Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 9



Người ta thường nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần", làm nghề tiếp thị thì phải kiếm chỉ tiêu từ người quen trước. Lê Lễ quyết định bắt đầu từ người gần nhất...

Lúc này, Đào Hoa Hoa cũng đang thu hoạch rau ở vườn sau, Lê Lễ hơi nâng giọng:

“Đào Hoa Hoa? Nghe thấy không vậy?”

Không ai trả lời.

Lê Lễ gọi thêm một tiếng, nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Chắc chắn cô ấy không chạy lung tung bên ngoài, cùng lắm cũng chỉ đang trong nhà thôi. Nghĩ kiểu gì thì cũng nên nghe thấy mới đúng.

Chẳng lẽ đang ngủ?

Lê Lễ nhớ lại tin nhắn mình gửi cho Đào Hoa Hoa hồi sáng...

…Đừng nói là đang tuyệt vọng với cuộc đời rồi ngồi khóc trong nhà nhé?

Cô bê cái ghế gỗ nhỏ lại sát tường viện, đứng lên nhìn sang sân nhà Đào Hoa Hoa.

Không phải đang khóc trong nhà – Đào Hoa Hoa đang ngồi khóc bên ruộng rau.

“Đào Hoa Hoa?”

Nữ sinh đại học trong sáng ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại quay mặt đi, lặng lẽ rơi lệ.

Trên đầu cô ấy vẫn là dòng chữ lv.1.

Ngày đầu tiên Đào Hoa Hoa đã trồng được Ớt Bảy Màu, trừ việc hôm qua xui xẻo trồng ra một con zombie, thì từ trước đến nay chưa từng chủ động đi g.i.ế.c zombie.

Cô sợ gương mặt kinh dị đó, cũng không có dũng khí đối mặt, luôn cố gắng không nhìn, không nghĩ đến phần mô tả “một số zombie” lại được ghi rõ trong phần miêu tả của Ớt Bảy Màu.

Nhưng lớp vỏ bọc mà cô dùng để trốn tránh cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Ớt Bảy Màu còn có thể bảo vệ cô thêm một ngày, rồi sẽ mất hiệu lực.

Đến ngày kia, cho dù cô có không cam lòng đến mấy, thì cũng sẽ bị ép phải đối đầu với zombie cấp 5.

500 máu, 50 công – chỉ cần ba đòn là đủ xé xác cô ra từng mảnh.

Cô sẽ chết. Cô hiểu rất rõ điều đó.

Với một kết cục như vậy... thà rằng cô đã c.h.ế.t luôn ngay lúc tận thế xảy ra còn hơn.

Lê Lễ nhìn Đào Hoa Hoa đang âm thầm rơi lệ, không thể thốt ra được câu "Tôi nhất định sẽ không để cậu c.h.ế.t đâu."

Cô chẳng buồn an ủi, hỏi thẳng: “Cậu trồng được mấy cây Dưa Hấu Khiên rồi?”

Đào Hoa Hoa đưa tay lau nước mắt, giọng nhỏ nhẹ: “Một cây, cậu cần à?”

“Còn gì nữa không?”

“Hai cây Dâu Ánh Nắng, hai cây Nho Nổ, một cây Ớt Bảy Màu…”

“Thôi, sư phụ đừng niệm nữa, tôi không cần đâu.” Lê Lễ cắt ngang, ném thẳng thẻ La Bàn về phía cô ấy: “Cho cậu đấy.”

Dù Đào Hoa Hoa, Sầm Thanh Thanh và Bì Đản Chu đều là bạn hệ thống của cô, nhưng cô lười phân biệt xem ai cần hơn.

Dù sao cũng là đồ của cô, cô thích cho ai thì cho.

Ngày thứ tư là zombie cấp 4 – 300 máu, 30 công.

Sau khi xem danh sách hệ thống, Lê Lễ mở bảng chỉ số của mình ra:

【ID: Lili (lv.3)

HP: 300 (+ giáp 1000)

Công: 5 (+2)

Thủ: 3 (+1)

Tinh thần: 14

Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây], [Thánh Quang Cầu Phúc]】

Điểm tích lũy hiếm hoi vượt mốc ba chữ số, đạt tới 135 điểm.

Buổi sáng không có biến cố gì, Lê Lễ thu hoạch cây trồng rồi gieo lại, sau đó vào nhà ăn cơm hộp.

Ăn được một nửa, m.á.u của nhà gỗ đột nhiên tụt 50 điểm.

Lê Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không thấy con zombie nào, lập tức hiểu ra điều gì đó, liền mở cửa vườn sau.

Một con zombie cấp 5 đang đứng chình ình ở vườn sau của cô.

Điều cô luôn lo lắng cuối cùng đã xảy ra – quả nhiên là trồng ra zombie.

Tin tốt là hôm nay ruộng rau trồng được một cây Xương Rồng Bạo Nộ, tin xấu là chỉ có một cây.

Zombie cấp 5 có 500 máu, phản dame từ Xương Rồng 5 m.á.u mỗi lần chẳng bằng đòn đánh cơ bản 5 sát thương của cô.

Dựa vào phản dame để g.i.ế.c zombie thì có gì đáng tự hào – là healer thì phải ra chiến đấu!

Lê Lễ lấy xẻng trong không gian ra và bước ra khỏi cửa.

Đánh trực diện và đánh qua cửa sổ rõ ràng có sự khác biệt, nhưng cô chỉ cần biết một điều – trước khi c.h.ế.t ít nhất phải kéo đám zombie đó c.h.ế.t theo.

Cùng lắm là bị cào thêm vài cái – tuy rất đau, nhưng sau mấy ngày vừa ăn đòn vừa phản đòn, khả năng chịu đau của cô đã nâng cấp vượt bậc.

Chỉ cần hồi đầy m.á.u thì tức là chưa từng bị thương!

Tiếng mũi xẻng lê một đường dài trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Lê Lễ hùng hổ bước ra khỏi nhà.

Vừa bước khỏi phạm vi bảo vệ của nhà gỗ, con zombie liền từ bỏ việc cào tường, lao thẳng về phía cô.

Tuy dáng dấp con zombie cấp 5 có vẻ gầy nhỏ, nhưng nó lại cực kỳ linh hoạt, tốc độ phản ứng còn nhanh hơn cả người bình thường.

Lê Lễ dán mắt theo dõi hướng di chuyển của con zombie đang gào rú lao đến, đôi mắt phượng tối đen như mực, cả thế giới như đang chuyển động chậm lại trong mắt cô.

Ngay khi zombie sắp áp sát, Lê Lễ bước nhanh mấy bước mượn lực, tay đang cầm xẻng từ một tay đổi sang hai tay nắm chặt, vung xẻng từ dưới bắp chân lên vai tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Trong lúc zombie để lại một vết thương dài và sâu trên cánh tay trái của cô, chiếc xẻng với toàn lực đập “bốp” một cái vào đầu nó.

Cả cánh tay cô tê dại vì chấn động, còn con zombie nhỏ con đó thì lập tức bị đập bay lên, chân rời khỏi mặt đất, văng ngược ra sau 2 mét và đập mạnh vào tường rào.

Ngay cả Lê Lễ cũng bị chính mình làm cho giật mình, sau đó thì bùng nổ tự tin.

Hình như cô vừa chạm đến thế giới của người mạnh!

Thậm chí còn ngứa ngáy muốn buff cho bản thân kỹ năng [Thánh Quang Cầu Phúc] tốn 6 điểm tinh thần, cho zombie cũng nếm thử cảm giác "thế giới của cường giả".

Nhưng nghĩ đến việc đợt sóng zombie cấp 4 hôm nay vẫn chưa đến, cô đành ngoan ngoãn nhịn xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phải dùng tiết kiệm điểm tinh thần mới được.

Zombie cấp 5 không cần thời gian phản ứng, nó lập tức bò dậy từ mặt đất, tiếp tục lao về phía cô…

Lê Lễ cũng siết chặt cái xẻng trong tay.

Một người một xác sống, mi một vuốt, ta một xẻng, đánh nhau ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại.

Lê Lễ tiêu hao 7 điểm tinh thần, cuối cùng giành được chiến thắng.

Zombie cấp 5 cũng chỉ đến thế, chẳng qua là gây sát thương cao hơn chút, thật ra lúc bắt người cũng chẳng đau hơn zombie cấp 1 là bao.

Đào Hoa Hoa kiễng chân, thò mắt ra từ sau bức tường trong sân, từ lúc nghe thấy tiếng động là đã mang ghế gỗ ra ngồi hóng suốt trận chiến.

Cô ta xem mà m.á.u nóng sục sôi, thậm chí cảm thấy đánh xác sống cũng không đến mức đáng sợ như tưởng tượng.

Còn Lê Lễ thì vừa nhận được 50 điểm tích lũy do tiêu diệt xác sống cấp 5, cảm thấy cuộc sống đúng là nắm trong tay.

Ảo giác này kéo dài cho đến khi cô kiểm tra lại ruộng nhà mình.

Rút được thứ mình muốn rồi thì chắc chắn sẽ thành phế, đó là triết lý mà bất kỳ game thẻ bài nào cũng dạy cho người chơi.

Một cây Ớt Bày Màu, một cây Xương Rồng Bạo Nộ, một cây Bụi Gai Đen, một cây Tinh Linh Sơn Trà, và một rương đồng.

Không có một cây nhiệm vụ nào mọc lên.

Ngay cả trong rương đồng cũng chỉ là một chai nước khoáng cơ bản.

Lê Lễ sắp xếp lại ruộng, trồng bốn cây Xương Rồng Bạo Nộ và hai cây Nho Nổ.

Lúc này cũng đã xế chiều, các bia mộ bên nghĩa địa đối diện bắt đầu trồi lên khỏi mặt đất, đúng lúc bia mộ vừa nhô lên hoàn toàn, sương mù đen quấn quanh chúng cũng ngưng tụ lại thành zombie, đồng thời xuất hiện với đám zombie hình thành từ khí đen bên ao cá.

Lão Câu Cá đã đứng sẵn bên bờ ao, từ trước tới nay gã ta vẫn luôn đánh zombie ở vị trí đó.

Cửa sổ gỗ bên ngôi nhà của Phong Thanh phía đối diện đang mở, chẳng thấy bóng người, chỉ có từng mũi nhọn bằng đất phóng ra từ trong cửa sổ, dễ dàng xuyên thủng và thiêu rụi đám zombie cấp 4.

Bì Đản Chu thì mở cửa gỗ, đeo một đôi bao tay đứng ở ngưỡng cửa, dáng người quá cao, cửa sổ ngôi nhà đã hạn chế khả năng ra đòn của anh.

Lê Lễ nghĩ tới việc sau khi cộng thêm khiên chắn, m.á.u của mình còn cao hơn gã Câu Cá tới 100 điểm, trong người lại có ba lá bài Bụi Gai Đen, bèn hiên ngang cầm xẻng bước ra ngoài.

Ánh mắt của lão Câu Cá dừng trên người cô một giây, rồi lại quay đầu tiếp tục c.h.é.m g.i.ế.c zombie, chẳng hề tỏ ra có ý định tấn công.

Dù vậy, Lê Lễ vẫn duy trì một khoảng cách khá xa với gã, vòng từ bên phải qua rồi chạy về phía nghĩa địa.

Thế là Bì Đản Chu chỉ có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình băng qua cả trang viên từ bên kia chạy sang ngay trước mặt gã Câu Cá.

Anh há hốc miệng vì kinh ngạc, trong lòng thầm hô “anh hùng”.

Anh đã lên cấp 4, cao hơn cả Lê Lễ một cấp, nhưng với 400 m.á.u thì cũng chỉ chịu được 7 đòn của lão Câu Cá là cùng, giỏi lắm cũng chỉ có thể đứng ở cửa đánh quái.

Chẳng lẽ đây chính là sự ung dung của một “healer hồi máu” sao?

Ba bốn con zombie rượt theo Lê Lễ chạy tới nghĩa địa, nhưng cô hoàn toàn không có ý định đánh nhau với chúng.

Cô nhanh nhẹn xuyên qua từng tấm bia mộ, đầu ngón tay lướt nhẹ, hàng loạt thông tin lướt qua trong đầu.

Tìm được một bia mộ cấp 4, cô lập tức dừng lại, dán lá bài Gai Đen lên đó.

Ngay khoảnh khắc lá bài chạm vào bia mộ, nó liền biến mất khỏi tay cô, hóa thành từng chùm gai đen cuộn lên từ chân bia, khóa chặt nó lại, sau đó nhận được thông báo tích lũy điểm thưởng.

Bì Đản Chu đi ra hỗ trợ Lê Lễ ngăn mấy con zombie, bị cào đến người rách bươm mà lông mày không nhíu một cái, hiển nhiên đã quá quen với những vết thương này.

Anh cũng bắt đầu đi tìm các bia mộ cao cấp, thỉnh thoảng không nhịn nổi liền quay đầu đ.ấ.m thẳng một cú vào mấy con zombie cứ bám theo mình mãi.

Lê Lễ thấy thế bèn thuận tay buff cho anh một cái [Bảo Hộ Cây Cỏ], khiến Bì Đản Chu xúc động đến suýt rơi nước mắt.

Cảm giác mỗi lần đánh xong là phải vào nhà dán băng keo khắp người, ai hiểu cho nỗi khổ đó chứ?

Anh tuyên bố: “Hồi m.á.u là trợ thủ vĩ đại nhất trên đời!”

Bia mộ cũng chỉ có chừng đó, sờ một vòng là hết, Lê Lễ nhanh tay dùng nốt hai lá bài còn lại: “Cậu tìm tiếp đi, tôi về trước đây.”

Phong ấn ba bia mộ cấp 4 được 90 điểm, hiệu suất cao hơn hẳn so với tự mình đánh quái.

Bì Đản Chu “ừ ừ” đáp lại, xúc động nói: “Cậu cẩn thận lão Câu Cá đó.”

Lê Lễ cũng không biết anh xúc động cái gì, cô chạy về theo đường cũ, chuyến này lão Câu Cá thậm chí còn chẳng buồn để ý đến cô.

Hôm nay mới là ngày thứ tư, g.i.ế.c người thì vẫn còn quá sớm, tốt nhất là đợi tới ngày thứ sáu, như vậy tới ngày thứ bảy số lượng xác sống cấp 7 sẽ tăng gấp đôi.

Trên đường về, Lê Lễ thấy Sầm Thanh Thanh đang đứng bên cửa sổ, tay vẫn cầm con d.a.o thái quen thuộc, đánh nhau với zombie m.á.u me văng tứ tung.

Cô ấy thậm chí đã lên lv.5, xem ra đúng là đã đánh không ít zombie để tích lũy kinh nghiệm.

Ngoài nhà gỗ của Ma Nữ thì không có con zombie nào, chắc chị ta đã trồng Ớt Bảy Màu.

Nhưng sao cùng trồng Ớt Bảy Màu, mà cửa sổ nhà Đào Hoa Hoa lại bị zombie vây kín, cô ấy vừa uống thuốc hồi máu, vừa cầm ghế gỗ đập tới tấp lên bọn xác sống.

Xem ra cô ấy đã nhổ Ớt Bảy Màu đi, gan cũng to đấy.

Lê Lễ nhớ chỉ số tấn công của cô ấy là 4, cộng thêm buff từ Nho Nổ và thuốc hồi máu, hoàn toàn đủ sức solo với zombie cấp 4 có 300 máu.

Chẳng qua là phải đập cái đầu của chúng 50–60 phát thôi.

Lần cô cầm bút dạ chọc vào mắt zombie đầu tiên cũng run tay đó chứ, nhưng chỉ cần vượt qua được rào cản tâm lý này thì sẽ thấy chẳng có gì đáng sợ cả.

Lê Lễ không vào nhà, sau khi tâm lý đánh zombie thay đổi, lại thêm gợi ý từ Bì Đản Chu, cô cầm xẻng đứng ngoài cửa đánh tay đôi với zombie, dùng xẻng đánh sướng hơn chọc bằng bút, đập bằng ghế hay đ.ấ.m tay không nhiều.

So với người khác, cô thậm chí không cần nghĩ đến việc hồi máu, cũng không phải tốn điểm để dán băng keo hết lần này đến lần khác, chẳng có lý do gì để núp sau cửa sổ.

Khí thế khi đánh nhau của Lê Lễ giờ đây chẳng hề thua kém Sầm Thanh Thanh.

Như mọi khi, lão Câu Cá xử lý gần một nửa đám zombie, phần còn lại thì đa số bị Phong Thanh với đống mũi đất trong bóng tối tiêu diệt.

Ma Nữ thì hoàn toàn không tham gia chiến đấu, dường như chẳng hứng thú gì với việc g.i.ế.c quái để lấy điểm thành tựu và tăng chỉ số tấn công.

Hôm nay, Lê Lễ kiếm được tận 200 điểm tích lũy, còn tinh thần thì tụt về 0.

Cô vui vẻ mở giỏ hàng trong cửa hàng hệ thống, mua chiếc ấm siêu tốc trị giá 60 điểm tích lũy, trong tài khoản vẫn còn dư 245 điểm.

Sau khi đặt hàng, ấm siêu tốc được chuyển thẳng vào không gian hệ thống của cô, Lê Lễ hào hứng chạy vào nhà vệ sinh lấy nước.

Chiếc ấm siêu tốc do hệ thống sản xuất bởi công nghệ đen, không có phích cắm cũng chẳng cần pin, chỉ cần ấn nút là tự động đun nước.

Năm phút sau, ấm phát ra một tiếng “ting”, hiệu suất vô cùng cao.

Lê Lễ đổ nước đã nguội vào chai nước khoáng rỗng, trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong đợi, cô áp miệng vào miệng chai.

Hệ thống không hiện thông báo gì.

Lê Lễ suôn sẻ uống nước.

Thật đáng mừng, lại tiết kiệm được một khoản điểm mua nước khoáng.