Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 75



“Đánh đi.” Đừng Phiền giơ khẩu s.ú.n.g bong bóng lên.

Cùng lúc đó, mũi tên ánh sáng do Cá Con b.ắ.n ra và đạn sáng từ khẩu s.ú.n.g của Đừng Phiền đồng thời xé rách màn đêm, mỗi luồng sáng lao tới từ một hướng khác nhau, để lại hai vệt sáng dài vắt ngang không trung rồi b.ắ.n trúng Cây Ma Ảo.

Phần thân cây bị mũi tên ánh sáng xuyên qua hóa thành làn sương rồi lại ngưng tụ trở lại, trong khi đạn sáng của Đừng Phiền b.ắ.n trúng hạch cây một cách chính xác.

Đừng Phiền đã từng tận mắt chứng kiến thời gian phát huy tác dụng của thuốc số 2, nên giờ đã xác định khá chính xác vị trí hạch cây.

Thanh m.á.u trên đầu Cây Ma Ảo tụt xuống một đoạn rất nhỏ, nhưng nó lập tức dừng lại, không tiến về phía xoáy đen nữa. Chỉ số phẫn nộ đạt 100%, đám rễ trên thân nó lập tức như quỷ dữ loạn vũ.

Vô số dây leo uốn éo như rắn, quật mạnh xuống đất để lại từng vết roi sâu hoắm, nhìn vào mà rợn người.

“Cô đúng là liều thật đấy.” Bánh Quy nói.

“Cô biết gì chứ, do dự là thua.”

Cuộc chiến với quái vật được đánh dấu đỏ chính thức bắt đầu.

Ngoài những cửa tiệm đông khách phía trước, toàn bộ các cửa hàng phía cuối phố đều hành động, tất cả người chơi rảnh rỗi lập tức tập hợp quanh Cây Ma Ảo, phối hợp vô cùng thuần thục, hiển nhiên là đã nghiên cứu kỹ chiến lược vượt ải. Từ sự ăn ý đến phối hợp đều đạt mức chuyên nghiệp.

Đừng Phiền lại một lần nữa b.ắ.n trúng hạch cây, định vị vị trí cho mọi người: “Bắn vào chỗ này.”

Không ít người chơi đã từng phục vụ Cây Ma Ảo, hiểu rõ cơ chế của nó, vừa nghe đã lập tức hiểu được điểm mấu chốt.

Cây Ma Ảo đúng như cái tên của nó, hành tung quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện. Thỉnh thoảng nó sẽ hóa thành làn sương, rồi bất ngờ hiện hình ngay sau lưng một người chơi, quật mạnh dây leo với tiếng xé gió sắc bén.

Bộ pháp quỷ mị này khiến người ta khó lòng ứng phó.

Chưa kịp để người chơi nghĩ xem nên đối phó thế nào, dưới đất đột nhiên sáng lên một pháp trận, hai vòng tròn xoay tròn khóa chặt lấy Cây Ma Ảo, cơ chế định vị của pháp trận vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là nhắm thẳng vào hạch cây chứ không chỉ đơn thuần khóa thân cây.

Dù Cây Ma Ảo có hóa thành sương mù và tản đi, vòng tròn vẫn tiếp tục di chuyển theo dưới mặt đất, cung cấp vị trí cho người chơi.

Tiếc là hình thái sương mù của nó quá nhanh, mắt thường không theo kịp, dù có đánh dấu trên mặt đất thì lúc người chơi phản ứng kịp, rễ cây đã quật tới nơi rồi.

Dù sao thì, dấu hiệu trên mặt đất cũng giúp người chơi giành được một chút thời gian phản ứng và né tránh.

Bánh Quy cũng xác định chính xác được vị trí hạch cây, cô lập tức dựng một bệ đỡ bằng gió trên không trung – ở vị trí ngang hàng với hạch cây.

Những người chơi làm nhiệm vụ gây sát thương dưới đất đều được cô đưa lên cao, hơn chục người chơi đứng lơ lửng giữa trời, đủ loại kỹ năng thi nhau giáng xuống hạch cây. Nhưng Cây Ma Ảo lại linh hoạt né tránh một cách thần không hay, quỷ không biết, chớp mắt đã biến mất rồi hiện ra ở chỗ khác.

Lực tấn công của Cây Ma là 2000 điểm, đánh trúng người chơi sẽ gây khoảng 1800 sát thương. Trước một con quái vật có sát thương siêu cao như thế, phòng ngự của người chơi mỏng như tờ giấy, chạm nhẹ là vỡ.

Số lượng dây leo vung vẩy trong không trung còn nhiều hơn cả người chơi, Cây Ma Ảo không giống như lũ lợn rừng chỉ biết lao thẳng, kỹ năng tấn công diện rộng bằng dây leo của nó đã đạt đến mức thuần thục.

Người chơi không thể chia làm từng đợt để luân phiên chịu thương – nghỉ ngơi, bởi vì hầu hết đều đang trong tình trạng m.á.u thấp, không thể hình thành thế đánh theo lượt.

Phong Nhã Tụng và một người chơi hệ trị liệu khác thay nhau hồi m.á.u cho toàn đội, nhưng dưới mức tiêu hao khủng khiếp này, giá trị tinh thần tụt nhanh như rơi tự do.

Dù đã cố hết sức, họ vẫn không thể chăm lo cho toàn đội. Lê Lễ đã tận mắt chứng kiến hai người chơi hóa thành chuỗi dữ liệu rồi biến mất.

Cô chỉ còn lại 2 điểm tinh thần.

Kỹ năng lĩnh vực thanh tẩy tiêu tốn điểm tinh thần theo từng giây, chỉ duy trì được chốc lát đã còn 30 điểm. Sau khi triệu hồi Cung Điện Rừng Rậm tốn 10 điểm, cô lại buff thêm kỹ năng Thánh Quang Cầu Phúc cho ba người chơi có lực tấn công cao nhất.

Tuy lý thuyết còn lại 2 điểm vẫn có thể dùng hai kỹ năng hồi máu, nhưng hiệu quả của kỹ năng Bảo Hộ Cỏ Cây trong tình huống này gần như vô dụng.

Với tư cách một người hỗ trợ, Lê Lễ đã làm đến mức tận cùng, không còn gì có thể góp thêm nữa.

Nhưng cô vẫn cho rằng mình là kiểu chiến binh hình lục giác toàn năng: vừa buff, vừa hồi máu, lại còn biết đánh.

Lê Lễ cầm trường thương xông vào chiến trường.

Kệ đi, đánh được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.

Thấy Lê Lễ cầm thương xông tới hùng hổ, Bánh Quy lập tức hiểu ý.

Tốt lắm, lại thêm một “Đừng Phiền số 2”.

Giờ đây sức tấn công của Đừng Phiền cũng không thua kém người chơi tấn công chuyên nghiệp là mấy, cũng là nhờ tinh thần “được thì lên, không được cũng lên” như vậy.

Cô điều khiển một luồng gió nâng Lê Lễ lên, đưa cô lên bệ gió giữa không trung, thể hiện sự tôn trọng đối với ý chí ra chiến trường của một người chơi hỗ trợ thuần túy.

Đừng Phiền không có kỹ năng tấn công, muốn gây sát thương thì phải áp sát Cây Ma Ảo, trên thực tế còn nguy hiểm hơn người khác. Nhưng thân pháp của cô đã thành thục, tay cầm đường đao, vừa đánh vừa né trong đám dây leo đang loạn vũ, dựa vào kỹ năng né tránh linh hoạt cùng sự hồi m.á.u của Phong Nhã Tụng mà miễn cưỡng duy trì được mạng sống.

Trận chiến ngày càng kịch liệt, Đừng Phiền quay đầu lại thấy Lê Lễ thì tối sầm mặt: “Cô tới đây làm gì?”

“Tôi tới giúp!” Lê Lễ đáp đường hoàng.

Bực Phiền: “……”

Trước kia cô từng khiến Lê Thư đau đầu thế nào, giờ Lê Lễ cũng dùng cách y chang khiến cô đau đầu lại.

Thiên đạo luân hồi.

Gieo nhân nào gặt quả nấy.

Nói thật thì, ngoài việc sát thương không đủ cao, thân thủ của Lê Lễ thật ra không hề thua kém các người chơi tấn công – thuộc kiểu nỗ lực có thừa nhưng không có thiên phú.

Tình hình đúng là không ổn, thêm được một người đánh là thêm một phần sức.

Thấy Lê Lễ sử dụng trường thương rất thành thạo, Đừng Phiền cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ số tinh thần của các người chơi dần dần cạn sạch, cuối cùng toàn bộ đều rơi vào trạng thái phải đánh tay không, nhưng lượng m.á.u còn lại của Cây Ma Ảo vẫn khiến người ta tuyệt vọng.

Một lúc sau, khi các người chơi hệ trị liệu đều đã cạn sạch tinh thần và rút khỏi chiến trường, kỹ năng hồi m.á.u của Phong Nhã Tụng cũng ngừng hẳn.

“Cơ bản không đánh trúng được con quái này, rõ ràng đã đánh trúng rồi mà cuối cùng chỉ là không khí.”

Một người chơi không quen đứng cạnh Lê Lễ lầm bầm.

Không còn người hồi máu, giờ chỉ còn cách dựa vào bản thân, nhận thức này khiến áp lực tâm lý của anh ta tăng lên rõ rệt.

Không có trị liệu, chỉ có thể dùng thuốc hồi m.á.u mua trong cửa hàng. Nhưng cũng giống như kỹ năng của Lê Lễ, thuốc hồi m.á.u này chẳng thể địch lại quái vật lv.200 có sát thương khủng khiếp, dùng chỉ để tự trấn an tinh thần mà thôi.

“Đánh trượt cũng bình thường thôi, đừng vội.” Lê Lễ nói.

“Nhưng trượt nhiều quá rồi, m.á.u cũng hồi chậm nữa.”

Lê Lễ nhận ra anh ta bắt đầu sốt ruột, động tác tấn công lẫn né đòn đều rối loạn, dường như muốn bỏ cuộc nhưng lại cố gắng cầm cự. Anh ta im lặng chốc lát, rồi tự lẩm bẩm: “Thôi kệ, ai mà chẳng thế.”

Không còn trị liệu làm hậu thuẫn, tỷ lệ tử vong của người chơi tăng vọt, không ai rời trận giữa chừng, trong bầu không khí nặng nề vẫn tràn ngập tinh thần bất khuất.

Người chơi từ các cửa tiệm phía trước cũng bắt đầu chạy tới hỗ trợ, bổ sung lực lượng cho đội hình đã bị thương vong nặng nề ở phía sau.

Phần lớn các cửa tiệm chỉ để lại một người trấn giữ, đối phó với đám quái vật không ngừng tràn vào, nhằm kéo chậm tốc độ tiến quân của lũ quái vật về phía cuối phố.

Một dây leo nữa lại quét qua, người chơi bên cạnh cũng hóa thành ánh sáng rồi tan biến.

Động tác của Lê Lễ khựng lại trong chốc lát, cô im lặng xoay thương thành một vòng rồi đ.â.m về phía hạch cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ đầu cô đã biết lý do khiến anh ta nôn nóng — tốc độ hồi m.á.u của thuốc quá chậm, m.á.u không thể duy trì ở mức an toàn. Vì không thể chịu nổi một đòn tấn công từ Cây Ma Ảo nên chỉ cần bị đánh trúng là kết cục chỉ có chết.

Khi nào m.á.u mới hồi đến mức an toàn? Cây Ma Ảo sẽ quất roi tiếp theo lúc nào? Khi dây leo quét tới có tránh được không? Nếu không tránh được thì m.á.u có đủ để chống chịu không?

Những câu hỏi ấy thật sự bào mòn ý chí con người.

Bóng dáng người chơi dần trở nên thưa thớt, lượng m.á.u của Cây Ma Ảo cũng từ từ giảm xuống.

Vài cành cây to dày và dẻo quẹo quật về phía Lê Lễ, cô không thể né được, bị dây leo quật từ trên không rơi xuống, đập mạnh một cái trước cửa tiệm bún ốc.

Quầy bún ốc chưa từng hoạt động bị cú va chạm mạnh làm cho hoàn toàn sụp đổ.

Phong Nhã Tụng giật mình lùi lại một bước, sau đó lập tức bước lên, ngồi xuống đỡ Lê Lễ dậy, rồi lấy thuốc hồi m.á.u đút vào miệng cô.

Lê Lễ bị sặc vài ngụm, ho đến mức kéo theo cả xương cốt vốn đã gãy nát, cơn đau dữ dội khiến sắc mặt cô tái nhợt thêm một bậc.

“Cảm ơn, để tôi tự làm.”

Số lượng dây leo đông đảo đương đầu với lượng người chơi còn lại rất ít, những người còn sống lần lượt bị đánh bay.

Người nào m.á.u còn nhiều thì còn cơ hội bị đánh xuống đất, m.á.u không đủ thì lập tức biến thành ánh sáng trắng.

Dưới tác dụng hồi phục chậm chạp của thuốc, nội tạng và xương cốt vỡ vụn của Lê Lễ được tái tạo, cô lập tức đứng dậy và xông ra trận tiếp.

Ngoài Bánh Quy vẫn lơ lửng trên không, gần như xung quanh Cây Ma Ảo không còn bóng người. Những người chơi còn sống đều nằm la liệt trên mặt đất.

May mắn là Bánh Quy có kỹ năng hệ Phong nên linh hoạt hơn người khác, luôn tránh được đòn tấn công của Cây Ma.

Phong Nhã Tụng nhìn theo bóng Lê Lễ hối hả rời khỏi tiệm bún ốc, vừa bước ra khỏi cửa đã được Bánh Quy nâng bằng gió đưa trở lại chiến trường trên nền tảng.

Cây Ma Ảo gần như đã toàn thắng, nhất định phải có người kéo sự chú ý của nó, không thể để nó rảnh tay tiêu diệt những người chơi còn lại dưới đất.

Bất kể là hỗ trợ hay trị liệu, chẳng ai mong những người chơi kiểu này phải chiến đấu cả, Phong Nhã Tụng cũng từng nghĩ như vậy.

Anh ta chưa từng tự chuốc lấy cái chết, nhưng giờ nhìn người đang vung thương chiến đấu hừng hực giữa không trung kia — người như thể chẳng biết sợ là gì — trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhận ra mình, với vai trò là trị liệu, đã vô thức đứng ở vị trí cao hơn người khác.

Được bảo vệ là điều đương nhiên, miễn chiến đấu cũng là điều đương nhiên, nên anh cũng mặc nhiên từ bỏ việc nâng cao bản thân, chỉ dựa vào kỹ năng hiếm có của mình để sống một cách thuận buồm xuôi gió.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Trong tình huống này, khi tinh thần đã cạn kiệt, việc duy nhất anh có thể làm là bước ra khỏi tiệm bún ốc, đút thuốc hồi m.á.u cho vài người chơi bất tỉnh, rồi cầu nguyện họ có thể đứng dậy chiến đấu, đánh bại BOSS và vượt qua phụ bản.

Trên không trung chỉ còn lại hai người: Bánh Quy và Lê Lễ. Máu của Cây Ma Ảo chỉ còn hơn hai ngàn.

Vẫn là câu nói cũ: Có vẻ còn hy vọng, nhưng cũng như là chẳng còn chút nào.

Cơ thể của Cây Ma Ảo đã biến thành một làn sương mù xám đen, hạch cây cũng chỉ to bằng lòng bàn tay, bị che khuất trong sương, chỉ còn vài dây leo đang vung vẩy giữa không trung.

Hình thái này không chỉ giấu đi được hạch cây, mà còn di chuyển nhanh hơn nhiều so với khi có thực thể.

Lưỡi gió của Bánh Quy luôn lướt sát qua hạch cây đang chuyển động nhanh, đồng thời còn phải né những dây leo quật tới. Thậm chí, cô còn dành một phần chú ý để theo dõi hành động của Lê Lễ, thỉnh thoảng kịp lúc tung ra luồng gió, kéo Lê Lễ tránh được dây leo trong gang tấc.

Bánh Quy đã đưa việc đa nhiệm lên tầm cực hạn: vừa tự bảo vệ bản thân, vừa khóa thêm lớp bảo vệ cho Lê Lễ.

Bên kia, Lê Lễ chìm đắm trong cuộc chiến đấu với hạch cây, sau nhiều lần đánh hụt, cô lập tức thay đổi chiến thuật.

Chiến đấu lâu đến vậy, Lê Lễ đã bắt đầu dự đoán được hướng di chuyển của hạch cây. Cô không còn vung thương theo đuổi nữa, mà đánh lừa bằng động tác giả, rồi lập tức đ.â.m vào vị trí dự đoán.

Hiểu rõ kẻ địch, chiến thuật này bắt đầu phát huy hiệu quả rõ rệt — trước đây đ.â.m mười lần trượt tám, giờ ít nhất trúng năm.

Những người chơi bị đánh rơi xuống đất sau khi hồi đầy m.á.u lại quay trở lại chiến trường, còn Lê Lễ mỗi lần bị quật ngã cũng tự uống thuốc, đợi m.á.u hồi lại là tiếp tục xông lên.

Cô đánh cược rằng Cây Ma Ảo sẽ không quật trúng cô hai roi liên tiếp.

Thắng cược thì đại cát đại lợi, thua thì cùng lắm là chết, dù thua hay thắng thì cũng thật rực rỡ.

Đã có quá nhiều người chơi chết, thêm cô nữa cũng chẳng có gì lạ.

Khi m.á.u của từng người chơi tụt mạnh, số người may mắn chỉ bị đánh rơi xuống đất càng lúc càng ít, cuối phố dần trở nên trống trải.

Lê Lễ lại một lần nữa bị dây leo quất trúng, cùng với âm thanh xương cốt vỡ vụn, cả người cô bị quật lên không rồi văng tới rìa xoáy đen trên nền tảng.

Bánh Quy đã không còn dùng lưỡi gió, cô ấy dùng chút tinh thần còn lại để duy trì nền tảng trên không, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho người chơi tấn công hạch cây.

Máu của Cây Ma Ảo giảm xuống ba chữ số, nó từ bỏ việc g.i.ế.c những người chơi cuối cùng, hóa thành làn sương trực tiếp bay về phía xoáy đen — cổng ra.

Thấy vậy, Bánh Quy lại tung ra một luồng lưỡi gió. Có lẽ vì Cây Ma Ảo quá vội, lần này nó không né, mà hứng trọn cú đánh.

Nó đã chạm tới xoáy đen.

Bánh Quy liếc nhìn Lê Lễ đang nằm như búp bê rách bên rìa nền tảng, không chút do dự giải trừ nền tảng đang giữ bằng gió, rồi dùng chút tinh thần lực cuối cùng hóa thành lưỡi gió lần nữa, lao về phía Cây Ma.

Chỉ còn hơn một trăm máu, chỉ còn một đòn đánh cuối cùng.

Nếu để Cây Ma Ảo thoát ra khỏi cổng, những người chơi trọng thương này sẽ không còn cơ hội thứ hai để g.i.ế.c nó.

Lưỡi gió b.ắ.n ra từ tay cô, lao về phía xoáy đen, nền tảng không còn duy trì được bắt đầu sụp đổ.

Một nửa thân thể Cây Ma Ảo đã vào trong cổng, còn lưỡi gió và nền tảng thì vẫn còn đang trên đường.

Không kịp rồi.

Dù lý trí như Bánh Quy, lúc này cũng phải bức xúc, huống hồ những người chơi nằm la liệt bên dưới. Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào thân thể Cây Ma Ảo đang chui vào xoáy đen, như thể chỉ nhìn chăm chăm là có thể khiến nó chậm lại.

Ngay lúc ấy, Lê Lễ nằm bên rìa xoáy đen cử động, nhờ thuốc hồi m.á.u đang chậm rãi tăng lên, cơ thể cô cuối cùng cũng có thể cử động được chút ít.

Trước khi nền tảng hoàn toàn sụp đổ, Lê Lễ cắn răng đứng dậy, đạp lên gió, lao vào làn sương xám đen.

Đã quá quen với hạch cây, Lê Lễ thành công bắt lấy vật nhỏ bằng lòng bàn tay kia.

Tia sáng lấp lánh phát ra từ tay cô, lĩnh vực thanh tẩy bao phủ lấy hạch cây.

Có thể đây là lĩnh vực thanh tẩy nhỏ nhất thế giới — thì đã sao? Nó vẫn là kỹ năng tấn công.

Hai điểm tinh thần, hai giây thời gian.

Nền tảng và Cây Ma Ảo cùng lúc tan biến, lưỡi gió đến muộn đ.â.m vào khoảng không của xoáy đen.

Lê Lễ rơi xuống từ không trung.

Xong rồi!

Cái mạng mới hồi được chút xíu sẽ không lại mất vì cú rơi này chứ?

Bốn mét cao hơn cả tầng một.

Trong nỗi lo âu, cơ thể Lê Lễ rơi xuống đập vào một tấm đệm mềm, lượng m.á.u còn lại chỉ lơ lửng dừng ở vài chục điểm.

Nhịp tim đập thình thịch cuối cùng cũng dịu xuống, Lê Lễ thở dài một hơi. Nhưng một giọng nói cố nén đau vang bên tai cô: “Dậy mau.”

Kẻ bị cô rơi trúng – Đừng Phiền – nhăn nhó nói thêm: “Con quái c.h.ế.t chưa?”

Khoảnh khắc sau, lượng lớn điểm thưởng và kinh nghiệm được phân phát tới người chơi, trả lời câu hỏi thay cho Lê Lễ.