu óc dần dần bay xa.
Nguồn sống, Cây Sinh Mệnh.
Không phải cô suy nghĩ nhiều, chủ yếu là cái tên này nghe quá dễ khiến người ta liên tưởng.
Đã biết những người chơi được hệ thống ban tặng kỹ năng trị liệu đều được gọi là “Shaman”, tức là trong cơ thể tất cả Shaman đều có thứ gọi là “nguồn sống”.
Lê Lễ còn nhớ lúc ở Tarvia, cô từng nghe dân cư nói qua: một thời gian nữa, Thành Tata sẽ tổ chức “nghi thức phục sinh cây sinh mệnh”, nghi thức đó có liên quan gì tới các Shaman không?
Lê Lễ lấy chai nước khoáng đang để đông lạnh trong chậu đá ra, uống một ngụm, nước mát làm giảm nhiệt trong cơ thể.
Cần tìm cách chen vào góp vui mới được.
Trời dần tối, lần này là tóc vàng chủ động đi đóng cửa sổ và cửa ra vào.
Trước khi ra ngoài, Trang Khâm An lại một lần nữa đông cứng hai chậu nước đã tan của Lê Lễ, sau đó dặn dò vài câu với Hữu Hữu, rồi mở cửa bước ra ngoài trước khi đèn tắt.
Du Du nhìn bóng lưng anh, lại trưng ra vẻ mặt sắp khóc.
Lê Lễ thì đã nằm lên giường, nhưng lần này cô cũng ngoan ngoãn trải chăn gấp vuông vắn ra, để bên cạnh.
Tối hôm đầu tiên quản sinh không tìm thấy cô, sau đó khi nhận ra có người đang nhắm vào mình, cô lại rơi vào trạng thái mộng cảnh, mãi không tỉnh, dù quản sinh có đến thì cũng chẳng làm gì được.
Dù sao thì tối nay xác suất quản sinh đến kiểm tra cũng khá cao.
Lê Lễ thầm đếm cừu trong lòng, mong rằng có thể tự dỗ mình ngủ trước khi đèn tắt, dù sao theo quy tắc, nếu lúc quản sinh đến kiểm tra mà chưa ngủ thì phải trùm chăn kín người từ đầu tới chân.
Cô không dám tưởng tượng cảm giác trùm kín tám ký chăn bông trong thời tiết này sẽ ra sao.
Trên giường Tinh Hà lúc này phát ra tiếng động, Lê Lễ theo phản xạ mở mắt nhìn sang, chỉ thấy Tinh Hà đã ngồi dậy.
Từ góc độ này cô chỉ thấy được lưng của Tinh Hà, tạm thời chưa nhìn ra có gì thay đổi.
Chỉ thấy cô ta ngồi ngay ngắn trên giường hồi lâu, để lại một bóng lưng tóc xõa không nhúc nhích, mãi không lên tiếng.
“Hu hu hu hu…”
Tiếng khóc u oán như ma nữ vang lên từ phía Tinh Hà, tóc vàng giật mình, lặng lẽ kéo chăn trùm lên người.
“Hu hu hu hu hu…”
Tiếng khóc ngày càng thê lương, đèn trong phòng ngủ đột nhiên tắt phụt, để lại một khoảng tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ nhà vệ sinh hắt vào.
Cảm giác buồn ngủ mà Lê Lễ khổ sở gây dựng bị dội bay sạch.
“Cô bị gì vậy?” Lê Lễ không nhịn nổi mở miệng hỏi.
“Hu hu hu hu tiền tiết kiệm nghìn tỷ của tôi, biệt thự siêu cấp của tôi hu hu hu hu…”
Hiểu rồi.
Vẫn là Tinh Hà đó.
Lê Lễ nhắm mắt lại, tiếp tục cố dỗ giấc ngủ.
Tóc vàng cũng thở phào, một phát hất tung chăn khỏi bụng, ngán ngẩm nhắc nhở: “Tắt đèn rồi, dù cô mới tỉnh nhưng giờ tốt nhất nên ngủ tiếp đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói này khiến đầu óc mơ màng của Tinh Hà lập tức tỉnh táo, tiếng khóc ngừng ngay lập tức, vừa mới ngồi dậy chưa đến hai phút lại nằm vật xuống lần nữa.
Nhưng phòng ngủ còn chưa yên tĩnh được bao lâu thì áp lực quen thuộc dần dần áp sát.
Quả nhiên lại đến rồi.
Lê Lễ như mất hy vọng, vớ lấy chăn bên cạnh đắp kín lên người.
Những chiếc giường khác cũng vang lên tiếng đắp chăn, ngoài Hữu Hữu vốn ngủ sớm dậy sớm, dường như không ai thực sự ngủ cả.
Lê Lễ cảm thấy an ủi phần nào, trong lòng cũng bớt khó chịu hơn.
Dù về tinh thần là kiểu “khổ thì cùng nhau chịu, ai cũng đừng khách sáo”, nhưng gần như ngay khi bị trùm kín bởi tấm chăn bông dày nặng, trán cô đã rịn đầy mồ hôi.
Mỗi hơi thở hít vào đều có cảm giác nặng nề, trong chăn nóng bức và ẩm ướt, từng giây từng phút đều vô cùng khó chịu.
Cảm giác bị theo dõi lại ập đến.
Cảm giác của Lê Lễ không hề nhầm, bên ngoài chăn, một cái bóng đen cao lớn đang đứng cạnh giường cô, phần đầu vừa đúng vượt qua độ cao của giường tầng phía trên, cái đầu bằng sương mù đen ấy chỉ cách mặt cô một lớp chăn.
Lê Lễ không biết rằng mặt của quản sinh và cô chỉ cách nhau một lớp vải, nhưng điều đó không ngăn cản việc cô đang mắng chửi thầm trong lòng.
Cảm giác ẩm dính khiến cô vô cùng khó chịu, lớp vỏ chăn dày như kén tằm dính chặt lấy người cô, trói buộc cô chặt chẽ.
Nhịp tim không biết là do sắp say nắng hay vì bực bội mà tăng nhanh hẳn, cô chỉ muốn đá bay cái chăn đáng c.h.ế.t này.
Tức quá, Lê Lễ lật người một cách nặng nề, quay lưng ra ngoài, giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Trong lòng cô âm thầm đưa ra một quyết định đi ngược với tổ tiên.
Nếu con ma này cứ nhìn chằm chằm cô cả đêm, thì cô sẽ bật chăn dậy liều mạng với nó.
Không biết qua bao lâu, ngay khi toàn thân cô như đang gào thét vì khát khao được hít thở khí lạnh, đến mức ý thức cũng bắt đầu mơ hồ— cô vẫn không bật chăn dậy.
Thôi, vẫn nên tôn trọng tổ tiên trước đã.
Sự nhẫn nại của cô cuối cùng cũng được đền đáp, cảm giác áp lực dần dần rút lui, ngay khoảnh khắc nó biến mất hoàn toàn, gần như tất cả mọi người trong phòng đều lập tức đá bay chăn bông.
Mỗi cú đá đều chất chứa sự uất hận tột cùng, nhiều đến mức có thể dựng thành một bộ phim “Oán Khí Đụng Chuông”.
“Má nó!” Tóc vàng phát tiết hét to, “Làm quỷ còn sướng hơn thế này!”
Lê Lễ trèo xuống giường, tu một chai nước đầy ừng ực, rồi để ý thấy bên phía Tinh Hà vẫn im lìm không động tĩnh gì.
Có khả năng là đã ngủ thiếp đi, nhưng cái chăn vẫn còn đắp kín người.
Lê Lễ nghiêng về khả năng cô ta đã bị say nắng mà ngất đi hơn.
Là một người dân nhiệt tình, Lê Lễ trèo lên thang, giúp cô ta vén chăn ra. Sau khi vén xong, cô chẳng buồn quan tâm tiếp, hoàn toàn không có ý định cứu giúp thêm gì nữa.
Sống c.h.ế.t có số, phú quý do trời.
Tốt bụng thì có, nhưng cũng chỉ tốt ở mức vừa đủ.
Chủ yếu là trong cái môi trường thế này, chẳng có biện pháp nào để hạ nhiệt cả, ngay cả nước đá của cô cũng đã hóa thành nước nóng. Những gì Lê Lễ có thể làm được, chỉ đến vậy thôi.
Cô quay lại giường bắt đầu đếm cừu.
Nhiệt độ ban đêm dù gì cũng mát mẻ hơn ban ngày một chút, giờ cũng đã khuya rồi, Lê Lễ thành công tự ru mình ngủ.
Chỉ tiếc là trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, cô ngủ không ngon, cứ thi thoảng lại bị nóng mà tỉnh dậy.
Trong cơn ngủ chập chờn, đèn phòng và ánh sáng bên ngoài cửa sổ cùng lúc sáng lên.
Cậu nhóc Hữu Hữu vốn ngủ sớm dậy sớm, lập tức mở hết cả hai cánh cửa sổ trước sau của phòng ký túc xá, gió luồn qua mang lại chút ít mát mẻ giữa cái nóng hầm hập.
Sau khi làm xong, Hữu Hữu liền ghé đầu ra cửa sổ, cứ thế nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, tiếng cậu vang lên đầy lo lắng và xót xa: “Ba ơi ——”
Tiếng bước chân nặng nề dần tiến lại gần, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, cả người Trang Khâm An đầy m.á.u bước vào trong, nhìn Hữu Hữu cười trấn an: “Không sao đâu.”
Lê Lễ vừa từ nhà vệ sinh rửa mặt xong đi ra thì bắt gặp Trang Khâm An, liền “hô” một tiếng, tiện tay ném cho anh ta một kỹ năng trị liệu.
“Vào nhà vệ sinh làm sạch một chút đi, toàn mùi m.á.u không à.” Lê Lễ nói.
Trang Khâm An – người vừa được Lê Lễ đích thân chữa trị – nhìn thấy thông báo của hệ thống, mặt không biến sắc, nhưng trong lòng thì chấn động dữ dội.
Chấn động thì quá nhiều, anh chẳng biết nên bắt đầu ngạc nhiên từ chỗ nào.
Ban đầu anh cũng chỉ nghĩ sống thêm được ngày nào hay ngày đó, chẳng ôm hy vọng gì chuyện có thể rời khỏi phó bản này.
Dù sao thì trong tình cảnh hệ thống cửa hàng và không gian hệ thống đều không thể dùng được, lượng sinh mệnh của anh dù có gắng gượng cũng không thể qua nổi năm ngày. Không ngờ tình thế bất ngờ thay đổi.
Bị quản lý ký túc đánh dấu xong thì lại nhận được thẻ kỹ năng, sinh mệnh sắp cạn thì lại bất ngờ gặp được "máy bơm máu".
Trúng số độc đắc còn không bằng như thế.
Gã tóc vàng mở to mắt nhìn vết thương của Trang Khâm An hồi phục như mới, ánh mắt đảo một vòng quanh mọi người.
Không biết gã suy luận ra cái gì, chỉ thấy gã nhìn chằm chằm vào Hữu Hữu, giọng dịu dàng đến độ mềm oặt: “Hữu Hữ, em là người buff m.á.u hả?”
Phương Tú Liên cũng đưa mắt nhìn về phía Hữu Hữu. Tuy khuôn mặt không biểu lộ gì, nhưng kết hợp với hành vi trước đây của bà ta thì rõ là đang có ý đồ xấu.
Lê Lễ chỉ quét mắt nhìn bà ta một cái, Phương Tú Liên lập tức nhạy bén quay đầu nhìn lại.
Đối diện ánh nhìn của Phương Tú Liên, Lê Lễ mỉm cười thân thiện, miệng thì trả lời câu của gã tóc vàng: “Tôi mới là người buff m.á.u đây, cậu có muốn thử cảm giác được trị liệu không?”
“Hả?” Gã tóc vàng liếc nhìn Phương Tú Liên – người ánh mắt bỗng trở nên sâu sắc – rồi lại nhìn Lê Lễ, người không hề quan tâm chút nào, liền cảm thấy rợn cả da gà.
Trình độ của người buff m.á.u thì ai mà chẳng biết.
Dù có là cấp độ lv.15 đi chăng nữa, nhưng cấp độ ở đây không có tác dụng gì hết.
Cảm giác như con hổ dữ luôn nằm phục trên đỉnh núi nay bỗng biến thành mèo con, dường như tình hình trong ký túc xá đã thay đổi trong chớp mắt.
Gã tóc vàng thì nói gì cũng tin sái cổ, nhưng Phương Tú Liên thì vẫn còn nghi ngờ lời của Lê Lễ, không dám manh động.
Trong mắt bà ta, từ đầu đến giờ Lê Lễ chưa từng sử dụng kỹ năng, nhưng khi đánh quái lại lộ ra sức tấn công không hề yếu.
Vậy nên lời nói này giống như một câu đùa cợt, đại khái là một lời cảnh cáo đừng động đến Hữu Hữu mà thôi.
Lê Lễ không thèm đào hố, cũng chẳng thèm lấp, hoàn toàn không quan tâm đến việc sau khi mình nói xong câu đó, trong đầu người khác sẽ rối loạn tới mức nào.
Dù sao thì, cô chính là người mạnh nhất trong ký túc xá này.
Lê Lễ đã cảm nhận rất rõ niềm vui sướng của kẻ mạnh.
Tivi bật lên đúng giờ, nữ giáo viên ma quái – người mà Lê Lễ đã lâu không gặp – lại xuất hiện trên màn hình.