Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 85



Tầng một của tòa nhà thí nghiệm vẫn còn sáng đèn, trong phòng cách ly kê đầy giường bệnh, các người chơi bên trong hoặc đứng hoặc ngồi, nhìn sơ qua chẳng ai đang ngủ cả.

Gặp phải chuyện như vậy, đổi lại là Lê Lễ, cô cũng chẳng thể nào ngủ nổi.

Có người bên trong phát hiện ra cô, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhướng mày hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Người hỏi là một nữ người chơi cấp 46, ID là Họa Trúc. Cô vừa lên tiếng, những người khác cũng chú ý đến bên này, ai nấy đều tò mò nhìn chằm chằm.

Lê Lễ không tùy tiện bước vào phòng cách ly, chỉ đứng cạnh cửa sổ trả lời: “Tôi là healer, muốn thử xem người bị lây nhiễm có thể được chữa khỏi không.”

Họa Trúc bật cười, rồi chỉ vào một nam người chơi không xa: “Anh ta cũng là healer đấy, chính anh ta còn bị nhiễm rồi.”

Nam người chơi bị chỉ vào lập tức ném cái gối trên giường sang, khí thế bừng bừng: “Làm ơn đi! Nói thế làm tôi thấy mất mặt lắm!”

Lê Lễ nhận ra, dù mọi người trong phòng cách ly không ngủ, nhưng gần như không ai quá lo lắng hay hoảng sợ.

Cô chớp mắt hỏi: “Thời gian ủ bệnh ngắn nhất là ba ngày đã qua rồi, mọi người không lo sao?”

Dù cô chưa nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu cô muốn nói gì.

“Cô nói thế là không đúng rồi, ngay từ lúc chọn vào phó bản này, ai chẳng chuẩn bị sẵn tâm lý để chết.”

Một nam người chơi tên Hà Điền Điền nằm giường bên cạnh Họa Trúc lên tiếng, anh ta còn vẫy vẫy tay với cô:

“Về ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, bảo vệ bản thân cho đàng hoàng, kẻo không khéo lại đến đây ở với tụi tôi.”

Dù biết healer khác cũng bị nhiễm, Lê Lễ vẫn không từ bỏ.

Dù cô và healer có chức năng gần như giống nhau, nhưng nói chính xác thì cô là một Shaman – kỹ năng trị liệu của cô bắt nguồn từ Cây Sự Sống. Không thử thì cô không cam tâm.

“Cho tôi thử đi, không thử đêm nay tôi không ngủ nổi.” Lê Lễ cười tít mắt nói.

“Chà, cô cứng đầu thật.” Hà Điền Điền ngồi dậy: “Thôi được, để tôi làm chuột bạch cho cô.”

【ID: Lili đã thi triển kỹ năng [Bảo Hộ Cỏ Cây] lên bạn】

Ánh sáng xanh nhạt hiện lên trên người anh ta, sau khi kỹ năng duy trì trong 60 giây kết thúc, anh ta thuận tay lấy que thử trên tủ đầu giường kiểm tra.

Kim chích đ.â.m vào da, m.á.u thấm vào thuốc thử, trên vùng hiển thị, màu đen lan rộng như vệt nước b.ắ.n tung tóe.

“Đã bảo là không được mà cô không tin, đây này, màu đen.” Hy vọng mong manh bị dập tắt, Hà Điền Điền nhún vai, đưa miếng giấy thử ra ngoài cửa sổ cho Lê Lễ xem.

Xem ra việc Lý Huy Nghi không bị nhiễm đúng là do một cú buff may mắn hiếm hoi.

Lê Lễ có chút thất vọng, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Khoan đã, tôi còn kỹ năng khác nữa.”

Thấy cô kiên trì như vậy, Hà Điền Điền cũng không buồn khuyên thêm. Dù sao dùng kỹ năng trị liệu trên người cũng chẳng đau chẳng ngứa, đợi cô đụng đầu vào tường rồi sẽ tự biết.

Anh ta lười biếng nằm xuống lại: “Cô thử đi.”

Nhất Tiếu Hồng Trần

【ID: Lili đã thi triển kỹ năng [Cải Tử Hoàn Sinh] lên bạn】

Một vùng ánh sáng lấp lánh như tinh tú bao phủ lấy anh ta trên giường, trông như một cái quan tài, Lê Lễ duy trì vùng kỹ năng đó suốt mười giây rồi mới dừng lại.

Hà Điền Điền có hơi hối hận vì đã đồng ý – không nói gì khác, chỉ riêng hình dáng kỹ năng đã thấy xui xẻo rồi.

Nhưng Lê Lễ đã háo hức giục giã: “Thử lại với kit test đi, nếu vẫn không được thì tôi sẽ đi ngủ.”

“Chọc kim cũng đau lắm chứ bộ.” Hà Điền Điền bất đắc dĩ mở một bộ que thử mới, tiện miệng khen mình: “Tôi đúng là vì nghĩa quên thân.”

Sau cơn đau nhẹ, trên giấy thử dường như thoáng hiện sắc hồng, nháy mắt đã đỏ rực lên.

“Cạch.”

Chiếc nút trắng trong tay Hà Điền Điền rơi xuống đất, khiến các người chơi đã thất vọng một lần nhưng vẫn âm thầm dõi theo anh ta đều giật mình.

“Hả?” Hà Điền Điền khẽ thốt lên: “Tôi nhìn nhầm à?”

“Sao vậy?”

“Chuyện gì thế?”

Tiếng hỏi vang lên liên tục, anh ta chưa kịp trả lời thì đã có người nhặt giấy thử lên, nhìn kỹ rồi hít một hơi lạnh: “Vãi! Màu đỏ——”

“Đỏ á? Không phải đen sao?”

“Thật à?”

“Cho tôi xem với, để tôi xem!”

Tiếng kinh hô vang lên liên tiếp, càng lúc càng nhiều người xác nhận Hà Điền Điền thực sự đã khỏi bệnh. Họa Trúc đứng bên cửa sổ nhìn cảnh trước mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia hi vọng.

Lê Lễ vốn chẳng còn hy vọng gì sau lần thất bại đầu, nay thấy kỹ năng [Cải Tử Hoàn Sinh] thực sự có hiệu quả cũng thấy bất ngờ vui mừng.

Nhưng trước ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô chống nạnh, ra vẻ như mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát:

“Bác sĩ Lê này không có hữu danh vô thực đâu nha.”

Phòng cách ly có khoảng mười sáu, mười bảy người chơi. Lê Lễ thi triển kỹ năng lại lần nữa, lần này không thu hẹp vùng hiệu lực, bao phủ toàn bộ phòng cách ly.

Healer nam đã kiểm tra lại vài lần, kết quả đều cho thấy mình đã hồi phục, anh ta tiến đến gần cửa sổ quan sát Lê Lễ từ đầu đến chân, không nhịn được nghi ngờ: “Cô là healer thaj hả?”

“Chứ anh nghĩ tôi là gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Healer nam trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra một lý do khá thuyết phục: “Người dùng ngôn linh – kỹ năng chỉ cần nói ra là có thể thành hiện thực, và tiêu hao tinh thần lực tùy theo độ khó.”

Anh ta càng nói càng cảm thấy điều đó quá đúng, đến mức tự tẩy não mình thành công, dõng dạc nói: “Không thì tại sao mọi người đều là hỗ trợ, chỉ có cô làm được còn tôi thì không?”

“Đừng nói ‘làm được’ hay không nữa, cô ấy không phải hỗ trợ.” Họa Trúc đẩy người đang dán vào cửa sổ ra, nhìn về phía Lê Lễ: “Great Shaman à?”

Sau khi nhận được xác nhận từ Lê Lễ, người chơi hệ hỗ trợ lập tức không còn vướng mắc chuyện “sao cô làm được còn tôi thì không” nữa, lấy lại tự tin, bắt đầu khử trùng phòng cách ly.

Họa Trúc nhìn sang Lê Lễ, nói: “Phải nói là, cô có thể vào được phó bản này đúng là một kỳ tích.”

Mỗi một vị Shaman đều gánh vác trách nhiệm phục sinh Cây Sự Sống, kỹ năng trị liệu của họ bắt nguồn từ Cây Sự Sống, và cuối cùng cũng sẽ hiến dâng cho nó.

Hệ thống đã gieo hạt giống Nguồn Sự Sống lên một nhóm người chơi, hy vọng họ không ngừng đột phá để khiến nó nở hoa kết trái. Hầu hết Shaman đều ngã xuống giữa chừng, mỗi người còn sống sót đều vô cùng quý giá. Trong khu thử thách số 11 – nơi không có lối ra – tuyệt đối sẽ không có Shaman nào bước chân vào.

Lê Lễ hoàn toàn không biết Họa Trúc đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng cô đang khen mình chữa khỏi cho người chơi, vui vẻ nói: “Phải không, chắc cô cũng bị tôi làm cho mê mẩn rồi ha.”

Họa Trúc: “……” Ý cô không phải vậy.

Thông tin toàn bộ người chơi bị nhiễm bệnh đều đã hồi phục được truyền đến tai Lê Thư ngay trong sáng hôm sau.

“Lê Lễ là Great Shaman? Shaman có thể chữa được bệnh truyền nhiễm?” Lê Thư nhìn Họa Trúc ngồi đối diện, khẽ nhướng mày đầy ngạc nhiên.

Cô thật sự không biết chuyện này.

Lúc Lê Lễ kể với cô về cuộc phiêu lưu trong phó bản, chỉ nói đại khái rằng “dưới sự chữa trị của em bla bla…”, Lê Thư cứ tưởng cô là một người chơi hệ hỗ trợ bình thường.

“Đúng vậy, ban đầu tôi còn nghĩ có cô ấy rồi thì không cần trông chờ các chuyên gia bản địa nghiên cứu vaccine nữa, nhưng tối hôm qua tôi đưa Lily đi thử nghiệm với dân bản xứ bên ngoài CDC, kết quả hoàn toàn vô hiệu.”

Nghe vậy, Lê Thư trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dân bản xứ trong phó bản chỉ là những hình ảnh tái hiện từ quá khứ, thậm chí không tính là người sống, không hiệu quả cũng là điều bình thường. Nếu giờ đã không còn lo lắng về việc lây nhiễm nữa, mọi người hãy tăng tốc tìm kiếm người sống sót, sớm lập ra khu an toàn đi.”

Cô dừng một chút, nghiêm túc nhìn Họa Trúc: “Tôi đoán chỉ khi số người trong Khu An Toàn đạt đến mức tối thiểu cần thiết để duy trì loài người, thì Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh mới có thể phát triển thành công vaccine.”

Là một người chơi cấp 46, Họa Trúc đã vượt qua không ít khu thử thách, lập tức hiểu rõ ý của Lê Thư.

Tức là, Lê Thư cho rằng điều kiện để mở khóa vaccine chính là phải xây dựng được một Khu An Toàn đạt chuẩn.

“Rất có khả năng.” Họa Trúc gật đầu đồng tình, “Tuyến đường mới đã được phân phát đầy đủ, hiện giờ chúng ta có gần ba mươi người chơi, hôm nay có thể đến hai thành phố H và D tìm kiếm, chắc không bao lâu nữa là đủ chỉ tiêu.”

Một khi không còn lo về bệnh lây lan, mọi việc lập tức trở nên đơn giản hơn. Nếu không, trong tình hình người chơi ngày càng ít, liệu có thể lập được một Khu An Toàn đủ dân số hay không vẫn là một ẩn số.

Sau khi Họa Trúc rời đi, Lê Thư mới nhìn về phía phòng của Lê Lễ. Còn chưa kịp gọi, Lê Lễ – người hôm qua ngủ rất muộn – đã lò dò thức dậy.

Cô ngáp dài, lười biếng nói: “Lý Huy Nghi đâu rồi? Hôm nay em với chị ấy đi đón người luôn cho tiện.”

“Cô ấy đi rồi. Lại đây, chị có chuyện muốn hỏi em.” Lê Thư gọi.

“Về chuyện người chơi bị nhiễm ấy hả?”

Nghe Lê Thư nói vậy, Lê Lễ đoán ngay được, nhưng lại nhận được câu trả lời phủ định.

“Chuyện đó Họa Trúc đã nói với chị rồi. Chị muốn hỏi là: với tư cách Great Shaman, sao em lại vào được phó bản này?”

Sắc mặt Lê Thư nghiêm túc hơn hẳn thường ngày, khiến Lê Lễ hơi hoảng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy mình làm sai gì: “Em vào đây để tìm chị mà.”

“Vậy em đã từng nghĩ nếu không thể ra được, thì Cây Sự Sống sẽ thiếu đi một người hồi phục không?”

Nghe câu này, Lê Lễ như bị giẫm trúng đuôi, bật dậy khỏi sofa như mèo bị giật: “Cái gì mà chỉ thiếu mình em! Lúc đó em hoàn toàn không nhận thức được sự tồn tại của rương báu! Trong đầu em trống rỗng như bị chặn sóng vậy! Có phải chị đang nghi ngờ em không muốn trả lại kỹ năng cho Cây Sự Sống không! Chị quá đáng rồi Lê Thư! Cái nguồn sự sống c.h.ế.t tiệt đó ai cần thì giữ lấy! Em làm shaman của em yên ổn không được à!*&%¥%……”

Nói lảm nhảm gì đó.

Lê Thư bị cô làm cho đau đầu, giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, bình tĩnh lại.”

Lê Lễ ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi lại tức giận nói: “Vả lại trong thời gian chị vào phó bản, nghi lễ phục hồi Cây Sự Sống đã bị tuyên bố thất bại từ lâu rồi, em thích vào phó bản nào thì vào.”

Vừa dứt lời, Lê Thư im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: “Chị mới vào phó bản có năm ngày, bên ngoài đã thất bại rồi?”

Nếu tin rằng hệ thống không lừa mình, thì khả năng lớn là tốc độ thời gian trong phó bản khác với thực tế, giống như một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Nhưng việc Cây Sự Sống đã thất bại vẫn là điều rất đáng sợ.

Là một trong những người chơi cấp cao đầu tiên, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của Cây Sự Sống.

Lê Lễ nghe xong còn sốc hơn cả Lê Thư, như sét đánh ngang tai, trợn mắt há miệng: “Ngày thứ năm? Em tưởng chị đã vào phó bản hơn một tháng rồi mà?”

“Cho nên chị nghĩ tốc độ thời gian trong phó bản có vấn đề.”

“Không thể nào.” Lê Lễ bình tĩnh lại, tiêu hóa thông tin một lúc rồi lặp lại: “Không thể nào là do thời gian trôi nhanh hơn.”

Lê Thư vào khu thử thách số 11 hơn một tháng trước, còn cô vào hơn một tháng sau, vậy mà Lê Thư lại nói hôm nay là ngày thứ năm, nghĩa là cả hai cùng vào phó bản vào cùng một ngày.

Chỉ có hai cách để giải thích việc này.

Một là thời gian trong phó bản trôi cực kỳ chậm so với thế giới bên ngoài, một ngày trong phó bản bằng một tháng ngoài đời, nên hai người mới "vào cùng ngày" theo cách đó. Nhưng nếu như vậy, ngày thứ năm trong phó bản tương đương nửa năm ngoài đời.

Hai là cảm giác về thời gian của Lê Thư bị sai lệch, thực tế đây không phải ngày thứ năm cô vào phó bản.

Không cần nghĩ nhiều, Lê Lễ loại bỏ ngay cách giải thích thứ nhất. Đùa gì chứ, nửa năm thì Tarvia đã tiêu rồi.

Cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Có thể nào là cảm nhận thời gian của mọi người đều bị sai lệch không? Không phải ngày thứ năm của chị, cũng chưa chắc là ngày thứ năm của em.”

Lê Lễ ngừng lại, sau đó diễn đạt lại rõ hơn: “Thời gian trong phó bản đang lặp lại, giống như khi các khu thử thách thất bại và bị khởi động lại vậy.”

Lê Thư nghe xong ngẩn người, câu nói này như vén bức màn sương, khiến những mảnh ký ức lướt qua khi cô nghi ngờ về tốc độ thời gian trở nên rõ ràng hơn. Gương mặt mơ hồ trong trí nhớ cũng trong khoảnh khắc đó trở nên chân thật.

Gương mặt ấy vô cùng quen thuộc – thậm chí là… mới gặp không lâu.