Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 20: Dám lừa tình lừa sắc trên đầu Cố Quyệt sao?



Được lắm, được lắm.

Nàng đúng là bị quỷ ám rồi mới hồ đồ đến mức tin tên tú tài này không thích nữ tử.

Chẳng trách ngày ấy Thẩm Liệm dám nói năng hùng hồn chính khí như vậy, thì ra là muốn dựng cái miếu thờ, dụ người mắc bẫy. Mà nàng lại chỉ đơn thuần, chẳng nghĩ sâu xa, còn cùng người kia chung chăn chung gối suốt hơn chục ngày trời.

Hỏng rồi!

Nghĩ đến đây, Cố Quyệt chợt ngộ ra, trong lòng thầm chửi mình đúng là lật thuyền trong mương[1], khi ở sơn trại nàng cứ tưởng Thẩm Liệm chẳng có suy tính quá phận gì, lại thêm hoàn cảnh ép buộc, nên mới xem nàng ta như nha hoàn mà để lại trong phòng.

[1] Lật thuyền trong mương: Thuyền đi trong mương gần như không bao giờ bị lật nên câu thành ngữ này dùng để chỉ việc gặp những chuyện xui xẻo gần như không thể xảy ra.

Mà nay vỡ lẽ, thì ra kẻ này lòng lang dạ sói, lòng của nàng buồn nôn như nuốt phải ruồi bọ.

Thẩm Liệm dám thèm khát nàng thế, không chừng mấy đêm ở sơn trại còn thừa cơ vô lễ với nàng.

Tỷ như, nhân lúc nàng đang ngủ, lén nắm tay nàng?

Phải, nàng có thể hiểu được. Dung mạo nàng tuyệt sắc thế này, Thẩm Liệm chỉ là thôn nữ quê mùa chưa trải sự đời. Dù trước kia thích nam hay nữ, giờ ra khỏi cái vùng thâm sơn cùng cốc ấy, rồi bỗng đụng ngay phải vưu vật nhân gian như nàng, động lòng cũng chẳng lạ.

Nhưng người này, ngàn vạn lần không nên lừa nàng như vậy.

Dám lừa sắc ngay trên đầu Cố Quyệt nàng, đúng là đáng chết!

Cố Quyệt tức giận nghiến răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên dữ tợn.

Người ngoài chẳng biết Điện hạ đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy khí áp xung quanh nàng thấp đến mức ai cũng không dám hé răng. Chỉ có Trường Thanh dám chịu đựng sức ép này, bóc thêm một trái nho đưa tới, muốn dỗ dành nàng.

Nhưng Cố Quyệt nào dễ dỗ như vậy?

Chỉ thấy nàng nghiêng đầu, tránh trái nho kia, rồi gọi Mộng Đông vào dặn dò:

"Ngươi đem người đến nhà Thẩm Liệm, băm nàng ra cho ta."

Đằng đằng sát khí, chỉ muốn gói Thẩm Liệm làm nhân sủi cảo rồi ăn tươi nuốt sống ngay bây giờ.

Nàng xấu tính xấu nết có tiếng, lại hống hách ngang ngược, hễ có chút không vừa ý là muốn giết người. Gia nô hầu hạ nàng lâu ngày, ai cũng biết tính nàng, nay cũng thấy nàng thực sự động chân tình với Thẩm Liệm. Nếu giờ mà băm người ra thật, sau này nghĩ lại, chỉ sợ sẽ hối hận mất.

Rồi đến lúc đó, kẻ xui xẻo cũng chỉ có đám hạ nhân bọn họ.

Nhưng giờ nàng đang nổi nóng, chẳng ai dám khuyên, chỉ có thể đưa mắt đùn đẩy nhau.

May mà có Trường Thanh công tử ở bên nàng lâu, mở lời hỏi Cố Quyệt:

"Điện hạ đây là đang ghen sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Cố Quyệt càng thêm u ám, bá đạo quát:

"Nàng là người của bổn Điện hạ, lại dám nhân lúc bổn Điện hạ vắng mặt mà đi tán tỉnh ve vãn kẻ khác, đúng là phóng đãng, đáng chết!"

Trường Thanh mỉm cười, dịu dàng nói:

"Điện hạ, vị muội muội kia mới chỉ đôi mươi, lại cô độc một mình. Điện hạ, người có tình ý với nàng nhưng lại không nói thẳng, còn bỏ mặc nàng ở biệt viện cả tháng trời. Người ta không hiểu lòng Điện hạ, có tình cảm với người khác cũng là lẽ thường."

Nói ra nói vào cũng chỉ có một ý, rằng tâm tư Cố Quyệt quá khó nắm bắt, nhân tiện cũng ngầm đá xoáy luôn việc gần đây Cố Quyệt lạnh nhạt với hắn ta.

Cố Quyệt đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra ngay ẩn ý, bèn quay đầu hỏi hắn:

"Làm sao, ngươi đang oán trách bổn Điện hạ à?"

Dứt lời, nàng vỗ tay, lạnh lùng sai gia nô ném Trường Thanh ra ngoài phủ. Trường Thanh sợ hãi, gương mặt tuấn tú tái mét, vội quỳ xuống cầu xin:

"Điện hạ tha mạng, xin Điện hạ tha mạng......"

Nhưng Cố Quyệt chẳng buồn nghe mấy lời thừa thãi của hắn, bảo người bịt miệng kéo đi thẳng.

Nàng có mới nới cũ cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai, Trường Thanh được ở lại trong phủ hai năm đã là vô cùng hiếm thấy. Thường ngày, người trong phủ vẫn thầm ca ngợi Trường Thanh này bản lĩnh không tầm thường, giờ nghe Trường Thanh vừa làm nũng hai câu Cố Quyệt đã trở mặt, mọi người tuy ngạc nhiên nhưng cũng chẳng thấy đây là chuyện ngoài ý muốn.

Đám gia nô chân tay nhanh nhẹn, chớp mắt đã kéo công tử phong lưu Trường Thanh ra ngoài. Người rời đi rồi, bên tai Cố Quyệt cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Nàng ngẫm nghĩ, lại sai người gọi mấy tiểu thư trong phủ ra hát cho nàng giải khuây, còn nói thêm:

"Giờ ta càng thấy nam nhân vừa lắm mồm lại chẳng có chiều sâu, vẫn là nữ tử tốt hơn."

Quản gia Mộng Đông ngơ ngẩn đáp: "Điện hạ, nữ tử trong phủ đều bị người đuổi sạch rồi."

Cố Quyệt ngỡ ngàng: "Ta đuổi bọn họ bao giờ?"

"Từ lúc người định hôn với Trần công tử."

Cố Quyệt lúc này mới nhớ ra, khi đó nàng một lòng vì Trần Mậu, nghe hắn nói mơ ước "nhất sinh nhất thế nhất song nhân", nàng liền hồi phủ đuổi sạch đám oanh oanh yến yến.

Chỉ chừa lại mỗi Trường Thanh, cũng chỉ vì vóc dáng tướng mạo của hắn quả thực rất đẹp, nàng không nỡ đuổi, định để tới trước đêm đại hôn mới giải quyết.

Giờ thì hay rồi, hôn phu chưa cưới đã chết, người trong phủ một mống cũng không còn. Cố Quyệt oán hận, bực bội quát:

"Cái danh quả phụ vọng môn này đúng là hại người mà!"

Cố Quyệt càng nghĩ càng tức, sắc mặt nàng tối sầm.

Mây đen kéo đến rồi.

Mộng Đông thấy thế, sợ nàng nổi giận mà phát bệnh, vội nói sang chuyện khác:

"...Bên phủ Quận thú vẫn chưa phản hồi chuyện Điện hạ muốn dựng trường đua ngựa ở ngoại thành. Gia tướng được phái đi giám sát báo cáo lại rằng ngày đó Quận thú lại gửi hai công văn về kinh."

Quả nhiên, Cố Quyệt chuyển hướng sự chú ý:

"Lại gửi công văn? Tên Vương Triều Ba này ngoài cáo trạng ra thì còn tài cán gì không vậy?"

"Ta đã để người trong phủ lấy danh nghĩa Điện hạ viết thư tạ tội Bệ hạ rồi."

Cố Quyệt không đáp lời. Vốn trước giờ nàng chẳng để tâm tới chuyện này, thế nhưng nhắc đến kinh thành, nàng lại nhớ ra chuyện khác:

"Thư lần trước viết cho Kỷ Nguyên Viễn thì sao?"

Chuyện đó là do Mộng Thu lo liệu, nàng bước lên đáp:

"Bẩm Điện hạ, vài ngày trước đã nhận được thư từ Kỷ đại nhân rồi."

Cố Quyệt có phần hào hứng:

"Ồ, tên Kỷ Nguyên Viễn khó ưa đó lại chịu gửi thư hồi đáp một Công chúa bị lưu đày như ta sao?"

Nàng quả thật là Công chúa đương triều, nhưng thân phận bất tiện, bị xa lánh khỏi triều cục, chỉ có thể mòn mỏi những năm cuối đời ở đất Khê Châu hẻo lánh này.

Người trong triều đa phần hám lợi, đối với vị Công chúa thất thế như nàng, có khi đến ứng phó qua loa lấy lệ họ còn chẳng buồn làm. Kỷ Nguyên Viễn thái độ ôn hòa như vậy, đúng là lần đầu gặp.

Nào ngờ Mộng Thu lại dội gáo nước lạnh:

"Ngài ấy... không hồi âm, chỉ cho người gửi bản chép mấy bài trúng cử thi Hương những năm gần đây ở Khê Châu thôi..."

Giống như đang bố thí cho kẻ ăn mày.

Quả nhiên, Cố Quyệt nghe xong cười khẩy liên tục:

"Cái tính thối tha đấy của Kỷ Nguyên Viễn, đúng là mười năm như một."

Tính ra thì nàng với Kỷ Nguyên Viễn coi như cũng từng có chút tình nghĩa sư sinh.

Năm xưa nàng còn nhỏ, ngồi không yên trong Thái Học Viện. Lệ Đế chiều nàng, bèn sai Kỷ Nguyên Viễn, lúc ấy là tân Thám hoa, vào cung dạy nàng mấy tháng.

Nhưng nàng thiên tư ngu dốt, Kỷ Nguyên Viễn nhìn nàng không vừa mắt, dạy chưa nổi hai tháng đã xin Lệ Đế cho lui.

Về sau Lệ Đế thoái vị, Linh Đế đăng cơ, nhớ ra còn một vị Công chúa không ai quản, lại xem xét Kỷ Nguyên Viễn. Kỷ Nguyên Viễn thà xin ra biên ải làm quan cũng không làm Thiếu phó cho nàng.

Sau đó nữa, khi triều thần dâng thư tố nàng làm Công chúa mà hành sự hoang đường, Kỷ Nguyên Viễn cũng gửi công văn về chửi ké.

Giữa cả đám người, ông ta chửi ác nhất.

Đất phong của Cố Quyệt được định ở nơi Khê Châu hẻo lánh này, chẳng thể thiếu cái chân của Kỷ Nguyên Viễn.

Mỗi lần nhớ lại, Cố Quyệt đều nghiến răng nghiến lợi:

"Lão khốn kiếp!"

[Hết chương 20]

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Quyệt: Đương sự chỉ biết hối hận thôi, vô cùng hối hận.