Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 63



Tư Mệnh buông tay cô ra, hồi lâu không mở miệng. Lê Lễ cúi đầu, ngắm nghía bàn tay của bản thân, cũng không hỏi kết quả.

Lâm Quyến Sơn cảm nhận được bầu không khí có chút vi diệu, lập tức nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, tình hình thế nào rồi ạ?”

“Có chút kỳ lạ.” Tư Mệnh uống một ngụm trà, tuyên bố kết quả: “Giữa sống và chết, nửa sống nửa chết.”

Lê Lễ lập tức đứng bật dậy, gần như muốn ngay lập tức xông vào phó bản Thời Quang, sợ chỉ chậm một bước thôi là Lê Thư sẽ từ nửa sống nửa c.h.ế.t thành c.h.ế.t hẳn.

“Đừng vội.” Tư Mệnh trấn an: “Không muốn nghe thử suy nghĩ của tôi sao?”

Lê Lễ đè nén sự nôn nóng trong lòng, không ngồi xuống lại, hạ quyết tâm hỏi: “Cô nói đi.”

“Nói chính xác hơn là sự sống c.h.ế.t của cô ấy đang bị xoay chuyển.” Lần này Tư Mệnh nói rõ ràng hơn, “Chắc chị cô đang ở trong phó bản đúng không? Đây là chuyện gần như không thể xảy ra trong thực tại.”

Cô ấy đặt chén trà xuống bàn, tiếng cốc khẽ va chạm nhẹ tạo ra tiếng vang khẽ, Tư Mệnh hơi ngẩng cằm, dường như đang nhìn thẳng vào mắt Lê Lễ: “Là phó bản số 11 đúng không?”

Lê Lễ hỏi lại: “Cô biết rõ về phó bản này à?”

“Số người từng vào phó bản số 11 nhiều không đếm xuể, nhưng không phải ai cũng ở trong trạng thái như vậy, phần lớn đều đã chết.” Cô ấy chỉ vào ghế sô pha, ra hiệu Lê Lễ ngồi xuống, rồi mới tiếp tục nói: “Gọi là ‘dự ngôn’ nghĩa là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai, cho nên bây giờ cô có vào phó bản cũng chẳng thay đổi được gì.”

“Phó bản có thể xoay chuyển sinh tử? Sao nghe giống địa phủ quản lý sổ sinh tử vậy.” Lâm Quyến Sơn nghe mù mờ, tò mò xen vào một câu.

“Cũng có thể lắm, ngoài những người đang ở trong phó bản ra, không ai biết được tình hình bên trong, còn nếu có người ra khỏi phó bản, tức là phó bản đó đã bị công phá.”

Lâm Quyến Sơn động não, hỏi tiếp: “Ngay cả sư phụ cũng không tiên đoán được sao?”

“Cậu làm rõ một chút đi, tôi là nhà tiên tri, không phải thần thánh toàn tri toàn năng.”

Đầu óc Lê Lễ như muốn nổ tung, không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai thầy trò.

Nếu chỉ vì cô nghe được kết luận này mà từ bỏ việc tiến vào phó bản, thì liệu có phải chính vì vậy mà tương lai mới trở thành kết quả nửa sống nửa c.h.ế.t không?

Không biết từ lúc nào, cuộc đối thoại đã ngưng lại, Tư Mệnh nhìn Lê Lễ với ánh mắt đờ đẫn:

“Đừng xoắn xuýt nữa, tương lai đã định, cô có đi hay không kết quả cũng như nhau.”

Lê Lễ day thái dương thở dài, đang định đứng dậy cáo từ thì bị Tư Mệnh cản lại bằng một câu.

“So với chuyện đó, cô có hứng thú với tương lai của loài người không?”

“Tương lai loài người? Cái này nghe to tát quá rồi.” Lê Lễ không thể nói là không hứng thú với đề tài mà Tư Mệnh ném ra, nhưng lại hơi nghi hoặc về dụng ý của cô ta.

Cô nói đùa để né tránh: “Ngay cả cái đó cũng đoán được, cô khác gì thần tiên đâu.”

Tư Mệnh lắc đầu, phủ nhận danh xưng “thần tiên”, rồi nhìn Lê Lễ nói với vẻ thản nhiên:

“Tôi không thể đoán trước được loài người sẽ thế nào, nhưng ngày tận thế của thế giới này thì đang đến gần rồi. Đến lúc tận thế thực sự xảy ra, cô nghĩ hệ thống còn có thể cứu vớt ai được nữa không?”

“Lại là tận thế? Vậy tức là Tarvia cũng có thể được xem là một phó bản, khoảnh khắc phó bản xâm lấn cũng là lúc tận thế bắt đầu, bây giờ chính là giai đoạn cuối trước tận thế, có đúng không?” Lê Lễ uống một ngụm trà để trấn tĩnh lại.

Cô biết mà, hễ nhắc đến chủ đề này là chẳng có gì tốt lành.

Lê Lễ hợp lý suy đoán rằng Lê Thư mới là nhân vật chính của thế giới này. Trong hiện thực, sau khi Lê Thư “hi sinh” thì tận thế xảy ra. Bây giờ Lê Thư nửa sống nửa chết, thì tận thế lại tới.

Thật đúng là: Sau khi cô ấy chết, cả thế giới đều phải chôn cùng – gọi là《Sau Khi Chết Tôi Trốn Chạy, Cả Thế Giới Lại Cưỡng Ép Theo Đuổi Tôi》cho rồi.

Nghe nói tận thế sắp đến, nghĩ đến chuyện mọi người đều phải chết, Lê Lễ hoàn toàn không còn lo lắng nữa, cả việc cứu Lê Thư cũng bỗng trở nên không còn cấp bách, cô bắt đầu bịa truyện cợt nhả về Lê Thư trong đầu, tâm thái vững như núi Thái Sơn.

“Có thể nói vậy, nhưng vẫn chưa đến mức mười ngày cuối trước tận thế như trong phó bản.”

Tư Mệnh khẳng định suy đoán của cô, thấy bây giờ Lê Lễ không hề vội vã nữa, hơi nghi hoặc hỏi: “Cô không có gì muốn nói à?”

Lê Lễ liếc nhìn cô ta, hừ một tiếng rồi cười: “Tôi đâu có tiền tỷ trong ngân hàng, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”

Tư Mệnh: “……Thật ra không phải là không có hy vọng.”

“Vậy thì đúng là tin tốt.” Lê Lễ đứng dậy nói: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, tôi về trước.”

“Ê! Ê!” Tư Mệnh đứng bật dậy, bị quyển sách đạo cụ dưới chân vấp một cái suýt ngã. Cô ấy cuống quá liền hất luôn mũ trùm, vội vàng đuổi theo gọi lại.

Lê Lễ vừa quay đầu lại, liền thấy trong mắt mình phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ với mái tóc dài trắng xóa, đôi mắt ngỗng uyên ương.

Cô nhướng mày: “Wow——”

Mặt Tư Mệnh đỏ lên, xấu hổ giận dữ kéo lại mũ trùm, kéo tay Lê Lễ, nghiêm túc nói: “Chính cô là tia hy vọng duy nhất mà tôi đoán ra được.”

“Hả? Tôi á?” Lê Lễ chỉ vào mình, giọng điệu ngây ngô.

“Không thể nhìn thấy cụ thể, dù dùng hết tinh lực cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được điều này.” Tư Mệnh buông tay, tiễn Lê Lễ ra tận cửa: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chết, tôi còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống tươi đẹp này đâu.”

Lê Lễ không trả lời, quay đầu nhìn vào căn phòng ấm áp, thoải mái của cô ta, nhận xét: “Cuộc sống của cô đúng là khá tươi đẹp đấy.”

Đối với lời tiên tri của Tư Mệnh, Lê Lễ không tỏ rõ ý kiến.

Hy vọng của nhân loại sẽ không bao giờ đặt cả lên một người.

Cô rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, bước vào gió lạnh trở về hội quán.

Trong hội quán chỉ còn mình Bình Dương, anh ta vừa nhìn thấy cô liền phản ứng chẳng khác gì Lâm Quyến Sơn: “Trời ạ, sao cô lên cấp nhanh thế?”

Lê Lễ xua tay ngồi xuống đối diện bàn anh ta: “Không cần ghen tỵ, thiên phú dị bẩm thôi.”

Bình Dương “xì” một tiếng, đặt tài liệu xuống hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Nghe nói giờ hệ thống không phát rương thưởng nữa, tôi đến nghe ngóng tin tức.”

“Chuyện này xảy ra từ hơn một tuần trước rồi, từ phó bản lv.1 đến lv.4 đều không còn phát rương, nhưng ngoài ra thì mọi thứ vẫn bình thường.”

Chuyện đó cũng đã trôi qua một thời gian, bây giờ Bình Dương đã bình thản trở lại:

“Coi như hệ thống cải cách đi. Giờ đa số người chơi ít nhiều đều có được vũ khí hoặc đạo cụ, trừ việc vũ khí và đạo cụ lưu hành trên thị trường đắt hơn một chút ra thì tạm thời chưa có ảnh hưởng gì lớn.”

“Không ai hỏi hệ thống à? Như người đứng đầu bảng cống hiến chẳng hạn?” – Lê Lễ tò mò hỏi.

“Cơ hội nhận được sau khi leo lên hạng nhất bảng cống hiến thường được dùng ngay tại chỗ, rất ít người giữ lại không dùng. Mà cho dù có người hỏi đi nữa, người ta cũng đâu có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.”

Lê Lễ có tiếng nói trong việc này, đã từng trải qua nên cô hào sảng phẩy tay: “Sao lại không nói cho tôi được, tin tức có thể bán mà, như 100.000 điểm một lần chẳng hạn.”

Nói xong, cô nhìn mặt bàn trống trơn trước mặt thở dài, chỉ cảm thấy từ sau khi gia nhập công hội thì đãi ngộ giảm sút rõ rệt, đúng là có rồi thì không biết quý trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Lễ lấy chai nước khoáng từ không gian hệ thống ra uống một ngụm, làm ẩm cổ họng.

“Cô dám hét giá thật đấy.” – Bình Dương nói, rồi vươn tay ra: “Tôi cũng muốn uống.”

Lê Lễ: “……”

Cô lấy thêm một chai nước khoáng đưa cho Bình Dương, sau khi biết hệ thống vẫn chưa “toang” thì cũng không truy hỏi thêm nữa, chuyển sang một chủ đề khác: “Anh biết về chức nghiệp ‘Shaman’ chứ?”

Sự tồn tại của Shaman không phải điều gì bí mật đối với những người chơi cấp cao.

“Sao thế? Cô là…”

Bình Dương nói tới đây thì khựng lại, như sực nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, lúc đầu tôi kéo cô vào công hội, nói chuyện lan man thế nào mà quên béng chưa hỏi gì cô cả.”

Lê Lễ dừng động tác uống nước, nghi hoặc hỏi: “…Thì ra vào công hội còn phải phỏng vấn à? Vậy anh định hỏi luôn bây giờ á?”

“Tất nhiên là phải phỏng vấn! Công hội của bọn tôi là công hội xịn đấy nhé! Không phải cái xưởng nhỏ xập xệ đâu!”

Lê Lễ tựa người ra sau, chỉ vào mình nói: “Kệ anh có xịn hay không, tôi, hạng nhất bảng tiềm năng đây.”

“Nếu cô không đứng hạng nhất bảng tiềm năng thì tôi đã chẳng tìm cô.” Bình Dương gợi ý:

“Cô nên nói ‘tôi, em gái ruột hội trưởng’ — thân phận này dùng tiện hơn.”

Lê Lễ ngoan ngoãn làm theo, chỉ vào mình: “Tôi, em gái ruột hội trưởng.”

Bình Dương lập tức xị mặt như mèo con: “Cô nói thế mà không biết ngượng hả.”

“Đấy, nói rồi mà anh lại không vui.”

Lê Lễ nói xong thì không đùa nữa, giơ tay ra hiệu:

“Hỏi đi, HR.”

Quay lại chủ đề chính, Bình Dương hắng giọng, lập tức toát ra khí chất của một HR tinh anh:

“Phó bản lv.3 thường phải tổ đội để vào, nên tôi phải gom thông tin các thành viên trong công hội, để tiện tổ chức và điều phối.”

Lê Lễ:

“Hiểu rồi!”

“Tốt. Câu hỏi đầu tiên: Cô thuộc loại người chơi nào?”

“Trợ thủ hồi máu.”

“Hô, SSR đấy. Thế chắc khi nào cô đủ điều kiện vào phó bản lv.3 sẽ bận lắm đấy. Người chơi hồi m.á.u khá hiếm, nên không lập đội cố định, nhưng phải chấp nhận điều phối tạm thời.”

Bình Dương vừa lải nhải vừa ghi chép thông tin, nghĩ một lát rồi nói tiếp:

“Điều phối tạm thời nghĩa là trong thời gian nghỉ không vào phó bản của cô, sẽ có thể bị điều đi hỗ trợ tạm thời. Có phụ cấp làm thêm, mà cô cũng có quyền từ chối.”

“Hiểu rồi thưa anh.” Lê Lễ đáp rất nghiêm túc.

Điều này khiến Bình Dương hơi không quen. Trong ấn tượng của anh, từ khi quen biết Lê Lễ đến giờ, cô luôn nhảy nhót phá phách, lúc thì đòi vào phó bản thí luyện, lúc lại xông tới Tarvia, chưa bao giờ chịu yên ổn.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Anh liếc nhìn cô đầy nghi ngờ, rồi tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ hai, kỹ năng hỗ trợ của cô là kỹ năng đặc biệt à? Hay tôi cần phải giải thích thế nào gọi là kỹ năng đặc biệt?”

“Kỹ năng hỗ trợ của tôi một cái là buff cho đồng đội, một cái là debuff kẻ địch.”

Biểu cảm của Bình Dương thay đổi liên tục, ngẩng đầu nhìn cô:

“Khoan đã, cô có mấy kỹ năng vậy? Còn có kỹ năng hồi m.á.u nữa chứ?”

“Ba cái lận.”

“…Ờ, vậy tức là cô vừa là hồi máu, vừa là pháp sư nguyên tố, lại còn…” Bình Dương liếc nhìn chỉ số trên đầu cô, bổ sung: “Lại còn mới lv.19 đã thức tỉnh ba kỹ năng.”

“Được rồi, ba kỹ năng này đều là tự thức tỉnh à? Cô biết đấy, thị trường cũng có bán thẻ kỹ năng, tôi hỏi chỉ để hiểu thêm thôi.”

Lê Lễ cũng không thấy câu hỏi này có gì quá đáng, ngoan ngoãn trả lời: “Tự thức tỉnh.”

Tự thức tỉnh ra hai loại kỹ năng khác nhau, trong đó một cái là kỹ năng hồi máu.

Bình Dương đặt bút xuống, nhớ lại câu hỏi lúc đầu của cô chính là hỏi về Shaman. Ban đầu anh cứ tưởng Lê Lễ chỉ biết sơ sơ về loại nghề này, nên tiện miệng hỏi cho vui.

Giờ thì hỏng thật rồi.

Anh hơi nhíu mày, biểu cảm còn nghiêm túc hơn lúc nãy khi nghe nói cô là trợ thủ hồi máu: “Vậy tức là… cô là Shaman?”

Lê Lễ nhận ra điều không ổn từ nét mặt của anh ta: “Sao vậy?”

“Tạm thời thì không sao cả, chỉ là Shaman là một dạng tồn tại khá kỳ lạ.”

Bình Dương nhìn chỉ số cấp độ của Lê Lễ đang tăng nhanh chóng, thần sắc cũng chẳng thể nói là bình tĩnh: “Theo tôi biết, tất cả Shaman khi thức tỉnh kỹ năng thứ tư đều giống nhau, không chỉ tăng cấp rất nhanh, đạt lv.30 sớm để có tư cách vào Tarvia, mà cả tốc độ thức tỉnh kỹ năng cũng vượt xa người chơi bình thường. Tất cả những Shaman đã thức tỉnh kỹ năng thứ tư đều được gọi chung là ‘Great Shaman’.”

Lê Lễ vẫn chưa nghe ra điểm nào thực sự đáng lo, nhưng nhìn thái độ của Bình Dương thì rõ ràng không phải là “không vấn đề”.

“Rồi sao nữa?”

Bình Dương nhìn cô, ngập ngừng, không biết có nên nói ra không.

Lần này tới lượt Lê Lễ nghi ngờ, cô nhạy bén nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Anh không nói thì tôi cũng có thể đi hỏi người khác.”

“Tôi hỏi lại lần nữa, cô vẫn chưa thức tỉnh kỹ năng thứ tư đúng không?” – Bình Dương xác nhận.

Sau khi nhận được lời câu trả lời khẳng định chắc chắn của Lê Lễ, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Tất cả Great Shaman đều tham gia nghi thức hồi sinh Cây Sinh Mệnh của Tarvia.”

Nhìn thấy Lê Lễ lại trầm mặc suy nghĩ, khung cảnh quen thuộc ấy khiến tim Bình Dương hẫng một nhịp: “Nói cho cùng thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô cả, cô cứ chơi phó bản của mình đi.”

Chuyện Cây Sinh Mệnh thật sự liên quan đến Shaman.

Trong đầu Lê Lễ chỉ còn lại suy nghĩ này.

Từ khi biết kỹ năng hồi m.á.u của mình gọi là “Nguồn Sinh Mệnh”, cô đã bắt đầu nghi ngờ về mối liên hệ giữa hai thứ này.

Nếu nghi thức hồi sinh chẳng liên quan gì đến cô, thì cô lại càng muốn tận mắt đi xem thử.

Lê Lễ bình tĩnh gật đầu: “Biết rồi, tôi về trước đây.”

Bình Dương không biết cái đạo lý “trẻ con mà yên lặng thì chắc chắn đang làm chuyện xấu”, nhìn chằm chằm Lê Lễ vài lần cũng không nhìn ra đầu mối gì, đành vẫy tay: “Về đi, nghỉ ngơi cho tốt.”