“Đã muốn đánh cược thì thử xem sao.”
Thấy Phương Tú Liên cố chấp muốn tìm đường chết, Lê Lễ cũng đành thuận theo ý bà ta.
Nhiệm vụ cày quái của cô vốn đã nặng nề, thực ra không muốn tốn thêm tinh lực vào chuyện của người chơi.
Giết người chơi vừa không cộng kinh nghiệm, cũng chẳng có điểm, nên Lê Lễ luôn giữ nguyên tắc “chỉ đứng xem, không can thiệp” đối với mâu thuẫn giữa các người chơi.
Tên tóc vàng còn định ngăn cản, nhưng hai người đã ra khỏi phòng.
Gã quay đầu nhìn Tinh Hà:
“Không phải chứ, muốn đánh thì đánh trong ký túc cũng được mà. Tuy hơi chật nhưng ít ra tụi mình còn giúp được chút gì đó.”
“Cô ấy cần anh giúp chắc?” Tinh Hà chẳng hề lo lắng, hoàn toàn không cảm thấy Lê Lễ sẽ thua. Từ sau khi xem thành tích chiến đấu chiều hôm qua, Tinh Hà đã đeo kính lọc hào quang với cô rồi.
Dù g.i.ế.c toàn quái cấp 2-3, không biết giới hạn sức mạnh ở đâu, nhưng chỉ riêng số lượng quái đã quá là kinh người.
Rất mạnh.
Trông Tinh Hà nhẹ nhàng vậy, gã tóc vàng chỉ muốn lắc vai cô cho tỉnh ra.
Chuyện sáng nay Trang Khâm An và Lê Lễ quay lại nguyên vẹn, việc Lê Lễ là người chơi hệ hồi m.á.u cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy trông cô rất biết đánh nhau, nhưng với vai trò là một “vú em”, trong phụ bản nơi người chơi không thể tự hồi máu, cô đương nhiên có ưu thế trời sinh.
Người chơi khác ít nhiều đều không dám đánh trực diện với quỷ, chỉ có cô là không e dè, thế nên trông mới mạnh mẽ đến đáng sợ.
Thấy Tinh Hà cứng đầu không lay chuyển, tóc vàng đành chuyển mục tiêu, quay sang hỏi Trang Khâm An đang uống nước:
“Anh thấy sao?”
Trang Khâm An nuốt ngụm nước, vặn nắp chai lại, thái độ còn thản nhiên hơn cả Tinh Hà:
“Thế này chẳng phải tốt sao? Phương Tú Liên cứ đòi chết, chỉ cần bà ta nhịn một chút thì Lê Lễ cũng chẳng bận tâm.”
?
Trong đầu tóc vàng hiện lên một dấu hỏi to tướng.
Chắc anh ta bị làm quỷ lâu quá rồi, giờ không thể hòa nhập với thế giới này nữa.
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Tóc vàng lập tức bật dậy, có chút hồi hộp mở cửa nhìn ra — rồi kinh ngạc nói:
“Chỉ có mình cô à?”
“Anh còn muốn mấy người?”
Lê Lễ nghiêng người bước qua cánh cửa bị gã chặn một nửa, ngồi phịch xuống ghế của mình, vắt chân lên bàn, rồi lấy quạt ra quạt gió cho bản thân.
Trang Khâm An tiến tới thêm đá lạnh vào chậu nước cho cô, phục vụ cực kỳ chu đáo.
“Nhanh vậy á? Người không biết còn tưởng hai người ra ngoài giảng hòa cơ.”
Trông Lê Lễ cứ như vừa đi dạo về, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của một trận chiến kịch liệt.
Tóc vàng như bị rối não, đứng cạnh ghế nhìn trái nhìn phải rồi xác nhận lại:
“Phương Tú Liên thật sự tiêu đời rồi à? Nhanh vậy sao? Không phải cô là v.ú em à?”
Lê Lễ lười đáp lại, tựa đầu lên lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần để chuẩn bị cho trận chiến đêm nay.
Nếu trước đó cô không lấy được trường thương ra, trong tình huống không gây được sát thương, khả năng Phương Tú Liên thắng là có thật.
Dù sao thì suy đoán của bà ta không hề sai — chỉ là, không may lại gặp phải Lê Lễ.
Là một kẻ ham cờ bạc, đi dọc bờ sông hoài thì sớm muộn cũng ướt giày thôi.
Lê Lễ quạt nhẹ, xua đi hơi nóng tích tụ sau vận động.
Từ khi ký túc xá 209 chỉ còn lại 5 người, bầu không khí đã hòa thuận hẳn lên.
Vốn dĩ phó bản sinh tồn khó là do môi trường khắc nghiệt, nếu không có bug khiến quái vật cũng là người chơi, thì độ khó chắc đã thấp hơn nhiều.
Giờ thì không còn áp lực sống sót, cũng chẳng có kẻ điên rình mò kỹ năng, người chơi còn lại sống rất hòa hợp. Tuy thể xác thì mệt mỏi, nhưng tinh thần lại khá thư giãn.
Tốt nhất là từ khi Lê Lễ chuyển sang sinh hoạt “ngủ ngày cày đêm”, quản lý ký túc gần như không xuất hiện nữa.
Theo Tinh Hà kể, một buổi chiều nọ quản lý tới kiểm tra vệ sinh, nhưng thấy Lê Lễ ngủ ngon quá, liền đứng nhìn nửa tiếng rồi bỏ đi.
Lê Lễ chẳng biết gì về chuyện này, mỗi ngày đều nghiêm túc thực hiện lịch trình ra ngoài cày quái. Nhờ hiệu ứng “tăng tốc thăng cấp” độc quyền, cô đã lên được cấp 19 trước khi phụ bản kết thúc.
Còn Trang Khâm An — người cày cùng tốc độ với cô mỗi ngày — mới chỉ lên được 2 cấp. Nhìn tốc độ thăng cấp gấp đôi của Lê Lễ, mọi người đều cảm thấy áp lực cực độ.
Không ai biết Lê Lễ dùng buff tăng kinh nghiệm, chỉ nghĩ là thực lực của cô mạnh, g.i.ế.c nhiều nên cấp cũng cao.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến mỗi ngày cô lên một cấp, ai mà chịu được, đều hành động theo.
Tuy cày quái ban đêm vẫn nguy hiểm, nhưng nếu chịu được cái nóng ban ngày, đám quái nhỏ ngoài kia quả thật là bao kinh nghiệm tuyệt vời.
Vừa đông vừa yếu, chỉ cần chịu khó thì không gì là không thể.
Quan trọng nhất là khi m.á.u gần cạn, còn có thể xin Lê Lễ hồi m.á.u — nhưng có thu phí.
Cả ký túc 209 chia làm hai ca: ca ngày và ca đêm, thay phiên 24/7, chỉ vài ngày sau ai nấy đều thành “lính đặc nhiệm”.
Lê Lễ làm thương nhân vài ngày, cũng kiếm được không ít điểm, thậm chí còn thấy hơi tiếc vì phó bản sắp kết thúc.
Tiếc là mười ngày đã hết, hệ thống thông báo:
【Người sống sót: Lili, bạn đã sống sót đủ 10 ngày, nhiệm vụ phó bản hoàn thành】
【Có muốn vào phó bản tiếp theo không?】
Lê Lễ theo thói quen chọn vào căn cứ người chơi.
Ánh sáng trắng che tầm nhìn tan biến, căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt. Nhiệt độ từ nóng sang lạnh khiến cô rùng mình một cái.
Trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình, tâm trạng tốt hẳn lên.
Cô run rẩy đi tắm, thay đồ ngủ rồi nhanh chóng chui vào chăn, thở dài nhẹ nhõm.
Phó bản lần này kết thúc mà không có rương thưởng.
Không rõ là do phó bản sinh tồn không có rương, hay vì lý do nào khác, cô cũng không nghĩ nhiều.
Nghĩ ngợi một lát, cô vào kho hệ thống lục lọi, lấy ra một cái rương còn sót lại từ trước.
Đây là rương thưởng của phó bản cấp 2 “Thành phố trên mâu”, vốn định để dành đến phó bản sau mới mở. Nhưng lần này phó bản khóa hệ thống, nên vẫn để đó tới giờ.
Chiếc rương nhỏ bằng bàn tay được cô lật qua lật lại chơi một lúc, mãi vẫn chưa mở ra.
Nhất Tiếu Hồng Trần
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chủ yếu là sợ mở ra lại là thẻ đánh thức kỹ năng.
Giờ đã nhận ra — thẻ kỹ năng đó… vô dụng.
Không có kỹ năng nào của cô kích hoạt được bằng thẻ cả.
Lúc trước mở ra được thẻ còn tưởng mình “hên kinh khủng”, giờ thấy thẻ chẳng khác nào mảnh giấy ghi “Cảm ơn quý khách”, chẳng bằng cho ít đạo cụ hữu ích.
Chơi chán chê, cô cũng không do dự nữa, mở nắp ra, cảm giác trong tay biến thành một tấm thẻ mỏng.
Cô nhắm một mắt, lén lật xem.
Bốn chữ.
Lê Lễ thở phào nhẹ nhõm, cầm lên xem kỹ:
【Bộ đồ phòng thủ: +25% thủ, điều tiết thân nhiệt, d.a.o s.ú.n.g bất xâm, chống nước thoáng khí, mềm mại thoải mái】
Điều tiết thân nhiệt.
Người đang nằm trên giường cắn răng, cuối cùng chịu hết nổi, kéo chăn trùm kín đầu mà tức giận.
Cô chịu nóng suốt mười ngày trời là vì cái gì chứ?
Chẳng phải đen đủi quá sao?
Nhưng rương của phó bản cấp 2 đúng là chất lượng. Dù không có buff phòng thủ, chỉ riêng khả năng điều tiết nhiệt độ đã quá hữu dụng.
Bộ đồ toàn màu đen, gồm áo khoác và quần dài, vải cứng kiểu vải vest, nhưng sờ vào mềm mại, thiết kế đơn giản, chỉ có viền tay áo và thắt lưng có hoa văn vàng, phong cách hơi giống đồng phục.
Thực ra trong tưởng tượng của Lê Lễ, đồ điều chỉnh thân nhiệt đáng ra phải giống đồ lót giữ nhiệt, ôm sát cơ thể.
Chỉ có thể nói — hàng của hệ thống quả thật có yêu cầu về thẩm mỹ.
Không chỉ sảnh vinh danh thiết kế đẹp, ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng chịu khó in logo của mình.
Tuy bộ đồ có thể điều chỉnh nhiệt độ, nhưng Lê Lễ không định mặc ngay.
Không chỉ mỗi hệ thống có yêu cầu về thẩm mỹ, cô cũng có tiêu chuẩn thoải mái khi ngủ. Đã ngủ thì chỉ có thể mặc đồ ngủ.
Cô ló đầu ra khỏi chăn, điều chỉnh tư thế nằm ngủ thoải mái nhất. Sau nhiều ngày cày quái cường độ cao, cô hoàn toàn không có vấn đề mất ngủ, vừa ngáp một cái đã chìm vào giấc mơ đẹp.
Sáng hôm sau, Lê Lễ thay bộ đồ mới, không kìm được mà mở bảng thông tin ra xem.
【ID: Lili (lv.19)】
Máu: 1900 (+ khiên 1000)
Sát thương: 58 (+2)
Phòng thủ: 24 (+6)
Tinh thần: 48
Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây] [Thánh quang cầu phúc] [Cung điện rừng xanh]
Có sự hỗ trợ của trường thương, giai đoạn đầu vốn khó khăn nhất đã được cô vượt qua an toàn. Các chỉ số cơ bản cũng được cải thiện đáng kể so với một “vú em” m.á.u giấy bình thường.
Chỉ là… tốc độ thăng cấp của cô quá nhanh, dù cùng cấp độ, so với Lý Huy Nghi thì chỉ số tấn công của cô vẫn chỉ bằng một nửa.
Lê Lễ chỉ có thể dùng bốn chữ để đánh giá bản thân: “Bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu ớt.”
Cô rửa mặt xong thì ăn sáng, sau đó vào cửa hàng mua vé vào tháp cao.
Một vé có thể ở lại trong tháp nửa tiếng, mà Lê Lễ thì chẳng thiếu điểm, mua luôn một xấp.
Lần này cô vào tháp không phải để cày quái và tăng điểm thuộc tính ẩn — tuy tháp cao đối với người chơi giống như phòng gym — mà là vì nơi này cũng phục vụ cho cư dân Tarvia.
Muốn điều tra tin tức liên quan đến Tarvia, không đâu thuận tiện bằng nơi này.
Tầng đáy của Tháp Cao ẩn trong sương mù, Lê Lễ đã quá quen thuộc, cô đứng sẵn ở cổng vào tháp.
Chỉ một phút trong tháp đã tốn 2 điểm tích lũy, người chơi vào đây để rèn luyện cũng không ai để tâm tới cô, cứ vội vã bước vào.
Dù sao việc nâng cấp bản thân mới là quan trọng nhất, không cần lãng phí thời gian lên người lạ.
Lê Lễ cũng không chú ý đến người chơi, mà chăm chú quan sát đám cư dân Tarvia thỉnh thoảng xuất hiện từ sương mù theo nhóm.
Họ dần dần tụ tập quanh cổng tháp, đáng tiếc là những gì họ bàn bạc chỉ toàn về cách tác chiến sau khi vào trong, không có thông tin gì liên quan đến Cây Sự Sống cả.
Giữa cư dân và người chơi có một lớp “rào cản”, họ không thấy được Lê Lễ, cũng không nghe thấy cô nói gì.
Ngay lần đầu tiên vào tháp, Lê Lễ đã biết điều đó, vì vậy lần này cô chuẩn bị rất nhiều vé, sẵn sàng kiên trì chiến đấu lâu dài.
“Cô ngồi đây làm gì vậy?”
Một giọng nữ tò mò vang lên bên tai Lê Lễ. Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một người chơi cấp 22.
Vé vào tháp vốn chỉ bán ở cửa hàng cấp 2, nên đa phần người vào đều từ cấp 20 trở lên, cấp độ này cũng khá phổ biến.
Lê Lễ cả buổi không thu thập được thông tin gì hữu ích, thấy có người bắt chuyện thì dứt khoát đứng dậy trò chuyện cùng.
“Do hệ thống thuê tôi đứng đây làm nhân viên tiếp tân.”
Người kia chẳng tin cái lý do xạo chó đó, hừ một tiếng:
“Không nói thì thôi, tôi chỉ tò mò chút thôi mà. Tôi đã vào đây bốn lần liên tiếp rồi, lần nào cũng thấy cô ngồi đây… Sao không vào trong?”
Lê Lễ chẳng suy nghĩ gì nhiều, tùy tiện bịa một lý do:
“Nhiều điểm tích luỹ quá ấy mà, không biết tiêu vào đâu, nên tôi tới đây ngắm cảnh.”
Người chơi kia trầm mặc một lát, rồi như bừng tỉnh đại ngộ:
“Tôi hiểu rồi.”
Hiểu cái gì cơ?
Lê Lễ cũng không hiểu, chẳng biết cô ta đã ngộ ra điều gì, nên nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc, chờ cô phát biểu cảm tưởng.
Người kia sau khi tuyên bố mình hiểu rồi thì thở dài nói:
“Quỷ mới biết sau này còn dùng được điểm tích lũy hay không. Giờ xài ít ra còn nghe được cái tiếng ‘ting ting’, đúng không?”
Ờ… đúng… ha?
Đây là tình huống gì nữa vậy?
Lê Lễ không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm vô nghĩa nữa, quay sang hỏi lại cô ta:
“Sau này không dùng được điểm tích luỹ nữa à? Có phải lạm phát rồi không?”
“Ai biết được chứ? Cô không thấy giờ hệ thống còn chẳng phát rương thưởng phó bản nữa sao? Rõ ràng là có vấn đề rồi.”