Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 64



Sau khi quay về căn nhà gỗ nhỏ của mình, Lê Lễ lập tức lên tháp cao, định nghe ngóng thời gian cụ thể của nghi thức Phục Sinh.

Cô đã biết nghi thức Phục Sinh sẽ được tổ chức ở thành phố Tata, nơi sản xuất nhiều món “công nghệ đen” trong cửa hàng hệ thống – cũng là nơi chịu tổn thất nặng nề nhất trong kế hoạch đầu cơ trục lợi của hệ thống.

Loại “thuốc sáng mắt”  bán chạy như tôm tươi trong cửa hàng mà hệ thống cướp từ thành phố Tata đã hút không ít điểm tích lũy từ người chơi.

Nếu đã tổ chức nghi thức Phục Sinh ở thành phố Tata, thì Cây Sự Sống chắc chắn cũng nằm ở đó. Theo quy luật phát triển bình thường mà nói, thành phố Tata hẳn là khu vực phồn hoa và phát triển nhất của Tarvia.

Không rõ nhiệm vụ đột phá cấp độ được phân ở thành nào là cố định hay ngẫu nhiên, nhưng nếu có thể ngẫu nhiên tới thành Tata, thì chỉ cần nghe ngóng được thời gian tổ chức nghi thức là có thể ăn được dưa* tươi rồi.

(*nghĩa là hóng chuyện hot từ tận nơi xảy ra)

Mang theo kỳ vọng tốt đẹp, Lê Lễ ngồi chờ nửa ngày, đến tận lúc mặt trời lặn, mà vẫn không nghe được thông tin mình cần.

Thu hoạch duy nhất là biết được đại khái tên của bản đồ thứ tư trong Tarvia: thành phố Vinedo.

Tháp cao nằm trong khu vực của thành phố Vinedo, nơi mỗi thành phố đều có đấu trường và khu vực thí luyện, nhưng phần lớn cư dân Tarvia đến được tháp cao đều xuất thân từ Vinedo.

Hiện tại Lê Lễ mới chỉ đến Tarvia hai lần, lần đầu là khi làm nhiệm vụ đột phá cấp độ lv.10, được phân đến thành phố Mann tràn ngập hoa và ánh nắng chan hòa. Lần thứ hai là được Hứa An Ninh dẫn đến thành phố ven biển – Lanya – cũng chính là nơi cô nhìn thấy đầu tiên khi trồi lên từ đáy biển.

Tên tuổi của thành phố Tata vốn đã như sấm bên tai trong cửa hàng hệ thống, còn thành phố Vinedo chỉ vừa mới hé lộ một góc tấm màn thần bí trước mặt cô.

Dù chưa được cấp quyền lên bờ, nhưng Lê Lễ đã “mở khóa” toàn bộ bản đồ của Tarvia– quả nhiên là người luôn dẫn đầu xu hướng.

Lê Lễ dẹp quán, về lại nhà gỗ và thưởng thức một bữa tối vô cùng phong phú.

Câu nói về tận thế của Tư Mệnh ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô. Giờ đây khi sài điểm, Lê Lễ không còn giữ tư tưởng “vá vá đắp đắp sống thêm một năm” nữa, chất lượng sống đi lên thấy rõ.

Ngày mai vẫn có thể đến tháp cao ngồi hóng thêm một ngày. Nếu vẫn không nghe được thời gian cụ thể thì cũng đành chịu thôi.

Dù gì thì nghi thức Phục Sinh cũng sẽ được tổ chức vào ngày kia, đến lúc đó cứ chọn đại một thời điểm mà qua xem.

Còn việc nghi thức Phục Sinh của Cây Sự Sống thành công hay thất bại, loại tin tức quan trọng này thế nào cũng có thể nghe ngóng được trong tháp cao, mỗi tội không được ăn dưa tươi mà thôi.

Nhưng nghe người khác kể sao sánh được với tự mình chứng kiến? Lê Lễ thực sự rất muốn có mặt tại hiện trường.

Trước ngày diễn ra nghi thức Phục Sinh, số lượng cư dân vào tháp cao đánh quái ít đi đáng kể, nhưng số đội bàn tán về nghi thức thì lại tăng lên không ít.

Lê Lễ mang theo cảm giác “hành động lén lút” đi quanh sau từng đội, cuối cùng cũng thu thập được một chút tin tức hữu ích.

“Sáng mai tổ chức nghi thức Phục Sinh rồi, thật ghen tị với dân thành phố Tata.”

“Đúng vậy, không chỉ được cập nhật tình hình sớm nhất, mà quan trọng hơn là tỉ lệ gặp được trị liệu sư tăng cao hẳn.”

“Chứ còn gì nữa, tất cả trị liệu sư ở Tarvia đều tập trung về đó cả rồi, thử vận may biết đâu lại chữa được bệnh, chứ bình thường sao mà gặp được trị liệu sư.”

“Haiz, không chỉ có trị liệu sư đâu, giờ lực lượng chính đóng cửa các khu thí luyện cũng là nhóm ‘Giáng Lâm Giả’, nhìn họ liều mạng bảo vệ Tarvia thế kia, còn dân bản xứ tụi mình lại chẳng giúp được gì cả.”

“Sao lại nghĩ thế? Chỉ cần đặt chân lên đất Tarvia là đã là một phần của nơi này rồi. Chờ Cây Sự Sống phục sinh, chúng ta sớm muộn cũng sẽ cùng chiến đấu vai kề vai.”

“Mong là Cây Sự Sống có thể được phục sinh… Mong mọi chuyện suôn sẻ.”

Lê Lễ đã biết được nghi thức Phục Sinh sẽ bắt đầu vào sáng mai, chỉ là đội ngũ kia không nói cụ thể giờ nào.

Biết đủ là được, cô quay về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Không rõ giờ Tarvia đã thành ra bộ dạng gì.

Có lẽ mỗi vị diện khi phát triển đến một giai đoạn nhất định đều sẽ bước vào giai đoạn diệt vong. Trong thế giới của Lê Lễ, điều đó thể hiện bằng khái niệm “sống mà sống thật, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t thật”.

Đối với Tarvia, từ lúc Thí luyện trường phát tán ô nhiễm ra ngoài thì cũng tương đương với việc tuyên bố thời kỳ tận thế đã bắt đầu.

Còn thế giới của chính cô, nghĩ đến cái nơi môi trường tồi tệ đó, Lê Lễ cảm thấy khả năng là do cạn kiệt tài nguyên mà c.h.ế.t một cách tự nhiên – kiểu c.h.ế.t không cứu nổi ấy.

Tarvia thì giống như mắc bệnh cấp tính, nhìn qua vẫn còn cơ hội cứu vớt, chỉ là mức độ cấp cứu có vẻ hơi cao.

Thôi kệ vậy, Lê Lễ trở mình trên giường.

Sống c.h.ế.t có số, giàu sang do trời. Sống thêm được ngày nào hay ngày đó. Nếu không bị kéo vào trò chơi này một cách vô duyên vô cớ, thì dân trong thế giới cô chắc đã c.h.ế.t sạch từ lâu rồi.

“Bác sĩ Lê” viết xong chuẩn đoán bệnh, bình thản nhắm mắt lại.

Ngày mai chính là ngày phẫu thuật trọng đại của Tarvia, cô nhất định phải có mặt ở hàng đầu để xem trực tiếp.

Sáng hôm sau, trong tiếng chuông báo thức im lặng của sản phẩm “Báo Thức Yên Tĩnh” đến từ Thành Tata, Lê Lễ vô thức bật dậy rất sớm nhờ niềm đam mê hóng hớt.

Tóm lại là cô quên chỉnh đồng hồ hệ thống trước khi ngủ.

Người ta làm sao có thể gây ra sai lầm lớn đến thế.

May là vẫn còn sớm, Lê Lễ rửa mặt xong còn có thời gian ăn một bữa sáng dinh dưỡng, sau đó mới triệu hồi hệ thống để kích hoạt nhiệm vụ đột phá cấp độ.

Trước khi ánh sáng trắng của hệ thống che khuất tầm nhìn, cô đã như cái máy lặp đi lặp lại: “Thành Tata, Thành Tata, cho tôi đến Thành Tata…”

Đợi đến khi nhìn rõ lại lần nữa, đập vào mắt là căn phòng nhỏ chỉ có một cửa sổ quen thuộc, chỉ khác là tường được sơn thành màu xanh lam nhạt.

Dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình, Lê Lễ nhớ ra tường của căn phòng pháp thuật ở Thành Mann là màu vàng kem – chút khác biệt này lập tức cho cô một tia hy vọng.

Không phải hệ thống đưa cô đến Thành Tata thật rồi đấy chứ?

Cô lén lút bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một quảng trường trống trải, bầu trời u ám đen kịt, xung quanh vẫn còn ánh sáng của đèn đường.

Tối đến thế à?

Lê Lễ mở bảng hệ thống ra xem, xác nhận hiện tại mới hơn tám giờ sáng.

Từng vùng sương mù đen kỳ dị cuồn cuộn như tầng tầng mây dày đặc đè xuống, hoàn toàn che khuất ánh sáng ban ngày, mang theo áp lực nặng nề khiến người ta dễ rơi vào hoảng loạn.

Có lẽ lớp lá chắn đó không chỉ ngăn cách sinh vật ô nhiễm mà còn có tác dụng cách âm, bất kể trên đầu có bao nhiêu sinh vật gào thét thê lương, mặt đất vẫn yên tĩnh tuyệt đối, toát lên một cảm giác hoang vắng và cô đơn.

Trái ngược hoàn toàn với thời tiết quái đản này, hầu hết các công trình bên ngoài đều sử dụng tông màu trắng – xanh lam tươi sáng, kiểu dáng trông giống như từng tòa lâu đài. Những bậc thang rộng lớn nối liền các tầng, bố cục hợp lý, tinh tế và thanh nhã.

Nếu có thêm ánh nắng chiếu rọi, có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy sẽ đẹp đến nhường nào.

Ngoài đài phun nước lộng lẫy giữa quảng trường, bên ngoài cửa sổ chỉ có thể thấy một đội tuần tra đang làm nhiệm vụ.

Vì không có ai, nên cô quyết định làm chút chuyện “ngoài luồng”.

Lê Lễ quan sát động tĩnh của đội tuần tra, đợi họ quay người đi xa mới đẩy cửa sổ, nhanh nhẹn trèo ra ngoài.

Ra ngoài rồi, cô quay đầu nhìn lại căn phòng mình vừa bò ra khỏi.

Phải nói thật là… kiểu dáng có hơi giống một cỗ xe bí ngô.

Căn phòng nhỏ chỉ có mỗi cửa sổ ấy còn được đặc biệt trang trí, hai bên đều đặt đầy hoa tươi lấy màu xanh làm chủ đạo, phối màu vô cùng đẹp mắt, bao quanh căn phòng như đang nâng niu bảo vệ. Trên bảng hiệu phía trên căn nhà nhỏ có một bộ đếm ngược hiển thị thời gian còn lại là nửa tiếng.

Lê Lễ phủi bụi trên người (dù chẳng có hạt nào), chỉnh lại trang phục, rồi không vội không vàng mà đi thẳng về phía đội tuần tra.

Đội trưởng tuần tra thấy cô đến gần thì dừng bước. Trên quảng trường ngoài đội tuần tra ra chỉ có mỗi mình cô, động tác tiếp cận như thế rất dễ bị chú ý.

Anh ta đặt tay lên n.g.ự.c cúi đầu chào:

“Xin chào, có thể giúp gì cho cô?”

“Xin chào, cho hỏi nghi thức phục sinh được tổ chức ở đâu vậy?”

Thời gian không chờ ai, Lê Lễ vào thẳng vấn đề, chẳng kịp suy nghĩ xem nên mở lời sao cho hợp lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, đội trưởng có vẻ hơi kinh ngạc, như thể cô đang hỏi một điều hiển nhiên ai cũng biết. Anh ta ngập ngừng một lúc rồi trả lời:

“Nghi thức phục sinh đương nhiên được tổ chức ở Cây Sự Sống.”

Lê Lễ lập tức thở phào nhẹ nhõm — may mà không phải tổ chức ở Thành Tata, câu này có thể hiểu là nơi này chính là Thành Tata.

Có lẽ cảm thấy câu trả lời của mình hơi thừa thãi, đội trưởng lại bổ sung:

“Nghi thức phục sinh không mở cửa cho công chúng, bên ngoài Đền Sự Sống đã được giăng dây cảnh báo, nếu đến gần thì chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát thôi.”

Đã được giải đáp, Lê Lễ trầm mặc vài giây, nhìn người đội trưởng trẻ trung, nhiệt tình mà do dự không biết nên nói tiếp điều gì.

Đừng làm ồn, cô đang suy nghĩ.

Hỏi thẳng “Cây Sự Sống ở đâu” thì có kỳ quặc quá không?

Mức độ “ngớ ngẩn” của câu hỏi đó chắc ngang với việc một công dân mà không biết hát quốc ca.

Trong lúc không khí im lặng căng thẳng khi đội trưởng chờ cô lên tiếng, Lê Lễ bỗng nhớ ra một điều rất quan trọng:

Hình như cô vốn không phải người của Tarvi nhỉ.

Cô tức đến muốn cắn lưỡi vì độ ngốc của mình. Ho nhẹ một tiếng để giảm bớt ngượng ngùng, ngay giây sau liền mặt dày bịa chuyện không chớp mắt:

“Thật ra tôi là Giáng Lâm Giả, hiện tại hãy nói cho tôi biết vị trí Cây Sự Sống, tôi sẽ hỗ trợ nghi thức phục sinh.”

Vẻ mặt của đội trưởng từ nhiệt tình chuyển sang hoang mang, cuối cùng trở nên cảnh giác, anh nghiêm túc nói:

“Giáng Lâm Giả là anh hùng của Tarvia, xin đừng đùa cợt như vậy.”

Bị cả chục tên vệ binh cao hơn 1m9 nhìn chằm chằm với ánh mắt dò xét, áp lực quả thật không nhỏ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt có vẻ thành thật, đội trưởng nghĩ ngợi rồi dịu giọng:

“Nếu cô thực sự là Người Giáng Lâm, xin hãy trình thẻ căn cước – tức huy chương danh dự do kỵ sĩ đoàn cấp phát.”

Thẻ căn cước?!

Là một “dân đen” không có chứng nhận đổ bộ, cô làm gì biết mình cần mang cái gì!

Người trong cuộc giờ chỉ thấy hối hận, cực kỳ hối hận.

Lần sau mà còn muốn trốn ra ngoài, cô nhất định phải tìm hiểu kỹ bối cảnh trước đã.

Làm người Tariva mà không biết Cây Sự Sống ở đâu thì sai, làm “dân đen” mà không có chứng minh thân phận thì càng sai. Cái nào cũng khó giải thích.

Hay là nói mình là trị liệu sư mới đến của Nhà Gỗ Phép Thuật? Nhưng thế thì lại không hợp lý nếu không xem trực tiếp nghi lễ phục sinh.

Đầu óc xoay chuyển, Lê Lễ quyết định trình diễn một màn kỹ năng lừa mắt người, tuy không mạnh nhưng đủ gây ấn tượng, ít nhất cũng có thể chứng minh mình có chút “thần thông” như Người Giáng Lâm.

Kế hoạch hoàn hảo.

Cô chớp mắt, nói nửa thật nửa đùa với giọng chân thành:

“Tôi thật sự là Người Giáng Lâm, nhwn quên mang huy chương mà thôi. Hay là tôi biểu diễn một chút tài nghệ cho mọi người xem nhé?”

Lúc này, nữ vệ binh bên cạnh đội trưởng bước lên một bước, đẩy anh ta qua một bên, tay chỉ về phía bầu trời gần đó:

“Thấy không? Cành cây khô héo ở mép trời ấy.”

Hả?

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lê Lễ nhìn theo hướng tay chỉ, phát hiện ở đỉnh cao nhất của thành phố, gần như sát mép trời, có vài nhánh cây khô ẩn hiện trong làn sương đen.

Cao quá trời luôn.

Không biết phải leo bao nhiêu bậc thang mới đến nơi, nhưng chắc chắn là rất mỏi chân.

“Đó là Cây Sự Sống sao?” Lê Lễ thu lại ánh nhìn, hỏi cô vệ binh.

Những nhánh đó không còn chút sức sống, đúng với hình ảnh “khô héo” cô hình dung.

“Đúng, đó là Cây Sự Sống.” Cô vệ binh mỉm cười đáp:

“Nghi lễ phục sinh sắp bắt đầu rồi, nếu cô muốn đến xem thì nhớ đừng vượt qua dây cảnh báo nhé.”

“Cảm ơn!”

Lê Lễ cũng chẳng buồn hỏi vì sao cô ta lại đột nhiên “chỉ đường”, nói cảm ơn xong liền quay người chạy về phía bậc thang.

“Đợi đã!” nữ vệ binh gọi cô lại, tay chỉ về phía một tòa nhà gần đó:

“Chỗ đó là trung tâm giao thông, bên trong có thang máy, lên thẳng tầng cao nhất là đến Đền Sự Sống rồi.”

Nghe nói không cần leo cầu thang, mắt Lê Lễ sáng lên, tâm trạng phấn khởi hẳn.

Cô chạy đến nắm lấy tay nữ vệ binh, lắc lắc thể hiện sự cảm kích:

“Chị đúng là cảnh sát tận tâm vì dân! Cảm ơn! Có dịp em sẽ tặng chị tấm biểu ngữ vinh danh!”

Nữ vệ binh nhìn bóng dáng cô biến mất rất nhanh, rồi lại nhìn đôi tay đang mang găng trắng của mình. Dù hơi khó hiểu hành động vừa rồi là sao, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng được sự cảm kích từ một cư dân.

Từ lúc bị cô “giành lời”, đội trưởng vẫn luôn mơ màng. Tuy vậy, anh vẫn tin tưởng phó quan của mình nên để cô tùy ý xử lý. Giờ mới hỏi:

“Sao cô lại thả nghi phạm đi vậy?”

Nữ phó quan liếc anh một cái đầy khinh bỉ, hỏi lại:

“Nghi phạm? Anh đoán cô ấy chui từ đâu ra?”

Những người xung quanh bắt đầu nhìn khắp quảng trường. Nơi này quá quen thuộc, nhắm mắt cũng hình dung được cảnh vật.

Đội trưởng “hả” một tiếng rồi lẩm bẩm:

“Ừ nhỉ, cô ấy chui từ đâu ra vậy…”

Quảng trường đài phun nước như tên gọi, chỉ có đài phun nước và quảng trường. Hai tòa nhà duy nhất là Nhà Gỗ Phép Thuật và trung tâm giao thông.

“Chẳng lẽ đi từ tầng hai khu thương mại xuống? Không đúng, nếu đi xuống cầu thang thì đáng lẽ tôi phải thấy chứ.”

“Có lúc tôi thật sự tuyệt vọng với não anh đấy.” nữ phó quan hất cằm về phía Nhà Gỗ Phép Thuật.

Cả đám đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.

Cửa sổ trong suốt của Nhà Gỗ Phép Thuật đóng chặt, rõ ràng bên trong trống trơn. Nhưng trên mái đã xuất hiện bộ đếm ngược, đang từng giây từng phút trôi qua.

“…?”

Cổ họng đội trưởng động đậy, vẻ mặt bình tĩnh mà có phần điên rồ:

“Thì ra là trị liệu sư cao quý của Nhà Gỗ Phép Thuật trốn ra ngoài… giờ đuổi theo vẫn kịp chứ?”

“Đuổi làm gì?” giọng phó quan còn bình tĩnh hơn cả anh, nhưng cô thực sự rất lý trí:

“Giờ ai cũng đổ đi xem nghi lễ phục sinh rồi. Quảng trường không một bóng người. Với lại trị liệu sư của Nhà Gỗ Phép Thuật mỗi lần xuất hiện đều tiêu hao hết năng lực mới quay lại — trị ở đâu chẳng là trị.”

Đội trưởng kết nối với đội tuần tra trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn lên bầu trời, gương mặt dần trở nên nghiêm túc:

“Hy vọng Cây Sự Sống có thể phục sinh thành công… nếu không thì…”