Con rắn đen trườn vào trong nước, vô số con sâu bám trên thân nó trôi nổi khắp mặt bồn, nhuộm toàn bộ nước thành một màu đen kịt.
【ID: Lili đã thi triển kỹ năng [Bảo Hộ Cỏ Cây] lên bạn】
Nhìn thấy thông báo từ hệ thống, Bánh Quy nhướng mày nhìn Lê Lễ.
Đừng Phiền đứng cạnh Lê Lễ bên bờ hồ, cau mày nhìn Bánh Quy, vẻ mặt đầy bất mãn.
Vừa mới tranh cãi với cô về thứ nước độc không có chỗ tha thứ này, giờ đã lặng lẽ nhảy xuống nước lúc nào không hay, Đừng Phiền bực bội tặc lưỡi một tiếng, quay đầu hỏi Lê Lễ: “Giá trị phẫn nộ bao nhiêu rồi?”
“71%.”
“Cũng được, chưa nguy hiểm lắm, nhưng cũng không an toàn.”
Thanh m.á.u của con rắn đen và Bánh Quy đều đang giảm dần từng giây. Cô gái có làn da trắng trẻo thanh tú ngâm mình trong cái bồn đầy sâu, xung quanh là những sinh vật dài ngoằn ngoèo quái dị đang cựa quậy, vậy mà cô vẫn mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn phớt lờ những xúc tu trơn trượt đang quấn quanh người.
Khung cảnh này đúng kiểu rớt lý trí, lại mang chút thẩm mỹ kinh dị kỳ quái.
Bánh Quy giơ chiếc khăn trong tay lên, thái độ phục vụ nghiêm túc đến mức không thể chê vào đâu được.
Tất nhiên, chỉ có thái độ, còn chất lượng thì không.
Cô cầm chiếc khăn lau loạn xạ lên thân con rắn đen, chẳng thèm quan tâm đám trùng đáng sợ đã bám đầy người mình, làm ra vẻ nghiêm túc hỏi khách hàng về cảm nhận: “Cảm giác thế nào ạ?”
“Lực như vậy ổn không? Có muốn mạnh hơn chút không?”
“Anh cũng thấy thoải mái đúng không? Đây là kỹ thuật gia truyền nhà tôi đấy, ai từng thử qua đều khen hết lời!”
Lê Lễ vừa hồi m.á.u cho Bánh Quy, vừa liếc nhìn tấm thẻ trong tay. Dù đang ngâm mình trong làn nước khiến toàn thân như bị kim châm, giá trị phẫn nộ của con rắn đen vẫn giữ nguyên ở mức 71%.
Dịch vụ của Bánh Quy tuy chỉ có thái độ mà không có hiệu quả, nhưng lại đạt thành tích xuất sắc bất ngờ.
Chỉ vài câu nói mà lượng m.á.u hơn bốn ngàn của con rắn đen đã giảm xuống gần ba ngàn theo từng giây trôi qua.
Mọi chuyện có vẻ đang tiến triển thuận lợi.
Vừa nghĩ đến đó, Lê Lễ đã thấy giá trị phẫn nộ trên thẻ nhảy vọt lên 91% ngay trước mắt mình.
“Khi m.á.u xuống dưới 10%, nó sẽ tự động tăng thêm 20% nộ khí.” Đừng Phiền nhỏ giọng nhắc, “Tùy cơ ứng biến.”
Lê Lễ lập tức vào tư thế sẵn sàng rút trường thương, căng thẳng nhìn chằm chằm người và quái vật trong nước.
Con rắn đen bắt đầu trở nên bứt rứt, đám sâu trên người nó đồng loạt dựng đứng, phát ra tín hiệu tấn công rõ rệt.
Đừng Phiền lập tức thể hiện ra khí thế tấn công còn mạnh hơn cả con rắn đen, nhưng Bánh Quy lại đưa cho cô một ánh mắt ra hiệu "bình tĩnh đã".
Máu con rắn đen vẫn còn hơn hai ngàn, giờ chưa phải lúc ra tay.
Quái vật cấp cao một khi tấn công là gây sát thương hàng ngàn. Nếu muốn ép m.á.u nó xuống mà không tổn thất, cách hiệu quả, an toàn và tốn ít sức nhất vẫn là tận dụng quy tắc của cửa tiệm.
Con rắn đen trong nước quay người bồn chồn, bất ngờ vung đuôi quật trúng người Bánh Quy. Máu của cô từ hơn hai ngàn rớt cái rụp còn hơn tám trăm.
Lê Lễ theo phản xạ “hít một hơi lạnh”, tay nhanh như chớp kéo Đừng Phiền lại khi cô ta định xông lên: “Đừng chọc nó nổi điên.”
Bánh Quy rõ ràng không thể chịu nổi thêm bất cứ đòn nào nữa. Trạng thái hiện tại của con rắn đen khiến hai người trên bờ không dám cử động dù là một hành động nhỏ nhất.
Chỉ còn khoảng mười mấy giây nữa, nhưng quãng thời gian ấy căng thẳng chẳng khác nào đi dây trên không trung.
Bánh Quy vẫn bình thản ngâm mình trong nước, tay vẫn không ngừng chuyển động.
Lê Lễ cũng nín thở nhẹ nhàng.
Một giây, hai giây, ba giây.
Từng giây như dài cả năm.
Trong chớp mắt, m.á.u của con rắn đen chỉ còn ba chữ số. Đừng Phiền lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Soạt một tiếng, Bánh Quy ném khăn, phá nước nhảy lên, con rắn đen cũng bật khỏi mặt nước theo nhưng chỉ cắn vào khoảng không.
Gần như cùng lúc con rắn đen tấn công, Bánh Quy đã rời khỏi mặt nước, tốc độ nhanh đến mức không ai nhìn rõ được.
Lê Lễ vốn đã căng thẳng sẵn, bị một người một quái đột nhiên chuyển động như vậy làm giật mình, theo phản xạ còn nhanh hơn suy nghĩ mà buff ngay kỹ năng Thánh Quang Cầu Nguyện lên người Bánh Quy.
Lúc này, tác dụng chính của kỹ năng không phải là tăng sát thương, mà là cường hóa chỉ số ẩn, giúp Bánh Quy né tránh sát thương tốt hơn.
Bánh Quy vung tay, một chiếc roi dài xuất hiện lơ lửng trong không trung. Trước khi cái đuôi của Hắc Xà Quái kịp quật trúng người cô, cô đã liên tiếp né tránh, rồi nhân lúc con quái quay người, cô lập tức quăng roi ngược lại, nhanh hơn một bước quất trúng đầu nó khi nó bất ngờ lao tới, đánh tan con quái chỉ còn một vạch m.á.u thành vô số điểm sáng giữa không trung.
Lũ sâu trên người rắn đen cũng bị cắt đứt, từng đoạn rơi lả tả xuống mặt nước và xung quanh, khiến cả bồn nước nhuộm thành một màu đỏ đen đậm đặc. Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Quá trình hết sức nguy hiểm, nhưng kết cục lại trọn vẹn vô cùng.
“Sướng rồi.” Bánh Quy trả được mối thù bị quật đuôi, quay sang khen Lê Lễ: “Phản ứng cũng nhanh phết đấy.”
Hai người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa trung tâm tắm rửa tận mắt chứng kiến tất cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn đen từng khiến họ hoàn toàn không thể chống trả bị đánh bại thành công.
Ngay khoảnh khắc rắn đen c.h.ế.t đi, một lượng lớn kinh nghiệm và điểm tích lũy được chia cho toàn bộ nhân viên trong dãy cửa hàng này.
Những người chơi bên trong vẫn đang vật lộn với đủ loại quái vật đều khựng lại một chút, rồi tinh thần phấn chấn, càng thêm nhiệt tình tiếp đón khách hàng.
Bánh Quy công thành lui thân, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Không rõ là vì quần áo của cô vốn chống nước hay đã dùng kỹ năng gió hong khô đồ, nhưng người cô sạch sẽ khô ráo, không hề giống người vừa bước ra khỏi hồ nước, dáng vẻ khi rút lui cực kỳ ngầu.
Cô nhìn hai người chơi đang đứng hóng ở cửa, thân thiện lên tiếng chào: “Hello, cửa hàng hai người không có khách à?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Hai người kia một người tên Liên Vọng, một người tên Liên Mãn. Liên Vọng đáp thoải mái: “Quái đi được đến võ quán tụi tôi không nhiều, trong tiệm chỉ cần để Liên Sơ với Liên Xứ trông là đủ rồi.”
Con Nhện Tinh cấp 112 từng bị đánh bại trong võ quán, quái đi được đến đó đã hiếm, vào được trung tâm tắm rửa thì lại càng ít.
Nghe đến cái tên này, Đừng Phiền hiếm khi ngạc nhiên, hỏi: “Anh em ruột à?”
Liên Mãn gật đầu: “Đúng rồi.”
“Có thể gặp lại người thân trong game đúng là may mắn thật.” Bánh Quy cảm thán.
Vừa nói cô vừa lặng lẽ lôi ra một gói bánh quy, thừa lúc không ai để ý đưa về phía Lê Lễ, định chia sẻ với cô.
Lê Lễ liếc nhìn bao bì, bàn tay đã vươn ra lập tức khựng lại giữa không trung, do dự một giây giữa việc nhận hay không nhận.
Đừng Phiền tiến tới, đẩy tay Bánh Quy về, tỏ vẻ ghét bỏ: “Đừng dụ người ta nữa, để dành mà ăn đi. Ngoài cô ra chẳng ai thích bánh quy vị rau mùi đâu.”
Lúc này, cửa hàng bún ốc phía đối diện cũng đón khách đầu tiên, chỉ có điều quái của họ mới lv.107.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bánh Quy bắt đầu chiêu đãi anh em Liên Vọng – Liên Mãn, năm người ngồi quây quanh ghế sofa cạnh bàn trà, vừa ăn bánh ngọt uống trà, vừa đồng loạt nhìn về phía đối diện.
“Cửa hàng bên đó hình như tệ quá, quái cấp 107 còn chẳng đến được võ quán tụi mình.” Liên Mãn tỏ vẻ lo lắng.
Liên Vọng thì chẳng mấy bận tâm, cười sảng khoái: “Kệ nó có được hay không, không được thì tụi mình trực tiếp ra tay, chẳng lẽ lại để quái chạy thoát.”
Lê Lễ lập tức bắt lấy từ khóa.
“Quái ở tiệm người khác bọn mình cũng có thể trực tiếp ra tay sao?”
Sau vụ được Đừng Phiền đề nghị thử đánh con Quái Nhầy hôm trước, Lê Lễ cứ tưởng chỉ có thể dùng luật của cửa tiệm để g.i.ế.c quái. Nhưng Bánh Quy vừa rồi rõ ràng tự tay g.i.ế.c rắn đen mà.
“Được chứ.” Bánh Quy vừa nhai bánh quy rôm rốp, vừa uống trà, trả lời: “Sau khi nhận thẻ vào cửa từ khách, người chơi có thể tấn công lẫn nhau với quái vật.”
Liên Vọng lập tức bổ sung: “Tấn công trực diện sẽ khiến nộ khí của quái tăng vọt, rất dễ đạt 100%. Nếu không chắc tay thì đừng tùy tiện ra tay.”
Quái vật phía đối diện đã bước vào cửa hàng bún ốc, mấy người không trò chuyện nữa mà chăm chú nhìn sang.
Cá Cá đang đứng trước quầy bún, cầm chai thuốc nhỏ rắc độc vào tô.
Phong Nhã Tụng xót xa: “Đừng đổ nữa, thuốc của phù thủy đắt lắm, mà có đổ bao nhiêu thì sát thương cũng chỉ 2000 điểm thôi.”
“Thế giờ làm sao, quái còn 2305 máu.”
Nghe vậy, mắt Phong Nhã Tụng lập tức tỏ vẻ khinh bỉ.
“Còn gì nữa, đợi nó ăn xong thì lao lên, còn 305 m.á.u thôi, không lẽ cô còn sợ đánh không lại?”
Cá Cá khựng lại, “Xin lỗi, quên mất là có thể đánh trực tiếp, tại bị mấy cái cửa hàng vô dụng trước đó làm tức quá.”
Cô bắt đầu nổi giận, chỉ trỏ về phía trung tâm tắm rửa đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bên đó toàn quái lv.139, cửa hàng dãy tụi mình rốt cuộc là đang làm cái gì thế! Lẽ nào mấy tiệm gà mờ tập trung hết ở đây.”
“Thôi kệ đi.” Phong Nhã Tụng vừa bê bún lên bàn vừa dặn Cá Cá: “Nhớ bảo vệ tôi cho kỹ, tôi c.h.ế.t thì cô cũng đừng mong sống.”
“Được rồi được rồi, tôi có c.h.ế.t cũng không để anh chết, được chưa?”
Cá Cá vừa dứt lời, Phong Nhã Tụnh hài lòng gật đầu, nhưng quay lại thấy con Quái Nhầy bẩn thỉu bên bàn thì lại xụ mặt xuống.
Anh ta mất ba giây để tự thuyết phục bản thân, sau đó cố gượng cười bước lại gần.
“Tiệm bún đó ổn không nhỉ? Hay là tụi mình qua giúp họ luôn?” Anh em Liên Vọng – Liên Mãn đã không ngồi yên được nữa, rõ ràng rất muốn ra tay hỗ trợ.
“Đó là quái của tiệm người ta, các anh đánh c.h.ế.t rồi thì điểm tích lũy với kinh nghiệm cũng không đến lượt đâu.” Đừng Phiền hờ hững nói.
Cô hiếm khi gặp được người chơi nào nhiệt tình đến mức này, nên bắt đầu thấy hứng thú với hai anh em cao to mặt mũi thật thà kia.
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến hai giờ sáng, cũng có nghĩa là vẫn còn lâu mới tới lúc quái giải tán. Ai biết được liệu có con quái khó nhằn nào khác sẽ ghé qua hay không?
Theo Đừng Phiền thấy thì lúc này mà tiêu hao tinh lực giúp người khác đúng là không sáng suốt. Đến lúc đó chỉ vì giúp người mà làm hại mình thì đúng là chuyện buồn cười.
“Nhưng mà một con quái lv.107 cũng farm được khối điểm thuộc tính. Giết được càng nhiều quái cấp cao, thực lực mọi người càng tăng, mới càng có khả năng g.i.ế.c được quái đánh dấu đỏ.”
“Ồ?” Ánh mắt Đừng Phiền chuyển hướng: “Nói vậy là tụi anh tới cửa hàng bọn tôi cũng là định giúp đỡ à?”
Bị đoán trúng ý định, Liên Mãn gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Thì đúng là vậy, nhưng tụi tôi cũng không giúp được gì, mấy người giỏi quá mà.”
Đừng Phiền cười khẽ, tâm trạng cũng tốt lên, cô ngả người ra sau, lười biếng nói: “Yên tâm đi, cửa hàng bên kia không cần mấy người lo. Bọn họ dùng thuốc của tôi, dính vào là trừ thẳng 2000 máu.”
Ghê thật.
Hai người lại nhớ tới con rắn đen lúc nãy bị rớt m.á.u ào ào trong bồn nước của trung tâm tắm rửa, lập tức dâng lên sự kính sợ với dược phẩm do Đừng Phiền sản xuất, không nhắc lại chuyện giúp đỡ nữa.
Sau một hồi “câu giờ” trong trung tâm tắm rửa, hai anh em chào tạm biệt rồi quay về võ quán.
Lê Lễ dõi mắt theo họ rời đi, rồi quay sang hỏi: “Đó là thuốc số mấy?”
“Thuốc số 3, phát huy tác dụng rất nhanh nhưng có thời gian hồi chiêu, trong một ngày chỉ có thể dùng một lần.” Đừng Phiền chỉ tay vào hồ nước lớn đối diện bàn trà, ngữ khí đầy tự hào: “Cho nên thuốc số 4 hiệu quả còn mạnh hơn, bền hơn.”
Rõ ràng Đừng Phiền ưng ý thuốc số 4 hơn, nhưng Lê Lễ lại thấy thuốc số 3 âm hiểm hơn hẳn.
Nếu lén bỏ vào cơm của người chơi dưới lv.20 thì bên kia gần như không còn sức phản kháng.
“Mai thay nước trong hồ đi, thuốc số 2 hay số 3 đều được, miễn không phải là số 4.” Bánh Quy liếc nhìn Đừng Phiền, cắt ngang lời khoe khoang của cô.
“Cô thật biết phá hứng.” Đừng Phiền nói.
Nhưng cô không phản bác, nghĩa là đã ngầm thừa nhận.
Bên kia, con Quái Nhầy lv.107 sau khi ăn bún đã chỉ còn hơn 300 máu, rất nhanh bị Cá Cá tiêu diệt.
Cá Cá thu lại cây cung trong tay, khoanh tay nhìn về phía đối diện, nhướng mày với ba người đang ngồi bên bàn trà xem náo nhiệt.
“Chậc.” Đừng Phiền cười mỉa, nói với Lê Lễ: “Cô ta đắc ý cái gì chứ.”
Lê Lễ không đáp.
Đừng Phiền tỏ ra không hài lòng với sự thiếu phối hợp của cô.
Rốt cuộc có còn là đồng đội cùng một bang hội không đây?
Cô nhìn theo ánh mắt Lê Lễ, phát hiện cô vẫn đang dán mắt vào cửa tiệm thứ ba từ dưới lên ở dãy đối diện, mãi không rời đi.
Đó là một tiệm trò chơi mang tên “Vòng Quay Tử Thần”, còn có tên gọi khác là “Tôi cá khẩu s.ú.n.g của cậu không có đạn”, theo Đừng Phiền thì đó chính là trò chơi đổi m.á.u không có kỹ xảo gì cả.
Cô nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy chỗ nào kỳ lạ, bèn hỏi thẳng: “Gì đấy? Cô cũng muốn chơi à?”
Lê Lễ hồi thần, thu ánh nhìn về, đáp: “Tôi vừa thấy một con quái lv.155 bước vào.”
“Rồi sao?”
“Rồi đến giờ vẫn chưa thấy nó ra.”
Dù trong tiệm có đủ bốn người chơi thì game đổi m.á.u cũng chẳng mất thời gian lâu đến thế.
Đừng Phiền không để tâm đến thời gian quái vào tiệm, chỉ nghĩ là quái này khó nhằn, bèn nói: “Lv.155 mà chỉ dựa vào game trong tiệm thì không g.i.ế.c được đâu, đợi nó ghé qua tiệm bún thì bọn mình qua hỗ trợ cũng được.”
“Được đấy.” Bánh Quy gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, bảng hiệu của tiệm “Vòng Quay Tử Thần” trong tầm mắt ba người bỗng lóe lên, sau đó đèn neon bảy sắc trên đó tắt phụt.
Bánh Quy nhíu mày, vẻ mặt vốn thoải mái của Đừng Phiền cũng trở nên nghiêm túc, đứng bật dậy.
“Phiền rồi, tiệm bên kia bị diệt sạch rồi.”