Kỹ thuật lái xe của Lê Lễ không thể gọi là giỏi, thực ra cô mới lấy bằng lái được hơn nửa năm.
Tuy nhiên, so với Lý Huy Nghi có thói quen né tránh xác c.h.ế.t – loại chướng ngại vật đặc biệt – thì Lê Lễ chủ trương "không đụng được thì né, đụng được thì tông".
Cách lái xe kiểu này lại phát huy hiệu quả tuyệt vời trên quốc lộ hỗn loạn.
“Có thể đi bình thường một chút không? Tôi sắp nôn rồi.” Hướng Văn Lương cố gắng uống một ngụm nước để giảm cảm giác buồn nôn, nhưng nước chưa đến miệng đã bị xóc đổ một nửa.
“Đừng nôn.” Lê Lễ an ủi.
Ban đầu khi vào phó bản này, Lê Lễ không hề nghĩ đến chuyện vượt qua cửa ải, chỉ đơn giản là muốn tìm tung tích của Lê Thư. Với việc vượt phó bản, cô chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Nhưng giờ Lê Thư vẫn còn sống, Lý Huy Nghi cũng đã vào phó bản và còn có thể đã bị lây nhiễm, khiến cô hận không thể xé nát phó bản này để đưa mọi người ra ngoài.
Nửa đêm, trên đường vẫn còn rất nhiều xe. Lý Huy Nghi và Hướng Văn Lương đều đã ngủ, còn Lê Lễ – vua cú đêm – thì hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi.
Nếu tiếp tục lái xe với tốc độ này, trời sáng là đến được thành phố S, đi hết cao tốc mất thêm một ngày nữa là đến nơi. Tính ra để đến được Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh thành phố L ít nhất phải mất hai ngày.
Lê Lễ liếc nhìn Hướng Văn Lương, hy vọng anh ta chính là người mang đến phương án vắc-xin thành công.
Chiếc xe địa hình màu đen lao vun vút trong đêm tối, dần dần chạy vào con đường được rọi sáng bởi ánh bình minh trên đường chân trời.
“Đau lưng mỏi vai quá.” Lý Huy Nghi mở mắt, giọng khàn khàn: “Như bị bóng đè vậy, khó thở quá.”
“Khó thở là do chị đeo ba lớp khẩu trang đấy.” Lê Lễ một tay cầm vô lăng, tay kia cầm lát bánh mì nướng nhét vào miệng.
“Cô lái xe cả đêm à? Sao không đeo khẩu trang?” Lý Huy Nghi ôm gối ôm, người vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
“Đang ăn, đeo khẩu trang sao được.”
Lúc này, từ ghế sau vang lên một tràng ho. Lê Lễ khựng lại động tác ăn sáng, cùng Lý Huy Nghi đồng thời nhìn vào gương chiếu hậu bên trong.
Hàng ghế sau rộng rãi, Hướng Văn Lương là người duy nhất trong xe có thể nằm ngủ. Anh ta ho đến mức tự đánh thức mình, rồi đưa tay đeo kính vào.
Thấy hai người đang nhìn mình, anh ta tỉnh táo lại một chút rồi kết luận: “...Hình như tôi đã bị nhiễm rồi.”
Lê Lễ lập tức mất hết cảm giác ngon miệng, uống nửa chai nước suối để nuốt trôi lát bánh mì khô: “Nếu anh nhiễm rồi thì thuốc vẫn ổn chứ?”
“Không c.h.ế.t là ổn.” Hướng Văn Lương trong tình huống hiểm nguy, nhịn mãi cũng không nhịn được: “Cô luôn nói chuyện cay nghiệt vậy à?”
Lê Lễ cười khẽ, không để ý đến thái độ mỉa mai của anh: “Cỡ đó đấy.”
“Không thể tử tế một chút với người sắp c.h.ế.t sao?”
“Lần sau nhất định sẽ làm vậy.” Lê Lễ đáp, không nói thêm rằng, ở một nghĩa nào đó, anh thực ra đã c.h.ế.t rồi.
Lý Huy Nghi hiện tại trông vẫn bình thường, không ho cũng không sốt, chưa thể xác định có bị nhiễm hay không, chỉ có Hướng Văn Lương là đã có triệu chứng rõ ràng.
Trên xe đã có một ca bệnh xác nhận, Lê Lễ lập tức nhấn mạnh chân ga.
Virus vô hình, không thể sờ thấy, không thể phòng bị; khả năng lây nhiễm và sát thương đều đáng sợ đến mức kinh hoàng. Người chơi mới vào phó bản chẳng khác gì bị ném vào không gian kín đầy virus, dù không còn công cụ hay sức lực cũng phải nghiêm túc tự bảo vệ bản thân.
Chiếc điện thoại bị lấy đi lúc bắt cóc Hướng Văn Lương đã được trả lại cho anh ta. Anh ta vừa ho vừa lên mạng, thu thập thông tin.
“Khắp nơi đều có người chết, tâm lý dân chúng vô cùng hoảng loạn. Thành phố S vừa tuyên bố phong tỏa đã lập tức hỗn loạn, mọi người đều chạy sang thành phố khác, đường cao tốc ra khỏi thành đã kẹt cứng, không còn cách nào đi tiếp.”
Đường xá tê liệt không phải chuyện bất ngờ, trên cao tốc lượng xe lớn, không ít người lái xe rồi đột ngột phát bệnh, bỏ lại xe giữa đường, rất dễ gây tắc nghẽn nghiêm trọng.
Hướng Văn Lương định tuyến lại trên bản đồ: “Đi xuyên qua nội thành thành phố S sẽ tiện hơn, nếu thuận lợi thì tối nay có thể đến thành phố L.”
Lê Lễ không phản đối, cài lại định vị theo lộ trình anh chỉ.
Phía trước là trạm dừng cuối cùng trên quốc lộ, sau đó sẽ vào địa phận thành phố S. Cả ba người dừng lại nghỉ ngơi, Lê Lễ tranh thủ đổ đầy bình xăng.
Những tài xế khác đang đợi đổ xăng tụ lại từng nhóm nhỏ, thảo luận sôi nổi về virus.
“Cái virus thiên thạch này nhìn thì giống cảm cúm, chẳng thấy gì nghiêm trọng, nhưng phát bệnh cái là c.h.ế.t luôn.”
“Đúng đấy, có mấy loại virus nhìn thì ghê gớm, nhiễm vào còn nôn ra máu, nhưng ít ra vẫn có cơ hội chữa khỏi.”
“Chính vì nó trông giống cảm cúm nên mọi người mới không đề phòng từ đầu, kết quả giờ c.h.ế.t cả đống người.”
“Anh định đi đâu vậy?”
“Tôi đi thành phố F tìm họ hàng, bên đó chưa bị phong tỏa, chắc tình hình đỡ hơn, còn anh?”
“Tôi định đến thành phố L, nghe nói bên đó kiểm soát dịch sớm nhất, có trung tâm CDC.”
“Nhiều người cũng nghĩ vậy, nhưng trong trung tâm CDC toàn là nhà khoa học, không cho người ngoài vào, giờ ai cũng đổ xô đến đó, tôi thấy nguy hiểm lắm.”
Lê Lễ vừa nghe vừa định nhập hội thảo luận thì không biết ai đó bỗng nhiên ho một tiếng, người đang đứng quanh trạm xăng lập tức tản ra như chim bị dọa bay.
Cô tiếc rẻ tặc lưỡi.
Hướng Văn Lương không muốn ngồi xe do Lê Lễ lái nữa, nhân cơ hội nói: “Đường nội thành thành phố S khá phức tạp, tôi quen đường hơn, để tôi lái.”
Lê Lễ lái suốt cả đêm cũng hơi mệt rồi, nghe vậy thì đổi chỗ, lên hàng ghế sau.
Cô nằm xuống ghế dài thở ra một hơi, thả lỏng cái lưng đã mỏi nhừ vì ngồi lâu.
Xe lại lên đường, Lê Lễ tranh thủ mở bảng hệ thống kiểm tra, thấy Lê Thư gửi tin nhắn mới:
Lê Thư: Việc nghiên cứu vắc-xin đã tiến hành gần một tuần rồi, tạm thời chưa có kết quả.
Lê Thư: Chị đã đón khá nhiều nhóm chuyên gia theo danh sách của CDC, nhưng chị nghĩ họ không thể chế ra vắc-xin trước khi tận thế đến.
Lê Thư: Theo tốc độ tử vong hiện tại, có lẽ vắc-xin không phải là cách để qua phó bản này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Thư: Dù sao thì, đến thành phố L rồi thì báo cho chị, chị đợi em ở đó.
Lê Lễ báo cho Lê Thư là khoảng 11-12 giờ đêm nay sẽ đến thành phố L, nhưng Lê Thư lại không biết bận gì, không trả lời nữa.
Trên xe lắc lư nhưng không quá xóc, ở ghế trước, Lý Huy Nghi và Hướng Văn Lương đang thấp giọng trò chuyện như những bệnh nhân đồng cảnh ngộ.
“Trong nhóm nghiên cứu Tempus các anh chỉ có mình anh thôi à? Sao không đưa luôn mấy người khác đến trung tâm kiểm soát dịch bệnh?” – Lý Huy Nghi hỏi.
“Đương nhiên là không phải, chỉ là hướng nghiên cứu của mấy người kia không phải sinh y học, chuyên môn không phù hợp.”
“Còn có hướng nghiên cứu nào nữa?”
“Có người nghiên cứu địa chất thiên thể, có người làm vật lý lượng tử, phân ngành thì nhiều lắm.”
Lý Huy Nghi nói: “Nghe qua thì ít ra cũng có vẻ hợp lý hơn sinh y học. Ai mà nghĩ được virus lại có thể tồn tại trên thiên thạch chứ.”
Cái gọi là tận thế, cứ như thể trời đã định cho thế giới này phải diệt vong, hoàn toàn không có chút logic nào.
Hướng Văn Lương tiếp lời: “Tôi nghe nói chỗ giáo sư Mặc Triết làm vật lý lượng tử, vì thiên thạch này mà còn có được đột phá lớn gì đó, tiếc là giờ cả thế giới sắp diệt rồi.”
Lê Lễ nghe hai người nói chuyện thì ngủ gật.
Những tòa nhà cao tầng của thành phố S hiện lên trên đường chân trời, tường kính phản chiếu ánh nắng nhợt nhạt, trên đường đầy xác chết, không một bóng người, nhìn quanh cũng chỉ thấy xác và những chiếc xe đỗ loạn xạ.
Mới chỉ một ngày trôi qua, đến phản ứng còn chưa kịp, nơi từng đông đúc náo nhiệt đã hóa thành yên lặng c.h.ế.t chóc. Người còn sống đều trốn trong nhà, bất lực nhìn tình hình ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, đồng hồ đếm ngược đến cái c.h.ế.t như càng lúc càng rõ nét.
Lý Huy Nghi thỉnh thoảng lại xuống xe, đá mấy chiếc xe chắn đường sang một bên, dọn ra một lối có thể đi tiếp.
Cảnh cô một cước đá bay xe mấy mét, nhìn thế nào cũng thấy như cảnh trong phim kỳ ảo, Hướng Văn Lương đứng bên cạnh còn thấy có phần ghen tị kỳ quái.
Nếu không phải đang trong thời điểm thảm họa, anh ta thật sự hận không thể xẻ Lý Huy Nghi ra nghiên cứu, phân tích ra một hệ thống năng lượng cho bằng được.
Lê Lễ ngủ một giấc say sưa, hai người còn lại thay phiên lái xe suốt một ngày. Đến khi đến thành phố L thì trời đã tối mịt. Lê Lễ ngáp dài ngồi dậy, gửi tin nhắn cho Lê Thư.
Lần này Lê Thư trả lời rất nhanh, nói sẽ gặp nhau ở cổng đông của trung tâm kiểm soát dịch bệnh.
Thấy cô tỉnh, Lý Huy Nghi nói: “Sắp đến trung tâm kiểm soát dịch bệnh rồi. Đợi Giáo sư Hướng xuống xe xong thì chúng ta kiếm khách sạn gần đó nghỉ ngơi nhé.”
“Được. Chị tôi cũng đang ở trung tâm đó, đến lúc đó gặp chị rồi tính tiếp.”
Lý Huy Nghi có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Tuy gọi là “trung tâm kiểm soát dịch bệnh”, nhưng diện tích nơi này không lớn, bên trong ngoài vài tòa nhà nghiên cứu và phòng thí nghiệm thì chỉ còn ký túc xá nhân viên. Nơi này luôn ở trạng thái bảo vệ nghiêm ngặt, trừ cán bộ nghiên cứu và thân nhân ra, người không liên quan đều bị cấm vào.
Hướng Văn Lương lái xe đến cổng đông theo chỉ dẫn của Lê Lễ. Xe còn chưa dừng hẳn, Lê Lễ đã thấy một bóng người cao ráo đứng trong đêm tối từ xa.
Lê Thư cao hơn Lê Lễ năm phân, chân dài người cao, tóc cột đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ.
Hướng Văn Lương vừa lộ mặt liền được người của trung tâm tiếp nhận, Lê Lễ không quan tâm lắm, xuống xe là lập tức vẫy tay gọi: “Lê Thư! Lê Thư!”
Lê Thư thấy thế bước lại, quan sát cô mấy lượt, xác nhận Lê Lễ không thiếu tay thiếu chân chỗ nào thì mới nheo mắt hỏi: “Em gọi chị là gì cơ?”
“Chị ạ.” – Lê Lễ giả vờ ngơ ngác, sau khi cuộc nổi loạn bị trấn áp tàn khốc, cô kéo Lý Huy Nghi ra làm lá chắn, giới thiệu: “Đây là Lý Huy Nghi, đồng bọn của em.”
Lý Huy Nghi: “…”
Không bàn đến từ “đồng bọn” có dùng đúng hay không, nhìn người chơi cấp 50 trước mặt, cô cảm thấy hơi áp lực.
Lily đâu có nói chị cô ấy mạnh đến mức này chứ…
Bị ánh mắt Lê Thư nhìn sang, Lý Huy Nghi theo bản năng lễ phép chào: “Chào chị Lê ạ.”
Lê Thư hài lòng gật đầu: “Chào em. Hai đứa theo chị.”
Hai người theo sát phía sau Lê Thư, Lý Huy Nghi đẩy đẩy Lê Lễ, cảm khái như chứng kiến kỳ tích: “Sao không nói sớm là chị cô cấp 50 rồi.”
Lê Lễ kêu oan: “Trời xanh chứng giám, tôi cũng mới biết thôi mà.”
Dường như Lê Thư rất quen thuộc với trung tâm, dẫn hai người đi đăng ký xong thì vào phòng kiểm tra bên cạnh cổng chính.
Trong phòng kiểm tra, nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ thấy có người vào liền lấy ra một gói vật tư y tế dùng một lần, xé bao ra rồi nói: “Đưa tay ra.”
Lê Lễ nhìn nhân viên y tế trước mặt mà không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Lê Thư không lên tiếng thì cô cũng ngoan ngoãn đưa tay ra. Kết quả là nhân viên y tế lập tức túm lấy ngón trỏ của cô, khử trùng xong liền ấn một thứ trông như nút áo màu trắng lên đầu ngón tay.
Động tác của người kia nhanh gọn như mây trôi nước chảy, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, như một cơn lốc.
Cơn đau nhói sắc bén đến bất ngờ, giấy thử ở mặt trên của cái nút lập tức chuyển sang màu đỏ. Nhân viên y tế liếc nhìn rồi nói: “Tiếp theo.”
Kết quả kiểm tra của Lý Huy Nghi cũng là màu đỏ, nhân viên y tế thấy vậy liền nói: “Tốt, đều chưa bị nhiễm. Bộ dụng cụ xét nghiệm này mới được phát minh gần đây thôi, hai người coi như là lứa đầu tiên được dùng rồi đấy.”
Kết quả này khiến Lý Huy Nghi hơi bất ngờ.
Chẳng lẽ virus này thật sự như Lê Lễ nói, không thể lây cho người chơi? Dù rõ ràng lúc đó cô ở gần cô bé kia hơn, còn bị kéo khẩu trang xuống, mà cuối cùng Hướng Văn Lương lại là người bị nhiễm.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nghĩ vậy, cô bèn hỏi luôn.
“Người chơi đương nhiên cũng có thể bị nhiễm. Trong khu cách ly của trung tâm bây giờ cũng có không ít người chơi bị lây rồi.” – Lê Thư đáp.
Ba người đi trong đêm tối về phía khu nhà thân nhân. Lúc này tâm trạng Lê Lễ rất tốt, líu ríu đi theo sau Lê Thư: “Chị chưa c.h.ế.t thật quá tốt, em lo gần c.h.ế.t luôn đó.”
“Lo gần chết? Chị ngày nào cũng lo không biết em có vào trò chơi sinh tồn không kia kìa. Nhận được trợ lý AI chị gửi chưa?”
Vừa hỏi, Lê Thư vừa dẫn hai người lên tầng hai, dùng vân tay mở cửa phòng rồi bật đèn.
Lý Huy Nghi và Lê Lễ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Hai người đã đến nơi an toàn, lại xác nhận mình không bị lây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thêm vào đó là có đại cao thủ cấp 50 bên cạnh, dù có đang trong phó bản thì cũng không khỏi cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Lúc này Lê Thư lên tiếng: “Nói xem, sao bây giờ đã lên cấp 24 rồi? Mấy hôm trước chị hỏi hệ thống có phải em đang trong trò chơi sinh tồn không, nó còn nói không có kìa.”