Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 62



Nói xong câu đó, người chơi kia liền tự suy đoán được lý do vì sao Lê Lễ vẫn luôn ngồi chồm hổm ở đây, sau khi thỏa mãn được sự tò mò thì cũng không buôn chuyện thêm nữa.

Lần này lại đến lượt Lê Lễ muốn nói chuyện thêm vài câu, kết quả là đối phương nghiêm túc chính trực tuyên bố phải biết quý trọng thời gian, dứt khoát chui thẳng vào Tháp Cao, kéo cũng không kéo lại được.

Lê Lễ lại ngồi chồm hổm xuống như cũ, vẻ mặt cũng chẳng có chút lo lắng nào.

Kệ đi, trời có sập thì cũng có người cao chống đỡ.

Cô lại tiếp tục dồn sự chú ý vào những cư dân thi thoảng xuất hiện.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Phải đến khi cô dùng hết một nửa xấp vé đã mua, Lê Lễ mới nghe được tin tức mình muốn.

“Chỉ còn hai ngày nữa là tổ chức Lễ Phục Sinh rồi, đừng ủ rũ nữa.”

“Thật sự có thể hồi sinh sao? Cậu cũng biết tình hình bây giờ mà.”

“Chính vì biết nên càng phải vực dậy tinh thần. Vào Tháp Cao tiêu diệt thêm vài con quái, mức độ ô nhiễm bên ngoài sẽ giảm đi phần nào, lo lắng chẳng ích gì cả, phải hành động thực tế vào.”

“Cậu nói tớ đều hiểu, nhưng tớ càng hiểu rõ việc chúng ta làm chỉ như muối bỏ biển.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, đừng quên đây là tư cách vào Tháp mà cậu đã vất vả thắng liền 50 trận mới giành được đấy, giờ ít nhất cậu cũng có thể chiến đấu vì Tarvia mà!”

“Cũng đúng, đi thôi, vì Tarvia!”

Lê Lễ vẫn luôn đi theo phía sau đội nhỏ kia cho đến khi họ vào trong phòng bên trong Tháp Cao.

Có lẽ Tarvia đã ô nhiễm rất nghiêm trọng, các thành viên của đội nhỏ kia bắt đầu lộ ra vẻ “làm gì cũng vô ích”.

Hình như bên hệ thống cũng xảy ra vấn đề, không chỉ phụ bản sinh tồn không có rương thưởng sau khi vượt qua, mà cả những phụ bản bình thường cũng chẳng phát rương nữa.

Cư dân của Tarvia vẫn có thể gửi hy vọng vào việc hồi sinh Cây Sinh Mệnh, còn vấn đề bên hệ thống thì khỏi nói giải pháp, ngay cả vấn đề là gì cũng chưa rõ.

Lê Lễ ngồi chồm hổm suốt một ngày, chân tê rần, cô dựa vào tường Tháp Cao để làm dịu bớt cảm giác tê tê như điện giật ở chân, tiện thể sắp xếp lại những thông tin đã nghe được trong đầu.

Ra khỏi Tháp Cao, Lê Lễ mở cửa định đến công hội một chuyến.

Cô đi về hướng Đại Sảnh Vinh Dự, đi được nửa đường thì nhìn thấy một căn nhà gỗ hai tầng không xa nhà mình bị ai đó mở cửa từ bên trong.

Ngoại hình đẹp đẽ chắc chắn, khung gỗ cửa sổ chỉnh tề, hoàn toàn không ăn nhập gì với những căn nhà gỗ như container chung quanh.

Lê Lễ vẫn còn ấn tượng sâu sắc với căn nhà này, cũng rất nhớ chủ nhân của nó.

“Hi! Lili!” Một nam sinh cao gầy giơ tay vẫy cô lia lịa.

Lê Lễ bước vài bước tới hội ngộ với cậu ta, vừa đi vừa hỏi chuyện: “Cậu cũng vừa ra khỏi phụ bản à?”

“Không, tôi ở căn cứ mấy ngày rồi.” Lâm Quyển Sơn xua tay, rồi đầy kinh ngạc nhìn lên đỉnh đầu cô: “Sao cô lên cấp nhanh thế?!”

Cậu ta cảm thán xong cũng chẳng cần Lê Lễ đáp lại, mắt sáng rỡ chia sẻ tin vui: “À đúng rồi, tôi vừa bái sư xong, đang định tới nhà sư phụ nè!”

Lê Lễ thuận miệng hỏi: “Sư phụ gì thế?”

“Một vị tiên tri vĩ đại.” Trên mặt Lâm Quyển Sơn hiện rõ vẻ kiêu hãnh, thần thần bí bí nói: “Không phải loại nửa mùa như tôi đâu, mà là một nhà tiên tri thực thụ.”

Lê Lễ khựng chân lại.

Lâm Quyển Sơn mỉm cười nhìn cô, đã chuẩn bị sẵn để kể lại quá trình bái sư huy hoàng của mình.

Nhà tiên tri thực thụ cực kỳ hiếm có, cậu biết việc mình được thu nhận làm đệ tử tuyệt đối là chuyện khiến người ta tò mò.

Lê Lễ và cậu ta liếc nhau một cái, tự cho là hiểu được ám chỉ của cậu ta, hạ giọng hỏi: “Cô ấy xem quẻ bao nhiêu điểm một lần? Có tính giá hữu nghị cho tôi không?”

Lâm Quyển Sơn: “…?”

“Cô muốn cô ấy tiên đoán à? Nhưng sư phụ tôi bói toán… à không, tiên tri rất đắt đó.” Lâm Quyển Sơn quên luôn mục đích ban đầu của mình, bắt đầu trả lời vấn đề của Lê Lễ.

“Bao nhiêu?”

Lê Lễ liếc qua số dư khiến người ta yên tâm trong tài khoản, không mấy coi trọng hai chữ “rất đắt” trong lời Lâm Quyển Sơn.

Từ sau khi cô quét sạch phụ bản sinh tồn một mình, trong cửa hàng hệ thống không còn món gì là Lê Lễ không mua nổi nữa.

“100.000 một lần.”

“Cậu nói bao nhiêu???” Lê Lễ cao giọng, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Không phải cướp tiền thì là gì? 100.000 một lần, Lê Lễ còn không dám tưởng tượng tài khoản của sư phụ Lâm Quyển Sơn có bao nhiêu số không đằng sau.

Phí chữa bệnh ba chữ số mà cô thu trước đây đúng là lương thiện quá mức, hại cô khi đó còn thấy hơi áy náy.

Thật đúng là người dám hét giá, kẻ dám bỏ tiền.

“Cô yên tâm! Nếu sư phụ không giảm giá cho cô, tôi cũng sẵn sàng dốc hết gia tài của mình vì cô!” Lâm Quyển Sơn gãi đầu, nói tiếp: “Nếu lần trước không có cô, chắc tôi cũng không ra khỏi phụ bản được.”

Lê Lễ cố bình ổn tâm trạng không mấy dễ chịu của mình, thản nhiên nói: “Khách sáo quá rồi, có thể đi gặp sư phụ cậu trước không?”

Gặp người rồi tính, cùng lắm thì viết giấy nợ, đã đụng phải nhà tiên tri trong truyền thuyết thì cô nhất định phải xem bằng được.

“Để tôi hỏi thử nhé, mỗi ngày có rất nhiều người muốn gặp sư phụ tôi đấy.”

Rất nhiều.

Ba chữ này khiến Lê Lễ hoàn toàn cạn lời, từ đâu ra lắm người chơi vậy, mở miệng là 100.000 điểm, cái gọi là sự phát triển đồng đều có phải quên kêu tên cô không?

Lâm Quyển Sơn vừa đi vừa nhắn tin, sau đó ngẩng đầu lên: “Cô ấy nói được nè… hôm nay trả lời tin nhắn nhanh ghê.”

Cậu ta lẩm bẩm một câu, không hề nghi ngờ gì, chưa đi được bao xa đã bắt đầu ngượng ngùng nhìn sang Lê Lễ: “Nhưng mà… cô thật sự không muốn biết tôi đã bái sư thế nào à?”

“…Cậu muốn kể thì cứ kể.”

Có được sự cho phép này, giọng Lâm Quyển Sơn lập tức đầy khí thế, cậu hắng giọng nói: “Mấy hôm trước chuyện tôi thấy bất bình giữa đường trong căn cứ người chơi, ra tay nghĩa hiệp, vừa khéo bị sư phụ nhìn thấy, cô ấy bị tinh thần chính nghĩa của tôi làm cảm động, nên mới thu tôi làm đệ tử!”

Cậu dùng giọng đọc diễn văn khô khốc để tóm tắt lại truyền kỳ bái sư của mình, rồi lén lút liếc sang xem phản ứng của Lê Lễ.

Người bên cạnh chỉ vỗ tay lấy lệ, khen ngợi: “Tuyệt vời, thật là tuyệt vời.”

Dường như cảm thấy phản ứng của Lê Lễ quá hờ hững, Lâm Quyển Sơn lại thêm mắm dặm muối: “Không chỉ vì tôi thích giúp người, sư phụ còn nói cô ấy và tôi có duyên! Duyên phận! Thật là một từ ngữ vừa thần bí lại vừa mỹ diệu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cậu nói vậy nghe lại càng đáng tin đấy, so với ‘vì cậu thích giúp người’ thì có vẻ hợp lý hơn nhiều.”

Lâm Quyển Sơn lập tức tức tối, giả vờ vỗ vai cô một cái: “Quá đáng lắm rồi đấy! Không thể là vì những phẩm chất tuyệt vời lấp lánh trên người tôi sao?”

“Ha ha.”

Cả hai vừa đi vừa tán gẫu, cho đến khi Lâm Quyển Sơn đưa Lê Lễ tới một khu vực hẻo lánh, bán kính năm mươi mét xung quanh không có căn nhà gỗ thứ hai nào.

Có lẽ khu vực này từng nằm giữa ranh giới thành phố và rừng núi, so với trung tâm thành phố toàn là tàn tích, nơi đây có nhiều khu vực xanh hơn.

Một căn nhà gỗ hai tầng mang vẻ cổ điển ẩn mình giữa những tán cây, không xa là đống đổ nát sụp đổ.

Lâm Quyển Sơn dẫn đường, chỉ vào căn nhà gỗ duy nhất ở đó và nói: “Đó là nhà sư phụ tôi đấy, chính tay tôi đã giúp cô ấy dựng lại, dùng chính gỗ trong khu rừng này.”

“Thứ thuyết phục hơn cả chữ duyên đã xuất hiện rồi.” Lê Lễ đi bên cạnh nói: “Chắc thu cậu làm đệ tử là vì coi trọng kỹ năng của cậu.”

Lâm Quyển Sơn bước tới gõ cửa, nghe vậy thì rất đỗi tự hào: “Cho nên tôi cũng giỏi thật đấy chứ! Dù nhìn ở khía cạnh nào, tôi cũng có nhiều điểm mạnh. Sư phụ thu nhận tôi làm đồ đệ đúng là có mắt nhìn người!”

“Vậy sao?” Cánh cửa được mở ra từ bên trong, một luồng khí ấm áp tràn ra.

Cô gái đứng bên trong mặc một chiếc áo choàng ma pháp màu đen có mũ trùm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trắng trẻo phía dưới, chân trần dẫm lên thảm.

Lời tự khen của Lâm Quyển Sơn bị bóc mẽ tại trận, cậu ta cười gượng, ngượng ngùng chữa cháy: “Chắc… vậy.”

Cô gái không đáp lời cậu, chỉ hơi nghiêng đầu sang phía Lê Lễ, nói: “Mời vào.”

Đây là lần đầu tiên Lê Lễ vào nhà người khác, bên trong có lò sưởi, thảm, sofa, bàn trà, điều hòa, đèn sàn… căn phòng vừa ấm áp vừa sáng sủa.

Một chồng sách được đặt trên tấm thảm cạnh đèn sàn, có một cuốn còn đang mở ra để một bên.

Lê Lễ liếc qua, phát hiện chữ viết trong sách còn rối rắm hơn cả chữ bác sĩ viết đơn, cô không nhận ra nổi đến một chữ.

… Có lẽ đây là chữ ma pháp gì đó chăng, cô không hiểu nổi mấy người nghiên cứu huyền học kiểu này.

Trước đây cô hay tự giễu nhà mình là ổ chó, giờ có cái để so sánh rồi mới thấy cô nói hoàn toàn không sai.

Cô thay dép dùng một lần ở cửa rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh bàn trà theo sự chỉ dẫn của chủ nhà.

Tên ID của cô gái là Tư Mệnh, chỉ nhìn đôi tay và nửa khuôn mặt để lộ ra cũng có thể đoán được tuổi còn trẻ, thế nhưng cấp độ đã lên tới lv.41.

Lâm Quyển Sơn rất biết điều, chủ động đun nước pha trà, đã khá thành thạo với việc tiếp đãi khách, miệng còn hỏi: “Ơ? Hôm nay không có khách khác à?”

“Hôm nay chỉ tiếp bạn của cậu thôi.”

Lâm Quyển Sơn tròn xoe mắt ngạc nhiên, mang trà tới trước mặt Lê Lễ rồi nháy mắt với cô, như đang khoe khoang “thấy chưa, tôi có mặt mũi ghê không?”

Lê Lễ xem câu nói đó của Lâm Quyển Sơn là tự tâng bốc bản thân, ánh mắt vô thức dừng lại ở quả cầu pha lê trên bàn trà — đúng chuẩn hình ảnh mà cô tưởng tượng về một nhà tiên tri.

Bên trong quả cầu là một bầu trời đêm đen huyền ảo đang chuyển động, rất đẹp, nhưng lại không có chút thần bí như trong truyền thuyết, Lê Lễ nhìn một hồi mà vẫn không thấy đặc biệt ở đâu.

Chắc do cô không đủ ngộ tính, người ta mới là nhà tiên tri cơ mà.

“Chỉ là vật trang trí thôi.” Tư Mệnh mở miệng giải thích đúng lúc, dù đôi mắt bị mũ trùm che kín, nhưng lại như thể biết rõ Lê Lễ đang nhìn gì.

Cô còn chỉ vào chồng sách dày bìa cứng chất ở góc phòng: “Cái đó cũng vậy.”

Thế thì không sao.

Lê Lễ nhấp một ngụm trà để xua tan sự ngượng ngùng, rồi dồn sự chú ý lên người Tư Mệnh, mở lời nói rõ mục đích: “Chào cô, tôi đến đây là vì có một chuyện muốn nhờ cô…”

“Tôi biết cô muốn hỏi gì, đưa tay cho tôi.” Tư Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lê Lễ bị cắt ngang lời nói, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Tư Mệnh, giọng có chút nghi hoặc: “Dùng trước trả sau à? Không sợ tôi quỵt tiền à?”

“Không lấy tiền của cô, là giá hữu nghị.” Khóe môi dưới chiếc mũ trùm của Tư Mệnh hơi cong lên, rồi lại nói thêm: “Còn người khác thì trả trước dùng sau.”

Đối diện, Lâm Quyển Sơn lại lần nữa sốc nặng, cảm động đến mức mắt rưng rưng vì “tình bạn” của mình ở chỗ Tư Mệnh lại đáng giá tới 100.000 điểm.

Lê Lễ dứt khoát quay đầu, chẳng buồn nhìn thêm.

Nếu phải tin tình bạn của Lâm Quyển Sơn đáng giá 100.000 điểm, thì cô thà tin Tư Mệnh đang có ý đồ gì với mình còn hơn.

Dù sao thì… trông cô cũng ổn phết mà.

“Tập trung.” Một cảm giác nóng nhẹ truyền đến từ tay, Tư Mệnh mở miệng: “Người cô muốn hỏi là người thân?”

“Phải, là chị tôi.”

“Muốn hỏi sống c.h.ế.t à?”

“Phải.”

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong lòng bàn tay lập tức tăng vọt, bỏng rát đến đáng sợ. Lê Lễ theo phản xạ định rụt tay lại, nhưng Tư Mệnh đã sớm chuẩn bị, lập tức đan chặt các ngón tay, mười ngón đan nhau, nhanh tay giữ lấy không cho cô rút lại.

“Bỏng à?”

Mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt, Lê Lễ khó khăn đáp lại: “Chắc sắp chín luôn rồi ấy.”

Thật ra câu trả lời đó đã rất uyển chuyển, vì cảm giác thực sự là bàn tay cô sắp cháy khét luôn rồi.

“Hỏi sống c.h.ế.t thì sẽ thế này.” Tư Mệnh gật đầu biểu thị đã hiểu: “Chịu được không? Nếu được thì tiếp tục, không thì dừng lại.”

Lê Lễ hít sâu một hơi, không rút tay nữa, bắt đầu nói chuyện để phân tán sự chú ý: “Cô không thấy gì sao?”

“Cô hỏi chị cô, chứ có phải tôi hỏi chị tôi đâu, sao tôi thấy được.”

Mặt Lê Lễ trắng bệch, gượng cười khen: “Cô hài hước thật.”

Không biết Lâm Quyển Sơn lôi cái quạt ở đâu ra, ra sức quạt phần tay hai người đang nắm nhau: “Thế nào rồi? Đỡ tí nào không?”

“Cảm ơn, nhưng hình như không có tác dụng.” Bàn tay bị nắm của Lê Lễ run rẩy từng đợt, vô thức co giật.

Đây căn bản không phải đốt tay cô, mà là đang thiêu sống dây thần kinh cảm giác đau của cô thì đúng hơn.

“Đừng quạt nữa, quạt thêm nữa là hai chúng tôi cảm lạnh bây giờ.” Tư Mệnh nói.