Trên đỉnh vòm trời có một lớp màn sáng mờ mờ hiện lên trong làn sương mù đen, dù không thể ngăn chặn sương mù xâm nhập, nhưng Lê Lễ nhìn thấy vô số loài chim ô nhiễm đang tụ lại bên ngoài lớp màn đó.
Thang máy ở trung tâm giao thông của khu thành thị không chỉ được trang trí xa hoa mà tốc độ di chuyển cũng rất nhanh.
Từ quảng trường đài phun nước ở tầng một lên đến tầng cao nhất – Đền Thánh Sinh Mệnh – có một độ cao đáng kể. Có lẽ là để cân nhắc đến những người sợ độ cao, thang máy không được thiết kế kiểu lồng kính quan sát.
Lê Lễ không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, chỉ có thể bám lấy vách thang máy để lắng nghe động tĩnh.
Cũng không phải cô thật sự sốt ruột đến thế, mà là bên ngoài bỗng truyền vào một đoạn ca xướng thần bí, như thể tiếng đồng ca của dàn hợp xướng nhà thờ, dường như nghi thức phục sinh đã bắt đầu rồi.
Chết tiệt, cái thang máy này, sao mà chậm thế.
Tiếng hát ngày càng rõ ràng, đến khi thang máy dừng lại thì khúc hát cũng vừa đúng lúc kết thúc.
Bên ngoài thang máy là sảnh lớn của trung tâm giao thông. Lê Lễ vừa bước ra liền chẳng buồn ngắm nghía phong cách trang trí kỳ lạ và xinh đẹp của thế giới khác, cô lập tức đẩy cửa ra với mục tiêu rõ ràng.
Cô cứ tưởng bên ngoài là Đền Thánh Sinh Mệnh, nào ngờ nơi này lại chỉ nằm ở lưng chừng núi. Phòng thang máy yên tĩnh đứng sừng sững trong một góc, trông như một gian nghỉ chân nhỏ khi leo núi.
Toàn bộ khu thành được xây dựng dọc theo sườn núi, cho dù đã đi thang máy lên, thì muốn đến Đền Thánh Sinh Mệnh vẫn phải dùng đôi chân để leo nốt đoạn cầu thang cuối cùng.
Nó mang một cảm giác trang trọng, như thể cho phép bạn đi đường tắt lên núi, nhưng đoạn cuối cùng vẫn phải tự mình bước đi.
Lê Lễ men theo cầu thang lên đến đỉnh núi, tầm nhìn xung quanh lập tức trở nên thoáng đãng.
Đỉnh núi không rộng, ngôi đền khắc đầy hình ảnh dây leo và lá xanh ở vị trí trung tâm, đứng bên ngoài cũng có thể thấy rõ những cành nhánh trên đỉnh của Cây Sinh Mệnh.
Bên ngoài Đền Thánh Sinh Mệnh quả nhiên đã giăng dây cảnh giới. Cứ mỗi nửa mét lại có một vệ binh cao to đứng gác, vây quanh cả ngôi đền chặt như nêm.
Quảng trường nhỏ trước ngôi đền chật kín người, gần như không còn chỗ chen chân, đủ để thấy mọi người vô cùng coi trọng nghi thức phục sinh lần này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, coi trọng thì coi trọng, trong lúc chờ đợi họ cũng chẳng ngược đãi bản thân chút nào.
Tinh thần mọi người trông rất thư thái, ai cũng tự mang theo thảm trải ra nền đất, trên đó thậm chí còn bày không ít đồ ăn vặt của Tarvia.
Nhìn ra xa, từng đám người ngồi san sát nhau thành một vùng, phần lớn là cư dân Tarvia, nhưng cũng có không ít người chơi với ID và cấp độ hiển thị trên đầu. Toàn bộ đều là cấp 30 trở lên, có thể nói là các đại lão tụ hội.
Bất kể là người Tarvia hay người chơi, tất cả đều ngẩng đầu chăm chú nhìn lên nhánh cây cao nhất của Cây Sinh Mệnh, thỉnh thoảng lại thảo luận với người bên cạnh điều gì đó. Không khí vừa trang nghiêm vừa thoải mái.
Càng đến gần Đền Thánh Sinh Mệnh thì số người lại càng thưa, trái lại khu vực bên ngoài lại chen chúc hơn. Dù sao đứng quá gần cũng đồng nghĩa với việc phải ngẩng đầu cao hơn, nhìn lâu sẽ mỏi cổ.
Chọn vị trí nào để đứng xem tạm thời không phải điều Lê Lễ cần suy nghĩ.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Cô nhìn những tấm thảm trải khắp mặt đất, hiện tại vấn đề của cô là không biết nên đặt chân xuống đâu.
Trông cả quảng trường như đang tổ chức một buổi dã ngoại cắm trại, chỉ khác là không ai bày quầy bán đồ cả.
Lê Lễ có chút giận mà không dám nói.
Cô ấm ức đứng ở lối cầu thang, đảo mắt một vòng rồi nhìn trúng một vị trí tuyệt hảo nằm ở góc.
Trên tấm thảm đó chỉ có một nam một nữ là cư dân Tarvia đang ngồi, không gian rộng rãi, tầm nhìn tốt, phía sau lại còn có bồn hoa để tựa vào nếu ngồi lâu.
Lê Lễ xác định mục tiêu, liền bắt đầu biểu diễn màn xiếc đi thăng bằng, khéo léo bước trên những khe hẹp giữa các tấm thảm, từ lối cầu thang lần mò tới tận mép ngoài cùng của đỉnh núi, bên cạnh bồn hoa.
Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, chủ động chào hỏi: “Xin chào hai người.”
Gã trai cơ bắp với thân hình vạm vỡ ngẩng mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cái này ấy mà…”
Lê Lễ lén lấy ra từ sau lưng một lá cờ dài, chỉ vào tám chữ trên đó: “Thần y Hoa Đà, bách bệnh đều chữa.” Ánh mắt cô lướt qua người phụ nữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh anh ta.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ đến mức dân sales tám năm còn phải thua: “Đại ca, bơi lội thể hình… à nhầm, chữa bệnh, có muốn tìm hiểu thử không?”
Dù người ta không hiểu bốn chữ đầu lắm, nhưng cụm “bách bệnh đều chữa” thì quá dễ hiểu rồi.
Lừa đảo chứ còn gì nữa.
Có bác sĩ đàng hoàng nào mà dám nói mình chữa được bách bệnh?
Gã trai liếc cô từ trên xuống dưới, nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Tránh ra, tránh ra, lừa đảo mà cũng dám dụ đến đầu tôi, đừng có để tôi ra tay trước cửa Đền Sinh Mệnh.”
Giọng anh ta vừa dứt thì người phụ nữ bên cạnh đã mở mắt. Gương mặt cô ta tái nhợt, gầy yếu đến mức như chỉ cần chạm nhẹ đã gãy, nhưng thần sắc lại dịu dàng và yên bình. Cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay gã trai: “Anh đừng nóng vậy mà.”
Nói xong, cô ta quay sang Lê Lễ, lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi không cần chữa bệnh.”
Có lẽ để chứng minh mình không nghi ngờ Lê Lễ là kẻ lừa đảo, cũng có lẽ sợ cô thấy thất vọng vì bị từ chối, người phụ nữ mỉm cười, giải thích thêm: “Ý tôi là bệnh của tôi vốn chữa không khỏi.”
Tuy không nói thẳng ra, nhưng cơ bản có thể trực tiếp hiểu bệnh không thể chữa ở Tarvia là cái c.h.ế.t đen.
Chỉ có căn bệnh đó là có số người phát bệnh lớn, phạm vi phổ biến rộng, và đúng là không có trị liệu sư thì chẳng thể chữa được.
Lê Lễ hành nghề y không giấy phép bao năm, thứ cô nhìn nhiều nhất chính là căn bệnh này.
Ban đầu cô còn sợ mình nhận nhầm, giờ thì hoàn toàn chắc chắn rồi.
Đúng là vậy rồi.
Lúc này trong Đền Thánh Sinh Mệnh đang tụ hội tất cả các trị liệu sư của Tarvia, lý do mà người bệnh có thể chịu được thân thể đau đớn để trèo lên tận đỉnh núi, ngoài bệnh nhân mắc cái c.h.ế.t đen ra thì chẳng còn khả năng nào khác.
Chàng trai lạnh lùng vừa được người phụ nữ dỗ dành xong thì quay đầu lại thấy tên lừa đảo bên cạnh, sau khi nghe thấy là bệnh nan y thì lại lộ vẻ vui mừng.
Đây là cái kiểu người gì thế chứ.
Anh ta tức đến suýt nổ phổi, nhưng nể mặt người bên cạnh nên cố nhịn, trầm giọng quát: “Cút cút cút.”
Lê Lễ vừa nhìn đã biết trong hai người ai mới là người quyết định, liền phớt lờ chàng trai lạnh lùng kia, mặt dày tiếp tục chào hàng với người phụ nữ: “Tôi thật sự chữa được bệnh này, hơn nữa tôi khám bệnh không lấy tiền, chỉ cần cho tôi ngồi đây thôi.”
Người phụ nữ còn chưa kịp mở miệng thì chàng trai lạnh lùng đã tức hơn vì câu nói kia: “'Chỉ cần'?! Cô còn ‘chỉ cần’?! Tôi đến từ hai giờ sáng để chiếm được vị trí này đấy!”
Lê Lễ: “……”
Ra là vậy à, chẳng trách ai cũng mang theo chăn.
Cô hơi chột dạ, liếc nhìn người phụ nữ đang yếu ớt dựa vào bồn hoa, giọng đáng thương như một kẻ hiền lành đang cầu xin: “Cho tôi một cơ hội đi chị, tôi biết chị bị bệnh gì, thật ra tôi là trị liệu sư.”
Chàng trai lạnh lùng suýt nữa nghẹn thở, dùng tay chống đất, m.ô.n.g vừa nhấc khỏi mặt đất chuẩn bị đứng dậy dạy dỗ Lê Lễ một trận thì bị người phụ nữ nhẹ nhàng kéo lại.
Không chỉ bịp bợm lừa đảo, cô ta còn dám nhận mình là trị liệu sư.
Lực kéo nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được, nhưng lại khiến anh ta ngoan ngoãn ngồi trở lại. Chàng trai quay đầu, trầm giọng nói: “Đừng cản em, chị nghe xem cô ta đang nói nhảm gì kìa? Ai mà chẳng biết trị liệu sư bây giờ đều ở trong Thần điện, một kẻ lừa đảo mà còn dám nhận mình là trị liệu sư!”
Bị mắng thẳng mặt hai lần mà Lê Lễ vẫn không tức giận, cô bình tĩnh nghiêm túc sửa lời: “Không phải đâu, Nghi thức Phục Sinh chỉ mời Đại Trị Liệu Sư thôi, kỹ thuật của tôi chưa đủ nên mới không được mời.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hết chịu nổi rồi.
Chàng trai lạnh lùng gân xanh nổi đầy trán, nhưng cánh tay áo bị người phụ nữ giữ chặt khiến anh không thể động đậy, đành phải xả giận bằng miệng: “Còn kỹ thuật chưa đủ! Tôi tin cô mới lạ!”
Anh ta trông như một con cá nóc tức giận sắp nổ tung.
Lê Lễ thấy vậy liền thỏa hiệp.
“Được được được, tôi đi, thế là được chứ gì.”
Rao hàng mấy lần không thành, Lê Lễ đành bất đắc dĩ từ bỏ vị trí mình ưng ý nhất, xoay người định tìm chỗ khác.
Kết quả vừa xoay người, giọng yếu ớt của người phụ nữ đã vang lên từ phía sau: “Ngồi đi, nhóc con, đừng để ý đến anh ấy.”
“Em sợ chen vào làm chị khó chịu…”
Chàng trai lạnh lùng còn chưa nói xong, Lê Lễ đã như được ban thánh chỉ, nhận được sự đồng ý liền lập tức đường hoàng ngồi xuống mép tấm chăn.
Chàng trai lạnh lùng: “……”
Lê Lễ vui vẻ cắm lá cờ "thần y trị bách bệnh" vào bồn hoa phía sau, điều chỉnh góc giữa cán cờ và mặt đất thành góc vuông tiêu chuẩn.
Vừa lễ phép cảm ơn, cô vừa mạnh miệng: “Xem như đáp lễ, tôi sẽ chữa khỏi cho chị.”
Tuy nói là không đánh người đang cười, nhưng cô ta thật đúng là khiến người ta ngứa tay.
Câu đó phản bác cũng không được, không phản bác cũng khó chịu, chàng trai lạnh lùng nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Lê Lễ chỉnh lại bảng hiệu bày hàng của mình, ngồi ngay ngắn trên chăn, quay đầu nói với người phụ nữ bên cạnh: “Được rồi, đưa tay cho tôi.”
Người phụ nữ khựng lại, thật không ngờ cô bé này thực sự định “chữa bệnh” cho mình.
Cô vốn không tin lời Lê Lễ là trị liệu sư, chỉ nghĩ cho cô bé ngồi nghỉ một lát cũng chẳng hại gì.
Cô nhìn bàn tay mà Lê Lễ chìa ra, ánh mắt dần dần di chuyển lên trên, rồi dừng lại nơi đôi mắt phượng đen láy trong trẻo kia.
Lê Lễ giục: “Đưa tay cho tôi.”
Chàng trai lạnh lùng mặt lạnh ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn “diễn xuất” của cô.
Người phụ nữ thở dài, đồng ý với “trò chơi” của Lê Lễ, đặt tay mình vào tay cô: “Vậy nhờ bác sĩ rồi.”
Bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, nhẹ như không trọng lượng.
Lê Lễ cụp mắt, ánh sáng từ lòng bàn tay lan ra, từng sợi từng sợi xuyên vào cơ thể đối phương, đ.â.m vào từng vùng sương đen dày đặc.
“May mà chị gặp tôi đó, chị nhìn xem bệnh nặng tới mức nào, cả người đen sì rồi.” Kẻ lừa đảo tự khen mình.
“Vậy tôi đúng may thật rồi.” Người phụ nữ cũng phối hợp mà đùa theo.
Nhìn hai người diễn mà như thật, chàng trai lạnh lùng quay đầu đi, không thèm nhìn nữa cho đỡ tức.
Lê Lễ nói cũng không ngoa, trong số ít kinh nghiệm hành y của cô, đúng là chưa từng thấy sương đen nào dày đặc đến vậy trong cơ thể ai khác.
Như thể chỉ cần nhiều thêm chút nữa là toàn bộ cơ thể sẽ tràn ngập.
Mà một khi hoàn toàn bị chiếm đầy, kết cục chính là biến thành quái vật bóng đen—giai đoạn hai của bệnh cái c.h.ế.t đeb, như người Tarvia từng nói.
Sau khi hóa thành bóng đen thì không thể quay lại, Lê Lễ nhớ bệnh nhân đầu tiên của mình chính là một con quái vật bóng đen, khi đó cô đã thanh tẩy toàn bộ ô nhiễm trong cơ thể nó, nhưng nó cũng không thể biến lại thành người.
Dĩ nhiên, khi đó cô cũng chưa biết quái vật bóng đen là hình thái của con người sau khi nhiễm bệnh.
Giai đoạn hai mà phát triển đến cuối cùng thì sẽ c.h.ế.t hoàn toàn.
Nhưng nhiều người Tarvia cho rằng biến thành bóng đen tức là đã c.h.ế.t rồi, không còn ký ức làm người, chỉ còn tư duy bản năng, vậy thì cũng chẳng khác gì c.h.ế.t cả.
Lê Lễ vừa suy nghĩ vấn đề triết học "bóng đen có còn là người không", vừa liên tục tung kỹ năng. Ánh sáng nhạt va vào sương đen, cả hai cùng tiêu tán, sau nhiều lần dùng kỹ năng, sương đen mới bị thanh trừ sạch sẽ.
Đầi óc cô trống rỗng, nghĩ mấy chuyện vớ vẩn, còn người phụ nữ bị cô nắm tay thì sắc mặt dần thay đổi.
Ban đầu chỉ là phối hợp chơi đùa với trẻ con, sau thành nghi hoặc, rồi ngỡ ngàng.
Cơ thể luôn đau đớn dường như đang trở nên khỏe mạnh, cơn đau mà cô đã quen thuộc đột nhiên biến mất khiến cô vừa mơ hồ vừa hoang mang.
Cô không biết là vì mình sắp hoàn toàn hóa thành bóng đen nên mới nhẹ nhõm như vậy, hay là... cô gái trước mắt thực sự là thần y trị bách bệnh.
Trị liệu sư tự tìm đến tận nơi mà còn bị từ chối liên tiếp—chuyện này ngay cả trong mơ cô cũng chẳng dám tưởng tượng.
Nhưng tình trạng cơ thể cô lại nói rằng, điều tưởng chừng không thể kia... có vẻ như thực sự đã xảy ra.
Chàng trai lạnh lùng bị ánh mắt ngây dại của cô làm cho hoảng, lập tức nhào đến đẩy tay Lê Lễ ra, hoảng hốt hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?”
Thấy anh ta nhíu mày nhìn về phía Lê Lễ, người phụ nữ lập tức hiểu anh ta sắp nói gì, nhanh tay bịt miệng anh ta lại, dịu dàng nói: “Đi chơi chỗ khác đi.”
Chàng trai bị động tác tràn đầy sinh lực của cô làm cho sợ hết hồn, chỉ biết “ư ư” gật đầu.
Còn Lê Lễ cũng bị động tác đẩy vừa rồi khiến bừng tỉnh, nhanh chóng lấy lại phong thái nghiêm túc của một thần y, hỏi han bệnh nhân: “Sao rồi? Khỏi chưa?”
Trong mắt người phụ nữ vẫn còn sự khó tin, nhưng nhiều hơn là cảm kích và vui mừng. Bao cảm xúc dâng trào khiến cô không biết nên nói gì, chỉ có thể nở một nụ cười với Lê Lễ, khàn giọng gọi: “Cô trị liệu sư.”
Lê Lễ hào sảng phất tay: “Không cần khách sáo.”
Từ khi Lê Lễ băng qua ngàn dặm tới đây xin chỗ ngồi, xung quanh đã có người để ý.
Lúc này, tuy động tác giữa hai người không lớn, nhưng người ở gần cũng nhiều, thế là có người nhận ra sắc mặt người phụ nữ bỗng tốt lên rõ rệt—chỉ trong chốc lát mà như hồi quang phản chiếu vậy.
Những người mẫn cảm lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, đưa mắt nhìn sang Lê Lễ, rồi lại nhìn lá cờ “thần y trị bách bệnh” cắm sau lưng cô—vừa do dự vừa tò mò.
Cái dòng "trị bách bệnh" này nhìn là biết trò lừa đảo, mùi dối trá bốc lên ngùn ngụt, đúng kiểu ai tin là ngốc.
Nhưng hình như cũng có chút tác dụng thật?
Không chừng mấy người này là một nhóm lừa đảo thì sao?
Nhưng mà... cô ta khám bệnh không lấy tiền.
Hay là... thả mồi câu dài?
Nhỡ đâu thật sự là thần y thì sao?
Người đầu tiên phát hiện ra có điều bất thường là kẻ suy nghĩ cẩn thận, đầu óc quanh co khúc khuỷu như mê cung.
Lê Lễ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của họ, liền nở một nụ cười thân thiện tiêu chuẩn: “Muốn chữa thử không? Không thu tiền đâu.”
……
Không ổn rồi, càng lúc càng kỳ lạ.