Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 70



“Đến rồi.” – Đừng Phiền lên tiếng.

Lê Lễ ngẩng đầu nhìn, lần đầu đối mặt trực tiếp với quái vật cấp lv.100 trở lên quả thật khiến người ta căng thẳng.

“Đừng lo, nó sẽ không ghé tiệm tắm hơi của chúng ta đâu.” – Bánh Quy vỗ vai Lê Lễ, cố trấn an tinh thần đồng đội.

Con yêu tinh nhện đang tiến tới đối diện có cấp độ lên tới lv.112, mỗi bước đi đều giẫm lún mặt đất, tám chân sắc nhọn như lưỡi dao, ánh lên tia lạnh lẽo, đôi càng còn vương m.á.u khô.

Trước đây, con nhện to nhất mà Lê Lễ từng thấy chỉ lớn bằng bàn tay cô cả thân lẫn chân, còn con nhện trước mắt cao tới hai mét, được phóng to lên không biết bao nhiêu lần, nhìn còn quái dị hơn cả quái vật, đứng sừng sững giữa phố như hạc giữa bầy gà.

Ánh mắt cô dần ngước lên, đối diện với bốn con mắt đen sì trên đỉnh đầu yêu tinh nhện, Lê Lễ lặng lẽ xê dịch bước chân, khẽ nghiêng sang phía Đừng Phiền.

“Vô dụng.” – Đừng Phiền để mặc cô chen qua, vẫn đứng yên như núi.

Lê Lễ: “…”

Cô nhịn.

Điều duy nhất khiến người ta có thể thở phào nhẹ nhõm là lượng m.á.u của con yêu tinh nhện – 22.400 – giờ chỉ còn lại một phần mười, cảm giác uy h.i.ế.p cũng giảm đi rõ rệt.

Tính ra thì tám cửa tiệm phía trước trung bình mỗi tiệm gây ra khoảng 2.500 sát thương, nghe qua thì không nhiều, nhưng nghĩ đến việc đó là sát thương lên quái lv.112 thì con số đó lập tức trở nên “đỉnh của chóp”.

Nếu không phải luật lệ phó bản áp chế khiến lũ quái phải chơi trò chơi cùng người chơi, gặp loại quái cấp này thật sự sẽ phải bỏ cả mạng già.

Lê Lễ còn đang thầm tán thưởng những người chơi phía trước quá cừ, Đừng Phiền lại nhíu mày: “Một lũ phế vật, để quái lv.112 đi đến tận đây, thế thì Khách Hàng Đánh Dấu Đỏ tính sao.”

Khách Hàng Đánh Dấu Đỏ – yêu cầu duy nhất để qua màn.

“…Xin hỏi, Khách Hàng Đánh Dấu Đỏ có cấp bao nhiêu vậy?”

Bánh Quy vẫn giữ nụ cười toe toét: “Lv.200 đó! Bất ngờ không? Khách Hàng Đánh Dấu Đỏ là quái vật có cấp độ cao nhất từng được ghi nhận, trừ trường hợp ở khu thử thách!”

Khu thử thách tái hiện mười ngày cuối cùng trước tận thế của mỗi vị diện, nguyên nhân tận thế khác nhau, nếu giống vị diện mà Hứa An Ninh từng dẫn bọn họ tới, do xuất hiện quái vật như Godzilla mà gây ra tận thế, thì cấp độ quả thực cao hơn lv.200 không biết bao nhiêu lần.

Dù vậy, con số lv.200 vẫn khiến Lê Lễ chấn động, mãi sau mới cứng ngắc nói ra một câu: “Oa, ghê thật đó, gấp mười lần cấp của tôi luôn rồi.”

Yêu tinh nhện ngày càng tới gần, bốn tên trai cơ bắp ở phòng tập đối diện tươi cười nồng nhiệt nghênh đón: “Xin chào quý khách, mời vào phòng tập của chúng tôi rèn luyện nhé, chúng tôi có PT kèm tập luyện!”

Một tấm thẻ rơi ra từ càng yêu tinh nhện, được một nhân viên phòng tập nhanh tay chụp lấy.

Anh ta cúi mắt nhìn, nụ cười thoáng cứng lại, lập tức ra hiệu bằng mắt cho ba người còn lại, sau đó chuyển sang vẻ mặt càng thân thiết hơn, ân cần mời mọc yêu tinh nhện vào trong.

“Thẻ đó là gì vậy?” – Lê Lễ, người hoàn toàn không biết gì về thông tin phó bản Khu Phố Thương Mại, lập tức hỏi.

Trước đó con quái chất nhầy đi vào quán ốc cũng từng đưa ra tấm thẻ này.

“Cô có thể xem như bảng điểm danh cửa tiệm của quái vật, nhưng công dụng lớn nhất là trên đó có chỉ số phẫn nộ. Chỉ khi độ phẫn nộ dưới 75%, quái mới ngoan ngoãn chơi game với cô.”

“Còn vượt quá 75% thì sao?”

“Vượt quá 75% thì vẫn sẽ chơi game theo luật của cửa hàng, nhưng ở trạng thái đó, bất cứ lúc nào nó cũng có thể tấn công cô, lượng phẫn nộ bao nhiêu thì phát huy sức mạnh bấy nhiêu. Khi phẫn nộ đạt 100% thì không còn bị luật lệ phó bản áp chế nữa, nghĩa là kẻ địch đã đạt trạng thái toàn lực.”

Đừng Phiền dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không phải như vậy, thì với đám quái cấp cao ngoài phố này, gom hết người chơi lại cũng không đủ nấu một bữa canh.”

Khó trách cô ta từng nói luật lệ phó bản rất ưu ái người chơi – dưới sự áp chế của luật lệ, nhiều con quái vật vốn không thể bị đánh bại mới có khả năng bị xử lý.

Trước kia Lê Lễ nghĩ phó bản và khu thử thách đều là thứ nào đó đột ngột giáng xuống Tarvia, từ đó mở ra hồi thảm họa của đại lục, nhưng giờ thì cô đã có suy nghĩ mới.

Cư dân Tarvia rõ ràng chỉ quan tâm đến khu thử thách, những kỵ sĩ trong truyền thuyết cũng chỉ đến đóng tại khu thử thách, vì nơi đó phát tán ô nhiễm, là nguồn gốc tai họa của Tarvia.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Phó bản cũng ký sinh trên Tarvia, nhưng chưa từng có ai nói phó bản sẽ phát tán ô nhiễm.

Tháp Cao biến ô nhiễm ở Tarvia thành quái vật, giúp cư dân Tarvia có cách để thanh trừ ô nhiễm.

Phó bản chẳng khác gì một hình thức khác của Tháp Cao, chỉ là người thanh trừ quái vật đã đổi từ cư dân Tarvia thành người chơi.

Lê Lễ chợt nhớ đến lời Đừng Phiền từng nói, muốn lên được Tarvia phải được nó công nhận. Khi đó cô tưởng đạt lv.30 nghĩa là được công nhận vì Tarvia chỉ tiếp nhận người mạnh, nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng là vì người chơi giúp Tarvia xử lý đám quái vật hình thành từ ô nhiễm, nên được thế giới này công nhận.

Nếu Tháp Cao là sản phẩm của hệ thống, thì khả năng phó bản (trừ khu thử thách) cũng là sản phẩm của hệ thống lập tức tăng vọt.

Huống chi cái kiểu thiên vị người chơi của luật lệ phó bản quá rõ ràng.

Nhưng khu thử thách – nguyên nhân khiến Tarvia lâm vào diệt vong – lại chỉ bị hệ thống gắn mác lv.4…

Vậy phụ bản lv.5 mà đến giờ không có bất kỳ thông tin nào thì là cái gì?

Thật sự không ai từng tò mò về lv.5 sao?

Nếu người đứng đầu bảng cống hiến có quyền đặt câu hỏi với hệ thống, thì những người chơi ở đỉnh sức mạnh như Hứa An Ninh có biết sự thật không?

Yêu tinh nhện đã bước vào phòng tập, Lê Lễ không nghĩ thêm về những vấn đề quá lớn lao với mình nữa, mà ghé sát lại xem quy tắc chơi của phòng tập bên cạnh.

Bốn nhân viên, mỗi người có thể tập cùng khách hàng trong mười phút, cùng lúc tiếp tối đa bốn khách.

…Quy tắc mộc mạc quá, may mà cửa tiệm này nằm ở cuối phố, không thì thật sự không đủ người tiếp.

Hoặc cũng có thể, vì lý do đó mà tiệm b.ắ.n s.ú.n.g lại đặt ở đầu phố – nơi có nhiều quái vật đi qua nhất – để họ có thể loại bỏ nhanh nhất phần lớn đám quái cấp thấp.

Qua từng lớp tiệm “lọc quái”, những con có thể đi tới cuối phố cơ bản đều là quái m.á.u tàn, chỉ còn xem tàn nhiều hay tàn ít.

Yêu tinh nhện mãi không quay lại, chắc là xảy ra chuyện thật rồi.

Từ lúc mở cửa tới giờ, tiệm tắm gội của họ vẫn chưa đón được vị khách đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Về ngồi đi, đứng đó quái cũng mệt.” – Thấy yêu tinh nhện không còn sống bước ra khỏi phòng tập, Đừng Phiền xoay người đi trước, quay lại tiệm tắm gội.

Cô ngồi phịch xuống ghế sofa như không xương, Lê Lễ và Bánh Quy liếc ra phố một cái rồi cũng theo vào.

Bánh Quy ngồi cạnh Đừng Phiền, rót trà. Lê Lễ thì ghé lại bên chiếc bể lớn, nhìn cả thùng nước rồi hỏi: “Thuốc độc mà chị đổ vào là thuốc số mấy đấy?”

Cô đã sớm đọc qua “Gói dịch vụ của Trung Tâm Tắm Gội Bình Minh”, trong đó có ba tùy chọn: hồ thuốc số 2 ngâm 5 phút, hồ thuốc số 3 không giới hạn thời gian, hồ thuốc số 4 ngâm 3 phút.

Miêu tả các lựa chọn rất ngắn gọn dễ hiểu, chỉ có điều mấy loại dược tề kia có công dụng gì thì tạm thời cô vẫn chưa rõ.

“Gì mà thuốc độc, gọi là thuốc phép đi, muốn biết hiệu quả thì tự thử xem.”

Thử thì thử.

Lê Lễ đưa tay vào nước, ngoài cảm giác lạnh buốt ra còn kèm theo cảm giác châm chích dày đặc như kim đâm, lượng m.á.u cũng đang giảm với tốc độ 100 điểm mỗi giây.

Xưởng thủ công đúng là dám cho thuốc mạnh, ngâm bồn mà cứ như chịu hình.

“Các người biết đấy, theo cấp độ lv.33 của các người mà tính, mỗi giây tôi chỉ hồi được có 66 điểm máu.” Lê Lễ rụt tay lại, tính toán rồi nói: “Tức là nếu mấy người xuống nước thì ở được tối đa 97 giây là phải ra.”

Tốc độ hồi m.á.u của cô chỉ có 40 điểm mỗi giây, kể cả cộng thêm 1000 điểm lá chắn thì cũng chỉ trụ được 50 giây.

Bánh Quy nghe vậy cũng quay sang nhìn Đừng Phiền, không thể tin nổi: “...Cô bỏ thuốc số 4 à?”

Trước ánh mắt của hai người, Đừng Phiền khoanh tay hờ hững, giọng đầy lý lẽ: “Thì sao, dùng thuốc thì phải mạnh tay chứ, mấy con quái có lượng m.á.u dưới 18000 điểm không trụ nổi ba phút trong hồ.”

“Cô hoàn toàn không cân nhắc tới độ khó của thao tác à, chưa nói đến chuyện gần như không có khả năng mắc sai lầm.”

Nếu Lê Lễ không đích thân thử, Bánh Quy cũng chẳng ngờ Đừng Phiền lại âm thầm làm ra chuyện lớn như vậy.

“Bọn mình là cửa hàng cuối cùng, không hạ thuốc mạnh thì lỡ để quái chạy mất thì sao? Với lại cô ghi mục này vào kế hoạch vận hành cửa hàng thì chẳng phải là ngầm cho phép à?”

“Đó là biện pháp cuối cùng bất đắc dĩ, ai cho cô dùng ngay ngày đầu tiên chứ!”

Đừng Phiền không đáp lời.

Lê Lễ cảm thấy kỳ lạ, với tính cách của cô ta thì không nên chịu dừng ở đây mới phải, nhưng đột nhiên phát hiện cả Bánh Quy cũng im lặng, không khí lặng đi một cách kỳ dị.

Một thứ cảm giác rợn người lặng lẽ dâng lên.

Có khách tới.

Một con quái vật khổng lồ nửa rắn nửa không phải rắn xuất hiện ở cửa. Phần thân trên nó dựng thẳng lên, toàn thân bị bao phủ bởi những con sâu màu đen không ngừng ngọ nguậy, hoặc đúng hơn là toàn bộ cơ thể nó được cấu thành từ vô số con sâu đen dài đó.

Con rắn đen dùng đôi mắt đỏ rực như tia laser có hiệu ứng đặc biệt nhìn thẳng vào Lê Lễ đang ngồi xổm bên hồ nước ngay trước mặt nó.

Lê Lễ: “……”

Không phải cô nói chứ, cô thực sự muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Giờ nhớ lại, cảm thấy con quái nhầy nhụa màu xanh trước đó đúng là quá đáng yêu.

Lê Lễ cứng đờ người đứng dậy dưới ánh nhìn của con rắn đen, bước đến vị trí không gần không xa ngay trước mặt nó, ngẩng đầu nhìn lên phần đầu rắn, giọng nói ra còn bình tĩnh hơn cả cô tưởng: “Quý khách... khách muốn tắm sao? Mời... mời vào trong.”

Bánh Quy và Đừng Phiền cũng đi tới, Đừng Phiền không hề che giấu vẻ mặt ghê tởm của mình, miễn cưỡng đưa tay ra: “Xin chào, làm ơn đưa thẻ vào cửa cho tôi.”

Đừng Phiền chủ động ra mặt giải quyết vấn đề, Lê Lễ mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức nhường chiến trường lại cho cô ta.

Cô nhẫn nại lùi về sau một bước, tránh để con sâu nào đó không bám chắc rơi xuống đầu mình.

Cảnh tượng hàng vạn con sâu đen to tướng ngọ nguậy trước mặt này thật sự vượt quá giới hạn chịu đựng của con người.

Cũng giống như nhân viên nhà ma thích dọa những người yếu tim, con rắn đen không đưa thẻ cho Đừng Phiền, đôi mắt đỏ đặc hiệu vô cảm nhìn chằm chằm vào Lê Lễ.

Đừng Phiền thấy vậy thì hiểu ngay, rút tay lại nhìn Lê Lễ, trong mắt còn mang theo chút thương cảm: “Nhận thẻ đi.”

Thật là người hiền thì bị bắt nạt, ngựa hiền thì bị cưỡi.

Lê Lễ chửi thầm trong bụng, trong đầu vẫn không quên chuyện phải giữ thái độ phục vụ tốt, cô cong khóe môi nở một nụ cười tiêu chuẩn, đưa tay về phía con rắn đen.

Một cục sâu đen quấn lấy nhau “bẹp” một cái rơi vào lòng bàn tay cô, cảm giác lạnh lẽo trơn nhẫy truyền từ da vào tận thần kinh trong nháy mắt.

Linh hồn như bay ra khỏi xác ngay tức thì.

Đừng Phiền và Bánh Quy tận mắt chứng kiến cái gọi là “tóc dựng ngược lên” trên người Lê Lễ, chỉ thấy trên người cô giống như trong tích tắc sản sinh ra một lớp tĩnh điện, mấy lọn tóc bên má mềm mại bỗng dưng bay phất lên.

Khỏi cần cái tay này nữa rồi.

Lê Lễ nghĩ vậy.

Cô trầm mặc, lấy tấm thẻ từ đống sâu đang bò trong lòng bàn tay ra, khí tức sụp đổ trên người mạnh đến mức khiến hai nhân viên đứng xem cũng cảm nhận được.

Ngoài chuỗi tên các cửa hàng mà khách đã ghé qua, ở dòng cuối tấm thẻ còn có dòng chữ nhỏ ghi: “Chỉ số phẫn nộ hiện tại của khách là 71%, xin chú ý thái độ phục vụ.”

Bánh Quy liếc nhìn tấm thẻ trong tay cô, kéo Lê Lễ – đang bên bờ tan vỡ – ra một bên, tiến lên nhận nhiệm vụ dẫn khách: “Xin chào quý khách, hôm nay trung tâm tắm gội của chúng tôi áp dụng bồn tắm ba phút, mời đi theo tôi.”

Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười tươi roi rói, đối mặt với sinh vật tổ hợp từ hàng vạn con sâu mà mặt không đổi sắc.

Nhìn Bánh Quy thì tưởng là người trầm lặng, không ngờ một khi đã ra tay lại kinh ngạc đến thế.

Con rắn đen đi theo sau cô, vài con sâu trên người nó vươn dài trườn qua bên má Lê Lễ.

Bánh Quy tiện tay cầm lấy chiếc khăn để trên giá, bước xuống bồn nước theo bậc thang.