Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 81



Dòng xe như con rồng dài chậm rãi nhích từng chút một, đường chân trời được nhuộm ánh hoàng hôn sắp buông, chiếc xe địa hình màu đen kẹt giữa làn xe đông đúc.

Tâm trạng nôn nóng và bất an của những người lái xe xung quanh lan tỏa khắp nơi, ai nấy đều tức giận mắng chửi việc lúc này còn kiểm tra an ninh.

“Bình thường đi tàu điện ngầm cũng hay kiểm tra an ninh mà, chắc đang kiểm tra danh tính, xem có tội phạm truy nã nào không.”

“Giờ còn kiểm tra với chả an ninh, kiểm nữa thì tôi mất an toàn thật đấy.”

“Đúng rồi đó, vốn tưởng sắp ra được ngoài rồi, giờ bị trì hoãn thế này, lỡ không ra khỏi thành được nữa thì ai chịu trách nhiệm?”

Lê Lễ cũng cảm thấy việc kiểm tra an ninh vào thời điểm này thật bất hợp lý. Nhưng tạm gác lý lẽ sang một bên, điều quan trọng là cô và Lý Huy Nghi đều là dân “không sổ”, lại còn đang chở theo một con tin bị bắt cóc.

Đụng ngay cảnh sát khi đang gây án, nghe thôi đã thấy không ổn rồi.

Cô liếc sang Hướng Văn Lương, gã vừa bắt gặp ánh mắt cô liền né tránh, cô lạnh nhạt hỏi: “Muốn tìm cảnh sát cứu à?”

“Không… không có chuyện đó đâu.”

“Vậy thì tốt.” Lê Lễ rất nhanh đã thích nghi với thân phận đồng phạm bắt cóc của mình, cô tìm một chút cảm giác rồi âm u lên tiếng đe dọa: “Nếu thuận lợi ra khỏi thành thì không sao, còn nếu không thuận lợi… tụi này sẽ dùng đến bạo lực đó.”

Nói xong, cô chỉ vào Lý Huy Nghi: “Thấy chưa, chị đại của tôi mà nổi khùng thì anh chỉ có nước c.h.ế.t chắc.”

Lý Huy Nghi bị chỉ vào mặt, trầm mặc một lúc, hiếm khi cảm thấy hơi mất mặt.

Hướng Văn Lương thì nghĩ mãi không ra hai cô gái tay không tất sắt này làm cách nào khiến cảnh sát có s.ú.n.g phải c.h.ế.t chắc, nhưng người ở dưới mái hiên thì chẳng thể không cúi đầu, gã đành ngoan ngoãn nói: “Tôi đảm bảo sẽ không chủ động cầu cứu cảnh sát.”

Nghe cũng khá biết điều đấy, nhưng Lê Lễ lại cảm thấy cảnh sát có thể sẽ chủ động giúp anh ta thì đúng hơn.

Thời điểm diễn ra cuộc kiểm tra an ninh này quá kỳ lạ, huống hồ gì Lý Huy Nghi còn từng nói, là lúc phía trên cử người đến đón Hướng Văn Lương thì cô mới ra tay bắt gã.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Rất tốt, một khi đã đạt được đồng thuận, vậy thì từ giờ chúng ta là một đội, không nên có bí mật với nhau.” Lê Lễ nhìn chiếc cặp tài liệu anh ta đang ôm, hỏi: “Không phiền để tôi xem qua chứ?”

Hướng Văn Lương thấy dù mình có nói phiền chắc cũng chẳng ích gì.

Gã cụp mắt che đi suy nghĩ trong đáy mắt, ngoan ngoãn đưa cặp qua: “Tùy cô, đừng làm hỏng là được.”

Lê Lễ liếc nhìn anh ta một cái, rồi nhận lấy cặp lật ra xem. Trong cặp không có mớ đồ linh tinh lộn xộn gì, chỉ có một xấp báo cáo xét nghiệm dày cộp, mỗi trang đều chi chít thuật ngữ chuyên môn, cô thật sự chẳng hiểu gì cả.

Bảo sao đưa là đưa liền, chắc đoán cô mù chuyên môn rồi.

Lý Huy Nghi liếc qua động tác của cô, rồi hỏi: “Cô nghi cảnh sát ở cửa thành đang tìm anh ta à?”

Lê Lễ vẫn đang lật đống tài liệu rối rắm kia, cố gắng rút hết mẩu thông tin nào mình hiểu được, “Có thể đúng, có thể sai, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến việc ra khỏi thành.”

Nói tới đây, cô rút ra một tờ trong số đó xem kỹ hơn, rồi tiếp lời: “Khác biệt chỉ là có nên mang theo anh ta hay không thôi.”

Vốn dĩ Lý Huy Nghi cũng chỉ định dùng Hướng Văn Lương làm hướng dẫn viên dự phòng, nếu cảnh sát thực sự đang tìm anh ta thì nhiều một chuyện chẳng bằng ít một chuyện, thả người là xong, dù sao những gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi.

Nhưng xem chừng Lê Lễ lại nghĩ khác.

Lê Lễ nhét tờ xét nghiệm trở lại đống tài liệu, xoa cằm nói: “Tên này không bình thường, cuộc kiểm tra an ninh này tám chín phần là vì anh ta.”

Xe nhích dần từng chút một, cách trạm kiểm tra chỉ còn khoảng 500 mét, Lê Lễ đã có thể thấy rõ hành động của cảnh sát.

Từng cảnh sát đặc nhiệm cầm s.ú.n.g đứng ở mỗi làn xe, chỉ liếc qua nội thất xe rồi lập tức cho qua, không kiểm tra bằng lái hay giấy tờ gì cả, rõ ràng là đang cố tiết kiệm thời gian hết mức.

Cách làm đó càng khiến suy đoán của Lê Lễ thêm phần chắc chắn. Cô nhìn gương chiếu hậu, ngó Hướng Văn Lương đang ngồi ở ghế sau một lát, rồi nói: “Dù sao bọn họ cũng định đưa anh đến trung tâm kiểm soát dịch bệnh thành phố L, đã cùng đường thì chi bằng đi chung với bọn tôi.”

Sao cô ta có thể nói ra lời đó với vẻ mặt thản nhiên thế chứ?

Tại sao anh phải đi chung với bọn bắt cóc mình?

Suốt đoạn đường này, Hướng Văn Lương đã cảm nhận được rõ ràng hai cô gái này không phải phần tử phản xã hội gì cả, ngoài cái miệng nói năng kỳ quặc thì chẳng hề có ác ý với anh.

Điều khả nghi là, rõ ràng biết cảnh sát đang huy động cả đám người tìm kiếm, vậy mà hai cô gái trong xe lại chẳng hề có chút hoảng loạn nào.

Không lẽ bọn họ mù luật à? Hai người này rốt cuộc có biết mức án dành cho tội bắt cóc nhân viên nghiên cứu khoa học quốc gia nghiêm trọng cỡ nào không?

Hướng Văn Lương im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Chỉ cần hai người giao tôi lại cho bên chức năng, chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu.”

Cô gái quay đầu lại nhìn anh nghe vậy không những không cảm kích đến rơi nước mắt, mà còn ngạc nhiên nhướng mày, chẳng nói đồng ý hay phản đối, trái lại còn tiếp tục nói năng hùng hồn: “Tôi nói rồi mà, đằng nào điểm đến cũng là trung tâm kiểm soát dịch bệnh, tôi thật sự nghĩ đi xe bọn tôi sẽ an toàn hơn.”

“…”

Hướng Văn Lương ngậm miệng, không nói gì nữa.

“Được thôi.” Thấy anh ta im lặng, Lê Lễ tiếc rẻ thở dài, thỏa hiệp: “Vậy thì bọn tôi đưa anh đến đó.”

Cô dừng lại một lát, như vẫn chưa từ bỏ, khuyên thêm một câu: “Anh nhìn mấy cảnh sát đặc nhiệm đó đi, kiểm tra biết bao nhiêu xe, dù có đeo khẩu trang cũng chẳng biết tiếp xúc bao nhiêu người, đi với họ thật sự không an toàn đâu.”

Không ai hiểu mức độ lây nhiễm của loại virus này hơn Hướng Văn Lương.

Nghe Lê Lễ nói vậy, giọng anh ta mang theo chút bực bội và oán trách: “Biết thế thì tốt, thực ra nếu không phải bị hai người bắt cóc, giờ tôi đã an toàn khỏi lo rồi.”

Lý Huy Nghi từ nãy đến giờ không xen vào cuộc trò chuyện, lúc này cũng bị những lời khuyên liên tiếp của Lê Lễ khơi lên chút tò mò, liền hỏi: “Anh ta quan trọng lắm à?”

“Dù gì cũng là người được đặc biệt phái người đến đón về trung tâm kiểm soát dịch bệnh, chắc chắn là quan trọng rồi.” Lê Lễ vừa nói vừa gấp lại đống tài liệu, nhét vào cặp.

“Vui vì cuối cùng hai người cũng nhận ra điều đó.” Hướng Văn Lương giọng đầy mỉa mai.

Từ lúc nhận ra hai người này không định g.i.ế.c mình, gã đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh đặc trưng của một “ông lớn”.

Anh ta nhận lại chiếc cặp tài liệu từ tay Lê Lễ, nhưng thấy cô gái đối diện vẫn đang nhìn mình trầm ngâm, rồi đột nhiên thốt ra: “Quan trọng là quan trọng ở chính con người anh, tôi nói theo nghĩa sinh học ấy.”

“Dù tôi không hiểu những kết quả xét nghiệm rối tung đó, nhưng hình như các người đã tách được một loại chất miễn dịch nào đó.” Nói tới đây, Lê Lễ chỉ vào chiếc cặp, xác nhận với Hướng Văn Lương: “Kết luận này đúng chứ?”

“Cô cũng kiên nhẫn đấy.” Hướng Văn Lương không trả lời đúng hay sai, nhưng Lê Lễ cũng chẳng cần anh ta xác nhận. Cô tiếp tục nói: “Anh là vật trung gian vận chuyển? Để đảm bảo tính…” – Lê Lễ nghĩ ngợi một lúc rồi mới tìm ra từ – “hoạt tính?”

Lời đã nói đến mức này, Hướng Văn Lương bắt đầu có cái nhìn khác với sự nhạy bén của Lê Lễ – một kẻ ngoại đạo. Anh thậm chí còn thấy cô còn sáng dạ hơn vài sinh viên mà mình hướng dẫn, nên hứng thú đáp: “Vắc-xin là do trung tâm kiểm soát dịch bệnh nghiên cứu, bọn tôi chỉ cung cấp một phương án, thử nghiệm này có thành công hay không vẫn chưa rõ.”

Lúc này, Lý Huy Nghi cũng đã hiểu ra. Cô liếc nhìn người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu, không ngờ bản thân lúc ấy chỉ hành động theo phản xạ mà lại bắt được người quan trọng đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô chỉ nhớ lúc ấy đầu còn chưa kịp nghĩ, cơ thể đã ra tay trước rồi – thuần thục đến mức đáng sợ.

“Bíp —— bíp bíp ——”

Tiếng còi xe phía sau vang lên dồn dập, từng hồi từng hồi như hối thúc hồn người, kéo sự chú ý của ba người trở lại tình cảnh trước mắt.

Không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng hàng xe trên con đường này đã đứng yên một lúc lâu không nhúc nhích.

Một chiếc xe màu trắng để lộ khoảng trống một đoạn rất dài, sau đó bị xe ở làn bên cạnh chớp thời cơ chen vào. Chiếc xe ngay sau xe trắng bị chắn kín mít, người phía sau điên cuồng bóp còi, chỉ nghe tiếng “bíp bíp bíp” dồn dập như đang đem hết nỗi tức giận và bực bội phơi bày ra mặt.

Thế nhưng mặc cho tiếng còi thúc giục liên hồi, kẻ đầu sỏ gây ra vụ kẹt xe lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Cánh cửa xe phía sau xe trắng bị mở ra từ bên trong, chủ xe đầy giận dữ bước tới đập mạnh vào cửa kính bên ghế lái, “bốp bốp” vang dội.

“Tổ cha mày, mày \*\* bị bệnh à? Mày \*\* đậu xe kiểu này là muốn c.h.ế.t à?!”

Xe ở hai bên làn đường đều lần lượt tiến lên, không ai rảnh để hóng chuyện, nhưng những chiếc xe bị chiếc xe trắng chặn phía sau thì đều hạ cửa kính, từng người một thò đầu ra mắng chửi om trời.

Tuy nhiên bất kể họ chửi rủa thế nào, chiếc xe trắng vẫn không có phản ứng gì, cửa kính đóng chặt như thường.

Chủ xe phía sau giận quá hóa liều, quay lại xe mình, tháo gối tựa đầu ở ghế lái ra, đập mạnh liên tục lên cửa sổ xe trắng cho đến khi đập vỡ được một lỗ.

Tiếng mắng chửi tức giận của cô ta chợt im bặt, cô lập tức đưa tay che nửa khuôn mặt đeo khẩu trang của mình, lùi về sau một bước, sau đó gần như hoảng hốt quay trở lại xe.

Người phía sau thấy vậy liền đồng thanh hỏi có chuyện gì, nhưng nữ tài xế không trả lời một câu, cô ta lên xe, đóng cửa lại, rồi lập tức đánh lái lao sang làn bên cạnh.

Dòng xe ở làn bên bị cô ta ép dừng lại, tạo điều kiện cho cô thành công chen ngang.

Khoảng trống phía sau xe trắng được lấp đầy, lại có một người khác xuống xe. Sau khi nhìn vào ô cửa bị đập thủng của xe trắng thì lập tức hét toáng lên:

“Có người chết!”

Tiếng hét ấy như mở đầu cho một hồi hỗn loạn, các xe phía sau xe trắng bắt đầu điên cuồng tìm cách chen sang làn bên, ai cũng hiểu rõ con đường này đã hoàn toàn tắc nghẽn, buộc phải chuyển hướng.

Mà lúc này, khi thời điểm phong tỏa thành phố đang ngày một cận kề, các xe ở làn bên cũng không nhường nhịn nữa. Kết quả là xe cộ trên đường ngang dọc loạn xạ, khiến cả hai làn xe vốn đang di chuyển ổn định cũng bị chặn đứng, khung cảnh lập tức rối loạn như một nồi canh hầm.

Chiếc xe địa hình màu đen nằm ở vị trí thứ ba sau xe trắng, sau khi hai xe phía trước lần lượt rút đi thì trám lên được vị trí gần hơn. Lý Huy Nghi tháo dây an toàn.

Hướng Văn Lương thì không lo lắng gì về chuyện phong tỏa thành phố. Thật ra thì dù phong tỏa hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc anh rời đi.

Lúc này, thấy hành động của Lý Huy Nghi, anh điềm tĩnh khuyên nhủ:

“Cô xuống xe cũng vô ích thôi, trừ khi cô định lái xe phía trước đi, nhưng cô nên biết bên trong xe trước toàn là virus, thậm chí không khí ngoài kia cũng toàn virus, tốt nhất đừng tiếp xúc.”

Ngoài kia toàn là nước bọt của các chủ xe, nói không khí chứa virus cũng không phải nói quá.

Lê Lễ đương nhiên biết Lý Huy Nghi xuống xe không phải để lái chiếc xe đó đi, nhưng trong tình huống như vậy mà rời khỏi xe thật sự có nguy cơ bị lây nhiễm.

Cô cau mày nói với Lý Huy Nghi: “Vẫn đừng ra ngoài thì hơn, kỹ năng trị liệu đa phần không có tác dụng đâu. Nếu bị phong tỏa thật thì bọn mình vẫn nghĩ cách ra ngoài được.”

Lý Huy Nghi đã đẩy cửa xe, nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn người mang theo chút lo lắng trong mắt, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt:

“Không thể mãi trốn ở nơi an toàn được.”

Chút lo lắng trong mắt Lê Lễ lập tức tan biến, vẻ mặt lại quay về dáng vẻ không đáng tin thường thấy, tỏ vẻ ủng hộ: “Được thôi, chị đại, ra đó cho mấy muggle thấy thế nào là phép thuật!”

Lý Huy Nghi: “……”

Hướng Văn Lương: “……?”

Xe cộ trên đường đều đứng im bất động, làn bên cạnh thì xe nọ mắng xe kia vì chen ngang, giữa lúc hỗn loạn lại thấy có người nữa đi về phía chiếc xe trắng gây chuyện, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt theo dõi.

Trong ánh nhìn của vô số người, Lý Huy Nghi hơi cúi người, đưa tay nhấc nhẹ phần gầm xe.

“…Cô ta định làm gì vậy?”

Hướng Văn Lương hiếm khi chủ động hỏi Lê Lễ, giọng điệu lộ rõ vẻ khó hiểu, anh không tài nào đoán được hành động của cô lúc này có mục đích gì.

Lê Lễ tốt bụng giải thích: “Thử trọng lượng.”

“?”

Chỉ thấy cô gái đứng bên xe trắng, đuôi tóc phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Tiếp theo là một tiếng “ầm” chấn động vang lên — bình xăng xe trắng phát nổ.

Trong ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt, đuôi tóc của Lý Huy Nghi biến thành ngọn lửa đỏ rực, cô đứng trong biển lửa không hề nhúc nhích. Luồng khí nóng từ vụ nổ dường như bị thứ gì đó khống chế, nhưng sóng xung kích thì khiến các xe xung quanh chấn động mạnh.

Ngọn lửa đỏ đang cháy trên người cô còn nóng hơn cả ngọn lửa vàng do vụ nổ tạo thành, đệm xe, ghế ngồi và mọi thứ dễ bắt lửa trên xe trắng đều bị nuốt chửng, chỉ trong chốc lát đã cháy rụi, chỉ còn trơ lại bộ khung sắt đen nhẻm.

Lý Huy Nghi nắm lấy bộ khung đó lắc thử trọng lượng, rồi trực tiếp nhấc bổng nó lên, vung một vòng như đang ném tạ rồi thả tay.

Khung xe đen kịt bay lên theo hình parabol, nện thẳng vào rừng cây bên đường, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Hiện trường chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Cô gái lạnh lùng thu lại ánh mắt, vỗ vỗ tay, sau đó từng bước đi về phía chiếc xe địa hình. Đuôi tóc rực lửa dần tắt, trả lại mái tóc ngắn bình thường dài ngang vai.

Hướng Văn Lương bình tĩnh tự thuyết phục bản thân: “Hôm nay chắc tôi chưa tỉnh ngủ.”

Cửa ghế lái bị kéo ra, Lý Huy Nghi ngồi vào xe, thắt dây an toàn rồi khởi động, sau đó đưa bàn tay dính đầy tro bụi đen xì ra trước mặt Lê Lễ: “Giúp chút đi.”

Lê Lễ rút một tờ khăn giấy ướt lau qua loa, giọng tràn ngập ai oán:

“Tại sao tôi không phải là kiểu người chơi thiên về tấn công chứ.”

Sắc mặt Hướng Văn Lương cứng đờ, như thể đã hạ quyết tâm gì đó:

“Thế cái người chơi ấy… cô thấy tôi có tiềm năng không?”

Chiếc xe địa hình đạp ga chạy về phía trước, hai bên xe cộ đều gấp rút nhường đường.