Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 8



Ma Nữ là người chơi kỳ trước, chia sẻ thông tin rất thoải mái.

Sau khi tiếp nhận thông tin mới, Lê Lễ liền nắm bắt cơ hội, đôi mắt phượng cong thành hình cung duyên dáng, dò hỏi: “Chị ơi, zombie cấp bảy có nhiều không ạ?”

“Zombie cấp sáu và bảy đều có số lượng cố định.” Ma Nữ hút một ngụm trà sữa rồi nói tiếp: “Cấp sáu có 2 con, cấp bảy chỉ có 1 con.”

Thấy vẻ mặt Lê Lễ như vừa nhẹ nhõm thở phào, Ma Nữ bỗng đổi chủ đề, nụ cười trở nên xấu xa:

“Nhưng mà, chị đang nói là số lượng cơ bản thôi nhé. Em cũng biết rồi đó, mỗi khi có một người sống sót c.h.ế.t đi thì con số đó sẽ tăng gấp đôi~”

Cô ta hất cằm về phía nghĩa địa đối diện, tay thì nghịch ống hút khuấy đều mấy viên trân châu trong ly, giọng điệu lười biếng: “Cái người nào đó chẳng phải đã c.h.ế.t rồi à? Trong phần mộ nhà anh ta giờ chôn hai bia mộ cấp sáu, một bia mộ cấp bảy đó. Trước đó chẳng phải em đã từng đi đào sao? Sao, không đào được à?”

Đương nhiên là Lê Lễ không thể đào được, vì bia mộ càng cao cấp thì càng bị chôn sâu, muốn đào được bia cấp bảy chắc phải lái cả máy xúc vào.

Tạm thời nhìn qua thì ngày thứ bảy chỉ có 2 con zombie cấp bảy, nhưng thực tế nếu không kịp phong ấn bia mộ cấp sáu vào ngày thứ sáu, thì sang ngày thứ bảy sẽ xuất hiện 2 con thây ma cấp sáu và 2 con cấp bảy – độ khó lại tăng gấp đôi.

“Đã nói đến đây rồi thì để chị nhắc em thêm một chuyện.” Ma Nữ nói: “Zombie cấp 3, 4, 5, 6, 7 có lượng m.á.u lần lượt là 200, 300, 500, 800 và 1000. Chỉ số tấn công thì lấy lượng m.á.u đó bỏ đi một số 0 là ra.”

Trông Ma Nữ chẳng có vẻ gì là lo lắng, khiến Lê Lễ không nhịn được phải ngẩng lên xác nhận lần nữa.

Trên đầu cô ta đúng là hiện dòng lv.7, không phải lv.17.

Lê Lễ thực sự nghi hoặc: lv.7 thì chỉ có 700 máu, cùng lắm đỡ được 8 phát đánh của zombie cấp bảy, tại sao cô ta lại thong dong và tự tin như vậy?

Sức mạnh của zombie cấp cao còn vượt ngoài dự đoán của Lê Lễ, đứng trước zombie cấp bảy, lv.1 đúng là vừa chạm đã chết.

Dĩ nhiên, lv.2 cũng chẳng khá hơn, nhưng Lê Lễ còn có 1000 điểm khiên chắn, lại thêm việc cô là một healer hồi máu.

Nhưng những người khác thì sao?

Lê Lễ cảm thấy người sống sót chẳng khác gì con ngựa bị roi quất chạy, chỉ cần hơi chậm lại một chút là bị tử thần đuổi kịp.

Ma Nữ hả hê cảm thán:

“Các em đúng là không gặp thời, mấy phó bản sinh tồn thật ra dễ thở hơn cho tân thủ.”

“Nhưng mà em có qua được phó bản này không còn chưa chắc.” Nghĩ đến đây, Ma Nữ không còn hứng thú thảo luận mấy phó bản khác nữa.

Trên mặt Lê Lễ lại không hề xuất hiện vẻ hoảng loạn hay cầu cứu như Ma Nữ tưởng tượng, mà là nét bình thản xem nhẹ sống chết.

Cô như thể hoàn toàn tin tưởng mình sẽ không chết, cũng có vẻ như đã tuyệt vọng tới mức mặc kệ tất cả.

Ma Nữ nghĩ ngợi một lúc, như nhận ra điều gì đó, vội vàng bịt kín đường lui cuối cùng: “Đừng có nghĩ đến việc trồng ớt bảy sắc cầu vồng. Mô tả hiệu quả của nó đúng là khiến một số zombie tránh né căn cứ của em, nhưng trong số đó không bao gồm zombie cấp 5, 6, 7 đâu.”

Lê Lễ chưa từng trồng ớt bảy màu, vì cô đang đắm chìm trong việc tăng chỉ số tấn công không thể dứt ra được.

Nhưng nếu về sau ớt bảy màu không còn tác dụng, thì tình hình của Đào Hoa Hoa, Sầm Thanh Thanh và Bì Đản Chu thực sự sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Theo lượng hồi m.á.u của băng gạc trong cửa hàng – chỉ 5 điểm mỗi lần – thì khi gặp zombie cấp cao, tốc độ hồi m.á.u căn bản không theo kịp tốc độ mất máu.

Mà càng lên cấp, m.á.u càng nhiều, chẳng lẽ mấy người chơi cấp cao mấy nghìn m.á.u cũng chỉ dán băng gạc để hồi m.á.u thôi sao?

Chuyện này thực sự quá kỳ lạ.

Lê Lễ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dưới hàng mi cong dài sáng rực lên: “Có thể nâng cấp cửa hàng hệ thống không chị?”

“Có thể.” Ma Nữ bật cười khe khẽ, thong thả rời khỏi cửa sổ: “Nhưng vé nâng cấp không phải thứ mà các em hiện giờ có thể lấy được đâu. Lo mà sống sót qua phó bản này đi, nhóc con.”

Lê Lễ đem thông tin vừa nghe được kể lại cho ba người mới còn lại.

Khung chat yên lặng rất lâu không có ai trả lời, có vẻ là đang tiêu hóa thông tin hoặc chưa đọc tin nhắn.

Chỉ có Bì Đản Chu trả lời bằng một con số “1”, sau đó còn nói thêm là phong ấn bia mộ cũng có thể kiếm được điểm, phong ấn bia mộ cấp mấy thì tính như g.i.ế.c zombie cấp đó.

Bảo sao lần trước rõ ràng anh ta có ba lá Bụi Gai Đen mà chỉ phong ấn một bia mộ – thì ra là muốn giữ lại phong ấn bia cao hơn.

Cách này kiếm điểm lời thật đó, khiến Lê Lễ cũng hơi động lòng.

Trong không gian của cô còn hai lá Bụi Gai Đen, dự định mai sẽ hành động, còn chuyện phong ấn zombie cấp sáu thì ai thích làm thì làm.

Dù sao thì dựa vào sức mạnh của zombie cấp sáu và bảy, hai ngày cuối cùng chỉ cần cô ra khỏi cửa là chắc chắn chết.

Đợt zombie wave hôm nay phải đến tận chiều tối mới chậm rãi kéo đến.

Zombie cấp ba hôm qua đã từng thấy trong vườn sau nhà Đào Hoa Hoa, nên lúc nó xuất hiện bên ngoài cửa sổ, tâm Lê Lễ hoàn toàn bình lặng.

Cô khiêng ghế gỗ ra trước cửa sổ, rồi ngồi lên, mặc cho zombie tấn công căn nhà gỗ, sau đó gọi Mạo Mạo ra.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Khối bông hồng phấn như một bản Siri biết nghe lệnh, vừa nghe thấy chủ nhân gọi liền hiện ra giữa không trung.

Sau đó lập tức bị zombie trước mặt dọa đến hét lên một tiếng, thành thạo nhào thẳng vào cổ áo của Lê Lễ.

Lê Lễ dùng ngón cái và ngón trỏ lôi nó từ trong áo ra, nghiêm túc nói: “Tôi muốn khiếu nại.”

Mạo Mạo sợ đến mức vòng sáng thiên sứ trên đầu cũng run lên lẩy bẩy, lí nhí: “Hả? Do Mạo Mạo làm chưa tốt ở đâu sao?”

“Không phải là đang khiếu nại cậu đâu.” Lê Lễ phản bác: “Nhưng… trước giờ cậu có thể bị khiếu nại sao?”

Mạo Mạo nghe thấy không phải khiếu nại mình thì lập tức trở nên vênh váo trở lại, cả cục bông màu hồng rung rinh lắc đầu, trong giọng nói còn mang chút may mắn: “Không thể đâu nha! Dù Mạo Mạo cũng là một đoạn chương trình của hệ thống, nhưng Mạo Mạo không thể liên lạc với hệ thống, nên không thể bị khiếu nại được!”

“Nhưng mà cái phó bản này ghép cấp độ người chơi với nhau không hợp lý chút nào á!”

Người mới làm sao có thể đối phó được lũ zombie cấp cao chứ!

Mạo Mạo nắm rất rõ dữ liệu của Lê Lễ, nó nghi hoặc hỏi: “Nhưng Mạo Mạo thấy Lili có thể vượt qua mà, tại sao Lili lại nói vậy?”

“Ừm… Lili lo là những người khác không qua nổi phó bản đúng không?”

Quả nhiên bị nó đoán trúng.

Lê Lễ thật sự có chút bận tâm chuyện này, cô đâu phải kiểu nữ sát thủ m.á.u lạnh vô tình gì cho cam, chỉ là cô thấy độ khó của phó bản này với người mới thực sự hơi quá.

Dù mỗi ngày đều cố gắng cày quái thăng cấp, dường như vẫn không đủ để qua được phó bản.

Nếu không có cái cheat giúp hồi m.á.u cho ngôi nhà gỗ, giờ này cô cũng đang trong trạng thái tuyệt vọng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạo Mạo nhận ra tâm trạng Lê Lễ không tốt, liền dùng tuyệt chiêu an ủi độc quyền của nó: “Không sao đâu Lili, chuyện này rồi sẽ quen thôi mà, mọi người chẳng qua chỉ là những người xa lạ hơi quen mặt thôi!”

Lê Lễ mặt không biểu cảm chỉnh lại: “Không phải người xa lạ, bọn tôi còn kết bạn hệ thống rồi.”

Nói là lo lắng đặc biệt thì cũng không hẳn, chỉ là cảm giác một người mà mình quen có thể sẽ c.h.ế.t trong vài ngày tới khiến Lê Lễ không yên lòng được.

Mạo Mạo thở dài như một ông cụ non: “Được rồi, các cậu là bạn hệ thống, nhưng đây là trò chơi sinh tồn.”

Nó đổi đề tài, nói về vấn đề độ khó của phó bản: “Phó bản được ghép theo sức mạnh tổng hợp mà! Chỉ cần người chơi kỳ cựu chịu giúp người chơi mới, thì cả đội vượt qua cũng không khó đâu! Nhưng chẳng ai làm vậy cả, nên Lili mới thấy người mới khó sống sót như vậy.”

Đừng nói là giúp người mới, độ khó của game đối với họ có thể nói là đã bị tên Câu Cá cố tình đẩy lên cao.

Chỉ cần có cơ hội, gã đó sẽ không tha cho bất kỳ người mới nào – đúng chuẩn trùm ẩn trong phó bản (phiên bản đặc biệt đối phó tân thủ).

Phong Thanh và Ma Nữ chỉ lo thân mình, họ không g.i.ế.c người cướp thẻ kỹ năng đã được coi là tiêu chuẩn đạo đức rồi, còn chuyện của gã Câu Cá thì họ không ủng hộ cũng chẳng phản đối – hoàn toàn là đứng ngoài quan sát.

Dù Phong Thanh có thù với gã Câu Cá, thì đó cũng là chuyện giữa họ, chẳng có nghĩa là anh ta sẽ bảo vệ những người bị gã Câu Cá nhắm tới.

Bọn zombie vẫn đang kiên trì cào vào kính, m.á.u của ngôi nhà gỗ giảm xuống còn 620, Lê Lễ lấy lại tinh thần, đứng dậy tham gia chiến đấu.

Hiện tại chỉ số tấn công của cô là 5, ba phát đánh đã hạ gục được con zombie cấp ba chỉ còn chút m.á.u vì bị phản sát thương.

Chỗ trống ngoài cửa sổ vừa xuất hiện, lập tức lại có hai con zombie khác lao tới như thể vừa tìm được con mồi.

Lê Lễ lập tức hồi đầy m.á.u cho ngôi nhà gỗ, rồi tiếp tục chiến đấu ác liệt với lũ zombie ngoài cửa sổ.

Cảm giác yếu đuối thật sự quá khó chịu!

Cô phải mạnh lên! Cô phải trở thành Nữu Hỗ Lộc · Lili!

Gã Câu Cá vẫn đứng bên ao g.i.ế.c zombie, những người khác cũng chẳng ra khỏi nhà, ai biết được ra ngoài có bị gã Câu Cá “đánh lén” rồi đột tử hay không.

Mặc dù mỗi người sống sót c.h.ế.t đi, số lượng zombie cấp cao trong hai ngày cuối sẽ nhân đôi.

Đối với người chơi cấp thấp vốn đã khó sống thì đó như trời sập.

Nhưng với tên Câu Cá thì chẳng có gì to tát, một mình gã xử lý gần hết lũ zombie trong mấy ngày qua, chỉ số tấn công chắc chắn đã vượt qua mức 64 điểm mà Bì Đản Chu từng tính toán.

Giết một con zombie cấp bảy chỉ tốn khoảng mười lăm đến mười sáu nhát kiếm.

Đây chính là kiểu “mạnh càng mạnh, yếu càng yếu”.

Chơi game gà là tội gốc – cổ nhân nói không sai, Lê Lễ, người khao khát mạnh lên, đã đỏ mắt vì c.h.é.m giết.

Tinh thần giảm dần, chỉ số khiên tăng rồi giảm, giảm rồi lại tăng.

Ngay khi Lê Lễ định tiếp tục hồi khiên, cô bỗng nhớ ra trong ruộng còn trồng một cây Dâu Ánh Nắng – khi m.á.u xuống dưới 20% sẽ tự động hồi đầy.

Không dùng thì phí, theo một loại “nguyên tắc kỳ quặc của dân trồng hoa”, Lê Lễ mang bệnh ép buộc chờ đến khi m.á.u xuống còn 38 điểm.

Máu lập tức hồi đầy.

Lúc này cô mới yên tâm tiễn con zombie cuối cùng lên đường.

【Cấp độ tăng lên lv.3】

Lê Lễ sững người, nhận ra mình vừa g.i.ế.c 5 con zombie cấp 3, kiếm được 100 điểm.

Hai ngày trước khi đánh nhau vẫn còn quá dè dặt, tâm lý sợ đau sợ bị thương khiến cô cứ né tránh không ngừng, hiệu suất không cao thì thôi, số lần bị zombie tóm còn nhiều hơn.

Hôm qua, nghe Sầm Thanh Thanh nói với Đào Hoa Hoa: “Chỉ cần hồi đầy m.á.u thì coi như chưa bị thương” – lúc đó cô nghĩ chị ấy chỉ đang an ủi Đào Hoa Hoa thôi, giờ nghĩ lại, quả thật là chân lý.

Hơn nữa, cô là người chơi hỗ trợ! Có thể hồi đầy m.á.u mà còn chẳng cần dán băng gạc liên tục! Cô còn né cái của khỉ gì chứ!

Lê Lễ bừng tỉnh.

11:55.

Lê Lễ ra vườn sau thu hoạch hết mấy cây trồng, gieo lại hạt, tưới nước, rồi ngồi xổm bên ruộng chờ đợi.

【Dưa Hấu Khiên: Khi chín, chủ nông trại +1 phòng thủ】

Vận may bùng nổ.

Không chỉ trồng được Dưa Hấu Khiên – món cô luôn không trồng ra được, mà còn mọc liền ba cây.

Ngoài ra còn có một cây Ớt Bảy Màu, một rương vàng và một rương bạc.

Lê Lễ mở rương bạc trước, bên trong là một thẻ bài Xương Rồng Bạo Nộ.

Cái này cũng đúng thứ cô cần, hôm nay đúng thật có gì đó “huyền học” quanh quẩn bên người.

Giống như khi cô quay thẻ trong game, thỉnh thoảng sẽ có linh cảm rằng “mười lượt này chắc chắn ra hai thẻ vàng”, như thể vô hình trung cảm ứng được thiên mệnh.

Và rồi thực sự là mười lượt hai thẻ vàng.

Cảm giác ấy rất kỳ diệu, y hệt trạng thái cô đang có hiện tại – nói ngắn gọn chỉ có bốn chữ:

Thiên mệnh ở mình.

Cảm nhận rõ ràng mình là con cưng của số phận, Lê Lễ hừng hực khí thế mở rương vàng.

【La bàn hạt giống Dưa Hấu Khiên (Cho vào túi hạt giống, sẽ hút vào 3 hạt giống Dưa Hấu Khiên)】

...

Không sao đâu, không sao đâu, KHÔNG! SAO! HẾT!

Nhân phẩm tốt quá hao thọ mất rồi.

Lê Lễ sắp xếp lại mọi thứ đâu vào đấy, trồng lại 3 cây Xương Rồng Bạo Nội, 2 cây Nho Nổ, 1 cây Dưa Hấu Khiên vào ruộng.

Đã đến lúc tìm một chủ nhân mới cho chiếc la bàn vừa nhặt được rồi.

Bán bao nhiêu điểm thì hợp nhỉ?