Vào khoảnh khắc ánh sáng xanh biến mất, nghi thức phục sinh Cây Sự Sống chính thức tuyên bố thất bại.
Âm thanh huyên náo nổi lên, vén tấm màn cho giai đoạn cuối của tận thế.
Trong một mớ hỗn loạn, Lê Lễ định gọi Mạo Mạo ra hỏi tình hình, nhưng phát hiện có gọi thế nào cũng không có phản hồi, như thể nó chưa từng tồn tại.
Là một trí tuệ nhân tạo ảo, bản chất của Mạo Mạo là không có thực thể. Một khi không khởi động, thì ở đâu cũng không thể tìm thấy dấu vết.
Với Lê Lễ, phát hiện này còn chấn động hơn cả việc nghi thức phục sinh Cây Sự Sống thất bại.
Cô đến Tarvia cũng chỉ vài lần, nhưng Mạo Mạo là trí tuệ nhân tạo do chính tay cô nuôi lớn.
“Sao anh ta lại đến đây?”
Tư Mệnh khoanh tay đứng nhìn về phía trước, giọng nói mang theo đôi chút nghi hoặc.
Một người chơi cấp 50 đang đi thẳng về phía bồn hoa với mục tiêu rõ ràng, còn Lê Lễ lúc này đang mải tìm Mạo Mạo nên hoàn toàn không chú ý lời Tư Mệnh nói.
“Xin chào, Shaman nữ.”
Một giọng nam trầm ổn vang lên bên tai, Lê Lễ quay đầu lại thì thấy đó là một thanh niên tên Phục Phong.
Tâm trạng cô lúc này rất rối bời, cho dù đối phương là người có cấp bậc cao đến mức cô chỉ từng thấy tên trong bảng xếp hạng cấp độ ở Đại Sảnh Vinh Dự, thì cô cũng chẳng có tâm trí đâu mà kinh ngạc.
“Chào anh, có việc gì không?”
Ánh mắt Phục Phong dừng lại trên mặt Lê Lễ, như thể đang nhìn cô nhưng lại như chẳng tập trung vào đâu cả. Rõ ràng ăn mặc bình thường, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất còn thần bí hơn cả Tư Mệnh khoác áo pháp sư.
“Xin lỗi đã làm phiền, thực sự là tôi không kìm được lòng hiếu kỳ nên mới đến gặp cô.”
…?
Cô là người nổi tiếng đến thế sao?
Lê Lễ đánh giá anh ta từ đầu đến chân, không kiên nhẫn nói: “Không hẹn hò nha.”
Phục Phong bật cười, ngữ khí nghiêm túc: “Hẹn hay không, tôi đều mong được gặp lại cô.”
Lời vừa dứt, Lê Lễ lập tức bị kéo trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Nửa tiếng đã hết.
Việc người bên cạnh đột nhiên biến mất khiến Tư Mệnh sửng sốt một chút, cô cho rằng Lê Lễ đã tự quay về căn cứ người chơi nên cũng không tìm hiểu thêm.
Tư Mệnh đứng trên mép bồn hoa cúi đầu nhìn Phục Phong, hơi cau mày hỏi: “Anh đang giở trò gì vậy?”
Giọng cô không mấy dễ nghe, nhưng lại có vẻ quen thuộc.
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Tư Mệnh cười khẩy: “Ai mà chẳng là nhà tiên tri, chỉ có anh biết bói toán chắc?”
Hai người lặng đi một lát, Tư Mệnh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, có chút bực dọc hỏi: “Rốt cuộc anh tính ra được cái gì?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Tư Mệnh: “……”
Tức muốn chết.
Lê Lễ bị kéo trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình, đầu óc sớm đã quăng nghi thức phục sinh ra ngoài chín tầng mây, cô ngồi phịch xuống mép giường, lại thử triệu hồi Mạo Mạo lần nữa.
Lần này cục bông màu hồng “vèo” một tiếng xuất hiện trên không, vươn cánh xoa mặt — hoặc có thể là xoa mắt — giọng hơi mơ màng: “Có chuyện gì vậy, Lili!”
Lê Lễ đưa tay túm lấy nó, bóp bóp vài cái, hơi cau mày nói: “Lúc tôi gọi cậu ở Tarvia, cậu không nhận được tín hiệu hả?”
“Trước kia thì còn được, nhưng bây giờ hệ thống không phủ sóng tới Tarvia nữa rồi.”
Mạo Mạo lăn một vòng trong lòng bàn tay cô, giọng uể oải.
Câu này chứa lượng thông tin hơi bị lớn.
“Hệ thống là hệ thống, cậu là cậu, hệ thống không làm được thì liên quan gì tới cậu chứ?”
Cục bông hồng ngừng lăn, “Ế? Tất nhiên là có liên quan tới Mạo Mạo chứ!”
Như thể Lê Lễ vừa hỏi một câu ngu ngốc không biết điều, Mạo Mạo dùng giọng điệu kiểu cô giáo mầm non kỳ cựu để giải thích: “Mạo Mạo là một xíu ý thức được tách ra từ hệ thống, hệ thống không phủ được tới Tarvia, thì Mạo Mạo dĩ nhiên cũng không sang được!”
Mạo Mạo là ý thức của hệ thống?
Hai thứ này cũng liên kết lại được với nhau sao?
Lê Lễ trầm mặc một lúc rồi nói: “Khoan đã, chuyện này khó tiếp nhận quá.”
“Cái gì chứ! Tách ra là một ý thức trống rỗng chứ có phải bản sao hệ thống đâu, hệ thống là hệ thống, Mạo Mạo là Mạo Mạo!”
Đối mặt với lời phản bác đầy kích động của Mạo Mạo, Lê Lễ trái lại thấy nhẹ cả người: “Tốt quá, vậy mới hợp lý.”
Cô lại nhấc nó lên, xoa xoa thân giữa của nó – lúc này đang hơi nóng – vừa massage cho Mạo Mạo, vừa giúp mình xả stress.
“Vậy nếu hệ thống sập rồi, cậu có sập theo không?”
Giọng điệu cô hỏi câu này như thể đang hỏi “cậu ăn cơm chưa”.
Mạo Mạo bị cô xoa đến mức mặt đỏ bừng, màu hồng toàn thân cũng đậm thêm một độ, lơ mơ đáp: “Sẽ sập á, trừ khi Mạo Mạo có một thực thể để chứa ý thức, như vậy thì sẽ không bị hệ thống chi phối nữa!”
“Ồ.”
Một người bóp, một người nằm, cả hai đều thấy rất dễ chịu.
Một lát sau, Mạo Mạo bỗng giật mình phản ứng lại, bay vút khỏi tay Lê Lễ, cả cục bông nhào lên mặt cô, lớn tiếng đầy mong chờ hỏi: “ Chắc chắn Lili sẽ mua cho Mạo Mạo đúng không! Hệ thống càng lúc càng ít năng lượng rồi, giờ mở máy cũng rất khó!”
Cuối cùng Lê Lễ cũng khởi động được bộ não trì trệ của mình, trong lòng dâng lên dự cảm không lành: “Mua gì? Bao nhiêu điểm?”
Mạo Mạo e thẹn nói: “Dĩ nhiên là búp bê thực thể đi kèm với Mạo Mạo trong cửa hàng cao cấp rồi, chỉ cần 50.000 điểm là mua được!”
Nhiệt độ cơ thể ba mươi tám độ sáu của nó sao có thể nói ra câu lạnh buốt đến thế chứ.
Giờ Lê Lễ cảm thấy tình cảm giữa cô với Mạo Mạo thật ra… cũng không sâu đậm đến mức đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa hàng cao cấp vốn không phải vấn đề, là một người chơi đã gia nhập công hội, Lê Lễ hoàn toàn có thể nhờ người khác mua hộ.
Vấn đề là cô có chưa đến nửa số điểm 50.000, từ lúc vào game tới giờ, chưa có lúc nào là Lê Lễ được gọi là “rủng rỉnh tiền bạc”.
Khó khăn lắm mới tích góp được chút tiền, vậy mà lại sắp tiêu sạch.
... Nói cho đúng thì là còn chưa tiêu được, đến cả con búp bê c.h.ế.t tiệt kia cô còn không đủ tiền mua.
Lê Lễ nằm bẹp dí trên chiếc giường nhỏ của mình, nghĩ thầm tốt nhất tận thế đến ngay bây giờ cho rồi.
Làm lụng nửa đời, trở về lại nợ 25.000, cô thật sự không còn muốn sống nữa.
Cô suy ngẫm triết lý sinh mệnh của trí tuệ nhân tạo, thả lỏng bản thân một lúc rồi lại gắng gượng tinh thần, quyết định từ giờ trở đi sẽ bắt đầu tích tiền cho Mạo Mạo.
Ví dụ như ngày ba món một canh đổi lại thành cơm hộp.
Dù không biết bao giờ tới tận thế, nhưng ít nhất phải đảm bảo trước khi mọi người cùng c.h.ế.t thì Mạo Mạo đừng c.h.ế.t sớm hơn.
Nghĩ đến đây, Lê Lễ mở danh sách bạn bè ra, định tìm Bình Dương hỏi chuyện liên quan đến cửa hàng cao cấp, kết quả phát hiện ID của Bình Dương đã chuyển sang trạng thái màu xám, còn ID của Hứa An Ninh thì lại sáng lên.
Với những người chơi trên cấp 30, ID màu xám mới là trạng thái bình thường của họ.
Họ thường xuyên ở trong phó bản, mà đã ra khỏi phó bản thì phần lớn thời gian cũng ở Tarvia, rất hiếm khi xuất hiện trong căn cứ người chơi.
Hỏi ai thì cũng là hỏi, dù sao toàn là người trên cấp 30.
Hứa An Ninh trả lời rất nhanh, có lẽ là ngại gõ chữ phiền phức nên gửi thẳng một câu, bảo Lê Lễ lên công hội nói chuyện.
Lên một chuyến là ví sạch bách.
Nghĩ đến điểm tích lũy sắp không giữ nổi, Lê Lễ chưa từng lúc nào lại hận cái tính tốt bụng của mình như lúc này, cô thở dài một tiếng rồi bò dậy khỏi giường.
Giờ đây căn cứ người chơi đã ra hình ra dạng, nhưng nhiệt độ vẫn duy trì ở mức khoảng 0 độ. Lê Lễ mặc bộ giáp phòng ngự, so với phần lớn người chơi vẫn phải dựa vào áo bông để giữ ấm thì trông cô gầy gò hơn hẳn.
Hứa An Ninh đang đợi cô trong công hội, so với Bình Dương luôn nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc, cô rõ ràng thích nằm trên ghế tựa bên cửa sổ hơn.
Lê Lễ bước vào căn nhà gỗ nhỏ, còn chưa đợi Hứa An Ninh mời ngồi, cô đã tự mình lôi ghế đến ngồi cạnh đối phương.
Bên ngoài cửa sổ người chơi đi qua đi lại không ngớt, xung quanh đại sảnh vinh dự lúc nào cũng náo nhiệt, người phụ nữ tóc đen áo đen khẽ mở mắt, nói: “Cô nói muốn mua con búp bê lưu trữ kia đúng không?”
“Đúng vậy, có thể trả góp không?” Lê Lễ nhìn cô đầy mong đợi.
“Được.”
Chỉ một chữ ngắn gọn, rung chuyển cả tâm hồn cô.
Đây là giao dịch trị giá hàng chục nghìn điểm mà, Lê Lễ đã chuẩn bị sẵn hết mọi chiêu trò năn nỉ ỉ ôi, vậy mà chẳng dùng được cái nào.
Cô do dự một lúc, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi đây có phải là bữa cơm trước khi c.h.é.m đầu không?”
Hứa An Ninh lạnh nhạt đáp: “Không phải, tại tôi có quá nhiều điểm tích lũy mà chẳng có chỗ tiêu.”
Bảo sao Tư Mệnh dám bán một lời tiên tri với giá 100.000 điểm, thật đúng là chỗ thì hạn hán chỗ thì lũ lụt.
Cô liều với mấy người giàu này luôn.
“Vậy tôi không trả lại nữa được không?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Không được.”
Ăn xin thất bại, Lê Lễ “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn chỉ giữ lại hai ngàn điểm làm tiền ăn, rồi đưa tay ra trước mặt Hứa An Ninh: “Cảm ơn.”
Hứa An Ninh nhìn số dư tài khoản tội nghiệp kia một lúc, cuối cùng nhét cho cô một con búp bê màu hồng to bằng bàn tay.
Kẻ nghèo rớt mồng tơi như Lê Lễ lại vui vẻ trở lại: “Oa, còn là màu hồng nữa.”
“Chẳng phải trợ lý ảo của cô cũng màu hồng à.”
“Hả? Cô từng thấy nó rồi à?”
“Không ít người trong công hội từng thấy rồi, đó là vật mà Lê Thư mở được từ rương báu trong phó bản thí luyện, chỉ có vài chức năng phổ cập kiến thức cơ bản, lúc đó ai cũng nghĩ cô ấy mở được một món vô dụng, nên ấn tượng khá sâu.”
Lê Lễ cầm con búp bê mềm mại trong tay, phát hiện nó không chỉ bông mịn mà còn hơi có độ đàn hồi, không biết bên trong nhét công nghệ cao gì, có thể lưu trữ ý thức mà cảm giác cầm lại tuyệt đến thế.
Vừa bóp vừa chơi, cô vừa tóm gọn tình hình: “Sau đó Lê Thư chợt lóe lên suy nghĩ gửi nó cho tôi.”
“Cũng coi như vật tận kỳ dụng.” Hứa An Ninh đánh giá, “Đối với chúng tôi thì đúng là vật vô dụng, nhưng với người mới vào game thì lại rất có ích. Không chỉ có thể nhanh chóng nắm bắt thông tin trò chơi, mà còn có một người đồng hành trong môi trường xa lạ, đúng không?”
Phó bản đầu tiên của người chơi mới thường có tỷ lệ tử vong cao nhất, không phải vì phó bản quá khó, mà là vì c.h.ế.t do thiếu hiểu biết.
Lê Lễ vô cùng đồng tình với điều đó.
Nhắc đến Mạo Mạo, Lê Lễ lập tức nhớ ra một chuyện, liền hỏi Hứa An Ninh: “Đúng rồi, trợ lý thông minh nói hệ thống không còn đủ năng lượng, cô biết chuyện gì xảy ra không?”
Hứa An Ninh hơi nhướng mày, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ là đang nói với mình hay đang cảm thán: “Cho nên phải tăng tiến độ rồi.”
Nghe vậy Lê Lễ biết chắc chắn Hứa An Ninh biết gì đó.
“Ý gì? Không được nói kiểu úp mở đấy nhé.”
Hứa An Ninh giải thích đơn giản: “Phải tăng tốc độ tái thiết thế giới rồi.”
Tái thiết thế giới.
Nghe bốn chữ này thật ngầu.
Đây chính là thứ mà mấy trùm đầu sỏ phải suy nghĩ mỗi ngày sao.
Chứ thú thật thì, thứ mà Lê Lễ nghĩ đến nhiều nhất mỗi ngày là: “Hôm nay ăn gì?”
Có lẽ cảm thấy đứa nhỏ này cũng lớn rồi, có chuyện cũng không cần giấu giếm nữa, Hứa An Ninh hiếm khi kiên nhẫn nói: “Tái thiết thế giới cần mảnh vỡ hạch tâm thế giới, thứ này chỉ có thể lấy được khi công phá phó bản thí luyện... Tiêu chuẩn xếp hạng bảng cống hiến chính là số lượng mảnh vỡ hạch tâm mà mình giao nộp cho hệ thống.”
Bảng cống hiến chính là bảng vàng chiếm vị trí trung tâm trong đại sảnh vinh dự, so với bảng cấp độ hay bảng tích điểm, bảng này thần bí hơn nhiều, thường xuyên được người chơi bàn tán.
Hôm nay, cuối cùng Lê Lễ cũng biết được chân tướng của bảng này, nhưng thông tin trong đoạn hội thoại vừa rồi quá nhiều, cô gỡ rối lại một chút rồi nói: “Khoan đã, chưa nói tới mảnh này mảnh kia... Cái thế giới cần tái thiết đó, ở đâu cơ?”
Nghe vậy, Hứa An Ninh hiếm khi đùa một câu: “Cô nghĩ xem?”
Hai người đối mặt một lúc, Lê Lễ chầm chậm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “… Đừng nói là…?”