Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 7



【Dâu Ánh Nắng (Hồi phục HP đến 100%, tự động kích hoạt khi HP dưới 20%, mỗi ngày chỉ có hiệu lực một lần)】

Trong sáu mảnh đất, lần lượt có một cây Dâu Ánh Nắng, một cây Nho Nổ, hai cây Bụi Gai Màu Đen, và hai rương đồng.

Hiện tại, Lê Lễ đã có một cây Dâu Ánh Nắng và hai cây Nho Nổ, tức là nhiệm vụ đã hoàn thành được một phần ba.

Biết đâu thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ và rời đi vào thứ Bảy, không cần phải đối mặt với zombie cấp bảy nhỉ.

Mà thôi, cho dù là zombie cấp sáu thì nghe cũng chẳng dễ chịu gì hơn.

Bên kia bức tường vang lên tiếng của Đào Hoa Hoa: “Tớ cần lắm luôn ấy! Nhưng lại chẳng có điểm nào để mua…”

Đào Hoa Hoa đang lo lắng vì lượng m.á.u của căn nhà gỗ, đúng lúc buồn ngủ thì có người đưa gối, nhưng tiếc là cô ấy nghèo rớt mồng tơi, thật sự chẳng còn điểm nào.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, rồi hỏi: “Tớ có Bụi Gai Đen, Ớt Bảy Màu với Xương Rồng Nóng Nảy, cậu có muốn đổi cái nào không?”

Lê Lễ biết Đào Hoa Hoa vì mua sắm điên cuồng nên chẳng còn lại bao nhiêu điểm, nên vốn chỉ định đổi lấy một ít dược hồi m.á.u bằng những thẻ không dùng đến, coi như tận dụng thẻ phế.

Nhưng bây giờ cô đổi ý, trực tiếp đổi một cây Xương Rồng Nóng Nảy.

Xương Rồng Nóng Nảy có thể hữu dụng với người khác, nhưng cũng không mạnh mẽ gì cho cam.

So với chỉ số công kích ngày càng tăng của đám zombie, đợi nó tấn công căn nhà gỗ rồi bị phản sát thương 5 điểm thì hiệu quả cũng chẳng đáng là bao.

Thế nhưng đối với Lê Lễ, dưới hiệu ứng kỹ năng của cô, căn nhà gỗ có thể hồi 20 HP mỗi giây, việc đỡ đòn đám zombie chẳng thành vấn đề.

Chỉ cần trồng đủ Xương Rồng Nóng Nảy, căn nhà gỗ của cô chẳng khác gì một khẩu s.ú.n.g Gatling.

Lê Lễ bừng tỉnh.

Thảo nào lại là Plants vs. Zombies chứ!

Ai cũng biết hàng xóm của Dave chỉ cần ngồi trong nhà yên ổn chờ bị ăn não là được, chẳng cần ra tay làm gì cả.

Cuối cùng, trên cánh đồng được trồng hai cây Xương Rồng Nóng Nảy, hai cây Nho Nổ và một cây Dâu Ánh Nắng.

Vẫn còn trống một mảnh đất, nhưng Lê Lễ không còn cây nào để trồng nữa.

Trong không gian của cô chỉ còn hai thẻ Bụi Gai Đen và hai rương đồng — đó là tất cả tài sản hiện có của cô.

Bên trong rương đồng chẳng có món gì tốt — chỉ nghe tên là biết rương đồng không thể có đồ xịn rồi.

Một rương mở ra được một chai nước, cái còn lại ra phân bón giữ ẩm ba ngày.

Tức là có một mảnh đất không cần tưới nước khoáng trong ba ngày, tiết kiệm được 6 điểm.

Giờ cô chỉ lo lắng một chuyện — zombie cấp ba do Đào Hoa Hoa trồng ra.

Không biết là ngày hôm sau sẽ xuất hiện thây ma theo cấp độ cố định, hay là zombie cấp nào cũng có khả năng được trồng ra?

Cô ấy có tới sáu mảnh đất lận đấy! Khả năng trồng ra zombie chỉ cao chứ không thấp, nếu trồng ra zombie cấp cao thì chắc cô đi chầu trời luôn rồi.



【Người sống sót Lê Lễ, danh sách hệ thống ngày 14 tháng 6 đã được gửi đến:

Đạt được thành tựu “Nước gì đây? Kệ, uống thử cái đã”, phần thưởng: Nước khoáng 500ml × 1

Đạt được thành tựu “Chuyên gia đào mộ”, phần thưởng: +1 tinh thần

Đạt được thành tựu “Thực ra tôi là người gây sát thương”, phần thưởng: +1 tấn công

Đạt được thành tựu “Đừng đánh nữa, đánh nữa là tôi c.h.ế.t đấy”, phần thưởng: +1 phòng ngự

Đạt được thành tựu “Đoàn kết là sức mạnh”, phần thưởng: +10 điểm

Khấu trừ phí nước ngày hôm qua: 1 điểm

Khấu trừ phí điện ngày hôm qua: 1 điểm

Số dư điểm hiện tại của bạn: 58】

Bốn điểm tinh thần còn lại hôm qua được Lê Lễ dồn hết vào khiên chắn, khiến HP của cô tăng lên thành 200 điểm (cộng thêm khiên 1000 điểm), tấn công thành 3 (+2), phòng ngự là 2, tinh thần 13.

Tính ra khiên của cô đáng lẽ phải có 1122 điểm, nhưng hóa ra bị giới hạn ở 1000 điểm tối đa.

Giấc mộng vĩ đại là mỗi ngày tích góp một chút, tích đến khi có cả trăm triệu điểm khiên rồi tung hoành phó bản, bước lên đỉnh cao cuộc đời — còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị đập tan tành rồi.

Đây đúng là một phát hiện khiến người ta đau lòng.

Sáng sớm, Lê Lễ vẫn còn nằm trên giường hồi thần thì bên ngoài căn nhà gỗ đã bắt đầu náo nhiệt.

Gọi là náo nhiệt thì cũng không hẳn, chủ yếu là bình thường không có zombie thì ai nấy đều rất yên tĩnh, chẳng ai ra ngoài cả, nên chỉ một chút tiếng động thôi cũng đã thấy ồn rồi.

Hình như là tiếng đánh nhau?

Lê Lễ nhảy xuống giường, không rửa mặt cũng không chải đầu, “bạch bạch” chạy tới mở cửa sổ, đôi mắt sáng rực bám lấy bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Làm gì còn chút mơ màng sau khi mới tỉnh giấc nào, cả người cô giờ đây trông đầy tinh thần và năng lượng.

Tầm nhìn siêu nét, trải nghiệm đỉnh cao, bỏ lỡ một khung hình thôi cũng thấy tiếc đứt ruột.

Không cần đoán cũng biết, mấy người khác lúc này chắc cũng đang như cô, đứng cạnh cửa sổ âm thầm quan sát.

Dù là trong game, cũng chẳng ai cưỡng lại được cái sự hóng chuyện.

Cô nguyện gọi đó là bản năng con người! Thiên tính nhân loại!

Hiện trường là:

【ID: Phong Thanh (lv.14)】vs【ID: Câu Cá Ở Khắp Mọi Nơi (lv.12)】

Một trong những người chơi thần bí đã xuất hiện! Còn là cấp 14! Đang đánh nhau với Câu Cá – người vừa lên cấp 12!

Tiếc là bọn họ đánh nhau lại chẳng chịu nói lời nào, không ai chửi ai cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đánh thế thì khán giả đánh giá sao đây! Niềm vui hóng hớt giảm đi quá nửa!

Phong Thanh là một người đàn ông trẻ ăn mặc gọn gàng, nhưng vừa nhìn đã biết không phải kiểu sinh viên ngây thơ ngu ngốc như Bì Đản Chu hay Đào Hoa Hoa, mà có vẻ là dân chuyên nghiệp chốn công sở, mắt đầy tơ máu, sắc mặt mệt mỏi.

Trong trận chiến không lời giữa hai người, điểm sáng duy nhất chính là Phong Thanh.

Đây là người đầu tiên mà Lê Lễ gặp có sử dụng công kích pháp thuật, cả khung cảnh tràn ngập bầu không khí kỳ ảo.

Từng mũi nhọn của đất liên tiếp trồi lên từ mặt đất theo mỗi lần anh ta nâng tay, lơ lửng quanh người sẵn sàng chờ lệnh, rồi nhanh như chớp lao thẳng về phía đối phương.

Câu Cá né tránh cực kỳ linh hoạt, dường như đã quen thuộc với cách tấn công của Phong Thanh, thậm chí còn cố gắng tiếp cận gần hơn.

Điểm bất tiện của công kích vật lý có lẽ là phải áp sát.

Nhưng Phong Thanh cũng không phải cái bia tập b.ắ.n đứng yên, anh ta vừa ứng chiến vừa điều khiển các mũi đất nhọn đ.â.m tới vị trí của Câu Cá.

Những mũi nhọn đó di chuyển theo ý niệm, đôi khi còn có thể đoán trước được điểm tiếp đất tiếp theo của Câu Cá.

Không rõ kỹ năng của Câu Cá là gì, chỉ thấy trên thanh kiếm của gã phủ một tầng ánh sáng trắng, khiến mỗi đòn tấn công của gã trở nên sắc bén hơn hẳn.

Người chơi thiên về vật lý ra tay tuy không dày, nhưng tốc độ nhanh hơn pháp sư, và sát thương cao hơn hẳn.

Chỉ cần Phong Thanh né chậm một nhịp là mất ngay một lượng lớn máu.

Trong khi đó, tần suất các mũi nhọn đ.â.m trúng Câu Cá khá cao, nhưng rõ ràng sát thương không lớn.

Nếu không, bị đ.â.m nhiều thế thì gã đã c.h.ế.t lâu rồi.

Trận đấu giữa hai người có cảm giác giằng co không phân cao thấp, nhưng mỗi lần ra tay đều mang theo sát ý, quyết một mất một còn.

Không giống kiểu đánh nhau trong xã hội hiện đại – “cho mày đau chơi thôi”, hai người này là kiểu “phải cho mày c.h.ế.t mới được”.

Đúng là dân chơi kỳ cựu, có thể thấy mức độ tiếp nhận chuyện “giết người” cực kỳ cao, thậm chí như cơm bữa.

Đánh tới hồi sau, Phong Thanh vẫn duy trì nhịp tấn công như cũ, còn Câu Cá thì bắt đầu có phần dè dặt, rõ ràng đang lo lắng gì đó, vừa đỡ đòn vừa dần dần lùi lại, cuối cùng bất ngờ quay người chui vào nhà đóng cửa.

Hết trò vui rồi.

“Hay quá! Thật sự là quá hay luôn ấy!”

Bên cạnh vang lên giọng điệu đầy khoa trương của một dân hóng chuyện chính hiệu.

Lê Lễ quay sang phải nhìn, thấy người hàng xóm bên phải cũng đang thò đầu ra từ khung cửa sổ – là một cô gái trẻ với mái tóc xoăn sóng to.

【ID: Tiểu Thư Ma Nữ (lv.7)】

Lại là một người chơi cũ! Số lượng người chơi kỳ cựu nhiều bất thường thế này không hợp với xác suất thống kê chút nào.

Lê Lễ âm thầm nhập hội tám chuyện: “Tiếc là Câu Cá chạy mất, chứ không thì chắc còn gay cấn hơn nữa!”

Ví dụ như Câu Cá bị g.i.ế.c c.h.ế.t hẳn chẳng hạn, xong luôn cái mối họa trong lòng cô.

“Chậc, không chạy thì Phong Thanh cũng không đánh thắng được đâu. Trình độ hai người đó ngang nhau, đánh hai ba lần rồi mà có phân thắng bại đâu.”

Lê Lễ: …

Lê Lễ: Hai ba lần? Gì cơ?

Cô bỏ lỡ cốt truyện gì à?

Sao ba người họ cứ như thân quen lắm vậy?

Chị gái kia liếc cô từ đầu đến chân: “Sao tuần này toàn ghép với mấy tân binh mới vào thế này, thật là xui xẻo.”

Lê Lễ lập tức giải đáp thắc mắc: “Là thế này, chị Tiểu Thư Ma Nữ.” Cô nở nụ cười tiêu chuẩn: “Thế giới bên ngoài tận thế rồi ạ.”

“Hử?” Chị gái ngớ ra một chút, rồi giọng đột ngột cao vút đến vỡ tông: “Tận thế rồi á?! Nhanh vậy luôn?!”

Chị ấy nhíu mày: “Trò chơi kéo hết mọi người vào à? Còn những người không đủ tuổi chơi thì sao? Mấy đại thần trên kia rốt cuộc có làm nên trò trống gì không zậy?”

Ý câu này là — vì đám cao thủ không trụ nổi nên tận thế mới xảy ra?

Thôi kệ, mấy chuyện này không phải điều một tân binh như cô cần bận tâm, Lê Lễ đáp: “Mấy người không đủ tuổi cũng bị kéo vào game hết rồi.”

Ngay cả em bé của Sầm Thanh Thanh còn đang uống sữa mà cũng bị đưa vào, chẳng gì phi lý hơn được nữa.

“Sao Phong Thanh và Câu Cá lại đánh nhau thế chị?” Lê Lễ hỏi.

Nghe xong chuyện ai cũng vào game rồi, chị Ma Nữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại lo lắng, ánh mắt liếc nhìn Lê Lễ một cái, buông ra một quả bom: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đừng rời phó bản, trực tiếp mở vòng chơi tiếp theo đi.”

“Kết thúc vòng trước, ngoài tôi, Phong Thanh, với Câu Cá ra, những người còn lại đều c.h.ế.t hết. Còn mấy người là nhóm được ghép vào vòng này đó.”

Vòng trước chắc là toàn người chơi cũ, mà c.h.ế.t hơn nửa, xem ra tỉ lệ đào thải của trò chơi này cao khủng khiếp.

“Sao không rời khỏi phó bản?” Lê Lễ ngoan ngoãn giơ tay hỏi.

Chị Ma Nữ vừa nghe thấy câu hỏi ngốc nghếch liền muốn trợn trắng mắt, nhưng nghĩ đây vẫn là một tân binh nhỏ nên cũng đành rộng lượng giải thích: “Phó bản chỉ có rất khó và khó hơn, không có cái nào dễ. Thay vì vào một phó bản mới rồi phải học lại luật chơi, chi bằng ở lại vòng cũ – nơi đã quen thuộc – rồi cứ thế lặp lại. Nhưng đến khi cấp độ của cô vượt quá giới hạn mà phó bản lv.1 có thể chứa, thì dù không muốn đi cũng phải đi.”

“Nhưng phó bản này có cơ chế ẩn. Cô ở càng lâu thì xác suất cây mục tiêu xuất hiện càng thấp. Vòng đầu là 1/5, vòng hai là 1/6, về sau chắc là 1/7, 1/8 gì đó.” Ma Nữ vừa rút đâu ra một cốc trà sữa, hút một hơi rồi nhai trân châu, vừa kết luận: “Dù sao thì tôi cũng chẳng dám đem mạng ra mà cược may mắn, vòng này xong là tôi chuồn liền.”

Sau khi tiếp nhận hết thông tin mới, Lê Lễ bắt đầu hóng hớt chuyện bên lề, cô kéo đề tài quay lại, hỏi:

“Vậy là Phong Thanh và Câu Cá từng có xung đột gì từ trước rồi sao?”

“À cái này à.” Có thể thấy Tiểu Thư Ma Nữ cũng rất có hứng thú với chuyện bát quái, chị ấy lập tức trở nên sinh động hẳn lên: “Nói đơn giản thì là, tuần trước Phong Thanh được ghép cùng phó bản này với bạn gái anh ta. Hôm sau, ngay khi hai người còn đang ngọt ngào thổ lộ nhớ nhung, thì lúc Phong Thanh không có mặt, Câu Cá đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cô bạn gái cấp 5 ấy.”

“Câu Cá không có kỹ năng thức tỉnh, nhưng điểm thuộc tính lại cực cao, không cần kỹ năng vẫn sống rất ổn.”

“Giờ kỹ năng gã dùng chính là của bạn gái Gió Thanh đấy. Chẳng biết cái tên khốn đó đã g.i.ế.c bao nhiêu người rồi, còn thật sự nhặt được thẻ kỹ năng. Giờ còn có thể đấu ngang cơ với Phong Thanh nữa cơ.”

“Cho nên, cẩn thận một chút đi nhóc, đám tân thủ như mấy đứa, gã sẽ không tha cho ai đâu.”

Nói xong, Tiểu Thư Ma Nữ nhấp một ngụm trà sữa, vẻ mặt trông đầy mãn nguyện.