“Hệ thống nói em không ở á?”
Lê Lễ liếc mắt nhìn Lý Huy Nghi, hai người đều thấy đôi chút nghi hoặc từ ánh mắt đối phương. Cô đổi chủ đề, hỏi: “Người chơi cấp lv.50 có thể nói chuyện với hệ thống bất kỳ lúc nào hả chị?”
Lv.50 đã là giới hạn cấp độ trong trò chơi sinh tồn, có lẽ chỉ những người mạnh đến mức này hệ thống mới chủ động thiết lập kênh liên lạc?
Lê Thư rót cho hai người mỗi người một cốc nước, rồi mới ngồi xuống đối diện, đáp: “Không liên quan đến cấp độ, vì chị đứng hạng nhất trên bảng cống hiến nên mới được quyền nói chuyện với hệ thống. Lúc đó hệ thống nói là em không có mặt, nên chị mới gửi trợ lý AI lại cho nó.”
Dường như có gì đó không đúng, Lê Lễ nghi hoặc một giây, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để vướng vào chuyện này. Cô lập tức chuyển sang quan tâm tình hình phó bản: “Trong căn cứ có nhiều người chơi không chị?”
“Trừ mấy người bị cách ly, còn hơn mười người nữa. Mấy ngày nay họ đều đang hỗ trợ đưa đón chuyên gia từ các nơi về.” Lê Thư nói tới đây thì nhíu mày: “Hiện tại chưa có người chơi nào có chuyên môn về y tế, mà chị đoán là đám chuyên gia trong nước chắc cũng khó mà nghiên cứu ra vaccine trong thời gian ngắn.”
Cô uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
“Chuyện đó tạm gác lại, bây giờ đã phát triển xong bộ kit xét nghiệm, bước tiếp theo chúng ta phải bắt đầu thiết lập khu an toàn.”
Mới chỉ hai ngày trôi qua, nhưng dưới con số tử vong khủng khiếp, xã hội đã không thể vận hành bình thường.
Phải nhanh chóng lập ra một khu an toàn cho những người chưa bị nhiễm bệnh, không thể để mặc virus lây lan, như vậy mới tranh thủ được thời gian cho chuyên gia trong nước nghiên cứu vaccine.
“Em nghe giáo sư Hướng dự đoán, ngày nào cũng sẽ có một nửa số người c.h.ế.t so với hôm trước, bây giờ lập khu an toàn có còn kịp không? Lỡ đến lúc làm xong thì người c.h.ế.t sạch rồi.” — Lê Lễ nói.
“Hiện giờ đang có dự định đặt khu an toàn tại khu dân cư Hoa Thụy Gia Viện cạnh căn cứ, chỉnh sửa lại trên nền đó là được, không tốn quá nhiều thời gian.”
Lý Huy Nghi cũng tham gia vào cuộc thảo luận:
“Về lý thuyết thì trong thời gian ngắn nhân loại sẽ không bị virus diệt vong hoàn toàn đâu, tốc độ tử vong sẽ giảm dần, cuối cùng dân số còn sống sẽ duy trì ở một mức ổn định. Dù sao thì trong một thành phố có hàng chục triệu dân mà chỉ còn vài nghìn người, thì cũng đâu còn mấy nguy cơ lây nhiễm.”
“Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế thì hệ thống liên lạc chỉ còn duy trì được vài ngày nữa thôi, nên mới phải lập khu an toàn để gom người sống sót lại. Không thì đến lúc đó thật sự có chuyện thì có kêu trời trời cũng không hay, kêu đất đất cũng không thấu.”
Giải thích xong, Lê Thư nói tiếp:
“Hai người chạy xe đến đây cũng mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, mai bắt đầu làm việc.”
Nhìn hai người mỗi người vào một phòng, cô cúi đầu uống nước, luôn cảm thấy mình đã quên gì đó, nhưng lại không nhớ ra nổi.
Dù sao thì Lê Lễ giờ vẫn còn sống sờ sờ ngồi cạnh cô, ngoài chuyện này ra thì những thứ khác cũng không quan trọng lắm. Không nhớ ra được thì thôi vậy.
Lách cách, lách cách, tiếng bước chân vang lên.
Lê Lễ vừa mới vào phòng, lúc này lại quay trở ra, ngồi xuống bên cạnh Lê Thư. Cô huých huých Lê Thư, ra hiệu cô nhích ra một chút.
Lê Thư chậc một tiếng, không kiên nhẫn nhích người nhường chỗ: “Đây là ghế sofa đơn.”
Cô chỉ vào chiếc ghế sofa dài đối diện, hỏi:
“Bên đó không đủ cho em ngồi à?”
Lê Lễ làm bộ như không thấy, sau đó nói:
“Ban ngày ngủ cả ngày rồi, giờ không ngủ được.”
“Người ngủ đến rớt xuống giường còn không tỉnh mà cũng có lúc mất ngủ nữa hả… À đúng rồi.” Lê Thư vừa thấy cô, rốt cuộc cũng nhớ ra mình quên cái gì:
“Em còn chưa nói làm sao lên được lv.24?”
“Hửm?” — Lê Lễ không hiểu, nhưng đã hỏi thì cô cũng kể lại tỉ mỉ quá trình vào phụ bản, kết luận là cứ thuận theo tự nhiên mà lên lv.24.
“Nghĩa là em đã vào trò chơi sinh tồn hơn một tháng rồi.” — Lê Thư bỏ qua mấy tình tiết thăng trầm trong lời kể của cô, rút ra thông tin cần thiết.
Lê Lễ bực bội gật đầu:
“Đúng thế.”
“Vậy thì thật kỳ lạ. Hệ thống không có lý do gì để nói dối cả.” — Lê Thư lẩm bẩm.
Hai ngày trước hệ thống bảo Lê Lễ không có trong trò chơi sinh tồn, nhưng theo lời cô thì rõ ràng đã ở trong đó hơn một tháng rồi.
Lê Lễ hiểu về hệ thống còn ít hơn Lê Thư, nghe vậy cũng không nghĩ ra manh mối gì.
Nhưng mà… trời có sập thì cũng có Lê Thư chống, Lê Lễ quay đầu gác chân lên tay ghế vịn, rồi ngả người nằm lên đùi Lê Thư, bình thản nhắm mắt:
“Vậy cứ cho là hệ thống nói thật đi. Ngủ ngon.”
Cứ cho là hệ thống nói thật ư?
Lê Thư nhìn người vừa đặt đầu xuống đùi mình đã ngủ say ngay lập tức, tay cô vô thức xoắn lấy tóc Lê Lễ, chìm vào trầm tư.
Nếu hai ngày trước Lê Lễ thực sự không có trong trò chơi sinh tồn, vậy thì quãng thời gian hơn một tháng đó chỉ có thể là bên phía cô có vấn đề.
Khi giả thuyết này thành lập, trong đầu Lê Thư lập tức vụt qua hàng loạt mảnh vỡ hỗn loạn, cô cố gắng nhìn cho rõ, nhưng chỉ thấy được một gương mặt mơ hồ giữa vô vàn mảnh vỡ hư vô.
Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa.
Lê Lễ ngái ngủ mở mắt, đi ra khỏi phòng thì thấy Lê Thư đang đứng ở cửa nói chuyện với ai đó, còn Lý Huy Di đã dậy, chỉnh tề ngồi ăn sáng bên bàn ăn.
Người đứng ngoài cửa là một nam người chơi khoảng hơn hai mươi tuổi, trông rất có sức sống, thấy Lê Lễ đi ra thì lập tức niềm nở chào hỏi:
“Chào cô! Tôi là Thân Hướng Dương.”
“Ba người hôm nay có nhiệm vụ xây tường, sửa sang lại khu Hoa Thụy Gia Viện.” — Lê Thư thấy cô ra liền giao nhiệm vụ luôn.
“Hả? Em á?” — Lê Lễ chỉ vào mình, “Thế còn chị làm gì?”
Thân Hướng Dương tranh trả lời: “Họ đi đón đợt chuyên gia thứ hai. Lần trước là chuyên gia nghiên cứu vaccine, lần này là các chuyên gia hàng đầu ở các lĩnh vực khác.”
“Đón mấy người đó có ích gì? Sắp tận thế rồi còn mạo hiểm bị lây nhiễm.” — Lê Lễ cảm thấy đây hoàn toàn là việc ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Thân Hướng Dương lại nhanh nhảu trả lời:
“Cô không hiểu rồi. ‘Ngăn chặn tận thế’ là một nhiệm vụ mang tính vĩ mô, ở một góc độ nào đó thì việc văn minh nhân loại bị đứt gãy cũng là tận thế, có thể sẽ bị hệ thống đánh giá là nhiệm vụ thất bại. Nên phải chuẩn bị đầy đủ.”
“Hôm nay các cô cứ đi theo anh ta.” — Lê Thư nói xong thì quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lê Lễ.
Mỗi lần cô nói sắp đi làm nhiệm vụ là đều thấy ánh mắt này trên mặt Lê Lễ.
Lê Thư nghĩ ngợi một lát, quyết định báo lại hành trình của mình:
“Hôm nay chị đi thành phố W đón người.”
“Là người của nhóm nghiên cứu Tempus à?” — Lý Huy Nghi nghe thấy địa điểm quen thuộc thì đặt phần bữa sáng phong phú, đầy đủ chất dinh dưỡng xuống, vô thức hỏi.
Lê Thư hơi ngạc nhiên nhìn cô:
“Đúng vậy, cô biết nhóm nghiên cứu đó à?”
Lê Lễ đập đùi tỏ vẻ tiếc nuối:
“Biết sớm thì tốt, tụi em bắt đầu ở ngay thành phố W, biết thế chở họ đi cùng luôn cho rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người tính không bằng trời tính.
So với việc ra ngoài đón người, xây tường đúng là công việc ít nguy hiểm hơn nhiều.
Lê Lễ và Lý Huy Nghi đi theo Thân Hướng Dương ra khỏi khu căn cứ, dọc đường anh chỉ vào một tòa nhà thí nghiệm nói: “Người chơi bị nhiễm bệnh đang được cách ly ở tầng một tòa nhà đó.”
“Nói cách ly là cách ly à, không ai phản kháng gì sao?” — Lê Lễ nhìn theo hướng chỉ tay của anh, đập vào mắt là một tòa nhà trắng nhạt trông rất bình thường.
“Chứ biết sao giờ, chẳng lẽ để họ ra ngoài làm nguồn lây, gây rối khắp nơi à? Mọi người còn đang mong hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi phụ bản nữa đó.”
“À đúng rồi.” — Nói tới đây, Thân Hướng Dương ngừng lại, hỏi: “Vẫn chưa hỏi kỹ năng của hai cô là gì nhỉ? Tôi là pháp sư hệ Thổ, hai cô có kỹ năng nào phù hợp để xây tường không?”
Dùng kỹ năng để xây tường, đúng là sống lâu mới thấy đủ thứ.
Lý Huy Nghi lắc đầu, là người lên tiếng đầu tiên: “Tôi là pháp sư hệ hỏa, không có kỹ năng nào dùng để xây tường cả.”
Ánh mắt Thẩm Hướng Dương lại chuyển sang Lê Lễ, cô đối diện ánh mắt đầy kỳ vọng của anh ta, cũng chỉ có thể nhún vai: “Tôi cũng không có, tôi là hỗ trợ.”
Một hỗ trợ ở các phó bản khác có thể khiến người ta yên tâm, nhưng trong phó bản này thì gần như vô dụng.
Trước tiên là bởi trong phó bản này m.á.u của người chơi căn bản không hề giảm, hơn nữa thể chất của hỗ trợ cũng không mạnh lên theo cấp độ như các hệ tấn công, ngay cả bê bao xi măng cũng chẳng nổi.
Thẩm Hướng Dương lại không tỏ ra thất vọng, ngược lại còn có chút tự hào như thể “trời giáng đại nhiệm cho kẻ này”: “Vậy thì chỉ còn trông vào tôi thôi!”
Đội thi công đã chờ sẵn ở cổng trung tâm kiểm soát dịch bệnh. Bọn họ đều là cư dân chưa bị nhiễm bệnh được triệu tập từ thành phố L, khoảng mười người.
Nhiệm vụ hôm nay là gia cố hàng rào khu dân cư Hoa Thụy Giai Viện, nâng tường lên gấp đôi và lắp đặt lưới điện để ngăn người nhiễm bệnh trèo qua.
Khu an toàn là nơi quan trọng nhất, cũng là hi vọng để loài người tiếp tục tồn tại sau tận thế, tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót.
Đội thi công hùng hổ kéo đến Hoa Thụy Giai Viện. Đến nơi, chỉ thấy Thẩm Hướng Dương giơ tay lên, mặt đất liền rung chuyển ầm ầm. Những bức tường đất dày cao vây quanh tường rào cũ, trong nháy mắt đã cao hơn bốn mét.
Lê Lễ cũng như mấy dân bản địa trong đội thi công, kinh ngạc “ồ” lên một tiếng.
Dân bản địa đã được cán bộ nhắc trước là người dẫn đội lần này là dị năng giả trong truyền thuyết, nhưng tận mắt thấy vẫn không khỏi chấn động.
Thẩm Hướng Dương thản nhiên đi vòng quanh khu dân cư, đi đến đâu tường đất cao lớn nhô lên đến đó. Còn Lý Huy Nghi thì cực kỳ kín tiếng, âm thầm nhận hết việc bê vác trộn xi măng.
Tường đất đã được đắp xong, việc còn lại chỉ là trát xi măng.
Cả ba người vốn chưa từng trát vữa bao giờ, vậy mà ai nấy như có thiên phú, vừa cầm bay lên tay đã có cảm giác quen thuộc lạ thường, gần như không cần mấy người trong đội thi công hướng dẫn.
Nghiêng bay 25 độ, tay chắc lực đều, đến cả người thợ lành nghề cũng không ngớt lời khen: đúng là sinh ra để làm nghề này.
Ba người làm việc mồ hôi nhễ nhại, Thẩm Hướng Dương lau mồ hôi, cảm khái: “Đánh c.h.ế.t tôi cũng không nghĩ được có ngày mình lại đi xây dựng cơ sở hạ tầng trong phó bản.”
Lê Lễ mệt đến kiệt sức, mắt đờ đẫn đáp lời: “Có gì đó sai sai đúng không, chúng ta thật sự đến để cứu thế giới à?”
Lý Huy Nghi ngẫm nghĩ rồi nói: “Cảm giác như kiếp trước tôi từng làm việc này rồi.”
Lê Lễ: “Tôi cũng vậy.”
Thẩm Hướng Dương: “+1.”
Lúc đi khí thế bao nhiêu, lúc xong việc uể oải bấy nhiêu.
Sau hai ngày thi công xuyên đêm, ba người Lê Lễ đã trát xi măng đến độ mất hết hy vọng vào cuộc đời.
Trong khi xây hàng rào, khu dân cư bên trong cũng đồng thời được khử trùng triệt để. Trung tâm kiểm soát dịch bệnh thông báo khu an toàn chính thức mở cửa, tiếp nhận người dân chưa bị lây nhiễm, và cho biết sẽ có xe của chính quyền đến đón.
Đây là ngày thứ tư trong phó bản, hệ thống liên lạc sụp đổ hoàn toàn sau khi phát đi thông báo cuối cùng về khu an toàn. Số lượng người chưa bị nhiễm còn sót lại cũng rất ít ỏi.
Mỗi người chơi phụ trách một tuyến đường do chuyên gia vẽ ra suốt đêm, làm tài xế xe buýt cả ngày. Chỉ có họ mới đủ sức dọn sạch một con đường đủ cho xe buýt đi qua, đưa người dân đến khu an toàn.
Tối hôm đó, Lê Thư cũng từ thành phố W vội vã quay về trung tâm kiểm soát dịch bệnh, nhanh hơn dự đoán của Lê Lễ rất nhiều.
Dù cô mất hai ngày để đến thành phố L, lần này Lê Thư đi một vòng cũng chỉ mất có hai ngày.
“Các em có biết gì về giáo sư Mặc Triết không?” – Vừa vào phòng, Lê Thư liền hỏi.
Trước đó Lý Huy Nghi đã nhắc đến nhóm nghiên cứu Tempus, mà giáo sư Mặc Triết chính là một thành viên của nhóm đó.
Lý Huy Nghi lắc đầu: “Chỉ nghe giáo sư Hướng Văn Lương nhắc qua một lần, không rõ thông tin cụ thể lắm.”
“Có chuyện gì à?” – Lê Lễ tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ tiện miệng hỏi thôi. Ông ta nói phần lớn thành quả nghiên cứu đều ở viện khoa học thành phố W, nên không định rời đi.”
Lê Thư không muốn nói nhiều, xoa huyệt thái dương rồi hiếm hoi thở dài: “Nghe nói hôm nay đội xe của người chơi gặp nhiều khó khăn, có quá nhiều người bị nhiễm cố trà trộn lên xe, kết quả lại có thêm hai người chơi bị lây. Dù tính cả những người mới đến trong hai ngày nay, thì giờ cũng chỉ còn tám người.”
Trật tự của thế giới này đã sụp đổ hoàn toàn, lực lượng cầm quyền hiện giờ thuộc về người chơi.
Họ phải cố gắng tăng số lượng người sống sót trong khu an toàn càng nhiều càng tốt. Bởi vì không ai biết tiêu chuẩn “ngăn chặn tận thế” của phó bản này là gì — cho dù tìm được vắc-xin, nếu số người bản địa sống sót quá ít cũng có thể bị tính là thất bại.
Nhưng số lượng người chơi ngày càng giảm đúng là khiến tình hình trở nên căng thẳng.
Lê Lễ lập tức giơ tay: “Em xây xong tường rồi, em có thể đi đón người sống sót!”
“Em mới cấp 24, chỉ số sức mạnh có đủ không?” – Lê Thư nhìn cô một cái, chất vấn từ tận linh hồn.
“Đủ!”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Thật không đấy?” – Lý Huy Nghi liếc Lê Lễ, tiếp lời, rồi quay sang nói với Lê Thư: “Tôi có thể đi.”
Lê Thư nhìn cô một lát, rồi gật đầu đồng ý.
Đêm khuya yên tĩnh, Lê Lễ làm thợ xây hai ngày liền, lẽ ra nên nghỉ ngơi, nhưng cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Không phải vì chuyện gì đặc biệt, mà vì cô thật sự không hiểu tại sao bản thân lại hoàn toàn vô dụng trong phó bản này.
Ngày mai là ngày thứ năm. Nếu thời gian ủ bệnh của virus là ba ngày, thì nhóm người chơi đầu tiên bị nhiễm đã chạm tới ranh giới tử vong.
Dù người bản địa c.h.ế.t nhiều đến đâu cũng không làm cô xao động. Xét đến cùng, bọn họ chỉ là một chuỗi con số, cô biết rất rõ rằng họ không phải người sống thực sự.
Đây là một khu thử thách, là trò chơi tranh đoạt “hạch tâm thế giới”, không phải thế giới thực, nhưng người chơi thì là người sống thật, c.h.ế.t là c.h.ế.t thật.
Vấn đề là kỹ năng trị liệu của cô hoàn toàn không phát huy được, không thể ngăn cản cái c.h.ế.t xảy ra.
Tại sao đúng lúc này kỹ năng chữa trị lại “phá sản”? Chẳng lẽ cô thật sự đến phó bản này chỉ để ăn hại?
Lê Lễ bực bội đá tung chăn điều hòa.
Chưa kịp yên ổn bao lâu, cô bỗng mở mắt, ngồi bật dậy.
Tại sao cô lại khẳng định kỹ năng chữa trị của mình vô dụng? Kết quả kiểm tra của Lý Huy Nghi là âm tính, chẳng lẽ thật sự chỉ là may mắn không bị lây?
Tại sao không thể là: đã bị lây nhưng được chữa khỏi?
Dù thế nào đi nữa, thử một lần cũng không mất gì.
Lê Lễ đi giày vào, rón rén mở cửa, lén lút như ăn trộm đi về phía tòa nhà thí nghiệm.