“Tôi muốn nộp đơn xin chuyển trung tâm tắm gội thành suối nước nóng.” – Lê Lễ lên tiếng phản đối.
“Không được đâu, phố thương mại không chấp nhận cửa hàng kiểu tự phục vụ.”
Bánh Quy vẫn cười tươi roi rói như thường lệ, mà giờ nhìn mặt cô ta, Lê Lễ càng nhìn càng thấy gian xảo.
Tên Bánh Quy gian xảo kia nói: “Đừng Phiền cũng có thể xuống bồn tắm mà, cô chỉ cần hồi m.á.u đúng lúc cho cô ấy là được.”
Người bị nhắc tên – Đừng Phiền – không phản bác gì. Nói đúng hơn thì việc cô ta bảo Lê Lễ xuống kì lưng lúc trước vốn đã là nói đùa, nhưng thấy Bánh Quy âm thầm rút lui, rõ ràng định trốn việc, cô ta liền vắt chân chữ ngũ, lập tức chất vấn: “Ồ? Vậy tác dụng của cô là gì?”
“Tôi là chủ tiệm mà, chủ tiệm tất nhiên là chỉ huy các cô làm việc rồi.”
“Không sợ mất mặt thì quyên tặng luôn đi.”
Tranh thủ lúc hai người đang đấu võ mồm, Lê Lễ đặt tách trà xuống, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài xem một chút.”
Cánh cửa lớn của trung tâm tắm gội mở vào trong, bên ngoài đường phố có đủ hình dạng quái vật đang lang thang, tạm thời số lượng vẫn chưa nhiều.
Phố thương mại mở cửa cả ngày, tuy nhiên khách hàng đánh dấu đỏ sẽ chỉ xuất hiện từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng – cũng là thời gian nhộn nhịp nhất của khu này.
Lũ quái vật với hình thù kỳ lạ lướt qua người Lê Lễ, lặng im không gào thét, nhìn qua cứ như người qua đường bình thường trong phó bản này.
Cô đi bộ từ cuối tới đầu phố, đếm được tổng cộng có 20 cửa hàng, mà mỗi cửa hàng đều chiếm diện tích khá lớn. Cả con phố vừa dài vừa rộng.
Ngay đầu phố có hai tiệm, một là phòng b.ắ.n súng, một là trường b.ắ.n cung. Trên bảng quảng cáo đặt trước cửa của cả hai đều dán quy tắc trò chơi.
Lê Lễ tiện tay lại gần bảng của phòng b.ắ.n s.ú.n.g xem thử.
[Luật chơi của Phòng Bắn “Một Mất Một Còn”]:
Nhân viên là bia sống, khách hàng được b.ắ.n 10 phát. Sau khi khách b.ắ.n xong, sẽ đổi vai, nhân viên được b.ắ.n 10 phát vào khách hàng.
Súng đạo cụ do cửa hàng cung cấp, sát thương mỗi viên đạn là cố định.
Cửa hàng có tổng cộng 4 nhân viên, mỗi khách được chơi tối đa 4 lượt.
“Ê, có muốn chơi thử không?”
Một giọng nữ hơi khàn vang lên từ phía sau.
Lê Lễ quay đầu lại, thấy trước cửa phòng b.ắ.n là một người chơi nữ có thân hình nóng bỏng, cô ta xoay tròn khẩu s.ú.n.g đen trên đầu ngón tay một cách điêu luyện.
“Lần sau chắc chắn chơi.”
“Cơ mà cô cũng không được chơi đâu.” – Diễm Tâm cười khẩy, chỉ vào bảng quảng cáo nói: “Thấy chưa, chỉ nhân viên và khách hàng của tiệm mới được chơi.”
Cô ta nghiêng người dựa vào khung cửa nhìn Lê Lễ, từ đôi môi đỏ mọng thổi ra một vòng khói thuốc, trò chuyện: “Cô ở tiệm số mấy đấy?”
“Số 20.”
Diễm Tâm nhướng mày, đứng thẳng dậy, bước tới gần rồi đi quanh Lê Lễ mấy vòng, tặc lưỡi kinh ngạc:
“Cô á? Lv.20 mà bị phân tới tiệm số 20 luôn?”
Lê Lễ mặc cô ta đánh giá, “Tiệm tắm gội thôi mà, rảnh thì cô cũng có thể đến ngâm mình.”
“Tôi thì miễn, chắc trong nước bị bỏ thuốc độc rồi.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Diễm Tâm quay lại đối mặt với cô, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói như đinh đóng cột, dù vẫn dùng câu nghi vấn: “Cô là trị liệu sư phải không?”
Cô ta chẳng cần Lê Lễ gật đầu xác nhận, chỉ tiếc nuối bảo: “Tiếc thật đấy, vốn còn định kéo cô về làm thêm ở tiệm tôi, nhưng đã bị phân đến tiệm 20 rồi thì thôi vậy.”
Càng gần 8 giờ, lũ quái vật bắt đầu đổ về cổng vào mỗi lúc một nhiều, cấp độ d.a.o động rất lớn – thấp nhất là lv.10, cao thì có tới ba chữ số.
Thấy vậy, Lê Lễ chào tạm biệt Diễm Tâm, Diễm Tâm phất tay, xoay người lật biển hiệu “Tạm dừng kinh doanh” trên cửa thành tấm bảng “Đang hoạt động” chớp nháy ánh đèn kém chất lượng.
Sau khi chuyển trạng thái kinh doanh, lần lượt từng con quái tiến vào phòng bắn. Sau đó vang lên tiếng s.ú.n.g nổ đanh tai và âm thanh va chạm trầm đục, tràn đầy mùi m.á.u và bạo lực.
Trời đã tối đen, đèn neon đủ màu sắc thắp sáng khắp con phố.
“Bách Quỷ Dạ Hành”, Lê Lễ đi xuyên giữa dòng quái vật, còn thấy được mấy gương mặt thân quen – là những con quái cô từng gặp trong các phó bản trước kia.
Khi cô quay về trung tâm tắm gội, bồn lớn đã đầy nước. Lê Lễ đi đến khóa vòi hoa sen, liếc nhìn đồng hồ: “Vừa khớp, chỉ còn năm phút nữa là tám giờ.”
Cuối phố vắng vẻ hơn đầu phố nhiều, đám quái đi ngang qua cũng lần lượt chui vào các tiệm mà biến mất, tạm thời vẫn chưa có con nào dạo đến tận cuối phố.
Lê Lễ đứng trước cửa làm nhân viên tiếp khách, quay sang hỏi Đừng Phiền đứng cạnh: “Mấy con quái cấp thấp trên đường, không tính quái mạnh, chẳng lẽ không thể ra tay trước à?”
“Cô thử xem?” – Đừng Phiền hất cằm về phía một con quái đang đi tới không xa.
Đó là một con nhìn như slime xanh lá, nhưng lại mọc bốn cái tay chân trông như vạch bút.
Lê Lễ khó mà miêu tả được màu xanh đó, nếu buộc phải hình dung thì trông giống chất nhầy ghê tởm mắc trong cổ họng người bị cảm nặng.
Hiện tại cô hơi muốn nhảy vào bồn lớn trong trung tâm tắm gội để rửa mắt.
Tuy nhìn kinh dị, nhưng trên đầu nó hiện rõ lv.10 – là loại quái cấp thấp nhất trong phó bản phố thương mại này.
Đừng Phiền nói: “Đúng rồi đó, cô đánh c.h.ế.t nó thử xem.”
Lê Lễ: “…Tôi đầu hàng.”
Nghe giọng điệu của Đừng Phiền là biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Giống như việc đám quái đi đầy phố không hề tấn công cô, chắc chắn phó bản phố thương mại có quy tắc đặc biệt nào đó.
Slime dừng lại ở cuối phố, có vẻ đang cân nhắc xem nên vào tiệm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trái nó là tiệm bún ốc, bên phải là trung tâm tắm gội, phía trước là lối ra phố thương mại – một xoáy đen khổng lồ.
Cơ thể nhầy nhụa của nó hơi nghiêng về phía trung tâm tắm gội khoảng hai pixel – một chuyển động rất nhẹ nếu không chú ý kỹ thì sẽ không thấy được, nhưng cũng đủ khiến Lê Lễ căng thẳng đến nín thở.
Đừng mà.
“Đừng có lại đây mà.”
Lê Lễ nổi hết cả da gà.
Cô và hai người chơi ở quán bún ốc đối diện đều nhìn chằm chằm con quái chất nhầy đứng giữa đường, ai nấy đều thầm cầu nguyện trong lòng rằng nó sẽ đi về phía cửa hàng bên kia.
Từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ, cuối cùng thì ý chí mạnh mẽ của Lê Lễ cũng đã cảm động được ông trời — hai chân đen sì như sợi dây của con slime xoay hướng.
Người chơi nữ bên kia đường, ID là “Cá Cá Sụp Đổ”, hét lên một tiếng chói tai khi thấy con quái chất nhầy đang tiến lại gần mình.
“Chết tiệt c.h.ế.t tiệt!!! Đây là con quái ở phó bản nào mà ghê tởm thế này hả!”
Nhân viên tiệm tắm — cô Lê Lễ — như trút được gánh nặng, “Đừng Phiền” liếc cô một cái, hờ hững nói: “Mới có vậy mà đã la làng.”
Lê Lễ bật cười trước màn ra vẻ của cô ta: “Không ngại thì cô đi tắm cho nó đi.”
Chất lỏng trắng xanh trên người con slime tí tách nhỏ xuống đất, tạo ra từng làn khói trắng.
Quán bún ốc chưa mở lửa được đặt ngay trước cửa, trên bảng hiệu ghi: “Vệ sinh sạch sẽ – Quán bún ốc mà ngay cả chủ quán cũng dám ăn.”
Đã có khách đến thì không thể không tiếp, sau khi Cá Cá gào xong thì nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc.
Cô nhăn nhó tiến lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ nhỏ từ tay con quái vật, liếc qua rồi nói: “Khách quan, mời vào.”
Con slime ngồi xuống chiếc bàn ăn ngay cửa, chiếc ghế gỗ dày dưới m.ô.n.g cũng từ từ bị ăn mòn.
Cá Cá mua một tô bún ốc từ cửa hàng trong hệ thống, đặt lên quầy. Người chơi nam đứng cạnh cô, ID là “Phong Nhã Tụng”, móc ra một chai nhỏ, rắc một ít bột lên tô bún.
Hai người chơi thản nhiên rắc thứ bột không rõ nguồn gốc vào bát trước mặt khách hàng, hành động ấy cứ như đang thêm gia vị thông thường vậy.
Không khí giữa hai người và con slime hòa hợp chưa được ba giây thì Cá Cá và Phong Nhã Tụng cãi nhau.
Cá Cá đưa tô bún ốc trên bàn cho “Phong Nhã Tụng”, còn anh ta thì vừa lắc đầu vừa điên cuồng lùi lại, từng sợi tóc đều toát lên sự phản kháng.
Tiếng tranh cãi không quá lớn nhưng đủ để nghe loáng thoáng qua một con phố, làm Lê Lễ sốt ruột đứng ngồi không yên.
Ngay lúc cô chuẩn bị lại gần hóng chuyện thì cuộc chiến giữa hai người kia đã leo thang, tiếng cãi nhau lớn dần.
“Tôi có chứng sạch sẽ quá mức! Cô đi mà đưa!”
“Anh có bệnh sạch sẽ thì mở bún ốc làm gì?”
“Bún ốc thì liên quan gì đến sạch sẽ? Nó ngon! Tôi thích ăn! Với lại bán bún ốc thì kiểu gì chả có mấy con quái muốn vào quán, cô hiểu cái khỉ gì!”
Cá Cá chỉ thẳng vào con quái chất nhầy đang ngồi ở bàn bên cạnh, giận dữ hét: “Vậy cái đống này là gì!”
Phần sau nghe không rõ, nhưng kết quả cuối cùng là Phong Nhã Tụng mang tô bún ốc đặt lên bàn trước mặt con slime.
Con slime không ăn ngay, mà đẩy tô bún về phía anh ta, rồi chỉ tay vào dòng chữ quảng cáo trên quầy — “Quán bún ốc mà ngay cả chủ quán cũng dám ăn.”
“Sẽ ăn mà, sẽ ăn mà…”
Phong Nhã Tụng cười như mếu, mặt cắt không còn giọt máu, đành ngồi xuống đối diện slime, gắp một đũa bún cho vào miệng.
Chờ anh ta ăn xong một miếng, khối chất lỏng đặc sệt trắng xanh kia mới bắt đầu động đậy. Nó dùng cái tay dây của mình ôm lấy tô bún, cả bún cả nước lẫn bát nuốt vào miệng.
Chiếc ghế gỗ lúc này cũng bị ăn mòn hoàn toàn, nhưng con quái không bị ngã xuống đất, mà hóa thành một luồng sáng trắng biến mất — quá trình ấy nhanh như tia chớp.
Hiện trường vụ “giết người” chỉ còn lại một chiếc ghế gỗ bị ăn mòn thành hai nửa.
“À, bún ốc có độc.” — nhân chứng Lê Lễ phát biểu — “Nhưng sao anh ta cũng phải ăn chứ?”
“Cô thấy cái dòng chữ đó chưa?” — Đừng Phiền hạ tay xuống, vòng tay trước n.g.ự.c rồi đưa tay chỉ vào bảng quảng cáo: “Đó chính là quy tắc của quán bún ốc.”
Lê Lễ xoay đầu suy nghĩ, đưa ra ý kiến phản đối: “Nếu bắt buộc phải ăn thì ăn một bát không có độc cũng được mà?”
“Khu phố thương mại này chú trọng công bằng. Cửa hàng kiểu đó mà viết kế hoạch vậy thì chắc chắn không được phê duyệt. Phải biết là quy tắc phó bản đã rất ưu ái cho chúng ta rồi.”
Bánh Quy cũng ra ngoài hóng chuyện, xếp hàng đứng cùng hai người họ, vừa ngắm con phố nhộn nhịp vừa cảm thán: “Chỗ này có mỗi điểm tốt là nửa đêm đầu còn đỡ mệt.”
Câu đó vừa dứt, Lê Lễ cũng nhận ra: càng về phía cuối phố thì chỉ toàn mấy con quái cấp thấp, so với đầu phố nơi quái vật chen chúc thì khu gần lối ra này đúng là vắng tanh như chùa Bà Đanh.
Bánh Quy liếc Lê Lễ, nói: “Phố thương mại là đường một chiều, quái vật đã đặt chân vào thì bắt buộc phải vào cửa hàng. Cho nên quái cấp cao muốn đến được chỗ chúng ta thì phải mất chút thời gian.”
“Chỉ tiêu là bao nhiêu?” Lê Lễ tò mò hỏi.
“Chỉ tiêu vào cửa cũng khác nhau theo cấp độ. Như con slime lv.10 hồi nãy thì chỉ tiêu là một lượt vào quán…”
Bánh Quy còn chưa nói hết thì đã bị Đừng Phiền cắt lời. Cô ta nghiêng người dựa vào cửa, lười biếng nói: “Những thứ khác khỏi lo, quái có cấp trên ba chữ số thì chỉ tiêu vào quán là cả một hàng.”
“Một hàng? Tức là 10 quán liền hả?” Lê Lễ hỏi.
“Nói là một hàng thì đúng là một hàng. Tất cả quái lv.100 trở lên chỉ có hai lựa chọn: hoặc là dãy đối diện, hoặc là dãy của tụi mình.”
Bảo sao nói chỗ này nửa đêm đầu còn nhẹ nhàng, mấy con quái cấp thấp căn bản không sống nổi tới đây, quái cấp cao thì phải bắt đầu từ cửa hàng đầu tiên của mỗi dãy, đi dần từng quán một.
Những trò vui ở cuối phố còn đang đợi ở phía sau.
Mà quán bún ốc với tiệm tắm gội là cửa hàng cuối cùng của mỗi dãy — cũng chính là cơ hội cuối cùng để g.i.ế.c c.h.ế.t quái vật.