Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 73



“Cô đi ăn trộm cả đêm à?”

Lê Lễ lết xuống lầu với hai quầng thâm như gấu trúc dưới mắt, vừa thấy cô, Đừng Phiền đã mở miệng hỏi ngay.

Bánh Quy nghe vậy cũng nhìn sang: “Không nghỉ ngơi được hả?”

“Đừng quan tâm đến tôi, tôi có tội, tôi đang sám hối…” Lê Lễ yếu ớt trả lời.

“Trời còn chưa sáng mà đã lên cơn điên gì thế, rảnh quá thì đi lau sàn đi.”

“Ờ.”

Lê Lễ ủ rũ như hồn ma, không chỉ lau sạch sàn mà còn cọ luôn cái bể, đổ nước mới vào.

Đừng Phiền và Bánh Quy liếc nhìn nhau, cuối cùng tạm thời chẩn đoán tình trạng hiện tại của cô là “không có việc gì làm nên lên cơn”.

Sau khi dọn dẹp xong, Lê Lễ nằm bẹp lên ghế sofa, Đừng Phiền đi tới bên bể nước, lấy một lọ thuốc nhỏ ra đổ vào: “Đây là thuốc số 2, mỗi giây chỉ tụt 20 máu, ngâm năm phút.”

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ ghế sofa: “Thuốc số 1 là gì?”

“Không bày ra tức là không xài được rồi, cô cũng tò mò ghê ha.”

Nghe Đừng Phiền nói vậy, Lê Lễ biết ngay chắc thuốc số 1 là kiểu thuốc vu độc gì đó, mỗi giây tụt 100 m.á.u cho có lệ, kiểu không độc nhưng vô dụng, để làm thuốc nhỏ mắt chắc còn hợp hơn.

Đừng Phiền đậy nắp thuốc lại rồi đứng lên: “Thế cô ở lại trông tiệm đi, tiện thể ngủ bù luôn, tôi đã nói rõ hiệu quả thuốc rồi đấy. Tôi với Bánh Quy đi đánh quái đây.”

“Hử? Đánh quái? Cho tôi đi nữa.”

Đừng Phiền vừa định từ chối thì Bánh Quy đã lên tiếng trước: “Đi thì đi, dù gì tiệm cũng chẳng có khách, để tận tám giờ tối hẵng mở cửa lại đi.”

Lê Lễ theo sau hai người bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa thở dài u oán như oán linh.

Ban đầu Đừng Phiền không thèm để ý, nhưng nhịn một hồi cũng hết chịu nổi, cuối cùng nhếch môi thỏa hiệp: “Có chuyện thì nói thẳng đi.”

“Nếu tôi nói tôi lỡ tay hủy diệt thế giới rồi thì sao, cô tin không?”

“……”

Đừng Phiền bị cô chọc cười.

“Hủy diệt thế giới? Cô á? Cô tưởng cô là cái bánh quy to tướng chắc? Đúng là tự tâng bốc mình quá rồi đấy.”

“Bánh Quy thật” bị gọi tên cũng nhìn sang Lê Lễ, trong mắt còn mang chút dịu dàng kỳ dị: “Tuổi mới lớn là vậy đấy, đừng nghĩ nhiều, bạn Lê Lễ.”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Dù cả hai người đều cho rằng cô đang đùa, nhưng Lê Lễ vẫn cảm thấy được an ủi phần nào.

Cô lấy lại tinh thần, ném hết những suy nghĩ vẩn vơ ra sau đầu, tăng tốc bước lên trước hai người, rồi đột nhiên dừng lại: “…Vậy rốt cuộc tụi mình đi đâu đánh quái?”

“Cửa hàng ngoài phố.”

Cửa hàng ngoài phố, một bên là trường bắn, bên kia là sân b.ắ.n cung, hôm qua Lê Lễ đã liếc qua một lượt.

Ban ngày trên phố thương mại quái xuất hiện khá ít, hầu như không có quái lớn, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt, hai cửa hàng này vẫn đang mở cửa kinh doanh.

Ba người ngược dòng đám quái lác đác đang hướng về cuối phố.

Trường b.ắ.n nằm ở vị trí đắc địa, rất náo nhiệt, nữ nhân viên đứng ở cửa thu thẻ vào tiệm đến mức mỏi tay, nhưng không phải Viêm Tâm mà Lê Lễ từng gặp.

Bánh Quy chủ động nhận lấy vai trò người phát ngôn, bước lên trước đàm phán: “Chào cô, cửa hàng có tuyển nhân viên part-time không?”

Nữ nhân viên liếc một cái đã đoán ra mục đích của nhóm ba người, tươi cười rạng rỡ: “Tới đánh quái phải không, hoan nghênh hoan nghênh.”

“Ồ, còn dẫn theo cả gia đình à.”

Viêm Tâm bước từ trong ra, trên người vẫn còn hơi nóng sau vận động, liếc nhìn Lê Lễ: “Đánh quái thì được, nhưng nhớ đừng ảnh hưởng đến doanh thu tối nay.”

Rõ ràng cô là đội trưởng của nhóm này, Bánh Quy cười tít mắt tiếp lời: “Yên tâm yên tâm, đánh quái nhỏ còn chẳng tốn điểm tinh thần. Cửa tiệm bọn tôi cả ngày chẳng có ma nào vào, buôn bán khó khăn lắm… điểm thuộc tính thì càng khó kiếm.”

Viêm Tâm cũng chỉ tiện miệng nhắc nhở một câu, có người sẵn sàng giúp đánh quái thì gánh nặng của họ cũng nhẹ đi phần nào, huống chi là người ở cửa hàng cuối cùng còn chủ động tới để cày điểm thuộc tính, càng không có lý do gì để từ chối.

Vị trí cửa hàng của họ vốn đã định sẵn sẽ phải đối đầu với quái lớn, nên càng mạnh thì càng khiến người khác yên tâm.

“Quái nhỏ vào cái bem luôn, còn mấy con phải dùng điểm tinh thần để đánh thì để nhân viên dẫn đi chơi trò chơi.” Viêm Tâm dặn dò xong thì giao sảnh trước lại cho ba người.

Dù nói là quái nhỏ, nhưng thật ra cấp cũng không thấp, chẳng qua từ lv.100 trở lên mới được gọi là quái lớn, nếu vứt mấy con này vào phụ bản lv.2 thì đều đủ sức quậy nát, có điều ở đây không được trọng dụng đúng mức thôi.

Khẩu s.ú.n.g bong bóng trong tay Đừng Phiền như thần binh lợi khí, mỗi phát đạn ánh sáng gây sát thương bằng 120% chỉ số tấn công của người dùng, vừa hay bù đắp được điểm yếu không có kỹ năng tấn công của cô ta.

Lê Lễ nhìn thấy lại bắt đầu thở dài não nề, chỉ số tấn công của bản thân cô không cao, vũ khí xịn vào tay cô cũng vô dụng.

Không vất vả, nhưng mệnh thì khổ.

“Đừng dùng s.ú.n.g nữa, xem cô b.ắ.n vui chưa kìa, lát nữa dùng hết điểm tinh thần rồi lại than.” Bánh Quy ngăn Đừng Phiền lại khi cô ta đang b.ắ.n đến quên trời đất.

Đừng Phiền b.ắ.n đã ghiền thì cất súng, nhưng rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, nhìn sang Lê Lễ: “Cô bán cho tôi đi, ra giá đi.”

Nói rồi còn đ.â.m thêm một nhát vào tim cô: “Dù sao ở trong tay cô cũng chỉ là ngọc bị phủ bụi thôi.”

Dù sự thật đúng là như thế, nhưng nghe ra thì vẫn rất tổn thương.

Từ sau khi có trường thương, Lê Lễ không mấy khi dùng s.ú.n.g bong bóng nữa, nhưng cây s.ú.n.g này thật sự vẫn còn rất tiềm năng.

Chuyện tương lai để tương lai tính.

Lê Lễ há mồm đòi giá trên trời: “Giá hữu nghị 100.000 điểm tích lũy, bán liền cho cô.”

“Cướp à?” Đừng Phiền cao giọng phản đối, tiện tay nhét lại khẩu s.ú.n.g vào túi, lấy một thanh đường đao ra rồi lao vào cận chiến với quái vật.

“100.000 điểm đắt chỗ nào? Thầy bói người ta một lời tiên tri cũng đã 100.000 rồi.” Lê Lễ không chịu lép vế, vẫn định móc túi Đừng Phiền ra cho bằng được.

Đừng Phiền không thèm đôi co, dứt khoát ra giá: “50.000, không bán thì thôi.”

“Được, vậy chuyển khoản liền cho tôi đi.”

Lê Lễ đồng ý cái rụp, khiến Đừng Phiền cảm thấy mình ra giá bằng một nửa rồi mà vẫn hớ.

Không đợi cô nói thêm gì, Lê Lễ đã thần không biết quỷ không hay lẻn đến bên cạnh Đừng Phiền, kéo cô ra khỏi chiến trường, giục giã như sợ cô đổi ý:“Chuyển tiền nhanh lên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô gấp vậy à?” Đừng Phiền để mặc cho cô kéo đi, chỉ thuận miệng hỏi chứ cũng không thật sự cần câu trả lời, rồi lập tức chuyển cho Lê Lễ 50.000 điểm tích lũy.

“Chút tài sản tích góp của tôi đều cho cô hết rồi đấy.”

Lê Lễ nhìn số dư trong tài khoản, mãn nguyện thở dài một hơi.

Chỉ cần tiêu đủ 50.000 điểm tích lũy trong cửa hàng hệ thống, cô sẽ có được tư cách đăng nhập Tarvia.

Trừ số phải trả lại cho Hứa An Ninh, kết thúc phó bản lần này chắc là tích góp đủ rồi.

Nghĩ tới đây, cô như được tiêm m.á.u gà, cầm lấy trường thương lại lao vào đám quái, giành việc dọn dẹp bọn lính tép riu để cày từng điểm tích lũy bằng m.á.u và mồ hôi.

Đừng Phiền và Bánh Quy đều hoang mang không hiểu, nhất thời không đoán được trạng thái tâm lý hôm nay lên xuống thất thường của cô là có chuyện gì.

Ba người chia nhau farm quái cả ngày, đến khi trời sẩm tối mới chào tạm biệt nhân viên tiệm b.ắ.n súng. Lê Lễ vẫy tay chào Viêm Tâm: “Ngày mai tôi lại đến làm thêm.”

Viêm Tâm tựa bên cửa gật đầu tùy ý, còn nhấn mạnh một câu: “Buổi tối cố gắng vào, một con quái lớn cũng đừng bỏ sót.”

“Biết rồi.”

Lê Lễ đáp một tiếng, quay đầu nói với Bánh Quy: “Xem ra đúng là khó đối phó với quái vật đánh dấu đỏ thật.”

Sau khi quái lớn bị tiêu diệt sẽ xuất hiện thành tựu cộng nhiều điểm thuộc tính, Viêm Tâm cứ nhấn mạnh chuyện này, rõ ràng là lo người chơi không đủ hỏa lực khi đối đầu với quái đánh dấu đỏ.

Con rắn đen cấp 139 hôm qua đã giúp ba chỉ số của Lê Lễ tăng lên kha khá, số điểm tích lũy kiếm được cũng cao hơn đám quái nhỏ cày mệt mỏi cả ngày hôm nay không biết bao nhiêu lần.

Bảo sao đám đại thần hàng đầu ra tay cái là kiếm được 100.000 tích lũy — đúng là biết kiếm tiền thật.

Lê Lễ – người lao động chăm chỉ – rơi nước mắt tự ti.

“Phó bản khu thương mại là nơi quái vật bị áp chế mạnh nhất, nói cách khác chính là cơ hội tốt nhất để tăng thực lực.” Bánh Quy đẩy cửa tiệm tắm hơi, tiện tay treo biển “Đang hoạt động” lên, rồi nói với Lê Lễ:

“Quan trọng hơn là để đẩy nhanh tiến độ thu thập mảnh vỡ hạch tâm thế giới, bây giờ tất cả các công hội đều yêu cầu người chơi từ cấp 35 trở lên phải vào khu thử thách. Nơi đó không giống phó bản, mỗi điểm thuộc tính tăng lên là thêm một phần bảo đảm tính mạng.”

Công hội quy tụ gần như toàn bộ người chơi cấp cao, tương đương với việc nhóm người mạnh nhất đều bị điều động, đủ thấy tình hình thực sự đang rất khẩn cấp.

Tâm trạng của Lê Lễ lại tụt xuống.

Cô là người cuối cùng bước vào tiệm tắm hơi, khóe mắt như thoáng thấy một bóng dáng to lớn mờ xám xuất hiện ở cuối phố.

Lê Lễ ngoảnh đầu nhìn kỹ lại, cảnh tượng trước mắt vẫn rất bình thường — quái vật từ xoáy nước đen ở lối vào lần lượt đi ra, rồi lại nối đuôi nhau vào tiệm, không hề có dấu hiệu của quái lớn nào.

Cô đứng ở cửa một lúc, không thấy gì lạ, bèn bước vào trong nói:

“Vừa nãy tôi hình như thấy một con quái khổng lồ, nhưng quay đi cái là không thấy nữa.”

“Có khi nó vào tiệm rồi. Quái lớn xuất hiện cũng không phải chuyện lạ, nhìn rõ cấp chưa?” Bánh Quy đang bày bữa tối lên bàn trà, ngẩng đầu hỏi.

Lê Lễ lắc đầu:

“Không, nhưng chắc chắn là lớn hơn tất cả những con tôi từng gặp. Trông hơi giống nhân sâm, có khi nào là quái đánh dấu đỏ?”

Đừng Phiền nghe vậy liền gia nhập hội thảo luận: “Ai mà biết. Chỉ biết chắc một điều là quái đánh dấu đỏ có cấp 200 cố định, còn trước khi xuất hiện thì chẳng ai rõ nó là thể loại gì. Nhưng cô nhìn ra nó giống nhân sâm rồi mà lại không thấy được cấp độ á?”

“Không thấy thật mà.” Lê Lễ hồi tưởng khoảnh khắc đó trong đầu, thành thật nói: “Vèo một cái là biến mất, như ma ấy.”

“Giống nhân sâm? Miêu tả này nghe quen quen.” Bánh Quy ngồi xuống sofa trầm ngâm một lát, “Có phải xám đen trong suốt, trông như người lại như yêu tinh cây cổ thụ, toàn thân mọc đầy xúc tu dài?”

“Đúng đúng đúng! Trông như vậy đó!” Lê Lễ lập tức xác nhận lời Bánh Quy, tò mò hỏi: “Cô từng gặp à? Là con gì thế?”

“Giống với quái trong một phó bản lv.3 trước kia, bị người chơi gọi là ‘Cây Ma Ảo’.”

Bánh Quy nói đến đây thì sắc mặt trở nên rất khó tả, như thể nhớ lại một ký ức chẳng mấy tốt đẹp: “Đừng thấy nó to lớn mà nhầm, thật ra toàn thân là sương mù, chỉ có một lõi cây rất nhỏ bên trong mới là điểm yếu, đánh trúng mới có hiệu quả. Nếu quái đánh dấu đỏ lần này thật sự là Cây Ma Ảo cấp 200 thì độ khó để vượt ải sẽ rất lớn.”

Lê Lễ: “……”

Xong rồi, lập flag xong rồi.

Bên kia đường, Cá Cá đang ngồi ở quầy bún ốc, chống cằm nhìn đám quái vật qua lại trên phố mà ngáp một cái.

Số lượng quái vật trên phố buổi tối nhiều hơn hẳn, nhưng lại im ắng một cách quái dị, ngược lại tiếng va chạm lạch cạch vang lên từ trong các tiệm mới tạo nên chút cảm giác náo nhiệt thuộc về khu thương mại.

Một lát sau, không biết nhìn thấy gì, Cá Cá đột ngột đứng dậy khỏi ghế gỗ, rồi quay đầu nhìn về phía tiệm tắm hơi, ánh mắt chạm đúng với Lê Lễ đang quan sát bên ngoài từ đầu đến giờ.

Tay Lê Lễ cầm đũa khựng lại, cô vội vàng ăn thêm vài miếng rồi ném nửa hộp cơm còn lại vào thùng rác: “Tôi có dự cảm xấu.”

“Đừng nói mấy câu xúi quẩy thế.” Thấy Cá Cá đang đi về phía tiệm, Đừng Phiền cũng thong thả đặt đũa xuống: “Cô ta tới làm gì? Có cảm giác không phải chuyện tốt.”

“Cô cũng xúi quẩy đâu kém.”

“Chào buổi tối.” Cá Cá đứng ở cửa tiệm tắm hơi, không bước vào, khoanh tay nói với ba người đang ngồi ăn bên bàn trà: “Tôi đến báo tin xấu.”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cùng nghĩ tới một dự cảm chẳng lành.

Cá Cá nói bằng giọng vừa tiếc nuối vừa có chút hả hê: “Quái đánh dấu đỏ xuất hiện ở dãy tiệm của mấy người đấy, chuẩn bị đi là vừa.”

…Nói cái gì là nó tới liền cái đó.

Bánh Quy nhìn hai người ngồi bên trái phải mình, thở dài, giọng nặng nề: “Thật ra tôi thấy cả hai cô đều xúi quẩy như nhau.”

“Còn một chuyện nữa.” Cá Cá nghiêm mặt nói: “Khi nó đi ra từ tiệm thứ tư, m.á.u mới giảm có hơn ba ngàn, rốt cuộc tình hình con quái này là gì vậy?”

Hôm qua tiệm tắm hơi phía đối diện thảnh thơi đến mức khiến Cá Cá bực bội, nhưng đồng thời cô cũng nắm rõ thực lực của dãy tiệm này.

Hôm nay quái đánh dấu đỏ đi qua bốn tiệm, m.á.u chỉ giảm chưa đến một phần mười, mấy tiệm đó không thể nào vô dụng chỉ sau một đêm, lý do chỉ có thể nằm ở con quái.

“Đúng là Cây Ma Ảo rồi.” Bánh Quy nói như đã chấp nhận số mệnh, giải thích với Cá Cá:

“Quái đánh dấu đỏ toàn thân chỉ có một điểm yếu nhỏ để đánh trúng mới gây sát thương, phía người chơi chịu thiệt nhiều lắm.”

Ví dụ như tiệm b.ắ.n súng, nếu b.ắ.n trượt điểm yếu thì quái chẳng hề hấn gì.

Vì có hệ thống phẫn nộ nên quái vật bị hạn chế không thể tấn công người chơi tùy ý, người chơi cũng không dám động thủ trước, chỉ có thể cầu mong các tiệm còn lại cố gắng giảm m.á.u quái vật trong quy tắc game càng nhiều càng tốt.

Mấy tiệm cuối phố là tuyến phòng thủ cuối cùng ở cửa ra khu thương mại, nếu gặp phải một con quái chỉ mới sứt mẻ nhẹ mà tiến tới, thì đúng là xong đời thật.

Cá Cá nghe vậy khẽ nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì hôm nay coi như tích lũy kinh nghiệm đi, m.á.u dày thế này đánh chẳng có cửa thắng, đến lúc đó không diệt được quái lại còn tổn thất nặng nề.”