Tiệm Vòng Quay Tử Vong đã bị đoàn diệt. Trước khi chết, người chơi không thể nào không phản kháng, nhưng một khi phản kháng thì chỉ số phẫn nộ của quái vật sẽ tăng vọt.
Khi chỉ số phẫn nộ đạt 100%, nó sẽ không còn bị ràng buộc bởi quy tắc của phó bản nữa, cũng đồng nghĩa với việc nó sẽ không vào tiệm.
Từ tiệm spa đối diện chéo với trung tâm tắm rửa bước ra một người phụ nữ mặc sườn xám, phía sau còn có một nam một nữ hai người chơi đi theo, hai người phân ra đứng hai bên cô ta, rõ ràng là tư thế bảo vệ.
Ánh mắt người phụ nữ mặc sườn xám dừng lại thoáng chốc trên bảng hiệu của Tiệm Vòng Quay Tử Vong bên cạnh, sau đó đảo mắt lướt qua những tiệm khác xung quanh.
Bên trong phòng tập quyền anh đối diện vang ra tiếng đánh nhau rõ ràng, chứng tỏ đang có khách. Gần lối ra của khu phố thương mại thì chỉ còn lại tiệm cuối cùng của hai dãy là trống không.
Tiệm bún ốc và tiệm spa nằm cùng một dãy, xem như là đồng minh ngầm. Người phụ nữ mặc sườn xám, ID là “Dương Liễu”, đảo mắt một vòng, rồi từ bên kia đường cất tiếng gọi ba người đối diện: “Này, các cưng ơi, giúp tụi chị một tay với~”
Giọng cô ta uyển chuyển dễ nghe, Lê Lễ đáp lại rất nhiệt tình: “Tới đây tới đây!”
Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ áo bị kéo căng, Đừng Phiền túm cổ áo sau lưng Lê Lễ kéo ngược lại: “Giúp thì đứng đây mà giúp, qua đó làm gì? Đánh nhau à?”
Người chơi chủ lực Bính Canh đã tự giác bước về phía bên kia, còn Cá Cá của tiệm bún ốc cũng đã rút cung tên ra, Phong Nhã Tụng thì như một tên thư sinh rảnh rang đứng cạnh cô nàng.
Lê Lễ ngoái đầu lại nói: “Cô Đừng Phiền à, đừng coi thường người ta, thật ra chỉ số công kích của tôi cao tận 108 điểm đấy.”
Bất Phiền liếc cây thương trong tay cô, giọng dửng dưng: “Tôi mặc kệ bao nhiêu điểm, cô lo hồi m.á.u cho đám đó là được, việc đánh nhau không tới lượt cô.”
Tiệm Vòng Quay Tử Vong đã mất đèn, chìm trong bóng tối. Dưới ánh nhìn của mọi người, một con quái vật khổng lồ trông như heo rừng từ từ bước ra khỏi màn đen.
Da nó sần sùi, toàn thân phủ đầy vảy xám đậm cứng như giáp sắt. Hai chiếc nanh đen cực dài chìa ra từ hàm dưới, vùng mõm nhỏ m.á.u nhỏ từng giọt đỏ sẫm xuống đất.
Lv.155, còn lại 16.000 điểm máu.
Bầu không khí hơi trầm xuống.
“Có đánh nổi không đấy?” Lê Lễ hoài nghi, “Thả nó ra khỏi khu thương mại cho rồi, coi như tha nó một mạng.”
Đừng Phiền không đáp, nheo mắt, giơ s.ú.n.g bên cạnh Lê Lễ và bóp cò.
Tiếng s.ú.n.g vang lên phá tan bầu không khí giằng co, cùng với tiếng gầm của quái heo rừng tạo thành bản hòa âm hỗn loạn.
Viên đạn ánh sáng bay thẳng về phía nó, thanh m.á.u trên đầu quái vật dày đến kinh khủng, một phát b.ắ.n gây hơn ba trăm sát thương mà chỉ làm thanh m.á.u giảm được tí tẹo.
Chiến trận chính thức khai màn từ phát s.ú.n.g của Đừng Phiền, tuy Lê Lễ miệng thì nói lùi, nhưng cùng lúc Đừng Phiền nổ súng, cô cũng triệu hồi Cung Điện Rừng Rậm ngay lập tức.
Đã đánh thì đánh cho xong, haiz.
Thuật pháp màu xanh nhạt bao phủ khu cuối của con phố, khiến góc khuất lạnh lẽo ấy sáng bừng lên một độ so với khu phố sầm uất.
Cá Cá buông dây cunh sau tiếng s.ú.n.g của Đừng Phiền, sau khi b.ắ.n ra một mũi tên thì chính cô ta cũng sững sờ trước con số mình tạo ra.
Cô ta đảo mắt một vòng, ánh nhìn khóa chặt vào mái tóc phát sáng màu xanh lá trong góc – là Lê Lễ – nhưng lúc này Lê Lễ lại chăm chú nhìn các người chơi đang cận chiến với quái heo, còn Đừng Phiền đứng cạnh thì lại nhướng mày khiêu khích nhìn sang.
Cá Cá: “……”
Cô ta quay sang nói với Phong Nhã Tụng: “Anh không thấy con nhỏ kia rất phiền à?”
Người đàn ông mặc sơ mi trắng tinh không nhiễm bụi trần liếc sang phía Đừng Phiền một cái, nhàn nhạt đáp: “Cũng được thôi, thuốc độc Kukudo của cô cũng mua từ chỗ cô ta đó.”
“Thì sao chứ.” Cá Cá vừa nói, ba mũi tên ánh sáng lại tiếp tục b.ắ.n ra từ tay.
“Sao hả? Cô đổ nhiều quá đấy, có khi lát còn phải qua đó xin thêm đấy.”
“...Ờ.”
Gió xoay chiều.
Cá Cá từng g.i.ế.c một con quái còn lại ba trăm m.á.u rồi đem khoe với Đừng Phiền, giờ thì đến lượt Đừng Phiền tìm được cơ hội khoe ngược lại.
Đừng Phiền phấn chấn hẳn lên, tâm trạng tốt hẳn, còn khen Lê Lễ một câu: “Không tồi, để mấy con nhỏ quê mùa này mở mang tầm mắt đi.”
“?”
Lê Lễ đang căng mình hồi m.á.u cực hạn cho mấy người chơi cận chiến, chẳng hiểu cô ta nói gì, nhưng vì giỏi xã giao nên liền ứng khẩu: “Cũng tạm cũng tạm, cô cũng ghê đấy, sát thương chẳng kém gì người chơi hệ công kích.”
Vừa dứt lời, cô liền thấy Bính Canh vì tránh né không kịp bị heo rừng húc một cú từ trên không rơi xuống đất. Khó khăn lắm m.á.u mới hồi lên được 2146 điểm, lập tức tụt thẳng xuống còn 596.
Đồng tử Lê Lễ co rút, muốn ném kỹ năng trị liệu vào người cô nàng, nhưng kỹ năng lần trước dùng lên Bính Canh vẫn còn đang hiệu lực.
Hiệu ứng hồi m.á.u nhỏ giọt của Bảo Hộ Cỏ Cây thực sự rất khó đối phó với một đối thủ có chỉ số công kích cao như vậy.
Ngoài Đừng Phiền và Cá Cá là hai người chơi tấn công từ xa, tình trạng của bốn người chơi đánh cận chiến với heo rừng càng lúc càng nguy hiểm.
Kỹ năng của Bính Canh là hệ Phong, tổn thương ít nhất trong số họ, còn ba nhân viên của tiệm spa thì càng nguy ngập hơn.
Dù thân hình to lớn, quái heo lại vừa nhanh vừa linh hoạt. Vừa tàn sát người chơi ở gần, vừa có thể né phần lớn tên sáng và đạn sáng từ xa của Cá Cá và Đừng Phiền.
Hơn mười ngàn m.á.u thực ra không phải vấn đề với nhóm người chơi phụ trách sát thương ở đây, chưa kể dưới hiệu ứng của Cung Điện Rừng Rậm, mỗi đòn đánh trúng của họ đều gây hơn 300 sát thương. Vấn đề duy nhất là quái vật đánh quá mạnh.
Sinh mệnh của mọi người luôn trong trạng thái lơ lửng nơi ranh giới tử vong, còn tốc độ hồi m.á.u của Lê Lễ hoàn toàn không theo kịp. Khi nào nên lùi, khi nào nên xông lên, chỉ một bước sai là chết.
Bảo Hộ Cỏ Cây là kỹ năng đầu tiên của Lê Lễ, loại kỹ năng khởi đầu này đã không còn đủ sức ứng phó với độ khó của phó bản cấp 3. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô vốn không phải là một healer thuần túy, kỹ năng thứ hai và ba cũng chẳng phải trị liệu. Kỹ năng hồi m.á.u duy nhất của cô chỉ có mỗi cái này.
“Không được, tôi không gánh nổi nữa rồi.”
Lê Lễ nhíu mày, không định tiếp tục làm một chân hậu cần ngoan ngoãn nữa, cô cầm chặt cây thương, hùng hổ bước lên phía trước.
Hồi m.á.u không kịp thì tự mình lao lên, thêm một người chia sát thương thì mới gánh nổi.
“Quay lại.” Đừng Phiền phản xạ nhanh, lần nữa kéo cô về, “Cô là healer sao cứ nghĩ đến đánh nhau thế hả, lo mà học cái đứa ở tiệm bún ốc bên kia kìa.”
…Cái đứa ở tiệm bún ốc?
Lê Lễ còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy thanh m.á.u của Bánh Quy hồi đầy, mạng sống của đám người tuyến đầu vốn đang ngàn cân treo sợi tóc dường như trong nháy mắt cũng được kéo về ổn định.
Phong Nhã Tụng đứng tao nhã trước cửa tiệm bún ốc, mỉm cười với Lê Lễ đang nhìn sang.
Lê Lễ: “……”
Có tuyệt chiêu như thế mà anh ta lại đứng đó xem trò?
Chờ đến lúc nguy cấp mới chịu ra tay hả?
Cô quay đầu nói với Đừng Phiền: “Cô không thấy anh ta giả tạo à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Giả thì giả đi, quen là được, mấy người buff m.á.u toàn thế cả.”
Cảm giác như bị công kích, mà cũng chẳng hẳn.
Lê Lễ biết miệng chó nhà Đừng Phiền không nhả được ngà voi, yên lặng một lúc rồi nói: “Cô nói đúng, dù sao tôi cũng là Shaman.”
Có Phong Nhã Tụng – một v.ú em xịn chính hiệu – làm hậu thuẫn, đám người ở phòng gym cuối cùng cũng rảnh tay tham chiến. Con quái lợn rừng cấp 155 cuối cùng đã bị tiêu diệt dưới sự hợp lực của cả bốn cửa hàng.
Thấy nhóm người bên tiệm đối diện mặt ai cũng hiện vẻ mừng rỡ và kinh ngạc, Lê Lễ biết chắc con quái cấp 155 này rớt không ít đồ.
Ba người bên tiệm tắm hơi đã đóng góp đáng kể trong trận này, thanh m.á.u của Bánh Quy trong suốt quá trình cứ nhảy loạn như đang đi disco, là người cày chay hăng say nhất đội.
Đừng Phiền cũng làm được khá nhiều, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha khi thấy Bánh Quy đang quay về tiệm: “Xả thân vì người, đại thiện gia đúng không.”
Đối phó với Đừng Phiền, Bánh Quy đã quá rành.
Cô chỉ giả bộ như đang được khen, mặt mày chân thành mà khiêm tốn: “Cũng hết cách rồi, ai bảo tôi từ nhỏ đã là người tốt chứ.”
Hình như dãy cửa hàng chỗ tiệm tắm hơi ai cũng mạnh, hoặc có khi là phòng gym bên cạnh đã chặn hết phần lớn quái vật, khiến tiệm bún ốc đối diện vẫn có khách ra vào. Tiệm tắm hơi cả buổi tối cũng chỉ đón đúng một vị khách cấp 139, khá nhàn rỗi.
Thời gian trôi đến hai giờ sáng, khách hàng tên đỏ vẫn chưa xuất hiện.
Cả ba người trong tiệm – gần như đã cạn kiệt tinh thần – đều thở phào nhẹ nhõm.
Lê Lễ nằm bẹp trên sofa, mắt nhìn lên trần nhà, hỏi: “Bao giờ thì quái đỏ tới?”
Theo kinh nghiệm ít ỏi của cô trong các phó bản, Boss lớn thường không xuất hiện ngay từ đầu.
Đừng Phiền cũng nằm lăn ra ghế: “Ai mà biết, càng muộn càng tốt.”
“Cấp 155 còn c.h.ế.t rồi, cấp 200 thì có là gì.”
“Chém kinh ghê, nói kiểu đó coi chừng ngày mai quái đỏ đến tìm cô đấy.” Bánh Quy – người duy nhất vẫn còn ngồi ngay ngắn – nhấp một ngụm trà, ra ngoài lật biển hiệu trước cửa tiệm từ “Đang mở cửa” sang “Đóng cửa”.
Đầu phố vẫn còn khá náo nhiệt. Tuy quái lớn không còn xuất hiện, nhưng những con khác thì g.i.ế.c được con nào hay con đó, g.i.ế.c nhiều vẫn có thể tích được thành tựu và cộng thuộc tính.
Lê Lễ hoàn toàn không bị lời dọa của Bánh Quy làm d.a.o động, bình thản nói: “Có xuất hiện thì cũng một nửa khả năng là ở tiệm đối diện.”
“Vậy thì không được.” Đừng Phiền mở miệng sắc bén: “Nếu rơi vào tiệm đối diện thì hỏng bét. Chín tiệm vượt phó bản chỉ bị xây xát ngoài da, rồi mắt trơ trơ nhìn quái đỏ vào rồi ra, chẳng cần đánh đ.ấ.m gì nữa.”
“Đừng Phiền nói đúng,” Bánh Quy tiếp lời, “Mỗi lần quái đỏ xuất hiện là bên mình bị tổn thất nặng. Tốt nhất là trước khi nó xuất hiện, người chơi nên tranh thủ g.i.ế.c càng nhiều quái lớn càng tốt để tăng thuộc tính, đến khi lần đầu nó xuất hiện thì có thể g.i.ế.c ngay lập tức, qua ải luôn. Nếu không, sức mạnh bên phe người chơi sẽ bị hao hụt liên tục.”
“Hiểu rồi.” Lê Lễ yên tâm nói: “Có công thức giải đề thì đúng là dễ thở thật.”
Toàn bộ tổ đội đều là người trong công hội, đánh phó bản còn có cả hướng dẫn, đúng là sống như mơ. Dù đối thủ là quái cấp 200 thì cô cũng chẳng hề sợ hãi.
Ba người trò chuyện vài câu rồi cùng lên lầu hai của tiệm tắm hơi, mỗi người chọn một phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Đêm khuya tĩnh lặng, Lê Lễ nằm trên giường, đầu óc miên man từ quái đỏ ở khu phố thương mại nghĩ tới Lê Thư trong khu thử thách số 11, lại từ hệ thống của game sinh tồn nghĩ sang Cây Sự Sống ở Tarvia.
Khoan đã.
Cây Sự Sống.
Lê Lễ trở mình, lôi một cái rương báu từ không gian ra.
Rương trong phó bản đã ngừng phát hành, nên cái rương này – phần thưởng từ nhiệm vụ đột phá cấp 20 – lại càng thêm quý giá.
Nếu mở ra được thẻ cộng 500 điểm thuộc tính tự do thì tốt biết mấy.
Dù sao thế giới cũng sắp tận diệt rồi, cho cô chơi bản crack của game sinh tồn tí thì sao?
Khi đó cộng hết 500 điểm vào tấn công, lúc đánh quái đỏ đảm bảo khiến người người trầm trồ, đặc biệt là làm chói mù mắt Đừng Phiền.
Lê Lễ tưởng tượng cảnh đó suýt nữa bật cười thành tiếng, rồi mở chiếc rương cỡ bàn tay ra, bên trong nằm yên lặng một tấm thẻ nhỏ.
Cô tiện tay rút ra xem, môi vẫn còn mang theo nụ cười thì lập tức sụp xuống, oán khí trên người cô dâng cao đến mức có thể solo với nữ quỷ lắc chuông giận dữ.
Thẻ “Cảm ơn đã tham gia”.
Tên gọi chính thức là Thẻ Thức Tỉnh Kỹ Năng.
Lê Lễ không biết đã mở được bao nhiêu tấm thẻ thức tỉnh rồi, mà không tấm nào xài được, y như thể hệ thống vì tiết kiệm năng lượng nên đặc biệt sản xuất ra một lô thẻ thức tỉnh rởm rồi nhét hết vào rương báu.
Cô nằm vật ra giường, thất vọng vài giây, rồi đột nhiên bật dậy, mắt mở to, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Dù trước đó mấy thẻ thức tỉnh đúng là hàng nhái vô dụng, nhưng cái rương này… là cô lấy được trong lễ phục sinh Cây Sự Sống.
Khi chỉ còn thiếu một Great Shaman nữa là có thể hoàn tất nghi lễ hồi sinh, đúng lúc cô – người dự bị cho vị trí Great Shaman – có mặt ở đó, lại đúng lúc nhận được cái rương này, giờ lại đúng lúc mở ra được thẻ thức tỉnh.
Nếu tấm thẻ này thật sự giúp cô thức tỉnh kỹ năng thứ tư… thì cô biết ăn nói thế nào với đồng bào xứ Tarvia đây?
Cây Sự Sống là phòng tuyến của toàn cõi vị diện, vì nó mà tất cả các Great Shaman đều đã hiến tế năng lực.
Cây Sự Sống còn thì Tarvia còn, Tarvia còn thì căn cứ người chơi mới có đủ thời gian để trở thành một vị diện hoàn chỉnh.
Những lời từng nghe giờ hóa thành từng lớp lưới khít chặt, quấn lấy cô đến nghẹt thở.
Sự sống còn của hai thế giới lại bị trói buộc vào đúng một người – là cô.
Thì ra cứu thế giới lại đơn giản thế này sao? Chỉ cần mở rương đúng thời điểm?
Từ lúc bước vào phó bản đầu tiên trong game sinh tồn, Lê Lễ đã quen với việc giữ rương lại cho phó bản sau mới mở. Vậy mà lần này hệ thống đưa rương tới, cô lại không hề phát hiện.
Chưa từng nghĩ trong rương là thẻ thức tỉnh. Cũng chưa từng nghĩ mình lại chính là mảnh ghép Great Shaman cuối cùng còn thiếu.
Cô tự nhận mình không phải là người chậm tiêu đến thế, vậy mà lúc đó đúng là không hề nghĩ tới khả năng này.
Chỉ là ngẫu nhiên, chỉ là trùng hợp.
Ánh mắt cô mơ màng rơi lên tấm thẻ thức tỉnh. Tấm thẻ mỏng manh nằm trong tay rất lâu, đã dính lấy hơi ấm cơ thể, vậy mà Lê Lễ lại không dấy lên được chút dũng khí nào để sử dụng.
Suy sụp thật rồi.
Rõ ràng chẳng làm gì cả, mà ở một mức độ nào đó, cô lại thật sự giống như kẻ tội đồ hủy diệt thế giới.
Lê Lễ co mình trong chăn, tự thôi miên bản thân rằng tất cả chỉ là ý trời.
Thế giới diệt vong gì đó, chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cái rương c.h.ế.t tiệt này, sớm biết vậy đã không mở.