Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 66



Thế giới này chưa bao giờ thiếu những kẻ gan dạ dám thử.

Có người đầu tiên rồi thì sẽ có người thứ hai.

Anh chàng ngầu ngồi một bên, trơ mắt nhìn những người xung quanh lết đến chỉ để bắt tay với Lê Lễ – người toát ra khí chất đào lửa từ đầu đến chân – rồi lại phấn khởi quay về chỗ ngồi của mình.

Trên mặt ai cũng là vẻ nhẫn nhịn, giống như trúng xổ số nhưng không tiện chia sẻ nên đành cắn răng chịu đựng mà không hét ra được.

Thần kinh à, bệnh kiểu gì bắt tay cái là khỏi, tưởng cô ta là trị liệu sư chắc?

Lúc này anh chàng ngầu cảm thấy bản thân như kẻ tỉnh táo duy nhất giữa thiên hạ say mê, bỗng dưng hoang mang khó hiểu.

Khu vực nhỏ này bắt đầu hỗn loạn, thậm chí còn có dấu hiệu phải xếp hàng.

Anh ta quay sang nhìn chị mình, mặt đầy khó hiểu: “…Đang làm mấy trò nghệ thuật trình diễn hả?”

Như thể Lê Lễ và chị anh ta một người giả làm trị liệu sư, một người giả vờ được trị liệu, rồi cùng nhau đạt được sự an ủi tinh thần.

Người phụ nữ thở dài sầu não nhìn anh ta: “Đứa ngốc.”

Một đội vệ binh nhỏ tiến đến, lặng lẽ duy trì trật tự cho khu vực “may mắn” này.

Người ở xa chỉ nghĩ bên này xảy ra chút sự cố, liếc mắt nhìn rồi lại quay đi.

Trên mặt đất toàn là thảm, chỗ đặt chân cũng không có, dù muốn hóng chuyện cũng chen không vào được, đành ngửa cổ nhìn cành cây trên trời, mang tâm trí quay về với nghi thức phục sinh.

Điện Thần Sinh Mệnh không mở cửa cho công chúng, bên trong chỉ có trị liệu sư, kỵ sĩ và một số nhân viên chính thức. Người bên ngoài muốn nắm bắt tình hình thì chỉ có thể quan sát cành nhánh mơ hồ lộ ra trong làn sương đen phía trên trời.

Đã hai mươi phút trôi qua, cành của Cây Sinh Mệnh vẫn khô héo như cũ, chưa có biến hóa gì.

Lúc này Lê Lễ cũng thu dọn “sạp”, cô rút lá cờ cắm dưới đất lên, cuộn lại rồi vẫy tay với đám đông vây quanh: “Dẹp hàng rồi, dẹp hàng rồi, có duyên sẽ gặp lại.”

Mọi người đồng loạt thở dài thất vọng, lại bị vệ binh duy trì trật tự giải tán, ai nấy ỉu xìu như cà tím ngâm sương giá, đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn, lết về chỗ cũ của mình.

Anh chàng ngầu chứng kiến “quá trình trị liệu” suốt hai mươi phút, nhìn từng gương mặt hớn hở lướt qua, niềm tin vững chắc trong lòng anh bắt đầu lung lay. Anh cẩn thận, có chút kỳ vọng hỏi lại chị mình: “Cô ta không thật sự là trị liệu sư đấy chứ?”

Người phụ nữ vỗ vai anh: “Thần kỳ thật ha, có khi em là người duy nhất ở cả Tarvia từng nói ‘cút’ với tiểu thư trị liệu sư đến hai lần đó.”

Anh chàng ngầu: “…Cứu mạng.”

Nhịn mãi không nổi, anh ta vẫn rón rén bước đến hỏi thêm lần nữa: “Vậy bây giờ chị thật sự khỏi rồi hả, em vẫn không tin lắm.”

“Thật.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, trên gương mặt lạnh lùng của anh ta hiếm hoi hiện ra vẻ bối rối, giọng nói cũng nhỏ đi: “Vậy… em có nên xin lỗi cô ấy không?”

Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Em thấy sao?”

Hiểu rồi.

Anh ta quay đầu lại, như thể hạ quyết tâm, nhìn Lê Lễ rồi ấp a ấp úng mở miệng: “Tiểu thư trị liệu sư tiểu thư, chuyện trước kia…”

Chưa đợi anh ta nói xong, Lê Lễ đã hiểu rõ ý đồ, liền nói thẳng: “Không cần khách sáo, chúng ta giao dịch công bằng mà.”

Dù gì cô cũng đã ngồi chiếm cái chỗ mà người ta giữ từ hai giờ sáng.

Ngay lúc vừa hoàn thành nhiệm vụ đột phá cấp độ, hệ thống liền hiện ra, khiến cô không còn tâm trí để ý lời xin lỗi của anh chàng ngầu nữa.

Không biết có phải ảo giác không, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm xúc cấp bách từ hệ thống.

【Nhiệm vụ đột phá cấp độ lv.20 đã hoàn thành】

【Cấp độ tăng lên lv.20】

【Chuẩn bị thử nghiệm thức tỉnh kỹ năng, xin chờ trong giây lát】

【Kỹ năng số 4, xác suất thức tỉnh 10%, thức tỉnh thất bại】

Từng dòng thông báo lướt qua, Lê Lễ còn chưa kịp đọc kỹ đã bất ngờ bị điện giật một cú.

Hệ thống vội vã tự động giúp cô thử thức tỉnh kỹ năng thứ tư.

…Hình như còn thất bại nữa.

Tỷ lệ 10%, thất bại cũng không có gì lạ.

Lê Lễ chẳng thấy thất vọng, định ở lại đến khi hết nửa tiếng rồi đi, nghi thức phục sinh vẫn chưa có động tĩnh gì, mà thời gian của cô thì không còn bao nhiêu.

Hôm nay đến sớm quá, lại lỡ mất thời cơ rồi.

Khi cô đang âm thầm than thở trong lòng, hệ thống lại đột ngột hoạt động.

【Người sống sót Lê Lễ, rương phần thưởng Tháp Cao cấp 2 đã phát đến không gian hệ thống】

Cách hành xử của hệ thống hơi lạ, rương phần thưởng phó bản thì không phát, mà lại đi phát rương thưởng khi đột phá cấp độ.

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, xung quanh đột nhiên vang lên một tràng náo động, mọi người đồng loạt đứng cả lên.

Thấy vậy, Lê Lễ cũng lập tức đứng dậy, nhưng lại phát hiện tầm nhìn của mình bị cả đám người cao lớn phía trước chắn hết.

Xin lỗi, cô cao một mét bảy nhé.

Thật sự không chịu nổi chiều cao trung bình của dân Tarvia nữa rồi.

Lê Lễ lùi lại một bước, đứng hẳn lên bồn hoa ngoài rìa, tầm nhìn đột ngột được mở rộng.

Chỉ thấy những cành cây vươn thẳng lên trời đang phát ra ánh sáng lục nhạt từ dưới lên, ánh sáng xanh cứ thế chậm rãi leo dần từng khúc… tốc độ ngày càng chậm… rồi gần như dừng hẳn khi còn cách đỉnh cây một đoạn ngắn.

Trên mặt mỗi người đều là vẻ nôn nóng, ánh mắt dán chặt vào nhánh cây cuối cùng, nhưng thứ họ có thể làm chỉ là không ngừng cầu nguyện.

“Lili.”

Có lẽ vì cô đứng ở vị trí quá nổi bật, vừa đứng lên đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Lê Lễ quay đầu nhìn theo tiếng gọi, phát hiện Tư Mệnh đang bước qua đám đông, đi về phía cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tư Mệnh vẫn mặc chiếc áo pháp sư mỏng manh ấy, trên đầu đội mũ trùm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt phía dưới.

Thấy là cô ấy, Lê Lễ nhàn nhã chào một tiếng: “Không ngờ cô cũng tới góp vui.”

“Bây giờ cô đã có tư cách đăng nhập rồi à? Tuổi còn trẻ mà kiếm cũng giỏi thật.”

Tư cách đăng nhập yêu cầu phải đạt cấp lv.30 hoặc tích lũy được 50.000 điểm cống hiến, rõ ràng Lê Lễ chưa đáp ứng điều kiện đầu tiên.

Lê Lễ không giải thích rằng mình là kẻ nhập cư bất hợp pháp, thuộc dạng dân đen không có thân phận.

Dù sao thì chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.

Tư Mệnh bước lên bồn hoa, ngẩng đầu nhìn luồng ánh sáng xanh như con ốc sên kia—trông như đang bò lên nhưng cũng giống như chẳng hề nhúc nhích—có chút tiếc nuối thở dài: “Đã tiên đoán được ngày tận thế sắp đến, thì nghi thức phục sinh lần này chắc là sẽ thất bại.”

Lê Lễ liếc nhìn đồng hồ, thờ ơ nói: “Thích thì cứ tới, không thì thôi.”

Tư Mệnh mím môi, Lê Lễ đoán chắc cô ta vừa lườm mình một cái dưới vành mũ kia.

Đúng lúc đó, một ông lão mặc trang phục mục sư bước từ trong thần điện ra, theo sau là vài người đàn ông trông khí thế nghiêm nghị, sắc mặt nghiêm túc.

Chắc đó chính là các kỵ sĩ mà người dân Tarvia thường nhắc đến.

Nhưng lúc này họ ra đây làm gì?

Đám đông vây quanh cũng tò mò giống như Lê Lễ, đồng loạt nhìn về phía mấy người bước ra từ thần điện. Mục sư khoác áo choàng đen đứng giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, khẽ mở miệng, giọng mang theo chút hy vọng yếu ớt:

“Trong số các vị có Great Shaman nào không?”

Âm thanh huyên náo nổi lên, người dân Tarvia bắt đầu bàn tán về cái gọi là “Great Shaman”, còn những người chơi có mặt thì tuy biết rõ chức danh này, nhưng lại chẳng ai đứng ra cả.

Tất cả Great Shaman đều đang ở trong thần điện, bên ngoài thì làm gì còn ai.

“Cô không phải là một Great Shaman bị thất lạc đâu đấy chứ?” Tư Mệnh bất chợt nói.

Trong vài tình huống coo ta lại rất nhạy bén, chỉ thoáng chốc đã liên tưởng đến thân phận “Hy vọng cuối cùng của ngày tận thế” bên cạnh mình.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Nếu Lê Lễ là “một tia hy vọng còn sót lại” kia, thì chẳng phải nghĩa là cô chính là Great Shaman cuối cùng cần thiết cho nghi thức phục sinh Cây Sinh Mệnh sao?

Chỉ cần nghi thức phục sinh thành công, thì dĩ nhiên ngày tận thế sẽ bị đẩy lùi.

Trước đó Tư Mệnh vẫn luôn thắc mắc, trong tình huống nào một người mới có thể trở thành “hy vọng cuối cùng”, giờ thì cô ta đã hiểu ra rồi.

Chính là kiểu tình huống chỉ còn thiếu một người nữa là nghi thức thành công, và người ấy đang ở ngay trước mắt.

Tuy nhiên, trước câu hỏi của Tư Mệnh, Lê Lễ nhún vai, thản nhiên như thể chấp nhận số phận: “Tôi không phải Great Shaman, tôi là Little Shaman.”

Dù là To hay Nhỏ, dù sao cô cũng là Shaman.

Vậy thì “một tia hy vọng” kia hẳn là chỉ vào chính khoảnh khắc này.

Tư Mệnh thở dài nói: “Thế thì xong rồi, chậm một bước.”

Cô ta biết một chút nội tình về nghi thức phục sinh Cây Sinh Mệnh—nó dựa vào kỹ năng thứ tư của Shaman: Cải tử hoàn sinh.

Giờ đây, vị Great Shaman cuối cùng còn chưa thức tỉnh, mà nghi thức đã bắt đầu.

Thảo nào lại gọi là “một tia hy vọng”, vì nếu không nắm được thì sẽ để tuột mất.

Nhân loại coi như tiêu đời rồi.

Cảm nhận được khí trường của người bên cạnh chợt suy sụp hẳn, Lê Lễ nhướn mày, xuất phát từ tinh thần nhân đạo mà an ủi vị đại gia này một câu: “Tôi đâu thể đùng một cái biến thành Great Shaman được, đặt hy vọng vào tôi chi bằng mong rằng trong số người có mặt thật sự còn ai là Great Shaman ấy.”

Không thể trông cậy vào ai cả, Tư Mệnh im lặng không nói một lời.

Ánh mắt Lê Lễ đảo một vòng, vô cùng lạc quan mà bày ra một ý tưởng tệ vch: “Nếu quả thật chỉ thiếu mình tôi, thì đợi lúc nào tôi trở thành Great Shaman rồi tổ chức lại nghi thức là được chứ gì.”

Tư Mệnh “xì” một tiếng, tinh thần cũng hơi phấn chấn lại: “Đừng nói nữa, thực sự đừng nói nữa.”

Người đứng ngoài thần điện đông như kiến, thế mà vẫn không có ai bước lên. Sắc mặt vị mục sư ngày càng xám xịt, ngay cả mấy kỵ sĩ cũng trông đầy nặng nề.

Một kỵ sĩ đứng sau lưng mục sư lên tiếng: “Tất cả các Great Shaman đã đặt chân đến Tarvia đều có mặt, chúng ta đều biết điều đó, không thể nào có thêm một người từ trên trời rơi xuống nữa.”

Vốn dĩ đây chỉ là một lần cố gắng trong tuyệt vọng, bản thân mục sư cũng hiểu điều đó, chỉ là không cam tâm.

Tấm lưng ông ta vốn thẳng tắp bỗng như đổ sụp trong khoảnh khắc, thân hình lộ rõ vẻ già nua: “Tất cả năng lượng của các Great Shaman đều đã được truyền lại cho Cây Sinh Mệnh, đi đến bước này rồi, chỉ còn thiếu một người cuối cùng thôi.”

“Đúng vậy, chỉ thiếu một người—điều đó chẳng phải đang nói cho chúng ta biết rằng đảo ngược vận mệnh đâu có dễ dàng sao.”

Mục sư nhìn lên bầu trời u tối như muốn sụp xuống, cảm xúc vốn bình thản của ông giờ đây đầy bi ai: “Phải làm sao bây giờ, Tarvia…”

Ngay khi ông ta nói xong, ánh sáng xanh trên Cây Sinh Mệnh dừng lại ở một đoạn cách đỉnh không xa, giữ được một lúc rồi cuối cùng tan biến hoàn toàn.

Không khí náo nhiệt bên ngoài thần điện lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt chưa từng có, giống khoảnh khắc tận thế ấy đã trở nên không thể ngăn cản.

Lê Lễ đứng trên bồn hoa, ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn về cô, trong mắt họ đầy cảm xúc nặng nề và phức tạp.

Người đứng gần cô nhất là anh chàng “cool ngầu”, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn Lê Lễ hỏi: “Cô là Great Shaman à?”

“Các người đều nghĩ tôi là Great Shaman hả?”

Ánh mắt của anh ta thậm chí mang theo chút khẩn cầu: “Chắc chắn cô không phải đúng không, cô nói rồi mà, trình độ của cô chưa đủ.”

Thật là khó cho họ rồi, dù cho nghi ngờ cô là Great Shaman, nhưng vẫn không ai dám đứng ra đẩy cô ra ngoài.

Một bên là Tarvia, một bên là thần y vừa mới chữa lành cho họ.

Lê Lễ nói: “Tôi không phải.”

Ba chữ ấy như mang theo phép màu, khiến bầu không khí ngột ngạt nhẹ đi một chút.

Anh tràng cool ngầu nở nụ cười: “Tôi biết mà, cô không phải.”

Tư Mệnh, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, qua vành mũ nhìn về phía chàng trai, không hiểu nổi anh ta đang cười cái gì.

Anh ta có biết là Tarvia tiêu đời rồi không vậy?