Ngày càng có nhiều người đã rời đi nghe được tin Great Shaman xuất hiện, họ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy lĩnh vực phá vỡ quảng trường bị sương mù đen bao phủ, đồng thời cũng thiêu rụi sự tê liệt trong mắt họ.
Đám người đã tản ra giờ lại tụ tập về ngôi nhà pháp thuật. Đội trưởng đội cảnh vệ đứng trên mái nhà thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm, giao việc hô gọi cho các cảnh vệ khác, để cái cổ họng đang khản đặc của mình được nghỉ ngơi một chút.
Lê Lễ thấy vậy thì ngừng giải phóng kỹ năng, triển khai lĩnh vực tiêu hao tinh lực rất lớn, cô nhiều lắm cũng chỉ duy trì được hơn một phút.
Chờ đến khi ngôi nhà pháp thuật lại bị đám đông bao vây, cảnh vệ trên mái nhà cũng nhảy xuống, gật đầu với Lê Lễ nói: “Chừng này là đủ rồi.”
Dưới ánh mắt đầy mong đợi xen lẫn bất an của mọi người, Lê Lễ một lần nữa triển khai lĩnh vực, tiến hành trị liệu cho tất cả những người có mặt.
Ngay cả những bệnh nhân dịch hạch đen bị ô nhiễm nặng nhất, quá trình chữa khỏi hoàn toàn cũng không mất bao lâu. Họ ai cũng muốn chen đến bên cạnh Lê Lễ để trực tiếp cảm ơn cô, nhưng đã bị cảnh vệ chặn lại.
Trong mắt cảnh vệ là niềm vui thật sự, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: “Mọi người về nhà đi, về hết đi, sao lại chẳng quan tâm đến ô nhiễm ngoài kia nữa rồi. Lời cảm ơn của mọi người, cô trị liệu sư của chúng tôi đều đã cảm nhận được rồi.”
Lê Lễ cũng vẫy tay chào họ: “Không cần cảm ơn đâu, về nhà đi.”
Thấy cô cũng lên tiếng, những người khác mới chịu rời đi, vừa đi vừa ngoái lại liên tục.
Không chỉ cư dân của Tarvia giải tán, Lê Lễ cũng nhìn quanh một vòng đầy nuối tiếc, phát hiện đám bóng đen dính như kẹo lúc nãy còn bám theo cô, giờ đã “kéo quần chạy trốn”, từng tên từng tên biến mất không thấy bóng.
Cô đã biết mà! Cô đã biết mà!
Lê Lễ xụ mặt như mèo con bị phạt, chấp nhận sự thật rằng bản đồ định vị “đểu cáng” của mình đã biến mất.
“Cô Lê Lễ.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lê Lễ quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe bay đang dừng cạnh Giáo Phụ, cảnh vệ đứng bên mở cửa xe ra.
Giáo Phụ làm động tác mời: “Có thể lên xe trò chuyện một chút không?”
“Được, được chứ.”
Lê Lễ vừa thấy xe là lập tức bước nhanh tới, chẳng buồn quan tâm Giáo Phụ muốn nói gì, dù sao thì lên xe rồi mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Hai người vừa ngồi đối diện trong xe, Lê Lễ đã vội vàng mở miệng: “Chút nữa có thể phiền cảnh vệ đưa tôi đến khu thử thách số 11 được không? Tôi không quen thuộc với thành phố Vinedo, sợ không kịp đến trước khi cửa đóng.”
“Về việc vào khu thử thách, đây cũng chính là điều tôi muốn trao đổi với cô.” Đôi mắt xám của Giáo Phụ nhìn cô: “Great Shaman có năng lực thanh tẩy ô nhiễm trực tiếp, tầm quan trọng của cô là không thể đo đếm. Cô Lili đã từng nghĩ đến việc ở lại thành phố Vinedo chưa? Chúng tôi sẽ cung cấp mọi thứ có thể.”
Nếu Lê Lễ có thể ở lại Vinedo, mỗi ngày cô có thể trị liệu cho hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân cái c.h.ế.t đen, giúp họ thoát khỏi sự giày vò của ô nhiễm trong cơ thể.
Tuy rằng ông tôn trọng quyết tâm vào khu thử thách của Lê Lễ, nhưng một khi biết cô là Great Shaman, so sánh hai bên thì Giáo Phụ đương nhiên hy vọng có thể thuyết phục cô ở lại.
“Dù tôi không vào khu thử thách thì cũng hoàn toàn không thể xoay chuyển cục diện hiện tại, đúng không?” Lê Lễ nói.
Cô hiểu ý của Giáo Phụ, nhưng sự thật là dù có chữa khỏi toàn bộ bệnh nhân mắc cái c.h.ế.t đen ở Tarvia, chỉ cần vùng đất cấm – nguồn ô nhiễm kia – còn tồn tại, thì tình hình sẽ không thay đổi.
Huống hồ đến cả hệ thống cũng không thể phong tỏa hoàn toàn vùng đất cấm, trừ khi Cây Thế Giới phục sinh và tiếp quản không gian đó, còn không thì chẳng ai làm được gì.
Không phải Lê Lễ chê hệ thống vô dụng, mà giống như bệnh cái c.h.ế.t đen không thể lây cho người chơi, thì hệ thống của người chơi cũng không thể đối phó được với nguồn ô nhiễm — nồi nào vung nấy thôi.
Giáo Phụ không bị lý do từ chối của cô thuyết phục, chuyển sang giọng điệu chân thành hơn: “Theo tình hình hiện tại, vào khu thử thách số 11 gần như đồng nghĩa với không thể quay lại. Cô Lili, cô không cân nhắc lại sao?”
Lê Lễ lắc đầu: “Tôi nhất định phải đi.”
Thấy cô không chịu thay đổi quyết định, Giáo Phụ trầm ngâm một lát rồi thở dài: “Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của cô.”
Xe bay từ từ khởi động, rồi lao nhanh về phía rừng núi phía tây.
……
【Người sinh tồn: Lili, hệ thống phát hiện bạn đã tiến vào phó bản】
【Yêu cầu để vượt phó bản lần này: Ngăn chặn ngày tận thế】
Lê Lễ nhìn thông báo từ hệ thống, cảm thấy cả người mơ mơ màng màng, như thể trong đầu đang có sương mù, nghĩ gì cũng không rõ ràng.
Cô cảm giác mình quên thứ gì đó, như thể một suy nghĩ còn ở trong đầu giây trước, quay đi giây sau đã biến mất, càng cố nhớ thì lại càng không nhớ ra, khiến lòng bồn chồn không yên.
Cảm giác này thật quá tệ, Lê Lễ lắc mạnh đầu, không tiếp tục giằng co với cái đầu của mình nữa.
Cô vốn định mở bảng hệ thống xem giờ, lại bất ngờ phát hiện ID của Lý Huy Nghi trong danh sách bạn bè đang sáng — nghĩa là Lý Huy Nghi cũng đang ở trong cùng một phó bản với cô.
Chẳng lẽ cô ấy cũng không quan tâm đến lệnh cấm vào khu thử thách số 11?
… Cũng có thể là đã vào phó bản từ trước rồi. Dù sao đi nữa, gặp người quen vẫn là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Lê Lễ lập tức gửi tin nhắn cho Lý Huy Nghi, trong lúc chờ hồi âm, bên cạnh bỗng vang lên một tràng ho dữ dội.
Tiếng ho phá tan làn sương mù, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động trở lại, những suy nghĩ m.ô.n.g lung dần dần trở nên rõ ràng.
Lê Lễ mới phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế nghỉ cạnh quảng trường, trước mặt là những du khách đang dạo bộ, trượt patin, chơi ván trượt, nhảy múa… khung cảnh thư giãn và yên bình, hệt như một buổi chiều cuối tuần nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với khung cảnh trước tận thế.
“Khụ khụ khụ.” Người bên cạnh lại ho, rồi rút khăn giấy lau mũi, thấy Lê Lễ nhìn sang thì hơi ngại ngùng nói: “Dạo này hình như có nhiều người bị cảm nhỉ?”
… Phải không?
Cô cũng không biết nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nhắc đến chủ đề này, Lê Lễ lập tức chú ý đến đám đông trên quảng trường mà cô vừa mới lướt qua, và kinh ngạc phát hiện ra số người thỉnh thoảng ho thực sự quá nhiều — chỉ là mọi người dường như không để tâm lắm.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dù sao cũng chỉ là cảm cúm thông thường thôi mà, mỗi năm đều có vài mùa cảm cúm, dường như cả thế giới đều bị cảm, chẳng đáng để quá lo lắng.
Nghĩ đến cảnh tượng này xảy ra trước tận thế, Lê Lễ không dám chủ quan, cô nhanh chóng đeo liền ba lớp khẩu trang. Bất chấp ánh mắt cạn lời từ người bên cạnh, cô thản nhiên nói: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà ha.”
“Đúng rồi dì ơi, dì bị cảm bao lâu rồi vậy?” Lê Lễ vừa trò chuyện, vừa nói bằng giọng nghèn nghẹt qua ba lớp khẩu trang.
Bà dì thời thượng với mái tóc xoăn đỏ như mì gói nghe vậy thì lập tức thở dài kể lể: “Gần một tuần rồi mà vẫn chưa khỏi. Mà con biết không, cái ông chú Lưu hàng xóm bên cạnh dì đó, con dâu của anh họ của dì ruột của ông ấy, cũng bị cảm mà đùng một cái toàn thân suy các cơ quan, chưa tới ba phút đã tắt thở.”
Nói đến đây, dì ta khoa trương vỗ n.g.ự.c than: "Trời ơi! Làm dì sợ muốn xỉu.”
“Trên tin tức có nói gì không dì?”
“Cảm có tí xíu thôi thì nói gì chứ. Tin tức giờ toàn nói mấy chuyện thiên thạch va chạm lúc trước kìa, nghe đâu chiết xuất được chất mới gì đó, có thể đột phá lớn trong nhiều lĩnh vực, rồi còn nói linh khí phục hồi này nọ, có người còn bảo máy du hành thời gian đã được phát minh, à mà còn có người nói sắp bước vào thời đại liên tinh nữa đó.”
Dì thời thượng "xì" một tiếng đầy khinh thường, rồi sắc bén nhận xét: “Không hiểu đầu óc giới trẻ bây giờ nghĩ gì nữa.”
Đang miên man suy nghĩ về các khả năng của tận thế, thậm chí còn bay bổng hơn cả những ví dụ kia, Lê Lễ ngượng ngùng ngừng suy nghĩ:
“Dì nói đúng.”
“Đúng hông.”
Dì thời thượng thấy Lê Lễ đồng tình, không giống con trai dì cứ thích cãi lại suốt, liền lấy điện thoại ra, định đọc thêm vài bình luận lố bịch của cư dân mạng cho cô nghe.
Nhưng vừa mở khóa điện thoại, dì ta liền sững sờ nhìn dòng tin tức bật lên: “Chiều nay 4 giờ cấm thành?”
Lê Lễ nghe vậy, chẳng màng lây nhiễm gì nữa, lập tức ghé mắt vào xem cùng.
“Do virus chưa rõ nguồn gốc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, CDC kiến nghị phong tỏa 11 thành phố bao gồm W thành, S thành, A thành và D thành.”
“Chính phủ đã ra văn bản, 11 thành phố sẽ chính thức phong tỏa vào xx năm xx tháng xx ngày lúc 4 giờ chiều, trong thời gian phong tỏa chỉ vào không ra, đội y tế đã lên đường.”
“Căn cứ phòng dịch L thành đang chạy đua chế tạo vaccine, giáo sư Lý cho biết virus lạ có thể bắt nguồn từ thiên thạch.”
“Về thiên thạch rơi xuống S thành 7 ngày trước, sau khi hội đồng chuyên gia họp bàn, đã được đặt tên là ‘Tempus’, nghĩa là…”
Dì thời thượng bắt đầu hoảng, quay sang hỏi Lê Lễ:
“Con nói xem cái này là sao? Virus gì mà vượt khỏi kiểm soát? Sao không một tiếng động mà đòi cấm thành rồi?”
Lê Lễ còn mơ hồ hơn:
“Vậy chỗ này là…?”
“Đây là W thành đó con, con bị hù đến đờ người rồi hả?” Dì ta vừa nói vừa ho khan mấy tiếng như muốn ho cả phổi ra, rồi lẩm bẩm: “Bây giờ lái xe rời thành còn kịp không ta? Không biết kẹt xe cỡ nào, còn phải về nhà dọn đồ, gọi con trai ở trường về, chồng dì cũng phải gọi…”
Bỗng nhiên dì ta bật dậy:
“Không được! Dì phải đi lấy xe liền, kêu tụi nó tới sau, không thì trễ mất!”
Dì thời thượng vội vội vàng vàng chạy đi, hoàn toàn không liên hệ gì giữa cảm cúm của mình với cái "virus chưa rõ nguồn gốc" trên tin tức.
Mọi người trên quảng trường cũng dần dần phát hiện ra tin tức này, tiếng cười nói vui vẻ nhanh chóng biến thành bàn tán xôn xao, rồi từng người vội vã chạy về phía lề đường hoặc bãi đậu xe.
Khung cảnh yên bình không kéo dài nổi năm phút đã trở nên hỗn loạn. Đúng lúc đó, Lý Huy Nghi cũng nhắn tin trở lại.
Lý Huy Nghi: Tôi cũng đang ở W thành. Nguyên nhân tận thế ở vị diện này có thể là virus lạ lây nhiễm, tốc độ lây rất nhanh, chủ yếu qua không khí, cô nhớ bảo hộ cho tốt.
Lý Huy Nghi: Biểu hiện giống cảm cúm thông thường, tránh tiếp xúc với người có triệu chứng, thời gian ủ bệnh 3–7 ngày, khi phát bệnh sẽ suy đa cơ quan đột ngột, tử vong trong vòng mười phút.
Lý Huy Nghi: Gửi định vị cho tôi, tôi lái xe đến đón cô.
Không ngờ Lý Huy Nghi đã nắm được nhiều thông tin đến vậy, Lê Lễ không khỏi cảm thán, rồi nhanh chóng gửi địa chỉ hỏi được từ người qua đường.
Cô ngồi một mình trên ghế nghỉ, bắt đầu chờ đợi.
Cô nhớ rằng đấu trường thử thách này chính là mười ngày trước tận thế. Nếu phá giải được trong mười ngày thì có thể giành được mảnh lõi thế giới. Nếu thất bại, đấu trường sẽ reset vào ngày thứ mười và tất cả người từng vào sẽ bị xem là đã chết.
Nhưng Đấu trường số 11 lại không theo quy luật mười ngày này. Nó ngẫu nhiên mở cổng theo từng giai đoạn, chưa từng có ai phá được, nên Lê Lễ cũng không chắc hôm nay có đúng là ngày thứ mười hay không.
Tin tức nói thiên thạch rơi xuống S thành cách đây bảy ngày, mà thời gian ủ bệnh của virus cũng là 3–7 ngày, trùng khớp với lúc cô vừa vào đấu trường thì tình hình bắt đầu hỗn loạn. Với tốc độ lây nhiễm và tỷ lệ tử vong 100% khi phát bệnh, thì rõ ràng rất phù hợp với tiêu chuẩn “mười ngày trước tận thế”.
Vậy cách ngăn chặn tận thế lần này, chẳng lẽ là phải chế ra vaccine trong mười ngày?
Nhưng cô đâu phải sinh viên y khoa, biết đi đâu chế vaccine?
Chẳng lẽ lý do đấu trường này chưa từng bị phá là vì… chẳng có đại thần y học nào vào được à?
Lý Huy Nghi nói cô ấy sắp đến, Lê Lễ đứng ra ven đường, nhìn ngó biển số xe qua lại, tìm chiếc xe có đuôi số đúng.
Một chiếc SUV cao lớn vượt trội so với những xe khác trên đường, phóng vào tầm mắt của Lê Lễ, đúng y biển số mà Lý Huy Nghi đã gửi.
Đôi mắt Lê Lễ sáng lên, lập tức giơ tay vẫy.