Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 68



“Đây chính là thế giới từng thuộc về bọn tôi. Dưới sự chắp vá của những mảnh vỡ hạch thế giới, nó đã được gom góp lại thành căn cứ người chơi hiện tại.”

Nói đến đây, Hứa An Ninh dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Bọn tôi đã nỗ lực suốt một thời gian dài để xây dựng nên căn cứ này, đánh đổi không biết bao nhiêu mạng người. Giờ chỉ cần lấp đầy mảnh vỡ cuối cùng, có được một hạch thế giới hoàn chỉnh, thì vị diện này có thể tách khỏi Tarvia để vận hành độc lập.”

Giọng cô ấy vẫn bình thản như thường lệ, nhưng Lê Lễ lại cảm nhận được chút nặng nề trong đó.

Cái gọi là “thời gian dài” này đã kéo dài hơn hai năm. Khu thử thách, vốn được hệ thống phân loại là phó bản cấp lv.4, không cần nói cũng biết mức độ nguy hiểm thế nào. Còn cái “không biết bao nhiêu” mà Hứa An Ninh nhắc đến nhẹ tênh ấy, chắc chắn là một con số vô cùng khổng lồ.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Nhất định phải hoàn thành công đoạn cuối cùng này trước khi Tarvia biến mất đúng không?”

Lê Lễ lập tức hiểu ra mấu chốt vấn đề.

Chỉ có ở khu thử thách mới thu thập được mảnh vỡ hạch thế giới. Một khi Tarvia biến mất, toàn bộ các khu thử thách phụ thuộc vào nó, bao gồm cả căn cứ người chơi, đều sẽ chìm theo con tàu khổng lồ này.

Thế nhưng, từ sự thất bại của nghi thức phục sinh Cây Sinh Mệnh, đến tiên đoán ngày tận thế của Tư Mệnh, tất cả đều cho thấy Tarvia đã chẳng thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Tình thế cấp bách. Đây là một cuộc chiến chạy đua với thời gian.

“Cây Sinh Mệnh đã phục sinh thất bại, số phận bị hủy diệt của Tarvia đã không thể tránh khỏi. Chúng ta nhất định phải tách ra trước lúc đó.”

“Tại sao thất bại trong việc phục sinh Cây Sinh Mệnh lại đồng nghĩa với việc Tarvia diệt vong?” Lê Lễ không hiểu, “Theo tôi biết, tác dụng của nó chỉ là giúp một bộ phận người dân Tarvia thức tỉnh sức mạnh thôi mà.”

Cô vừa từ nghi thức phục sinh trở về, vẫn còn cảm nhận được Cây Sinh Mệnh có ý nghĩa lớn lao thế nào với mỗi người dân nơi đây – gần như là cây kim định hải trấn giữ cả đại lục.

Giờ đến cả Hứa An Ninh cũng nói Tarvia sẽ bị hủy diệt vì nghi thức phục sinh thất bại.

Nếu Tarvia chỉ là một thế lực đơn độc thì thôi, nhưng giờ nơi này có hàng triệu người chơi đang góp sức nâng đỡ, cho dù nghi thức thất bại cũng đâu đến mức bi quan như vậy.

“Thức tỉnh sức mạnh?” Hứa An Ninh bật cười, “Cây Sinh Mệnh là tuyến phòng thủ của toàn bộ vị diện. Chức năng chính của nó là tự sửa chữa chính mình. Nếu phục sinh thành công, nó có thể thanh tẩy ô nhiễm do phó bản phát tán ngay từ gốc rễ. Chỉ cần Cây Sinh Mệnh còn, Tarvia còn – đó là lý do vì sao phải phục sinh nó bằng mọi giá.”

Tarvia không thể xây lại tuyến phòng thủ, giống như một con người mất đi hệ miễn dịch. Một khi nhiễm bệnh thì sẽ không bao giờ khỏi lại được, chỉ có thể nhìn cơ thể dần sụp đổ từng chút một.

Lê Lễ vốn đã có thiện cảm với người dân Tarvia, bây giờ lại hiểu rõ tầm quan trọng của Cây Sinh Mệnh, dù là vì căn cứ người chơi hay vì Tarvia, cô cũng lập tức móc ra “ý tưởng hay ho” của mình: “Vậy nếu lần này thất bại thì thử phục sinh lại thêm lần nữa được không?”

“Chậc chậc, nghĩ cũng hay đó.” Cửa căn lều nhỏ bị ai đó đẩy ra, Đừng Phiền bước vào với vẻ uể oải, tiện tay kéo một cái ghế ngồi đối diện Lê Lễ.

Vừa ngồi xuống, cô ta đã bắt chéo chân, một tay vắt lên lưng ghế, sinh động đến mức chẳng có tí phong thái nghiêm túc nào.

“Cô tưởng nghi thức phục sinh là làm kiểu gì? Dùng kỹ năng buff cho Cây Sinh Mệnh à?”

Hứa An Ninh liếc qua cô ta hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

“Tôi có việc nên mới đến.” Đừng Phiền liếc xéo Lê Lễ, rồi giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào cô, “Tôi tới để xin cho đội mình một healer. Nghe nói cô là Shaman, vậy thì phân cô cho tôi là được.”

“Khoan đã, tôi phản đối.” Lê Lễ giơ tay.

Đừng Phiền hừ mũi một tiếng, đổi tư thế ngồi rồi tựa hẳn vào lưng ghế: “Vậy cô phát biểu đi.”

“Tôi xin đề nghị được nói nốt chủ đề trước đã.”

“Cô vào phó bản với tôi thì tôi sẽ nói cho nghe luôn.”

Lê Lễ vừa định phản bác thì bị Hứa An Ninh nghiêng đầu ngăn lại: “Cô im miệng trước đi.”

Cô ấy không thể để hai người không đáng tin này tiếp tục nói nhảm nữa, quay sang nhìn Đừng Phiền, giống như giáo viên trấn áp học sinh gây rối trong lớp: “Phó bản gì?”

Kế hoạch dụ dỗ của Đừng Phiền phá sản tại chỗ, cô ta nhún vai: “Phố thương mại.”

Hứa An Ninh nghe xong không đồng ý ngay, cũng không từ chối thẳng. Cô ấy im lặng một lúc rồi để lại một câu cho Lê Lễ: “Cô tự quyết đi.”

Câu này với Lê Lễ mà nói thì quá dễ hiểu. Đã có gợi ý rõ ràng từ Hứa An Ninh, cô lập tức bỏ qua luôn giai đoạn suy nghĩ, vung tay hào sảng về phía Đừng Phiền: “Tôi đồng ý rồi. Vậy chúng ta tiếp tục nói về nghi thức phục sinh nhé.”

“Cô cũng cứng đầu ghê, bạn Lili à.”

Đừng Phiền vừa xúc được một healer vào đội, tâm trạng đang tốt nên sẵn lòng giải đáp: “Theo tình hình hiện tại thì nghi thức phục sinh Cây Sinh Mệnh không có khả năng thực hiện lần hai.”

Vừa phổ cập kiến thức cho Lê Lễ, cô ta còn không quên chen thêm chút tâm tư cá nhân: “Tôi thấy may mà cô không bị lôi vào đấy. Phục sinh Cây Sinh Mệnh phải hiến tế nguồn sống – nói cách khác là tất cả kỹ năng hồi phục có nguồn gốc từ ‘nguồn sống’ đều sẽ biến mất.”

Lê Lễ khựng lại.

Đó chẳng phải là toàn bộ Great Shaman sao?

Phải đánh đổi cái giá khổng lồ như thế, vậy mà nghi thức phục sinh vẫn thất bại.

Đừng Phiền hiển nhiên cũng canh cánh trong lòng chuyện đó, giọng hờ hững nói: “Chưa nói đến chuyện trong phó bản giờ thiếu mấy mẹ hồi máu, mà mấy trị liệu sư ở Tarvia cũng c.h.ế.t sạch, không còn kỹ năng hồi sinh nữa, e là chẳng bao lâu nữa bên ngoài sẽ đầy rẫy bóng đen bò loạn.”

Ánh mắt Lê Lễ khẽ động, nhưng không đưa ra ý kiến gì.

Theo lời Đừng Phiền, thì trước khi đợt Shaman mới trưởng thành lên, đúng là không thể tiến hành thêm lần phục sinh Cây Sự Sống nào nữa.

Không thấy trên mặt Lê Lễ có chút kinh ngạc nào, Đừng Phiền có hơi khó chịu, nhấn mạnh: “Nghe rõ chưa đấy, đồ xui xẻo nhỏ? Tôi nói là Shaman chỉ là cái máy ấp nguồn sống thôi, lăn lộn đến cuối cùng, cũng chỉ để dâng hết sức mạnh cho Cây Sự Sống.”

Lê Lễ không có ý định đi hiến tế, nghe vậy liền hỏi thẳng: “Nếu vậy thì mấy vị Shaman đó đều tự nguyện à?”

“Một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện chịu, ai cản nổi tụi đó? Toàn là mấy vị Bồ Tát sống chỉ nghĩ đến cứu nhân loại.” Đừng Phiền bị nghẹn, quay đầu đi: “Tôi thấy hệ thống chọn đám người đó làm người mang nguồn sống, chắc là vì sớm nhìn ra đám đó dễ bị bắt nạt. Đổi lại là tôi, tôi không thèm đi.”

Lê Lễ bỗng nhiên loé sáng trong đầu, vênh váo đáp trả: “Thế cô mới không được chọn làm Shaman đó. Phước lành của Cây Sự Sống là dành cho người có chính nghĩa và dũng khí. Đổi thành cô á? Nguồn sống vừa thấy cô là biết không hợp vía rồi.”

“Cô muốn gây sự hả?”

“Đến luôn, tôi sợ cô chắc?”

Đúng lúc hai đứa gà con sắp chí chóe, Hứa An Ninh lên tiếng cắt ngang, kéo sự chú ý của cả hai trở lại.

“Phục sinh Cây Sự Sống không chỉ vì Tarvia, mà quan trọng hơn là để tranh thủ thời gian cho chính chúng ta.”

“Nhưng kết quả vẫn là thất bại mà.” Đừng Phiền nhếch mép, mặt không chút cảm xúc: “Hai năm nay mới nuôi được từng đó Shamani, giờ hay rồi, gà bay trứng vỡ.”

“Đủ rồi.” Hứa An Ninh hơi gắt giọng, ngăn Đừng Phiền tiếp tục xui xẻo lải nhải, “Tận nhân sự, tri thiên mệnh.”

Đừng Phiền có phục hay không cũng không quan trọng, cô ta thông minh, không nói nữa.

Cô ta chỉ cãi nhau với người đánh không lại cô ta thôi.

Đừng Phiền quay đầu, cất bộ bài đang xoay vòng trong tay, chìa ra một tấm thẻ đưa cho Lê Lễ: “Thư mời, ghi thông tin rồi vào đội đi, vào phó bản luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu này nói nhanh như lùa gà, Lê Lễ cũng không có ý phản đối, chỉ “ừ” một tiếng.

Một người dám nói, một người dám nhận, chưa đầy một giây sau cả hai đồng loạt biến mất trước mắt Hứa An Ninh.

Trong căn nhà gỗ đột nhiên chỉ còn lại một mình Hứa An Ninh. Cô gái lạnh lùng, tóc đen áo đen, khẽ nhắm mắt, đưa tay day day huyệt thái dương đang giật.

Thôi vậy, cô cũng sớm biết hai đứa này đứa nào cũng không đáng tin mà.

【Người sống sót: Lili, đã phát hiện bạn đã vào phó bản】

【Yêu cầu qua ải của phó bản này: g.i.ế.c c.h.ế.t "khách hàng được đánh dấu đỏ"】

【Vui lòng nộp bản kế hoạch cửa hàng】

【ID: Bánh Quy Ngò đã nộp bản kế hoạch, thành công ghép cửa hàng】

【Xin lưu ý, khu phố thương mại sẽ mở cửa đón khách hàng được đánh dấu đỏ vào 8 giờ tối mỗi ngày, kinh doanh đến 2 giờ sáng】

Lê Lễ lướt qua thông báo hệ thống, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu điện tử rực rỡ đủ màu mang tên “Trung Tâm Tắm Gội Bình Minh”, hiếm khi cảm thấy có chút mờ mịt.

Tạm không bàn đến việc có tắm hay không, nếu cô nhớ không nhầm thì “Bình Minh” hình như là tên của một công hội thì phải?

Cửa hàng nằm ở cuối phố thương mại, cả con phố mang phong cách cyberpunk cũ kỹ, dưới bầu trời nhá nhem không sáng không tối, toát lên vẻ sa đọa đèn đỏ rượu chè.

Đối diện trung tâm tắm gội là một quán bún ốc, bên trái là phòng tập quyền anh, chéo đối diện là spa làm đẹp.

“Ui chao, bị phân đến cuối phố luôn rồi.”

Một cô gái trẻ da trắng mặt xinh đánh giá xung quanh rồi quay sang Lê Lễ cười tươi rói: “Chào cô, tôi là Bánh Quy Ngò, cũng là đồng đội của cô, cô có thể gọi mình là Bánh Quy.”

Cả Đừng Phiền và cô gái trước mắt đều cấp độ 33, tương đương với các người chơi đang đứng trước các cửa hàng lân cận, nhìn sơ qua thì cấp độ người chơi ở đây d.a.o động từ 30 đến 35.

Lê Lễ đã nắm được tình hình, xác nhận với đồng đội mới toanh: “Chào nhé, đây là phó bản cấp 3 hả?”

Nghe đến đây, trong mắt Bánh Quy hiện lên sự thấu hiểu sâu sắc trước cái tính “hết nước chấm” của Đừng Phiền, thậm chí còn có chút cảm thông.

Trước đó cô còn đang nghỉ ngơi ở nhà, kết quả là Đừng Phiền chẳng nói chẳng rằng kéo cô vào phó bản, hoàn toàn không có báo trước.

Bánh Quy gật đầu xác nhận: “Là phó bản cấp 3 đấy, Đừng Phiền không nói gì với cô sao?”

Đứng từ một góc độ khác mà nói, có thể lừa được người vào phó bản kiểu này không phải là thiên phú thì là gì nữa?

“Chuyện đâu có gì quan trọng lắm.” Đừng Phiền bị bóc phốt, giọng lấp liếm.

Bánh Quy ho nhẹ một tiếng rồi chủ động giải thích: “Phó bản này, tất cả quái vật đều là khách hàng trong phố thương mại, mấy con quái thường thì không sao, nhưng nếu là khách hàng được đánh dấu đỏ thì phải phục vụ thật tốt, không thì nó nổi điên lên là có người c.h.ế.t đấy.”

Cô liếc đồng hồ một cái, rồi nói tiếp: “Vào trong đi, chuẩn bị khai trương cái đã.”

Cấu trúc trung tâm tắm gội rất đơn giản, vừa vào là thấy một bồn tắm tròn âm sàn cực lớn — thật ra Lê Lễ thấy nó giống hồ bơi mini hơn, ước chừng dài rộng cao đều khoảng 4 mét, gọi là bồn tắm là vì trên đầu treo một vòi sen khổng lồ, cực kỳ nổi bật.

Toàn bộ trung tâm tắm gội chỉ có mỗi cái bồn này, tầng hai là gác lửng để nghỉ ngơi.

Cơ sở này nhìn rất “khó nói”, như một cửa hàng đen không có giấy phép kinh doanh. Nhớ lại bản kế hoạch mà hệ thống nhắc tới, không nghi ngờ gì đây chính là thiết kế của Bánh Quy.

Là một người trưởng thành biết nhìn người, Lê Lễ quyết định tạm thời không bình luận gì.

Đừng Phiền đi tới mở vòi, bắt đầu xả nước vào bồn, nhưng sẽ mất kha khá thời gian để làm đầy được cái bồn khổng lồ này.

Khâu chuẩn bị khai trương cứ thế kết thúc một cách đơn giản và qua loa.

Trong tiếng nước chảy ào ào, mùi đặc trưng của bún ốc bay vào từ cửa sổ.

Mùi này giống y như mùi bán trong chợ hệ thống, xem ra bên đối diện cũng không siêng năng gì cho cam.

Thế là mọi người thật sự bắt đầu kinh doanh rồi?

Lặng im. Lặng im là bến thuyền đêm nay của Cambridge.

Lê Lễ khoanh tay đứng cạnh bồn, nhìn nước trong bể từng chút dâng lên, hỏi Bánh Quy: “Yêu cầu là g.i.ế.c khách hàng bị đánh dấu đỏ, đến mức sống còn như thế mà còn phải phục vụ đàng hoàng sao?”

“Cảnh giới cao nhất của việc g.i.ế.c quái là thần không hay quỷ không biết mà. Nhưng chủ yếu là nếu đánh trực diện thì gộp người của cả phố lại cũng không địch nổi nó đâu.”

Sợ dọa sợ v.ú em mới lừa được vào, Bánh Quy dịu dàng trấn an: “Yên tâm đi, Đừng Phiền là pháp sư, kỹ năng của cổ toàn loại độc không phân biệt người hay ta, lát nữa rắc bột thuốc vào nước, khách ngâm vài lần là m.á.u tụt, đến lúc đó là có cơ hội.”

Cách này nghe khá hợp lý, Lê Lễ bắt đầu thấy có chút tin tưởng vào phó bản kỳ quặc này.

“Làm sao các cô biết nhiều thông tin thế?”

Lần nào cô vào phó bản cũng tay trắng, chưa bao giờ đánh trận nào mà đầy đủ thế này.

Không khó để nhận ra, ngay cả bản kế hoạch cửa hàng cũng được chuẩn bị từ trước.

Gặp tình huống mọi thứ có người lo, bản thân chỉ cần nằm im làm v.ú em hồi máu, Lê Lễ vừa không quen vừa thấy khá... sướng.

Bánh Quy bước tới ngồi xuống ghế sofa cạnh bàn trà, thong dong lấy bộ trà cụ từ không gian cá nhân ra, vừa pha trà vừa nói: “Mọi công hội đều sẽ tổng hợp thông tin về các phó bản cấp 3. Không giống như khu thử thách, phó bản này không biến mất sau khi phá đảo, nên thông tin rất có giá trị. Phố thương mại chính là một trong số đó.”

“Chứ không thì cô nghĩ sao Hứa An Ninh lại để cô vào phó bản cấp 3 chứ.” Đừng Phiền chen ngang.

Lê Lễ cũng bước tới ngồi xuống sofa, nhận lấy tách trà từ Bánh Quy, cảm ơn xong thì nhướng mày: “Chuẩn bị đầy đủ thế này, nghe như không cần v.ú em hồi m.á.u cũng được mà? Thuốc hồi m.á.u trên cửa hàng chắc đủ dùng chứ?”

“Sao mà đủ, kỹ năng dùng độc của Đừng Phiền không phân biệt người với quái, cổ mà dính phải còn chịu không nổi.”

Tấn công cá nhân.

Đây chắc chắn là tấn công cá nhân.

Bánh Quy cười tít mắt, không chút nể nang mà móc méo Đừng Phiền, ánh mắt liếc qua cái bồn tắm to đùng, điềm nhiên nói: “Cho nên tôi kiên quyết đề nghị thêm healer vào đội.”

“Yêu cầu hợp lý.” Lê Lễ thổi mấy lá trà nổi trên mặt nước, uống một ngụm, cảm thấy cuộc sống này đúng là dễ chịu hết biết.

Đừng Phiền đảo mắt, khóe môi cong lên nụ cười gian tà: “Hợp lý chứ gì, vậy thì việc xuống nước tắm và kỳ cọ cho khách giao cho cô đó.”

Lê Lễ phun trà.