Ánh sáng trắng lóe lên, Lê Lễ trở lại căn nhà gỗ nhỏ.
Bên cạnh cô vẫn còn Đừng Phiền, hai người đứng ngơ ngác nhìn nhau với Hứa An Ninh, hiếm khi thấy đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc.
Là căn nhà gỗ của công hội Bình Minh.
Phải rồi, lúc đó cô bị Đừng Phiền kéo vào phó bản ngay trong công hội.
Ra khỏi phó bản mà không thể lập tức lăn lên giường nhỏ của mình, Lê Lễ có chút tiếc nuối.
Trước bàn làm việc của Hứa An Ninh còn có một người nữa, mặc một chiếc áo choàng pháp sư màu đen che kín từ đầu đến chân.
Dù quấn kín thế nào, có hóa thành tro Lê Lễ cũng nhận ra.
Không phải vì quen thân, mà là trên đầu người đó rõ ràng hiện dòng chữ 【ID: Tư Mệnh (lv.41)】, chỉ cần không mù thì ai cũng nhận ra được.
Hứa An Ninh trông thấy họ thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Về nhanh vậy, xem ra thành công ngay lần đầu?”
“Gặp phải một con BOSS khó chơi, không thành công lần đầu thì khỏi quay về nữa.” Đừng Phiền kéo một chiếc ghế lại, sau đó thả người nằm bẹp xuống: “Muốn biết là quái gì không?”
“Về là tốt rồi.” Hứa An Ninh đáp.
Hứa An Ninh lạnh lùng vô tình, chỉ quan tâm kết quả, hoàn toàn không để ý tới ham muốn chia sẻ đang hừng hực của Đừng Phiền.
Không tìm được người để xả, Đừng Phiền khịt mũi một cái đầy bất mãn.
Ban đầu Lê Lễ tính về nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi, nhưng thấy Tư Mệnh cũng có mặt, nên quyết định ở lại đợi hai người kia nói chuyện xong.
Vừa hay cô có việc muốn hỏi Tư Mệnh, cho dù hôm nay không tình cờ gặp thì mai cũng sẽ phải tìm.
Đừng Phiền và Lê Lễ mỗi người chiếm một cái ghế, xụi lơ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn như nghỉ ngơi thật ra là hai cái tai dựng đứng, định quang minh chính đại mà nghe lén một trận.
Thế nhưng kể từ khi hai người họ bước vào phòng, cuộc trò chuyện giữa Hứa An Ninh và Tư Mệnh liền cắt ngang, im lặng kéo dài không ai mở miệng.
Lê Lễ vốn là người thấu hiểu lòng người, thấy nội dung câu chuyện của họ có vẻ không muốn để mình biết, bèn định cáo từ.
Mai tìm Tư Mệnh cũng được, vừa hay về ngủ một giấc cho khỏe.
Tò mò hại c.h.ế.t mèo, biết ít bớt lo.
Cô vừa mới nhấc m.ô.n.g khỏi ghế, Đừng Phiền ngồi bên cạnh đã cất giọng kiểu đại gia: “Nãy hai người không phải đang nói gì mà vùng cấm gì đó sao? Sao không nói nữa?”
Mông Lê Lễ vừa rời khỏi ghế ba phân lại ngồi xuống ngay.
Ban đầu là không định nghe, nhưng vừa nghe đến chữ “cấm kỵ”, thì không thể không hóng được rồi.
Con người có lòng hiếu kỳ là điều quá đỗi bình thường, sao có thể hại c.h.ế.t cô được chứ?
Hứa An Ninh còn chưa mở miệng, Tư Mệnh đã lên tiếng: “Cũng không có gì không thể nói, chỉ là phòng tuyến Vùng Cấm thất thủ, nói phải tranh thủ thời gian lấy được mảnh vỡ hạch tâm thế giới thôi.”
Giọng cô ta nhẹ tênh như gió mây, nhưng nội dung thì nặng như b.o.m nổ.
Yêu cầu toàn bộ người chơi từ lv.35 trở lên vào khu thử thách, mức độ “tranh thủ thời gian” này đã là cực hạn rồi, dù có gấp cũng không thể hạ tiêu chuẩn cấp độ nữa.
“Tôi có câu hỏi.” Lê Lễ bật chế độ học sinh tiểu học hỏi bài: “Vùng Cấm là gì?”
“Đúng rồi, Vùng Cấm là gì vậy?” Đừng Phiền như cái máy lặp lại, nhấn mạnh lần nữa.
“Hay đoán thử xem?” Tư Mệnh quay người lại đối mặt với Lê Lễ, kéo thấp mũ trùm xuống, thậm chí còn có tâm trạng đùa cợt.
So với Hứa An Ninh đang nhăn mặt nhíu mày đến mức có thể kẹp muỗi, thì cô ta đúng là kiểu người vui là chính, rõ ràng không lo lắng mấy.
Thành ra trong cả căn phòng, người trông đáng tin duy nhất chỉ còn Hứa An Ninh.
Lê Lễ và Đừng Phiền nhìn nhau, hoàn toàn không đoán ra nổi cái tên lạ hoắc này.
Tư Mệnh không nhịn được bèn cho gợi ý: “Thật ra hai người đều biết chỗ đó cả rồi, chỉ là ở Tarvia thì gọi là vùng cấm, đổi tên đi là quen ngay.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
… Đây mà là gợi ý sao? Gần như là vả thẳng đáp án vào mặt rồi.
“Hả? Phó bản lv.5?”
“Chuẩn rồi đó!”
Lê Lễ: “……”
Cô đã biết là lòng hiếu kỳ hại c.h.ế.t mèo mà, cổ nhân nói không sai chút nào.
“Phó bản lv.5 thất thủ là ý gì? Quái vật bên trong chạy ra ngoài à?” Đừng Phiền suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không tưởng tượng ra ý nghĩa cụ thể.
Hứa An Ninh im lặng nãy giờ giờ mới lên tiếng: “Phó bản lv.5 không có quái vật, nó chỉ là một không gian nhốt nguồn ô nhiễm. Không gian này từng được phong ấn bởi Cây Sự Sống, sau khi Cây Sự Sống khô héo thì do hệ thống tiêu hao năng lượng để duy trì phong ấn.”
“Hệ thống tệ thật, lúc có Cây Sự Sống thì phong ấn ngon lành, nó vừa nhảy vào thay là hỏng bét.” Là fan anti kỳ cựu của hệ thống, Đừng Phiền lập tức chộp lấy sai trọng điểm.
Đừng Phiền luôn cho rằng bảng đóng góp mà hệ thống đặt ra là quy tắc bóc lột của tư bản đen tối, là anti lớn nhất của hệ thống, chửi hệ thống đối với cô ấy chẳng khác gì thuận miệng nói một câu.
Sau khi chửi đã đời, não cô ấy mới bắt đầu vận hành, rồi hỏi tiếp: “Mà hệ thống sao lại quản chuyện của Tarvia? Tốt bụng vậy á? Không giống cái ấn tượng xấu tôi có về nó chút nào.”
“Bởi vì mảnh vỡ hạch tâm thế giới hiện vẫn chưa đủ, không gian của tụi mình còn chưa được tái thiết xong.” Lê Lễ nhắc khéo, “Nếu nguồn ô nhiễm thoát ra, Tarvia sập thì căn cứ người chơi của tụi mình cũng đi luôn.”
“Chuẩn không cần chỉnh.” Tư Mệnh lên tiếng xác nhận, thậm chí còn giơ tay vỗ tay tán thưởng.
Lê Lễ lo lắng nhìn cô ta, cảm thấy dạo này Tư Mệnh có gì đó là lạ.
Hình như là điên rồi, không chắc, phải quan sát thêm.
“Vậy Vùng Cấm thất thủ, chẳng lẽ là nguồn ô nhiễm đã ra ngoài rồi?” Lê Lễ nhớ tới chính sự, quay sang hỏi Hứa An Ninh – người duy nhất trông đáng tin trong phòng.
“Nó xuất hiện đồng nghĩa với việc toàn bộ Tarvia đã sụp đổ. Việc nói ‘mất phòng thủ’ có nghĩa là ô nhiễm từ Vùng Cấm đã không còn bị phong ấn, bắt đầu lan tràn ra bên ngoài, giờ đây đã trở thành nguồn ô nhiễm còn lớn hơn cả khu thử thách số 11.”
Bản đồ cấp 5 tuy được gọi là "phó bản", nhưng hiển nhiên không phải để người chơi đi chinh phục. Thứ có thể khống chế được phó bản này ngoài Cây Sự Sống chỉ có hệ thống.
Nói cách khác, nguồn ô nhiễm lớn nhất mà người chơi có thể tiêu diệt vẫn là khu thử thách số 11.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Lễ cúi đầu trầm ngâm một lúc, trong lòng nhanh chóng lập ra kế hoạch.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Tư Mệnh bất ngờ lên tiếng, khiến Lê Lễ – đang ôm đầy một bụng tính toán – giật nảy mình.
Bên cạnh cô, Đừng Phiền liếc mắt nghi ngờ nhìn, ánh mắt quét qua khuôn mặt bình tĩnh của Lê Lễ một lúc, rồi nghiêng người ghé sát tai cô thản nhiên hỏi: “Có phải cô đang định len lén chui vào khu thử thách không?”
“Xằng bậy! Toàn là xằng bậy!”
Bị ba người nhìn chăm chăm, Lê Lễ khẽ ho một tiếng rồi ngồi thẳng lại: “Đừng nói bừa, tôi kiện cô tội vu khống bây giờ.”
Hứa An Ninh cũng nheo mắt lại, bất ngờ lên tiếng, nhìn về phía Lê Lễ: “Nói mới nhớ, phó bản Khu Phố Thương Mại lần này chắc cô kiếm được kha khá điểm nhỉ? Trả tiền đi.”
Cô biết ngay Hứa An Ninh đang canh chừng mình.
May mà đã lừa được Đừng Phiền 50.000 điểm, dù có trả tiền, số điểm còn lại trong tay cô vẫn đủ để lấy tư cách đăng nhập vào Tarvia.
Vốn dĩ khu thử thách ở ngay Tarvia, chẳng chạy mất được. Chỉ cần có được tư cách đăng nhập, sẽ luôn có cách để vào.
Mặc dù là vậy, nhưng việc phải móc tiền ra vẫn khiến Lê Lễ đau lòng không thôi: “Mấy hôm trước chẳng phải mới đưa cô 20.000 à.”
Hứa An Ninh nhìn cô không nói gì, hoàn toàn không d.a.o động.
“…Trả thì trả.”
Thấy không còn đường thoái thác, Lê Lễ bày ra vẻ mặt không cam tâm, mở bảng hệ thống, nhập mã người dùng của Hứa An Ninh, chuyển nốt 30.000 điểm còn lại qua.
“Được rồi, tiền trao cháo múc.”
Thấy vậy, Hứa An Ninh cũng yên tâm phần nào. Cô từng tham gia phó bản Khu Phố Thương Mại, nên cũng đại khái biết trong hai ngày có thể kiếm được bao nhiêu điểm.
Không phải cô lo Lê Lễ đăng nhập Tarvia, mà lo cô ấy lẻn vào khu thử thách.
Tiêu chuẩn để Lê Lễ được vào khu thử thách, trong mắt Hứa An Ninh luôn là từ cấp 30 trở lên, từ đầu đến cuối không hề thay đổi. Thậm chí xét đến sự nóng lòng muốn vào của Lê Lễ, tiêu chuẩn này còn thấp hơn mức đã được các công hội thống nhất nữa.
Thông tin của mỗi khu thử thách chỉ được biết khi đã vào. Nhưng một khi đã bước vào một vị diện bị quái vật xâm chiếm và dẫn đến diệt vong, với thực lực hiện tại của Lê Lễ, gần như không có khả năng sống sót.
Đừng Phiền và Tư Mệnh – một người ngả người ra ghế, một người ngồi ngay ngắn – cả hai đều không nói gì.
Tư Mệnh từng thấy Lê Lễ trong nghi thức phục sinh, tưởng cô ấy đã có tư cách đăng nhập từ lâu rồi, chỉ nghĩ đây là chuyện trả nợ bình thường.
Còn Đừng Phiền thì từ lâu đã biết Lê Lễ định đi đường điểm tích lũy để lấy tư cách vào Tarvia. Thực ra, từ lúc Lê Lễ dứt khoát bán khẩu s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng cho cô ta với giá 50.000 điểm, cô đã hiểu rõ tính toán của Lê Lễ rồi.
Đừng Phiền bình thản uống một ngụm nước, hoàn toàn không có ý vạch trần.
Ai nói trên đời không có đồng cảm thực sự chứ? Đừng Phiền quá thấu hiểu cho Lê Lễ, nhìn cô như nhìn chính mình năm xưa. Đừng nói là vạch trần, cô còn hận không thể giúp che giấu thêm.
Còn nhớ lúc đó cô cũng chưa tới cấp 30, vì hô hào muốn vào khu thử thách số 11 để cứu Lê Thư, cuối cùng bị Hứa An Ninh ném vào đấu trường Tarvia rồi thua thảm hại.
Lần đầu Lê Lễ nói muốn vào khu thử thách mới chỉ cấp 15. Với cấp độ liều mạng như vậy, cô còn giúp đỡ đủ kiểu, huống hồ là bây giờ.
Chỉ tiếc Lê Lễ cũng không nên thân như cô, không thể thành công trong đấu trường.
Dù xác suất thành công có nhỏ đến khó tin, nhưng Đừng Phiền vẫn thật lòng chúc Lê Lễ thành công. Không nói gì khác, đến lúc đó mà thấy được biểu cảm trên khuôn mặt lạnh như xác c.h.ế.t của Hứa An Ninh thì hẳn là đã hả giận lắm rồi.
Cả công hội rơi vào tĩnh lặng một lúc.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tư cách đăng nhập Tarvia đã nắm chắc trong tay.
Lê Lễ thở phào nhẹ nhõm, lập tức đổi chủ đề, quay sang hỏi Tư Mệnh: “Vùng Cấm thất thủ, sao không thấy cô lo lắng gì cả?”
“Hử?” Tư Mệnh ngạc nhiên hỏi lại: “Sao tôi phải lo? Tôi đã nói rồi mà, ngày tàn của Tarvia sẽ đến, đây là tương lai đã được tiên đoán.”
Nghe vậy, Lê Lễ cũng hơi nghi hoặc: “Nhưng nếu nghi thức phục sinh thành công, thì ngày tàn sẽ không tới cơ mà?”
“Đúng là như vậy, nhưng giờ nó đã thất bại rồi còn gì. Dự ngôn của tôi đâu sai?”
“Khoan đã.” Lê Lễ chỉnh sửa lại suy nghĩ, “Cô đã biết trước ngày tàn sẽ đến, vậy tại sao lúc đó cô vẫn tin nghi thức phục sinh sẽ thành công?”
“Vì cô chính là một tia hy vọng duy nhất mà.”
Lê Lễ bị cô ta làm rối não.
Thế này thì vô lý quá rồi!
Thứ nhất, nếu ngày tàn của Tarvia là điều tất yếu, thì nghi thức phục sinh sẽ không thể thành công.
Thứ hai, vì cô là tia hy vọng nên Tư Mệnh cho rằng nghi thức sẽ thành công.
Thứ ba, ngày tàn của Tarvia vẫn là điều tất yếu.
Lê Lễ phát điên, ôm đầu đau khổ nói: “Cô tự nghe xem logic của cô có đúng không?”
“Đừng có để tâm logic đúng hay không, dù sao thì lời tiên tri là thế đấy.”
“Chuyện cụ thể thì chẳng ai đoán được đâu, thiên cơ bất khả lộ mà.” Thấy Lê Lễ như bị rút rỗng đầu óc, Tư Mệnh hơi mềm lòng, nói: “Vạn vật trong vũ trụ đều có sinh có diệt. Khi đến giai đoạn phải diệt vong thì sẽ không thể tránh khỏi. Trước cái c.h.ế.t không thể né tránh, chúng ta chỉ có thể hướng về cái c.h.ế.t mà sống, cố hết sức là được.”
Đừng Phiền nghe mấy lời thần thần bí bí đó, đầu óc cũng thành một đống bột nhão, liền nói thẳng: “Sống với c.h.ế.t gì chứ, tận thế thì có gì đáng sợ. Thế giới của chúng ta chẳng phải đã tận thế rồi sao? Chỉ cần tái thiết thành công, chẳng phải lại là một vị diện mới à?”
Nghe thì cũng có hơi hướng tái sinh từ tro tàn, nhưng Lê Lễ vẫn còn nghi ngờ.
Tái thiết vị diện là con đường tự cứu từ cái c.h.ế.t sang cái sống của bọn họ, là một lối đi đã được hệ thống quy hoạch rõ ràng.
Nhưng Tarvia thì không thể theo lối cũ đó được. Nếu Tarvia bị hủy diệt, họ không có hệ thống nào kéo vào trò chơi sinh tồn cả.
“Tôi hiểu rồi!” Lê Lễ nghĩ đến đây bỗng sáng mắt lên: “Chỉ cần trước khi ngày tàn của Tarvia đến, bọn mình tái thiết thế giới thành công, rồi để hệ thống kéo người Tarvia vào vị diện của mình là được mà!”
Nghĩ hay thật.
Tư Mệnh nhìn Lê Lễ, lặng lẽ thở dài.
Thôi, giải thích với đồ ngốc cũng vô ích.