Sau từng vòng giành quyền trả lời, mãi đến khi món đồ chơi vỗ tay trong tay Lê Lễ suýt bị lắc đến hỏng, cô giáo ma nữ cuối cùng cũng gọi trúng cô.
“Bạn Lili, giường số 1 phòng 209, mời trả lời.”
Lê Lễ không vội trả lời ngay mà trước tiên hỏi: “Cho hỏi em có thể tìm thấy cô giáo ở đâu ạ? Em gặp chút khó khăn trong việc học, muốn nhờ cô giải đáp giúp.”
Đôi mắt của cô giáo ma qua màn hình nhìn chằm chằm vào Lê Lễ, giọng nói vốn bình tĩnh bỗng lộ ra vài phần mất kiên nhẫn: “Trả lời câu hỏi trước đã rồi hãy nói tiếp.”
Là học sinh mới tốt nghiệp lớp 12 chưa bao lâu, mấy câu hỏi của cô giáo ma không làm khó được Lê Lễ, cô trực tiếp đọc ra đáp án chính xác.
Ánh mắt cô giáo ma lập tức trở nên ai oán, toàn bộ người chơi trong phó bản đều nghe thấy giọng nghiến răng nghiến lợi của bà ta.
“Mỗi đêm từ mười hai giờ đến hai giờ, tôi sẽ ở văn phòng hiệu trưởng trong khu giảng dạy để soạn bài, học sinh nào gặp khó khăn có thể đến tìm tôi.”
Trước khi tivi tắt, động tác thu dọn giáo án của cô giáo ma khựng lại, bà ta nhìn màn hình nói: “Phải rồi, trước khi đến tìm tôi, mong các em hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu không thì…”
Tivi đen thui ngay sau chữ “không thì”.
“Suy nghĩ kỹ không thì sao?” Tinh Hà, vừa mới tỉnh lại sau cơn say nắng, thắc mắc hỏi.
“Không ngờ bà ta lại chính là hiệu trưởng.” Gã tóc vàng chen vào một câu chả ăn nhập gì, sau đó liếc nhìn giường của Trang Khâm An rồi đáp câu hỏi trước của Tinh Hà: “Không thì c.h.ế.t chứ sao, ban đêm ở ngoài nguy hiểm lắm, muốn ra ngoài tìm cô giáo thì đúng là phải suy nghĩ cho kỹ.”
Sau khi Trang Khâm An hoàn thành tiết học hợp lệ thì đổ gục xuống ngủ luôn, hoặc đúng hơn là ngất đi, nhìn là biết tối qua bị dày vò không ít.
Tám quy tắc trong “Nội quy quản lý học sinh” đều đã được tiết lộ, Lê Lễ cũng không ở lại phòng ngủ nữa, mở cửa phòng đi ra ngoài. Một kẻ cuồng học thực thụ dù ngoài miệng nói vào phó bản này để nghỉ mát, nhưng khi cần cày thì chẳng phí một phút nào.
Gã tóc vàng nhìn Lê Lễ cầm cây gậy chổi khí thế hừng hực đi ra ngoài, đoán được cô định làm gì.
Ánh mắt gã đảo qua gương mặt Phương Tú Liên, tim giật thót, lập tức gọi giật cô lại: “Lili! Lili—Đừng đi!”
Lê Lễ khựng lại động tác đóng cửa, hỏi: “Gì thế?”
“Ờ… ừm…” Gã tóc vàng suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi cũng ra ngoài đánh quái, đi cùng được không?”
“Muốn đi thì đi.” Lê Lễ chẳng để tâm.
Hữu Hữu nhìn Trang Khâm An đang ngủ trên giường, lại nhìn Lê Lễ, rồi cũng lạch bạch chạy theo, giơ tay nói: “Chị Lili, em cũng muốn đi!”
Thấy Hữu Hữu, Lê Lễ mới nhớ ra trong phòng còn có Phương Tú Liên, lập tức hiểu được mối bận tâm của gã tóc vàng.
Tinh Hà ngơ ngác: “Gì vậy? Cả đám đều đi à? Vậy tôi cũng đi?”
“Tùy.” Lê Lễ xách chổi bước xuống tầng dưới, Hữu Hữu vội vã lạch bạch bám sát theo sau.
Bên ngoài trời nắng chói chang, cỏ trên sân bị nắng thiêu đến héo úa vàng khè, trên sân thể dục có không ít quỷ quái cấp thấp lang thang, nhưng không chủ động tấn công người chơi.
Lê Lễ chọn cách chủ động tấn công chúng.
Cô lấy khoảng sân trước tòa nhà giảng dạy đối diện nhà ăn làm trung tâm tác chiến, ở đó có một chỗ có bóng râm lớn.
Nếu muốn cày điểm thuộc tính và kinh nghiệm thì đương nhiên vào bên trong tòa nhà sẽ hiệu quả hơn, quái trong đó không chỉ cấp cao mà còn mát mẻ.
Đáng tiếc, quỷ quái cấp cao trong phó bản này đều là người chơi, Lê Lễ tự nhận mình là người tốt, không định g.i.ế.c họ để cày điểm.
Tuy quái ngoài trời cấp thấp, nhưng chỉ cần g.i.ế.c đủ nhiều, thì số lượng cũng có thể chiến thắng chất lượng.
Gã tóc vàng và Tinh Hà đều cấp 8, việc cày quái không khó, nhưng thời tiết thì khó mà chịu nổi.
Nếu không phải vì không muốn ở chung phòng với Phương Tú Liên, gã tóc vàng chắc chắn đã không bước chân ra khỏi cửa.
Còn Lê Lễ như thể bị thần c.h.é.m g.i.ế.c nhập hồn, chẳng cần kỹ năng gì, ba gậy hai cú là giải quyết xong một con, như c.h.é.m rau thái dưa.
“Vận động mạnh kiểu này, cô ta không thấy nóng à?” Gã tóc vàng choáng váng trước tốc độ g.i.ế.c quái của cô, quay đầu thì thầm với Tinh Hà.
Tinh Hà liếc sang phía Lê Lễ, nghiêm túc nói: “Anh nhìn cho kỹ đi? Cái đó mà cũng gọi là vận động mạnh? Vận động mạnh thật sự là tôi mới đúng.”
Hữu Hữu ngồi xổm dưới bóng cây gần Lê Lễ, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì nóng, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống cằm, thấm ướt mảnh đất dưới chân, rồi lại nhanh chóng bị nắng hong khô.
Sau chuyện bị trùm kín chăn đêm qua, khả năng chịu nóng của Lê Lễ đã tăng đáng kể.
Với ý chí mạnh đến mức suýt c.h.ế.t vì nóng cũng không chịu vén chăn, cô cảm thấy mình làm gì cũng có thể thành công.
Không cần biết đã g.i.ế.c bao nhiêu, quanh cô luôn có quái mới xuất hiện, cứ như phó bản tự động tiếp tế vậy.
Từng con quỷ quái tan biến dưới cây chổi của Lê Lễ, đến chiều, những người chơi đi theo cô đánh quái đều mệt đến nửa sống nửa chết, trơ mắt nhìn cô thăng hẳn một cấp.
“Cô ta g.i.ế.c bao nhiêu quái thế chứ?” Gã tóc vàng trợn tròn mắt.
“Tính trung bình năm gậy một con thì chắc cũng hàng nghìn hàng vạn rồi.” Tinh Hà nhìn bóng lưng Lê Lễ đi về, cảm thán: “Đúng là mạnh thật.”
Áo thun và quần dài của Lê Lễ đã ướt sũng, lớp vải mỏng dính sát vào người, nước còn nhỏ giọt xuống dưới, nhìn có vẻ còn thê thảm hơn mấy người kia, vậy mà ngay cả bóng lưng cũng toát ra khí thế của một đại ca.
Cô quay về phòng tắm rửa, lau tóc xong đi ra thì thấy Trang Khâm An đã tỉnh lại, cái chậu trống trên bàn cô cũng đã được anh ta đổ đầy đá.
Phương Tú Liên liếc nhìn cấp độ trên đầu cô, khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.
Lê Lễ cũng trả lại cho bà ta một nụ cười thân thiện, khích lệ: “Cố gắng lên nha.”
Đúng là tức c.h.ế.t người mà, cái con nhóc này.
Phương Tú Liên cười mà như không.
Lê Lễ mở túi đồ ăn vặt, tay cầm đồ ăn, tay quạt gió, hai chân vắt lên bàn, lại trở về trạng thái toàn thân đều toát ra vẻ thong dong.
Trang Khâm An dặn dò Hữu Hữu vài câu, trước khi ra ngoài như thường lệ muốn đổ thêm đá vào chậu của Lê Lễ, nhưng bị cô ngăn lại.
“Tôi đi với anh.”
Trang Khâm An ngạc nhiên quay đầu nhìn cô: “Cô Lili cũng định đi tìm cô giáo sao?”
Lê Lễ đoán được suy nghĩ của anh ta: “Là anh muốn đi tìm cô giáo thì có.”
“Tôi muốn thử xem có gỡ được vòng tay này không, ở ngoài vẫn quá nguy hiểm với tôi.” Trang Khâm An thừa nhận, “Vậy cô Lili ra ngoài đánh quái à?”
“Không, tôi ra ngoài trốn quản sinh.”
Trang Khâm An: ?
Anh ta liếc nhìn cổ tay trống không của Lê Lễ, không hiểu sao cô lại nói vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Lễ không có ý định giải thích, đi thẳng ra ngoài.
Lần này gã tóc vàng và Tinh Hà không đi theo, thứ nhất là họ không xử lý nổi quái ban đêm, thứ hai là sau một buổi chiều được gã tóc vàng phổ cập sự tích của Phương Tú Liên, Tinh Hà đã liên kết thành đồng minh với anh ta.
Sân thể dục về đêm đầy rẫy quỷ quái, dường như tất cả quỷ quái trong nhà đều đã kéo ra, phần lớn tụ tập ở giữa sân, nhìn như đang… tắm trăng.
Quỷ quái đủ cấp độ lẫn lộn với nhau, con nào con nấy đều đầy tinh thần, gặp người là lao vào.
Lúc này mới chỉ hơn mười giờ tối, còn hai tiếng nữa cô giáo ma mới xuất hiện, Trang Khâm An bám sát theo Lê Lễ, lại một lần nữa hưởng ké vòng bảo vệ của đại ca.
So với cảnh chật vật hôm qua, bây giờ anh ta có thể gọi là ung dung… ơ?
Không để ý một lúc, Lê Lễ đã đi đến giữa sân thể dục.
Trang Khâm An hoàn hồn thì thấy xung quanh có cả đám quỷ quái đầy sát ý đang lao về phía họ.
… Sụp đổ rồi.
Lê Lễ có thể chống đỡ, nhưng anh ta thì chịu không nổi.
Trang Khâm An lập tức xoay người chạy về rìa sân, bắt đầu một trận đánh du kích rượt đuổi với đám quỷ quái.
Bầu trời như bức màn đen, ánh trăng trên cao chiếu sáng sân thể dục, bóng cây bị gió thổi lay động, tạo thành những bóng đen vặn vẹo trên mặt đất.
Vô số quỷ quái lao về phía trung tâm sân thể dục nơi Lê Lễ đang đứng, như thể muốn nhấn chìm cô.
Người tốt bụng như Lê Lễ chỉ khẽ mỉm cười, nhìn con quái cấp cao đang lao về phía mình, nói: “Là mày ra tay trước đấy nhé, c.h.ế.t rồi thì đừng trách tao nha.”
Trận pháp phức tạp bắt đầu khuếch tán từ trung tâm sân thể dục, ánh sáng xanh nhạt hòa cùng màu cỏ, tỏa ra thứ ánh sáng mờ dịu.
Trang Khâm An theo bản năng nhìn về phía ánh sáng, chỉ thấy một pháp trận tròn đang lan rộng từ trung tâm sân.
Khi pháp trận mở rộng đến cực hạn, rìa vòng sáng chợt lóe lên, hàng trăm, hàng ngàn con quỷ bên trong đồng loạt bị khóa chặt bởi vòng xoay hai tầng dưới chân, chỉ trong thoáng chốc đã khiến màn đêm bừng sáng.
Khung cảnh như thần tích này khiến anh ta sững sờ trong giây lát, hoàn toàn làm mới nhận thức của anh về kỹ năng người chơi.
Cảm giác này chẳng khác gì đang hợp pháp sử dụng s.ú.n.g ngắn, thì có người vác s.ú.n.g máy hạng nặng ra, còn quay đầu nói với anh rằng “nó cũng là súng”.
Chả trách cô bỏ không dùng thẻ kỹ năng, đúng là có thực lực thật sự.
Khi cây chổi trong tay Lê Lễ bị hư hại hoàn toàn, nỗi nhớ cây thương dài trong lòng cô cũng đạt đến đỉnh điểm.
Tốc độ bổ sung quái của phó bản không theo kịp tốc độ quét quái của Lê Lễ, một đống quỷ quái trên sân thể dục đã bị tiêu diệt sạch.
Dù có cực khổ đến đâu cũng không bằng cái mệt mỏi khi chui vào chăn, với Lê Lễ thì bầu không khí nóng bức của sân thể dục lúc này lại vô cùng trong lành.
Sau mười hai giờ đêm, Trang Khâm An lại lần nữa lẻn về bên cạnh Lê Lễ, rồi nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường trung tâm, chạy thẳng về phía khu giảng dạy.
Lê Lễ liếc nhìn theo hướng anh ta chạy, rồi không để tâm nữa, tiếp tục tăng tốc đánh quái.
Cô định farm lv 20 trong phó bản này, để khi rời khỏi có thể lập tức kích hoạt nhiệm vụ thăng cấp, cho dù không nhờ người giúp cũng có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Tarvia.
Dù không thể làm quần chúng nhân chứng trực tiếp, ít nhất cũng phải hóng được ít tin tức.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dù cô lên cấp rất nhanh, nhưng để đạt được mục tiêu thì những ngày sau cũng sẽ là thử thách gian nan.
Khi Lê Lễ đang đánh quái đến gần như nhập ma, Trang Khâm An lại lẻn về bên cạnh cô, thở dốc nói: “Tìm được giáo viên là có thể xóa được vòng đen.”
Lê Lễ chia một phần chú ý liếc nhìn cổ tay anh ta, hỏi: “Còn vòng đỏ thì không được à?”
Trang Khâm An thở dài, lắc đầu: “Không được.”
…
Hai người vật lộn suốt cả đêm, sắc mặt đều trắng bệch, kéo theo cơ thể mỏi mệt đi về phòng ngủ.
Hữu Hữu thò đầu ra từ cửa sổ, vẫn luôn ngóng trông ra ngoài, vừa thấy hai người quay lại thì lập tức phát hiện ngay.
Thấy Trang Khâm An trông khá hơn hẳn hôm qua, giọng chào hỏi của cậu cũng tươi tỉnh hơn nhiều. Sau khi thụt đầu vào, còn nhanh nhẹn mở cửa trước cho hai người, phục vụ tận tình.
Lê Lễ được hưởng dịch vụ “phụ từ tử hiếu” miễn phí, là người đầu tiên bước vào phòng, vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa hỏi: “Đêm qua quản sinh có đến không?”
“Không có, cuối cùng cũng được ngủ ngon một giấc.” Gã tóc vàng duỗi người, giọng còn vương chút ngái ngủ.
Lê Lễ chỉ “hừ” lạnh một tiếng, để lại gã tóc vàng với vẻ mặt mơ màng, không biết cô nổi giận cái gì.
Phương Tú Liên liếc hai người một cái, trong lòng đã hoàn toàn xác định được câu trả lời cho câu hỏi “rốt cuộc ai mới là người hồi máu”.
Sau khi rửa mặt xong, Lê Lễ bảo Trang Khâm An bỏ hai chậu đá bên giường, anh ta làm như một cái máy, sau đó cố gắng chống đỡ để hoàn thành tiết học hợp lệ.
Còn Lê Lễ thì chẳng màng đến tiết học với cô giáo ma, nhắm mắt ngủ luôn, không hề có tí áp lực nào về cái gọi là “tiết học hiệu quả”.
Buổi tối nhờ cô giáo giúp tí là xong, cái quy tắc c.h.ế.t tiệt ấy ai thích thì tuân theo đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Lê Lễ đang đứng dậy uống nước, thì Phương Tú Liên đã lên tiếng mời gọi: “Muốn cùng đi siêu thị không, Lili?”
Trong phòng ký túc, người chơi ai cũng trông cậy vào Lê Lễ, điều đó khiến nơi này không phải chỗ thích hợp để Phương Tú Liên ra tay.
Lê Lễ quay đầu lại nhìn, thấy trên quần áo bà ta lấm lem máu, nhưng người thì không hề có vết thương, cấp độ trên đầu đã tăng lên lv.12.
Xem ra lúc cô ngủ, Phương Tú Liên quả thật đã cố gắng rất nhiều, sau khi lên cấp thì đang trong trạng thái sung mãn nhất.
Câu nói kia của Phương Tú Liên không chỉ Lê Lễ hiểu rõ ý đồ, mà toàn bộ người trong phòng 209 đều hiểu ngụ ý trong lời bà ta.
Gã tóc vàng nhìn sang Lê Lễ, lập tức quay sang Phương Tú Liên kêu lên: “Làm gì thế làm gì thế?”
Thái độ phản đối của gã vô cùng rõ ràng.
Lê Lễ khẽ cười, đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn Phương Tú Liên: “Bà không nghĩ tôi là kiểu người dễ nói chuyện thật đấy chứ?”
Cô cao, nên khi cúi đầu nhìn người khác liền mang theo áp lực vô hình.
“Chỉ là cược một phen thôi, thua thì tôi cũng nhận.” Phương Tú Liên không hề bị Lê Lễ dọa sợ, ánh mắt bà ta nhìn người trước nay đều rất chuẩn.
Lê Lễ và bà ta tuyệt đối không cùng một loại người, phong cách xử lý vấn đề của cô hoàn toàn không giống kiểu g.i.ế.c người cướp thẻ, nếu không thì mấy người chơi khác đã bị “out game” từ lâu, chứ sao thằng nhóc tóc vàng còn nhởn nhơ ở đây.
Trong tình huống này, một người hồi máu, cho dù mạnh đến đâu thì cũng chẳng làm nên chuyện.
Huống chi nếu Lê Lễ còn sống, bà ta không thể động đến ai trong phòng 209, cảm giác này chẳng khác nào trước mặt có cả đống vé số, mà bà ta lại không thể cào trúng tấm nào.
Mỗi người chơi mê mẩn g.i.ế.c người cướp thẻ đều là con bạc, Phương Tú Liên cũng không ngoại lệ.