Lê Lễ vừa trở về căn nhà gỗ nhỏ của mình liền dạo quanh khu chợ hệ thống.
Để đủ điều kiện đăng nhập Tarvia, người chơi phải tiêu hơn 50.000 điểm tích lũy trong hệ thống. Cô ăn uống mỗi ngày trong khu chợ đã tiêu tốn không ít, số điểm 30.000 còn sót lại trong túi nếu không tiêu hết cũng đủ để đạt chuẩn 50.000 điểm.
Lần này đã có lý do chính đáng để tiêu tiền, Lê Lễ không còn kiềm chế ham muốn mua sắm nữa, bắt đầu cải tạo lại căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Bồ rửa mặt, máy giặt, điều hòa, tủ lạnh, tủ quần áo, bàn ăn, rèm cửa… cuối cùng là một tấm đệm Simmons.
Trong nhà gỗ ban đầu chỉ có một chiếc giường và một cái bồn cầu trong nhà vệ sinh, những thứ khác đều quá đắt, Lê Lễ vẫn luôn không nỡ mua.
Hệ thống lại thu được kha khá phí cải tạo lần nữa. Khi từng món đồ nội thất được đưa vào, căn nhà gỗ dần có hình có dáng, từ một căn lều sơ sài biến thành một ngôi nhà gỗ nhỏ được trang trí đầy đủ.
Trong cảm giác thỏa mãn như nước chảy của việc tiêu điểm, Lê Lễ chợt mơ hồ nhớ ra—trước đây, thật ra cô từng là một người giàu có.
Chuyện ngày hôm qua chẳng thể nào níu kéo.
Cô rơi nước mắt.
【Người sinh tồn Lili, phát hiện bạn đã tiêu tổng cộng hơn 50.000 điểm trong hệ thống, quyền truy cập Tarvia đã được phát.】
【Địa điểm có thể dừng chân ngoài phụ bản mới được thêm: Tarvia】
Chiếc giường gỗ bên dưới đã được thay bằng nệm Simmons, Lê Lễ lăn lộn trên giường, gọi Mạo Mạo ra trò chuyện một lúc.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu có biết khu thử thách số 11 nằm ở khu thành nào không?”
“Không biết đâu, trong kho dữ liệu của Mạo Mạo không có thông tin về Tarvia.”
“Phạm vi nghiệp vụ của cậu cũng hẹp thật đấy.”
Mạo Mạo lớn tiếng phản bác: “Cái gì chứ! Mạo Mạo vốn dĩ chỉ là trợ lý trí tuệ nhân tạo của trò chơi sinh tồn mà!”
Không biết con búp bê lưu trữ ý thức được mua với số tiền khổng lồ là công nghệ đen gì, khi mới mang về chỉ là một con búp bê màu hồng bình thường, nhưng giờ Mạo Mạo đã trở thành một cục bông màu hồng mọc cánh ác ma màu đen và trên đầu có hào quang thiên sứ.
Cô cũng không hiểu công nghệ cao của hệ thống là gì, dù sao thì Mạo Mạo bảo nó đã sử dụng thiết bị, hiện giờ sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi hệ thống mà cứ rơi vào trạng thái ngủ đông nữa.
Lê Lễ nhìn trân trân lên trần nhà, Mạo Mạo nằm trên gối cô ríu rít không ngừng.
… Hơi gây buồn ngủ.
Người trẻ tuổi nói ngủ là ngủ, Lê Lễ nhắm mắt lại, đơn phương tắt tiếng Mạo Mạo.
Nói cả buổi không nhận được phản hồi, Mạo Mạo mới phát hiện bạn đồng hành của mình đã ngủ say như c.h.ế.t từ lâu. Nó gom lại đống chuyện còn chưa nói xong, dùng cánh nhặt một lọn tóc của Lê Lễ phủ lên bụng mình rồi cũng tắt máy.
Khi mở mắt lần nữa, ánh sáng ngoài cửa sổ đã xuyên qua rèm chiếu vào. Lê Lễ tỉnh táo lại một lúc, sau đó mở bảng dữ liệu.
【ID: Lê Lễ (lv.24)
HP: 2400 (+1000 lá chắn)
Công: 88 (+2)
Thủ: 36 (+9)
Tinh thần: 65
Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây], [Thánh Quang Cầu Nguyện], [Cung Điện Rừng Rậm], [Hồi Sinh]】
Chỉ số tấn công cơ bản của cô đã đạt 90, cộng thêm hiệu ứng của cây thương đầu tua đỏ thì tổng cộng là 140 điểm.
Lê Lễ ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chỉ số này vừa đúng bằng Lý Huy Nghi cấp 17 hồi trước.
Tổng thể mà nói, sự nghiệp tăng công của cô đã đạt được tiến bộ to lớn, khiến kế hoạch tiến vào khu thử thách càng thêm tự tin.
Rửa mặt xong, cô ăn sáng rồi ra đứng bên cửa sổ hít thở không khí trong lành.
Cây nho ngoài nhà gỗ đã mọc càng lúc càng rậm rạp, cỏ dại xung quanh cũng sinh sôi đầy sức sống.
Nhìn xa hơn, căn cứ người chơi lúc này đã không còn dấu tích của đống đổ nát, phát triển thành những con phố mang phong cách nguyên thủy.
Con đường đá bằng phẳng, cỏ hoa mọc bên vệ đường, từng ngôi nhà gỗ mọc lên. Vị diện đang được tái thiết, nền văn minh loài người cũng đang được xây dựng lại.
Chỉ cần thu thập đủ các mảnh vỡ của hạch tâm thế giới thì sẽ hoàn toàn trở thành một vị diện mới, khôi phục lại cảnh tượng thủy triều dâng rút và bốn mùa xoay vần.
Nhìn cảnh sắc đã mang vài phần xanh tươi, Lê Lễ cảm thấy thắng lợi trong công cuộc tái thiết thế giới đã ở trong tầm tay.
Mang theo tâm trạng tràn đầy mong chờ, cô gọi hệ thống.
【Chào bạn, người sinh tồn Lê Lễ】
“Tôi muốn đến Tarvia.”
【Địa điểm lần đầu đặt chân là văn phòng đại diện trò chơi sinh tồn tại Tarvia, xin hãy chọn khu thành muốn hạ cánh】
【[Thành Tata] [Thành Mann] [Thành Vinedo] [Thành Lanya]】
Lê Lễ liếc qua bốn lựa chọn, rồi thử hỏi dò: “Khu thử thách số 11 nằm ở thành nào thế?”
Hệ thống không trả lời.
Thôi vậy, cũng đoán được rồi.
Thời gian nghỉ ngơi sau mỗi lần kết thúc phụ bản của Lê Lễ vẫn chưa dùng hết, từ giờ đến lần bị cưỡng chế vào phụ bản tiếp theo còn khá dài, đủ để cô tìm ra khu thử thách số 11.
Ngay lúc cô định chọn đại một cái, tùy chọn [Thành Vinedo] bất ngờ sáng lên.
Lê Lễ vẫn luôn biết hệ thống có ý thức, nhưng khi hệ thống thật sự bộc lộ phần có ý thức của nó trước mặt cô, cảm giác ấy lại khá kỳ lạ.
… Kỳ lạ thật.
Thành Vinedo tối ghê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sương mù đen kịt lan tràn khắp thành phố, vô số bóng đen không rõ hình dạng lặng lẽ qua lại trong đó. Đội cảnh vệ phụ trách tuần tra hàng ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, khắp nơi không còn dấu hiệu của sự sống.
Tòa nhà trước điểm đăng nhập ban đầu cũng tối om om, không rõ là bị sương mù nhuộm đen hay bản thân nó vốn đã có màu sắc u ám như thế.
Một cảnh vệ bước ra từ trong cửa. Có vẻ như anh ta đã biết trước sẽ có người chơi xuất hiện nên mới vội vàng đến đón.
“Chào mừng, Giáng Lâm Giả.” Cảnh vệ đặt tay lên ngực, hơi cúi người. “Mời đi theo tôi, đừng ở ngoài này quá lâu. Tôi sẽ đưa cô đi đăng ký.”
“Đám sương mù này có ảnh hưởng gì đến con người không?”
“Ít nhất là có ảnh hưởng đến người dân ở Tarvia. Nếu tiếp xúc quá lâu sẽ mắc phải bệnh cái c.h.ế.t đen hoặc khiến bệnh tình tiến triển nhanh hơn.” Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tạm thời vẫn chưa nghe nói có Giáng Lâm Giả nào bị ô nhiễm, nhưng dù sao thì cũng không phải thứ tốt lành gì, tiếp xúc càng ít càng tốt.”
Lê Lễ gật đầu, tăng tốc bước theo anh ta đi vào cổng của văn phòng, rồi nghi hoặc hỏi: “Tại sao ô nhiễm ở thành Vinedo lại nghiêm trọng đến vậy?”
Cảnh tượng bây giờ hoàn toàn khác với lần trước cô đến Tarvia, mức độ nguy hiểm cũng đã đến gần nhanh hơn nhiều.
Chỉ ba phút trước cô còn nghĩ việc tái thiết vị diện đã gần kề thành công, giờ nhìn tình hình ở Tarvia, không khỏi lại thấy lo lắng.
Thời gian không đợi người, liệu có thể thu thập đủ mảnh vỡ hạch tâm thế giới trước khi Tarvia diệt vong hay không, giờ đây dường như phải đặt một dấu hỏi to tướng.
“Vùng Cấm và khu thử thách số 11 đều nằm trong thành Vinedo, nên nơi này là khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng nhất.” Cảnh vệ dẫn đường, tận tình giải thích cho Lê Lễ, rồi thở dài: “Ba khu vực còn lại tình hình cũng chỉ khá hơn Vinedo một chút mà thôi.”
Thành phố thật đúng là lắm tai nhiều họa.
Nếu nhớ không lầm thì Tháp Cao cũng nằm trong thành Vinedo.
Bảo sao hệ thống lại đặt Tháp ở đây – nếu không có Tháp để chuyển hóa ô nhiễm, e rằng tình hình còn tệ hơn những gì cô thấy bây giờ.
Cảnh vệ dừng bước trước một căn phòng đề chữ “Trung Tâm Đăng Ký”, giơ tay gõ cửa, rồi nhẹ giọng giới thiệu với Lê Lễ: “Bên trong là Giáo Phụ của Hiệp Sĩ Đoàn chúng tôi.”
“Hả?” Lê Lễ khẽ ồ lên một tiếng, rồi nói: “Tôi tưởng sẽ là một hiệp sĩ chứ.”
Dù gì cũng là Hiệp Sĩ Đoàn mà.
Chưa đợi cảnh vệ trả lời, bên trong đã vang lên một giọng nói già nua: “Mời vào.”
Nghe vậy, cảnh vệ đẩy cửa ra. Lê Lễ bước vào.
Người đàn ông tóc bạc ngồi sau bàn làm việc ăn mặc giản dị. So với cái danh “Giáo Phụ” đậm màu sắc tôn giáo, ông lại mang đến cảm giác của một chiến binh hơn.
Trông có chút quen mắt.
Lê Lễ suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng nhớ ra ông lão này là ai — cô từng nhìn thấy ông từ xa trong buổi lễ Phục Sinh. Giáo Phụ này chính là người chủ trì buổi lễ đó.
Lê Lễ tiến lên ngồi đối diện ông lão, còn ông thì trông già nua hơn lần gặp trước rất nhiều. Ánh mắt ông nhìn cô toát ra sự thân thiện khiến người khác dễ dàng thư giãn.
“Các hiệp sĩ đều đã vào khu thử thách rồi, công việc hành chính như thế này đành giao cho ông già này vậy. Chào mừng cô đặt chân đến Tarvia, Giáng Lâm Giả.”
Câu nói buột miệng lúc nãy bị chính chủ nghe thấy, Lê Lễ khẽ ho một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề như thể chưa từng xảy ra chuyện gì: “Cảm ơn.”
Thủ tục đăng ký cũng không phức tạp, chỉ cần khai báo ID trò chơi, mã số người chơi, tuổi, giới tính cùng vài thông tin cơ bản, sau đó Giáo Phụ trao cho Lê Lễ một chiếc huy chương danh dự.
Cô nhìn thấy ông ghi chép: “ Giáng Lâm Giả Lili, mã số 300000000, hạ lâm Tarvia vào ngày 9 tháng 1, năm 3134 theo lịch sao.”
Năm 3134 theo lịch sao. Nhìn thấy con số này, Lê Lễ chợt ngẩn người.
Không ngờ đã qua năm mới từ bao giờ.
… Và cũng đã hơn một tháng kể từ ngày Lê Thư bước vào khu thử thách.
“Cô Lili, kể từ bây giờ, Tarvia chính thức mở cửa đón cô.”
Khi đọc đến chữ “Tarvia”, giọng Giáo Phụ trở nên nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa đầy cảm xúc, kéo Lê Lễ về lại hiện thực.
Ông chỉ vào chiếc huy chương trong tay cô: “Đây không chỉ là huy chương danh dự, mà còn là chìa khóa mở phòng ở khu tiếp đón. Cô Lili có thể sử dụng vĩnh viễn.”
Chế độ đãi ngộ này quả thực không thể chê vào đâu được, vừa mang tính danh dự tinh thần, vừa đảm bảo đầy đủ vật chất.
Tuy vậy, Lê Lễ tạm thời không có ý định đi tham quan Tarvia. Sau khi cảm ơn, cô đi thẳng vào chủ đề chính, nhìn Giáo Phụ hỏi: “Tôi định tiến vào khu thử thách số 11, ngài có thể cho tôi biết vị trí cụ thể không?”
Nghe đến cái tên này, ông lão khựng lại một chút, rồi ngẩng đôi mắt xám xịt lên nhìn cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Hiện tại, Hiệp Sĩ Đoàn không khuyến khích bất kỳ ai tiến vào khu thử thách số 11. Khi lối vào mở ra lần trước, chúng tôi đã ban hành kiến nghị cấm tiếp cận.”
Ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy một màn sương đen đặc quánh che phủ mọi tầm nhìn.
“Kể từ khi khu thử thách này xuất hiện đến giờ đã hơn ba tháng. Tất cả những ai vào trong đều không một ai trở ra. Chúng tôi không sợ tiến vào nơi đó, nhưng số hiệp sĩ còn đủ khả năng để đóng cửa khu thử thách ngày càng ít đi. Trong điều kiện tài nguyên hữu hạn, chúng tôi buộc phải ưu tiên đóng các khu thử thách khác để kéo dài thời gian tồn tại của Tarvia.”
Nói đến từ “diệt vong”, giọng của ông nặng trĩu. Dường như ai ai cũng hiểu rằng cái kết của Tarvia chỉ còn là vấn đề thời gian, chẳng ai còn mơ mộng về một phép màu.
Khu thử thách số 11 như một cái hố không đáy, vào thì dễ mà ra thì không có cửa. Phương án xử lý hiện tại đúng là biện pháp tốt nhất trong hoàn cảnh hiện thời.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nhưng Giáo Phụ cũng đã nói — Hiệp Sĩ Đoàn chỉ ban hành “kiến nghị”, không phải “cấm lệnh”. Khuyến cáo không có nghĩa là cấm đoán.
“Thì ra là vậy.” Lê Lễ gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, rồi chuyển chủ đề: “Nhưng tôi nhất định phải vào.”
“Bây giờ tiến vào khu thử thách số 11 không phải là lựa chọn lý tưởng.” Giáo Phụ lại lặp lại một lần nữa, nhưng giọng điệu không có sự phản đối gay gắt. “Vì sao cô nhất định phải vào nơi đó?”
“Người thân duy nhất của tôi đang ở bên trong.” Lê Lễ ngừng lại rồi nói tiếp: “Với tôi mà nói, tiến vào khu thử thách số 11 không phải để đóng cửa nó, mà là để tìm cô ấy.”
Lý do ấy không khiến Giáo Phụ bất ngờ. Trái lại, ông hơi cảm khái.
“Trước đây cũng từng có rất nhiều Giáng Lâm Giả tiến vào đó vì cùng lý do như vậy. Nhưng theo thời gian, ai cũng hiểu rõ đó chỉ là công cốc. Trước cả khi có kiến nghị cấm, hầu như không ai còn bước vào nữa.”
Nói đến đây, ông liếc nhìn Lê Lễ, thở dài trước quyết định chẳng khác gì lao đầu vào lửa của cô: “Nhưng nếu là vậy… quả thật không nên ngăn cản.”
Vừa nói ông vừa lấy ra một tấm bản đồ, vẽ đường đi đến khu thử thách số 11: “Hôm nay đúng lúc lối vào mở ra. Tôi nhắc lại lần nữa: nếu vào đó, cô sẽ không có bất kỳ đồng đội nào… Cô chắc chắn chứ?”
Chưa đợi Lê Lễ gật đầu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cảnh vệ đẩy cửa bước vào.
“Giáo Phụ, trong ngôi nhà pháp thuật ở quảng trường Vinedo xuất hiện một trị liệu sư. Có cần tôi dẫn cư dân tới đó không ạ?”