Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 82



Hai cảnh sát đặc nhiệm giơ tay chặn chiếc xe việt dã lại, trong đó người đặc nhiệm có nước da sẫm hơn bước tới trước, nói: “Chào cô, kiểm tra định kỳ.”

Anh ta vừa nói vừa ho khan một tiếng, Lý Huy Nghi thấy vậy liền đeo thêm một chiếc khẩu trang, rồi mới hạ nửa kính xe xuống.

Cảnh sát đặc nhiệm liếc vào bên trong một cái, ban đầu chỉ nghĩ đây lại là một lần kiểm tra bình thường, nhưng ngay lập tức ánh mắt anh ta dừng lại ở người ngồi hàng ghế sau — chính là người họ đang tìm! Anh ta lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, "cạch" một tiếng lên đạn.

Thấy vậy, Hướng Văn Lương vội vàng giải thích: “Không sao, tôi bị mất điện thoại, không liên lạc được với mọi người, nên nhờ họ đưa tôi ra khỏi thành.”

Đặc nhiệm bán tín bán nghi chấp nhận lý do này, hạ s.ú.n.g xuống rồi nói: “Giáo sư Hướng, thời gian gấp rút, mời anh lên xe chuyên dụng của chúng tôi, chúng tôi sẽ hộ tống anh đến căn cứ.”

Hướng Văn Lương nhất thời chưa trả lời.

Đặc nhiệm nhíu mày liếc nhìn hai người ngồi hàng ghế trước, nghi ngờ bọn họ có thể đang uy h.i.ế.p Hướng Văn Lương, khiến anh do dự.

“Giáo sư Hướng yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh.”

Nói xong, anh ta lại ho vài tiếng.

Hướng Văn Lương thở dài, nhận ra đối phương đã bị lây nhiễm mà không hề hay biết, trong lòng càng thêm xác định: trật tự xã hội đã rơi vào hỗn loạn.

Loại virus lạ xuất hiện cùng thiên thạch có thời gian ủ bệnh kéo dài 3–7 ngày. Ba ngày đã đủ để lây nhiễm phần lớn dân số, nhưng phải đến ngày thứ ba mới bắt đầu bộc lộ bản chất khủng khiếp không thể sống sót sau khi nhiễm. Đợi đến khi cấp trên nhận ra tình hình, mọi chuyện đã quá muộn.

Tính đến nay đã bảy ngày trôi qua kể từ khi thiên thạch rơi xuống. Trong thế giới nơi chín trên mười người đã bị lây nhiễm, chẳng ai dám tiết lộ chi tiết virus với công chúng nữa. Ngay cả những nhân viên cốt cán của cơ quan chính phủ cũng bị giấu nhẹm thông tin, hoàn toàn không biết mình đã nhiễm bệnh, vẫn đang cố gắng duy trì trật tự xã hội cuối cùng.

Tất cả những người nắm được tình hình đều đang đổ về căn cứ kiểm soát dịch bệnh ở thành phố L, nơi đầu tiên thiết lập được biện pháp bảo hộ. Mọi đội ngũ chuyên gia đã lần lượt được chuyển đến đó, hy vọng có thể điều chế được vắc-xin trước khi nhân loại bị diệt vong hoàn toàn — gìn giữ chút mầm sống cuối cùng.

Giai đoạn ủ bệnh đã kết thúc, thời kỳ tử vong chính thức bắt đầu.

“Giáo sư Hướng?” đặc nhiệm lên tiếng gọi.

Hướng Văn Lương bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, hạ quyết tâm: “Cứ để họ đưa tôi đi là được rồi.”

“Như vậy không đúng quy định, chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho giáo sư.”

Hướng Văn Lương chẳng còn tâm trí để bận tâm mấy chuyện đó, dứt khoát nói: “Không yên tâm thì cứ việc theo sau xe tôi, cùng đến căn cứ.”

“Ôi trời ơi!” Một tài xế ở làn bên cạnh thò đầu ra khỏi cửa xe, chỉ vào chiếc xe việt dã bị chặn nãy giờ, kích động nói với cảnh sát đặc nhiệm đang kiểm tra: “Chính là chiếc xe đó! Trên xe có một người phụ nữ có thể vung tay hất bay cả một chiếc xe hơi! Nữ thần lửa Hy Lạp cổ đại!”

Đặc nhiệm: “……?”

Các cảnh sát kiểm tra nãy giờ cũng từng thấy một khung xe văng lên trời, nhưng không rõ rốt cuộc là bị gì quăng đi, cũng chẳng có thời gian đi điều tra.

Tóm lại thì chắc chắn không phải do con người ném đi được.

Họ căn bản không tin mấy lời bịa đặt của tài xế, nhưng tên đó vẫn cứ múa tay múa chân diễn tả lại cảnh tượng lúc ấy, giống như bị điên vậy.

Hướng Văn Lương không tranh cãi với đặc nhiệm, kiên quyết nói: “Không cần nói nữa, cứ làm theo lời tôi.”

Lý Huy Nghi cũng chẳng kiên nhẫn xem họ tranh cãi ra kết quả gì, trực tiếp đạp côn khởi động xe.

“Wuhu, ra khỏi thành rồi.” Lê Lễ phụ họa, còn vỗ tay “bốp bốp” vài cái.

Thấy vậy, cảnh sát đặc nhiệm lập tức hành động, đồng loạt lên xe đuổi theo chiếc việt dã màu đen phía trước.

Cổng chặn từ từ hạ xuống, những nhân viên còn lại lớn tiếng hô: “Hết thời gian, phong tỏa thành phố——”

Chuyện xảy ra phía sau giờ chẳng còn liên quan gì đến Lê Lễ nữa. Cô lấy ra một tấm bản đồ trong xe, bắt đầu lên kế hoạch: “Tuyến đường gần nhất để đến trung tâm kiểm soát dịch thành phố L là đi ngang qua thành phố S, nhưng thành phố S đã phong tỏa rồi, chỉ có thể vòng qua thành phố H.”

“Không cần.” Hướng Văn Lương nói: “Thành phố S hiện giờ đã loạn, đợi đến khi chúng ta đến đó vào ngày mai thì bộ máy chính quyền cũng không còn khả năng phong tỏa gì nữa. Đi xuyên qua thành phố S sẽ tiết kiệm được hơn nửa thời gian.”

Thiên thạch rơi xuống ở thành phố S, nơi bị virus tấn công nghiêm trọng nhất. Mười một thành phố bị phong tỏa đều nằm quanh thành phố này.

Lê Lễ và Lý Huy Nghi không hiểu rõ về loại virus này như Hướng Văn Lương, nghe vậy cũng có phần kinh ngạc: “Đã nghiêm trọng tới mức này rồi sao?”

“Theo tốc độ lây lan trong giai đoạn ủ bệnh, kể từ bây giờ, mỗi ngày sẽ có một nửa số người chết.” Hướng Văn Lương vừa nói vừa đẩy gọng kính, bình tĩnh tiếp lời: “Theo tính toán của tôi, chỉ cần khoảng bảy ngày, nhân loại sẽ bước vào giai đoạn tuyệt chủng về mặt chức năng.”

……Nói cách khác, loại virus chưa rõ nguồn gốc kia đúng là nguyên nhân gây ra tận thế.

Lê Lễ xoa huyệt thái dương, rồi mở bảng hệ thống ra lần nữa, phát hiện Lê Thư đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô.

Lê Thư: Sao em lại ở đây?

Lê Thư: Bên chị đang bận, em nhớ bảo vệ bản thân, đừng để bị lây nhiễm, cố gắng đến căn cứ kiểm soát dịch thành phố L.

Lê Lễ: Rõ rồi!

Cô biết mà, Lê Thư không dễ gì c.h.ế.t được đâu.

Trái tim trôi nổi bấy lâu nay như tìm được chốn nương tựa, tinh thần Lê Lễ phấn chấn hẳn lên: “Xuất phát, xuất phát!”

“Cô uống thuốc kích thích à?” Hướng Văn Lương liếc nhìn cô, không thể tin nổi.

Người nào sau khi biết nhân loại sắp tuyệt chủng còn có thể vui vẻ thế này?

Hướng Văn Lương thật không tưởng tượng nổi.

Lý Huy Nghi thì đã quá quen với trạng thái tinh thần thất thường của Lê Lễ, chẳng lấy làm lạ nữa.

Chiếc xe việt dã màu đen lao lên quốc lộ, nhưng trên đường đã có không ít xe dừng lại lộn xộn, rất nhiều người đứng bên lề đường không biết phải làm gì, phần lớn là người già và trẻ nhỏ — những nhóm yếu thế. Chỉ cần người trẻ biết lái xe trong nhà đổ gục, họ cũng lập tức mất đi chỗ dựa, chỉ có thể đứng ven đường nơi hoang vu này để cầu xin người qua đường giúp đỡ.

Không ít người giơ tay ra hiệu muốn chặn xe lại, nhưng không có chiếc xe nào chịu dừng. Ai cũng có đích đến của mình, chẳng muốn rước phiền phức vào thân.

Lý Huy Nghi khéo léo lách qua những chiếc xe đậu xiêu vẹo, chạy xe theo hình chữ S, hoàn toàn ngó lơ những người bên đường đang vẫy gọi.

Ngược lại, bốn chiếc xe cảnh sát theo sau chiếc việt dã thì lại bị chặn hết cả lại. Trong thời điểm này, xe cảnh sát đen tuyền mang theo huy hiệu không còn mang lại sự uy nghiêm, mà đã trở thành “cơ hội cứu sống tốt nhất” trong mắt người dân. So với chặn xe cá nhân, họ càng muốn chặn xe cảnh sát hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy xe cảnh sát không có ý định dừng lại, có người thậm chí lao ra giữa đường dang tay chắn xe. Những người khác cũng bắt chước theo.

Cho dù đang làm nhiệm vụ, xe cảnh sát cũng không thể cứ thế đ.â.m qua người dân, đành phải dừng lại, trơ mắt nhìn chiếc việt dã màu đen phía trước đi xa dần.

Lê Lễ thu ánh mắt khỏi gương chiếu hậu, cô vẫn còn đang đắm chìm trong trò chơi nhập vai “kẻ bắt cóc”, quay sang Hướng Văn Lương, nói: “Xe chuyên dụng của anh bị chặn cả rồi, giờ anh có kêu khản cả cổ họng cũng chẳng ai đến cứu đâu.”

Hướng Văn Lương chẳng thèm để ý đến cô, chỉ cảm thấy người này lạnh lùng đến mức như không có trái tim vậy.

Trên đường đi, xác c.h.ế.t ngày càng nhiều, bên cạnh mỗi t.h.i t.h.ể là những thân nhân gào khóc thảm thiết. Cảnh tượng nối tiếp nhau ấy khiến anh ta cảm thấy nặng nề đến mức không thể thở nổi.

Thế nhưng, đây mới chỉ là khởi đầu.

Nhìn khuôn mặt thản nhiên không chút cảm xúc của Lê Lễ, anh ta mấp máy môi, khó khăn mở miệng: “Nếu thật sự là ngày tận thế, những người chơi như các cô... có thể cứu thế giới không?”

Lê Lễ gần như không cần suy nghĩ, thành thật đáp: “Không thể.”

“Nguyên nhân diệt vong của thế giới là virus, không phải quái vật xâm lược gì mang tên thiên tai thứ tư. Trừ khi có người chơi nào đó điều chế được thuốc đặc hiệu, hoặc chính mấy người các anh tự chế ra thuốc đặc hiệu, nếu không thì khó nói lắm.”

Nghe câu trả lời chắc như đinh đóng cột, lại tuyệt vọng đến vậy, Hướng Văn Lương im lặng hồi lâu không nói nên lời.

Lê Lễ thấy mình làm người ta câm nín rồi, bèn gượng cười chữa cháy: “Tuy tôi với cô ấy không làm được gì, nhưng không phải còn có anh sao? Biết đâu anh lại chính là giải pháp thành công thì sao... thoải mái lên chút đi.”

Hướng Văn Lương theo phản xạ sửa lời: “Thuốc đặc hiệu thì nhất thời khó chế được, hy vọng duy nhất chỉ còn là vắc-xin kháng thể.”

Vắc-xin không phải thuốc đặc trị, không thể chữa người đã nhiễm bệnh, chỉ có thể bảo vệ người chưa nhiễm không bị lây. Nhưng đến khi vắc-xin được chế tạo thành công, liệu còn lại bao nhiêu nhân loại còn sống? Liệu có thật sự nghiên cứu ra nổi vắc xin không?

Tốc độ lái xe của Lý Huy Nghi bỗng chậm lại, Lê Lễ và Hướng Văn Lương đồng thời ngẩng đầu nhìn ra phía trước, chỉ thấy bên vệ đường có một người phụ nữ mang thai, môi khô nứt, đang đứng dưới ánh nắng gay gắt, tay dắt theo một bé gái tầm bốn, năm tuổi, bất lực nhìn dòng xe thỉnh thoảng lướt qua trước mặt.

Xe dần chậm lại, Lê Lễ nhận ra Lý Huy Nghi định làm gì, liền nhíu mày: “Đừng lo chuyện bao đồng.”

Đây không phải thế giới thực, nhưng nếu bị nhiễm, thì sẽ c.h.ế.t thật.

Lý Huy Nghi đáp: “Tôi biết. Không để họ lên xe, chỉ đưa ít thức ăn và nước uống thôi.”

Lê Lễ không nói gì thêm, ngầm đồng ý hành động của cô.

Chiếc xe địa hình dừng trước mặt hai mẹ con, cửa kính từ từ hạ xuống. Nhìn thấy vậy, cả hai như thấy được hy vọng, lập tức tiến lại gần.

Cô bé bám lấy cửa sổ, đôi mắt to tròn nhìn vào bên trong, tay vươn vào cảm nhận luồng khí mát lạnh từ điều hòa trong xe.

Lý Huy Nghi đưa ra một túi có sẵn nước và thức ăn, nói: “Cho hai người ít đồ ăn.”

Người phụ nữ vội vàng nhận lấy, liên tục cảm ơn, rồi cẩn thận đưa ra lời cầu xin: “Có thể cho mẹ con tôi quá giang một đoạn được không? Chỉ cần đến chỗ nào có người thôi.”

“Xin lỗi.” Giọng Lý Huy Nghi lạnh nhạt.

Nghe câu đó, tia hy vọng trong mắt người phụ nữ vụt tắt, cô ta không kìm được nước mắt, nghẹn ngào van xin: “Cầu xin các người, ở nơi hoang vắng thế này, tôi thật sự hết cách rồi.”

Dù người phụ nữ có khóc lóc thảm thiết đến đâu, Lý Huy Nghi vẫn không hề lay động.

Cô bé thấy vậy, lập tức vươn tay tóm lấy Lý Huy Nghi, miệng còn hét lớn: “Không cho chị bắt nạt mẹ tôi!”

Lý Huy Nghi không đề phòng, không kịp tránh né, liền bị cô bé giật xuống chiếc khẩu trang đang đeo.

Động tác của cô bé rất nhanh nhẹn, không phải vô tình kéo rớt, mà là nhắm chuẩn mục tiêu để trả đũa ngay từ đầu.

Ngay giây sau, chai nước suối rỗng trong tay Lê Lễ đã bay thẳng tới trán cô bé, khiến bé lảo đảo lùi mấy bước, ngồi phịch xuống đất khóc òa lên.

“Không giúp thì thôi, sao cô còn ra tay đánh trẻ con?!” Người phụ nữ kéo con bé dậy, vẻ yếu đuối trên mặt liền biến mất, thay vào đó là bộ mặt dữ tợn gào lên mắng chửi mấy người trong xe.

Một viên đạn chì khác bay từ trong xe ra, đập vào túi đồ trên tay người phụ nữ, làm túi rơi xuống đất, thức ăn và nước văng tung tóe. Trong xe vang lên một giọng còn dữ hơn cô ta: “Thế thì mày lại đây, tao giảng đạo lý cho mày nghe.”

“Thôi, đừng để ý đến bà ta.” Lý Huy Nghi nâng cửa kính lên, trả lại câu lúc nãy Lê Lễ vừa nói với mình.

Ánh sáng xanh lục nhạt nhòa hiện lên quanh người cô, Lê Lễ cau mày hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”

Nếu bây giờ chỉ số sinh mệnh của Lý Huy Nghi tụt xuống thì Lê Lễ còn thấy yên tâm, đằng này lại không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên mức đầy.

Lý Huy Nghi lắc đầu, đeo lại khẩu trang, lần này thậm chí học theo Lê Lễ, đeo liền ba lớp, tự cô lập bản thân kín mít, giọng điềm đạm: “Chúng ta phải nhanh chóng đến trung tâm kiểm soát dịch bệnh.”

Lê Lễ không đáp lại, quay sang hỏi Hướng Văn Lương: “Tình huống thế này, nguy cơ lây nhiễm cao không?”

Ban đầu còn thấy Lê Lễ quá lạnh lùng, nhưng sau khi tận mắt xem một màn “nông dân và con rắn”, trong lòng Hướng Văn Lương ngổn ngang trăm mối, song miệng vẫn thành thật đáp: “Rất cao.”

Vận mệnh đổi chiều, lần này chỉ một chữ của Hướng Văn Lương khiến Lê Lễ nghẹn họng.

“Việc hai mẹ con đó xuất hiện ở đây chứng tỏ người lái xe ban đầu đã chết. Hai người kia rất có khả năng là người mang virus. Nếu có đeo khẩu trang thì còn đỡ, nhưng tình hình vừa rồi là các cô đều tiếp xúc trực tiếp ba người, càng kéo dài thời gian tiếp xúc thì nguy cơ nhiễm bệnh càng tăng cao.”

Không khí như đông cứng lại theo từng lời anh ta nói ra.

Bàn tay Lý Huy Nghi siết chặt vô-lăng, lắp bắp: “…Xin lỗi.”

Lê Lễ nhìn cô trân trối: “Xin lỗi cái gì?”

“Tôi… lúc nãy lẽ ra nên nghe cô.”

Nếu cô bị lây, thì chẳng khác nào đẩy cả chiếc xe vào nguy hiểm.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lê Lễ vò tóc hét lên: “Bây giờ là lúc nên tranh cãi chuyện ai đúng ai sai sao? Đừng nhầm trọng tâm được không?!”

Bị mắng rồi.

Mặt Lý Huy Nghi vốn dĩ đơ, giờ còn đơ hơn, lộ rõ vẻ nhịn nhục chịu đựng, không dám lên tiếng, lặng lẽ lái xe.

Lê Lễ nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Dừng xe. Để tôi lái, chị chậm quá.”

Lý Huy Nghi bị đuổi ra ghế phụ. Lê Lễ đạp ga, mắt nhìn thẳng phía trước: “Đảm bảo an toàn, chúng ta phải vượt ải trong vòng ba ngày.”