Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 19: Hoang đường đến vậy, phóng đãng đến vậy



Lời an ủi của Thẩm Liệm rất có hiệu quả, chẳng trách người trầm tính như Đỗ Tử Duyệt lại chịu bằng lòng ra ngoài chơi cùng nàng.

Kiểu an ủi này đúng là chẳng giống ai.

Thế nhưng Đỗ Tử Duyệt vẫn phải khuyên nhủ Thẩm Liệm đừng có ham tiền quá rõ ràng như vậy.

Nàng thì không sao, dù gì nhờ viết thoại bản, thanh danh của nàng cũng chẳng còn tốt đẹp gì, nhưng Thẩm Liệm thì khác. Thẩm Liệm mới đặt chân đến thành Thiên Thủy, còn chưa tới hội thơ văn nhân được lần nào, lỡ ai mà biết được Thẩm Liệm vì tiền mà như vậy, kiểu gì bọn họ cũng sẽ xa lánh nàng ấy.

"...Sau này nếu muội làm quan làm tể rồi, người đời tất sẽ bám lấy những chuyện này của muội mà giày vò không buông." Đỗ Tử Duyệt vừa giúp nàng phủi đất bám trên rễ hoa mỹ nhân tiêu, vừa lo lắng nói.

"Thì sao chứ?" Thẩm Liệm đào đất không ngẩng đầu. "Dù sao trong cái thế đạo này, nữ tử làm quan, làm người đều khó khăn hơn người ta nhiều phần, ta có cẩn thận thế nào thì cũng luôn có kẻ bắt lỗi, không ngừng chê bai. Nếu đã vậy, chẳng thà ta cứ theo ý mình, tự do tự tại, trân trọng trước mắt, hưởng thụ hiện tại thôi."

......Cũng có lý.

Đỗ Tử Duyệt nghe mà cũng bị thuyết phục đôi phần, thở dài:

"Haizz, muội ấy à, vẫn còn trẻ quá."

Nói rồi lại nhớ ra gì đó, lại hỏi Thẩm Liệm:

"Mà này, muội đính hôn chưa?"

Nàng mới chỉ biết Thẩm Liệm một mình tới thành Thiên Thủy, còn chuyện khác nàng chưa từng hỏi.

"Chưa." Thẩm Liệm đào đến mức mồ hôi đầm đìa, tay toàn đất, chỉ có thể dùng tay áo lau trán. "Thành thân có gì tốt à, sao lại cứ phải thành thân?"

Cũng không thể trách suy nghĩ của Thẩm Liệm khác người, thực tế nhà nàng ngay sát bãi tha ma, ngày ngày thấy đủ chuyện sinh ly tử biệt, con cái bất hiếu, người già vô đức.

Thấy mãi, nàng cũng chẳng còn có hứng với chuyện kết hôn sinh đẻ.

Hơn nữa, nhà nàng làm nghề thợ hai da. Tuy vài năm trước triều đình đã hạ chỉ bãi bỏ thân phận tiện dân của thợ thủ công, nhưng người ở nông thôn tư tưởng cổ hủ, thay đổi chậm chạp, với gia thế xuất thân của Thẩm Liệm, người nhà đàng hoàng  chẳng có ai muốn kết thông gia.

Thế nhưng năm mười lăm tuổi nàng thi đỗ tú tài, tình huống lại đột nhiên đổi thành kiểu khác. Từ lúc trúng cử, bao kẻ khinh rẻ nàng xưa kia lại ào ào kéo đến cầu thân.

Lão Thẩm khi ấy đã thoi thóp hai hơi thở, chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể thấy nàng yên bề gia thất.

Thẩm Liệm khi đó vẫn chưa hiểu những chuyện này, cha bảo nàng đi xem mắt thì nàng đi thôi.

Kết quả toàn gặp thứ hoa nát quả méo, khó khăn lắm mới có một người tướng mạo phong thái tạm được, nhưng vừa mở miệng đã bảo nàng đỗ cử nhân xong thì thôi đừng thi nữa, nói cái gì mà nữ nhân phải chuyên tâm ở nhà sinh con, lo việc tề gia nội trợ mới phải lẽ.

Thẩm Liệm khi ấy còn chưa kịp mở lời, lão Thẩm đã trở mặt trước, lết cái thân bệnh, một cước đạp thẳng người kia.

Tuy không đạp trúng, nhưng thái độ đã rõ:

"Nữ nhi của ta là long phượng giữa trời, sinh con cho ngươi ư? Sinh cái đ*o gì, sinh cho ông nội ngươi còn may ra!"

Làm cho bên nhà trai và bà mối nổi giận đến mức suýt phát bệnh.

......Vậy cũng đủ biết cái miệng toàn lời khó nghe của Thẩm Liệm là học từ đâu ra.

Nói tóm lại, nhờ một cước đó của lão Thẩm mà chuyện mai mối của Thẩm Liệm bị hoãn lại.

Sau này cha nàng bệnh chết, nàng chịu tang ba năm rồi lại ba năm, hôn sự coi như cũng lỡ dở.

"Cũng chẳng tốt đẹp là bao, chẳng qua người đời đều thích lập gia rồi mới lập nghiệp mà thôi." Đỗ Tử Duyệt mỉm cười, dịu dàng nói tiếp. "Muội mới hai mươi mốt, triều đình mới sửa luật mấy năm trước, nữ tử phải mười tám mới được thành thân. Vậy tính ra, muội cũng chưa phải lớn tuổi đâu."

Nói đến đây, Thẩm Liệm mới nhớ ra chuyện tuổi tác của Đỗ Tử Duyệt. Nàng chỉ biết người kia lớn hơn nàng, chứ cụ thể hơn bao nhiêu nàng cũng chẳng rõ:

"Đỗ tỷ, tỷ xuân xanh mấy độ rồi?"

Đỗ Tử Duyệt đáp: "Sang năm là tuổi lập thân[1] rồi."

[1] Lập thân: Tuổi 30, từ xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử, "tam thập nhi lập", tức là 30 tuổi lập thân.

Hai mươi chín tuổi rồi.

Thẩm Liệm sửng sốt:

"Trời, ta cứ tưởng tỷ nhiều lắm cũng chỉ quanh hai mươi lăm, hai mươi sáu thôi chứ."

Đang nói chuyện, một giọt mồ hôi lăn xuống mi, nàng vô thức đưa tay lau. Đỗ Tử Duyệt thấy vậy, nhẹ nhàng ngăn lại:

"Muội đó, trên tay còn dính đất này."

Nói rồi lại lấy khăn sạch trong người ra, chấm mồ hôi trên trán Thẩm Liệm.

Thẩm Liệm lòng cảm động vô cùng, thấy Đỗ Tử Duyệt thực sự là một tỷ tỷ tốt mà, bèn đổi giọng gọi người kia là "Đỗ tỷ tỷ".

Người kia cũng cười đáp.

Không khí giữa bọn họ hòa thuận thân mật, hoàn toàn chẳng hề hay biết trong đống cỏ gần đó có kẻ đang ẩn nấp, lặng lẽ cầm bút ghi chép lại nhất cử nhất động của họ.

"Thân người Thẩm mềm mại, không còn sức đứng lâu, ngã vào lòng Đỗ. Đỗ vui vẻ tột cùng, nửa ôm nửa đỡ, cười đùa trò chuyện, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chân mày nàng......"

————————

Chập tối, Cố Quyệt ở ngoài chơi bời cả ngày cuối cùng cũng về phủ Công chúa.

Vừa tới nơi, nàng đã nghe Mộng Hạ nói rằng tiểu tư được phái đi theo dõi đã trở về, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Cố Quyệt hoàn toàn quên béng mình phái hạ nhân đi theo dõi ai, nghe có chuyện thì cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, sai người đưa thẳng tới.

Còn nàng thì ngả người trên ghế tựa trong sân, lim dim ngủ, để nam sủng bên cạnh, một công tử tuấn tú tên Trường Thanh bóc nho cho mình.

Tên Trường Thanh này là trai lẽ Cố Quyệt nuôi hơn hai năm, tướng mạo tuấn kiệt phi phàm, lúc mặc bạch y thì trông thoát tục như tiên tử giáng thế, nàng rất thích.

Tiểu tư bước vào, tay cầm một xấp giấy dày toàn ghi chép.

Cố Quyệt không thèm ngó đến, chỉ bảo có chuyện gì quan trọng thì mau nói.

"......" Tiểu tư nhìn đám hạ nhân đứng quanh, rồi lại nhìn vào cặp mắt đầy vẻ ngang ngược của Cố Quyệt, trong lòng run rẩy, nhưng vẫn lấy hết can đảm đọc bản ghi chép hôm nay khi theo dõi Thẩm Liệm.

Đoạn đầu toàn chuyện vặt vãnh, Cố Quyệt nghe mà thấy vô vị nhạt nhẽo, đang chuẩn bị mắng đuổi đi thì câu chuyện lại đổi hướng. Tiểu tư kể sang đoạn Thẩm Liệm nũng nịu, cùng Đỗ gì gì đó Tử Duyệt nằm trong biển hoa trêu đùa vui vẻ.

Cố Quyệt bật dậy khỏi ghế, lẩm bẩm:

"...Hai cái người này, giữa thanh thiên bạch nhật, y sam xộc xệch... dám làm đến vậy?"

Hoang đường đến vậy, phóng đãng đến vậy?

Lần này vẻ sững sờ trên mặt nàng không còn là giả vờ nữa. Nàng nghe một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra tấm bia đỡ đạn xui xẻo Thẩm Liệm.

— Chính là tú tài keo kiệt, không biết ý tứ lại ham tiền kia.

Lúc ở trên núi buồn chán, người kia cũng bầu bạn giết thời gian cùng nàng, sớm chiều chung sống bên nhau, ngày đêm kề cận, ánh mắt Cố Quyệt nhìn người kia cũng bớt khó chịu, sau còn chịu bỏ ra đôi phần chân tình giúp đỡ.

Chỉ là thế giới phù hoa bên cạnh nàng quá đặc sắc, nên sau khi trở về thành, chưa quá hai hôm nàng đã quên mất người này. Hôm nay tiểu tư nhắc tới, nàng mới nhớ ra.

Thẩm Liệm, Thẩm Liệm...

Nếu nhớ không lầm, người này khi ấy hình như còn từng nói muốn làm rể cho nàng.

Khi ấy nàng chỉ cảm thấy người kia ham tiền, chút tiền vặt cũng khiến nước miếng chảy dài, phong cốt văn nhân ném hết đi không thèm đếm xỉa.

Giờ nghe mới thấy, thì ra là đang ám chỉ.

[Hết chương 19]