Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 80



Chiếc xe dừng lại bên lề đường, Lê Lễ mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào, phát hiện cấp độ của Lý Huy Nghi đã lên tới lv.35, tốc độ thăng cấp này quả thực sánh ngang với cô – một kẻ cheating có hệ thống trợ giúp.

Nghĩ tới việc Lý Huy Nghi vừa ra khỏi một phó bản đã lập tức bước vào phó bản đột phá cấp lv.20, vừa qua cửa chưa được mấy ngày lại lập tức tham gia phó bản mới, hành trình bận rộn như vậy khiến Lê Lễ âm thầm kính nể sâu sắc với "nữ vương chăm chỉ".

“Lâu ngày không gặp, nhớ chị c.h.ế.t đi được.” Lê Lễ cười tít mắt nói.

Lý Huy Nghi đã quen với mấy câu ba lăng nhăng của cô, liếc mắt sang rồi lạnh nhạt bảo: “Thắt dây an toàn vào.”

Xe khởi động, Lê Lễ vừa cài dây an toàn xong ngẩng đầu lên thì vô tình liếc phải gương chiếu hậu, lúc này mới phát hiện sau xe còn có một người đàn ông.

Trông anh ta tầm ngoài ba mươi, trên đầu không có biểu tượng cấp độ, hẳn là dân bản địa trong phó bản. Anh ta co rúm lại ngồi trong góc ghế, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, trong tay vẫn cầm một chiếc cặp công vụ màu đen, kính đeo trên mặt đã lệch sang một bên, miệng thì bị bịt kín bằng băng keo.

Thấy Lê Lễ nhìn chằm chằm vào chiếc cặp của mình, người đàn ông lo lắng nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy cảnh giác.

Lý Huy Nghi phát hiện ánh mắt cô đang dừng lại ở ghế sau, vừa lái xe vừa giới thiệu: “Anh ta tên là Hướng Văn Lương, những thông tin liên quan đến virus mà tôi gửi cho cô trước đây đều là moi từ anh ta ra.”

Theo lời Lý Huy Nghi, cô vừa mới vào phó bản chưa bao lâu thì tình cờ nghe thấy Hướng Văn Lương gọi điện, đầu dây bên kia thông báo rằng sắp công bố lệnh phong tỏa thành phố W, xe đón của cấp trên cũng sắp đến.

Lúc đó cô còn bỡ ngỡ, chưa quen thuộc với tình hình nơi đây, thấy anh ta có vẻ là nhân vật quan trọng thì dứt khoát bắt luôn về, tra ra được không ít tin rồi cũng không thả, tính giữ lại làm người chỉ đường bản địa.

Sau khi biết sắp phong tỏa thành phố, cô quyết định lái xe rời khỏi thành phố ngay, mà vừa lúc đó Lê Lễ lại nhắn tin, thế là cô liền quay đầu xe tới đón.

Nhưng bị chậm trễ thế này, liệu có kịp ra khỏi thành phố trước khi phong tỏa hay không lại là chuyện chưa biết được.

Một màn bắt người cướp xe này thật sự quá nhanh – gọn – dứt khoát, như nước chảy mây trôi, khiến Lê Lễ ngạc nhiên không thôi, cảm thấy đã lâu không gặp, tác phong hành sự của Lý Huy Nghi cũng trở nên mạnh mẽ dữ dội hơn hẳn.

Lê Lễ xâu chuỗi lại mọi chuyện rồi nói: “Giờ vẫn chưa có manh mối làm sao để ngăn chặn tận thế, bước đầu tiên cứ phải rời khỏi thành phố cái đã.”

Một khi bị phong tỏa, nếu không nghiên cứu ra vaccine để ổn định tình hình thì gần như không còn khả năng gỡ phong tỏa, tương đương với bị kẹt c.h.ế.t trong đây.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lý Huy Nghi đáp.

Cô đạp ga, không ngừng chuyển làn lách lên trước, liên tục tạt đầu hết xe này đến xe khác, nhận về một chuỗi dài những lời chửi mắng tức tối.

Dù người dân bản địa cũng biết tình hình khẩn cấp, nhưng phần lớn là người tuân thủ kỷ cương suốt đời, dù có sốt ruột thế nào cũng không dám vi phạm luật giao thông, sợ đến lúc tắc đường thì còn phiền phức hơn.

Gặp ngay một chiếc xe đen lao bừa như vậy, thật sự tức đến không còn gì để nói.

Lý Huy Nghi còn bắt cóc cả người rồi, làm gì còn quan tâm tới mấy câu chửi vu vơ hay luật giao thông, sớm đã vứt hết ra sau đầu.

Dù gì khu thử thách vốn tái hiện lại bối cảnh một thế giới tận thế đã sụp đổ, những người dân bản địa kia nhìn thì sống động vậy thôi, nhưng xét về bản chất thì chỉ có người chơi mới được tính là “người sống” thật sự trong thế giới này.

Lê Lễ lại mở bảng hệ thống ra xem, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cô tò mò hỏi: “Liệu virus chưa rõ nguồn gốc này có khả năng không lây nhiễm cho người chơi không? Hoặc nếu có nhiễm thì chỉ tụt một ít máu?”

“Không khả thi.” Lý Huy Nghi lạnh mặt, biểu cảm không chút d.a.o động: “Đây là khu thử thách, không phải công viên giải trí cho người chơi. Chúng ta chẳng khác gì đám dân bản địa trong phó bản, đừng tự lạc quan vô căn cứ nữa.”

Nói cũng đúng, không thể hy vọng hão.

Bất kể là việc Tư Mệnh từng nói rằng phần lớn người chơi tiến vào khu thử thách Thời Quang đều đã chết, hay tình trạng “vào mà không ra” của khu thử thách số 11, đều cho thấy nơi này không hề đơn giản.

Tâm lý may mắn bị đập tan, Lê Lễ dựa vào lưng ghế, nhưng rồi lại đột nhiên bật dậy: “Không đúng!”

“Giáo phụ từng nói khu thử thách này đã tồn tại hơn ba tháng. Nếu thật sự là tận thế do virus từ thiên thạch gây ra, thì thiên thạch mới rơi xuống bảy ngày trước, những người chơi trước đó không thể nào c.h.ế.t vì bị nhiễm virus được.”

Nói cách khác, nguyên nhân dẫn đến tận thế có khi vốn dĩ chẳng phải virus.

Phát hiện này đã hoàn toàn lật đổ chuỗi suy luận trước đó của Lê Lễ, nhưng với những thông tin hiện có, ngoài loại virus chưa rõ kia, cô vẫn chưa phát hiện bất cứ nguy cơ tiềm ẩn nào khác có khả năng gây ra tận thế.

“Sao cô rút ra được kết luận đó?” Lý Huy Nghi tranh thủ lúc đang lái xe quay đầu nhìn cô một cái: “Không đóng khu thử thách đúng cách thì nó sẽ khởi động lại, bất kể ngoài đời đã tồn tại ba tháng hay bao lâu, khi vào thì vẫn là mười ngày trước khi tận thế cơ mà?”

Đồng tử Lê Lễ chấn động, quay đầu nhìn cô đầy nghiêm trọng: “Nhưng khu thử thách này là loại không khởi động lại đấy. Nó chỉ ngẫu nhiên mở cổng vào, chưa từng khởi động lại lần nào, cho nên thời gian ba tháng ở ngoài cũng tương đương với hơn ba tháng trôi qua trong khu thử thách thôi.”

Chiếc xe địa hình màu đen phanh gấp một cái, sau đó lại làm như không có gì mà tiếp tục lăn bánh. May mà Lê Lễ đã cài dây an toàn, bằng không đã đập đầu vào bảng điều khiển mất rồi.

Dù Lý Huy Nghi vẫn giữ gương mặt "tảng băng", nhưng Lê Lễ vẫn nhìn ra được sự nghi hoặc to đùng to tướng trên mặt cô.

Sau một lúc im lặng, Lê Lễ lên tiếng: “Chị chưa từng nghe nói về truyền thuyết Khu Thử Thách Số 11 sao? Lý Huy Nghi tiểu thư, cho hỏi chị vào khu thử thách này bằng cách nào vậy?”

“Hệ thống cho ba phó bản, tôi chọn một.”

“…”

Cô ấy thật sự chưa từng nghe nói tới khu thử thách không khởi động lại, thậm chí còn tồn tại suốt ba tháng. So với việc tin vào điều đó, Lý Huy Nghi thà tin rằng Lê Lễ bị ai đó lừa cho lú đầu thì còn có khả năng hơn.

Cô nhớ lại lời Lê Lễ vừa nói, im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Giáo phụ là ai? Ông ta nói với cô như thế à?”

…Đó có phải trọng điểm không?

Nhất Tiếu Hồng Trần

Thôi được rồi, không phải trọng điểm.

Lê Lễ bị chuyện “thiên thạch mới rơi xuống bảy ngày trước” làm rối bời đầu óc, nghĩ không ra thì dứt khoát buông bỏ, bèn thuận theo chủ đề của Lý Huy Nghi mà đáp: “Giáo phụ là Giáo phụ của đoàn kỵ sĩ, chắc địa vị cũng ngang với đoàn trưởng nhỉ?”

Nghĩ đến tính cách của Lý Huy Nghi – chỉ mê phó bản, chẳng quan tâm thế sự – Lê Lễ lại thử thăm dò thêm: “Kỵ sĩ… kỵ sĩ của Tarvia chắc chị biết chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Huy Nghi gật đầu: “Lần trước vào khu thử thách từng gặp rồi, khá mạnh, cơ bản có thể so với người chơi hệ tấn công đã thức tỉnh kỹ năng thứ tư. Nhưng giáo phụ mà cô nói thì tôi chưa nghe bao giờ, ông ta mạnh lắm à?”

Lê Lễ không suy nghĩ ra được đáp án cho câu hỏi “giáo phụ có mạnh không”, nên chỉ khách quan đáp: “Mạnh thì không rõ, nhưng rất được người ta kính trọng, là người tốt.”

“Nếu chia theo tốt – xấu thì mấy kỵ sĩ đó cũng là người tốt.”  Giọng nói của Lý Huy Nghi hiếm hoi có thêm một phần phức tạp: “Từng người đều chính khí lẫm liệt, chính đến mức thấy rợn.”

Lê Lễ: “…”

Nghĩ tới bài đồng d.a.o nọ “người mang trong mình chính nghĩa và dũng cảm sẽ được cây Sinh Mệnh ban phước lành, thức tỉnh sức mạnh cường đại trở thành kỵ sĩ”, Lê Lễ cũng đại khái hiểu được ý “chính đến phát rợn” mà Lý Huy Nghi nói.

Dường như tất cả người dân Tarvia đều coi câu này là châm ngôn sống, còn những người trở thành kỵ sĩ thì hẳn càng là kiểu “chính” đến tận cùng, chính đến không thể chính hơn. Đến nay Lê Lễ vẫn chưa gặp một “người xấu” nào đến từ Tarvia.

Nếu vứt cả đám họ vào một trò chơi sinh tồn, e là c.h.ế.t đến nơi rồi vẫn không ai nhận ra đây là một trò chơi có thể g.i.ế.c người cướp thẻ bài.

Thật đúng là một trò đùa địa ngục.

Lê Lễ kéo suy nghĩ vừa chạy đi quá xa của mình trở lại, kể cho Lý Huy Nghi tất cả những gì cô biết về Khu Thử Thách số 11.

Cô liếc nhìn dòng xe cộ bên ngoài đang dồn về cùng một điểm đến, rồi chán nản bật bảng hệ thống lên xong tắt, tắt rồi lại bật — lời mời kết bạn gửi cho Lê Thư đến giờ vẫn chưa được chấp nhận.

Lê Lễ có chút bực bội, nhưng để ngăn bản thân suy nghĩ lung tung, cô dứt khoát quay lại nghiên cứu chuyện của khu thử thách, đáng tiếc nghiên cứu cả nửa ngày vẫn chẳng nghĩ ra được điều gì hợp lý.

Rõ ràng loại virus chưa rõ nguồn gốc kia mang tiềm năng hủy diệt toàn bộ thế giới, đáp án gần như đã đập thẳng vào mặt, nhưng tại sao nó lại mới xuất hiện cách đây bảy ngày?

Vậy những người từng bước vào Khu Thử Thách kia rốt cuộc c.h.ế.t vì cái gì? Nguyên nhân thật sự khiến thế giới này đi đến tận diệt là gì?

Không nghĩ ra được, Lê Lễ quyết định tìm lý do từ người khác, hy vọng dùng logic để khiến mọi thứ hợp lý trở lại.

Cô thẳng thừng chất vấn Lý Huy Nghi về tính xác thực của tin tức: “Chị nói xem, có khi nào thiên thạch đã rơi xuống từ ba tháng trước rồi không?”

Thật ra Lý Huy Nghi cũng cảm thấy nguyên nhân tận thế của thế giới này là do virus gây ra, nhưng khi nghe Lê Lễ nói Khu Thử Thách đã tồn tại hơn ba tháng, cô cũng nhất thời do dự, không biết nên tin vào điều gì.

Chưa đợi Lý Huy Nghi trả lời, Hướng Văn Lương, người vẫn luôn im lặng nghe hai cô nàng điên rồ kia trò chuyện, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Hai người thì lúc thì “Khu Thử Thách”, lúc thì “người chơi”, rồi “phó bản tận thế”, “Kỵ Sĩ Giáo Phụ”… nghe chẳng khác nào hai kẻ thần kinh. Bây giờ lại còn nói thiên thạch rơi từ ba tháng trước nữa chứ.

Là nhân viên trong tổ nghiên cứu Tempus, lẽ nào anh ta lại không biết thiên thạch rơi xuống khi nào?

“Ưm… ư ưm.”

Nghe thấy tiếng phát ra từ ghế sau, Lê Lễ quay lại hỏi: “Muốn nói gì à?”

Hướng Văn Lương gật đầu.

Anh ta chịu mở miệng thì càng tốt, Lê Lễ nghiêng người gỡ miếng băng dính trên miệng anh ta ra, đau đến mức khiến anh bật ra một tiếng “hít” đau đớn.

“Thiên thạch rơi xuống vùng ngoại ô thành phố S lúc 8 giờ 27 phút tối, đúng bảy ngày trước.”

Lê Lễ ngồi lại vào chỗ, nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu, cố chấp nói: “Sao? Tận mắt anh trông thấy à?”

“Thế thì đổi cách nghĩ nhé.” Hướng Văn Lương nghiêm túc tranh luận với cô: “Nếu nó thật sự rơi xuống từ ba tháng trước, bây giờ không thể chỉ có ít người c.h.ế.t thế này được.”

“Chết bao nhiêu người? Có số liệu không?” Lê Lễ cãi lại.

Trên truyền thông còn chẳng công bố cả triệu chứng sau khi nhiễm virus, nói gì đến dữ liệu tử vong. Nếu có mấy thứ đó, lúc mới vào phó bản này cô đã không thấy cảnh tượng bình yên như vậy.

Hướng Văn Lương bị nghẹn lời, giọng điệu như đang dạy trẻ con không biết điều: “Loại virus này lây lan siêu nhanh, nhiễm phải chắc chắn chết, nếu thả cho nó hoành hành suốt ba tháng thì thế giới này đã tận diệt từ lâu rồi!”

Tận diệt?

Hướng Văn Lương bị chính câu mình buột miệng thốt ra làm cho giật mình, vô thức siết chặt chiếc cặp tài liệu trong tay.

Nếu virus thật sự đáng sợ như anh ta nói, thì đúng là không thể nào tồn tại từ ba tháng trước được.

Lê Lễ thở dài đầy u sầu.

Biết cô vẫn còn đang băn khoăn về nguyên nhân của ngày tận thế, Lý Huy Nghi bình thản nói: “Đừng nghĩ nhiều, cứ coi đây là một phó bản thử thách bình thường. Dù tận thế xảy ra vì lý do gì, thì bước đầu tiên là phải rời khỏi thành phố, sau đó đảm bảo mình không bị nhiễm. Mấy chuyện còn lại tính sau.”

Nói đến đây cô lại nhìn Lê Lễ một cái, hỏi: “Cô còn ý kiến gì khác không?”

Lê Lễ dừng tay, thôi làm mới trang danh sách bạn hệ thống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ra khỏi thành phố thì đến ngay trung tâm kiểm soát dịch bệnh thành phố L.”

Nếu tận thế là do quái vật thì chỉ cần tiêu diệt quái vật là xong, nhưng đây lại không phải kiểu phó bản quái vật. Lê Lễ không có khả năng xử lý virus, nhưng đến được CDC thì ít ra cũng gần nguồn thông tin, muốn cứu thế giới thì trước tiên phải đảm bảo bản thân không bị lây.

Nghe vậy, ánh mắt Hướng Văn Lương thoáng hiện lên vẻ vui mừng, cả người cũng thả lỏng một chút.

Phía trước đã thấp thoáng thấy cổng thành, nhưng bốn làn đường xung quanh đều ken đặc xe cộ, tốc độ di chuyển chẳng khác gì rùa bò.

Lê Lễ nhìn về phía trước mới phát hiện ở lối ra thành phố đang có một nhóm lớn nhân viên vũ trang chính quy đứng chật kín, không hiểu sao đang tiến hành kiểm tra từng chiếc xe một.

Còn chưa đến hai mươi phút nữa là lệnh phong tỏa thành phố có hiệu lực.

Tài xế chiếc xe bên cạnh thò đầu ra nhìn về phía trước, rồi lại vội vàng cúi xuống xem đồng hồ liên tục, cảm thấy từng giây trôi qua đều quá nhanh, giọng điệu vừa sốt ruột vừa nghi hoặc: “Sao giờ này còn bày đặt kiểm tra gì nữa, rốt cuộc đang kiểm cái gì vậy, đúng là muốn g.i.ế.c người mà!”