Mộng Đông xưa nay điềm tĩnh, lại lớn tuổi, nghe vậy liền khuyên nhủ:
"Điện hạ, Kỷ đại nhân chẳng qua chỉ nghiêm khắc với người, lại thêm tính tình có phần cứng ngắc mà thôi."
Nếu còn chửi nữa, lỡ đâu có người truyền ra ngoài, vậy thì công văn trước ngự tiền thể nào cũng lại thêm một bản tấu "Công chúa ngang ngược, nhục mạ mệnh quan triều đình".
Cố Quyệt chửi mấy câu xong cũng chẳng buồn nhắc đến ông ta nữa, ai ngờ Mộng Thu lại vô ý vô tứ hỏi:
"Điện hạ, mấy bài thi Kỷ đại nhân gửi có cần gửi đến nhà Thẩm tiểu thư không ạ?"
Dù sao lúc đó Cố Quyệt viết thư cho Kỷ Nguyên Viễn cũng chỉ vì chuyện khoa cử của Thẩm Liệm, giờ đồ nhận được rồi, đương nhiên là phải tặng chứ.
"Tặng nàng làm cái gì? Ta không tìm nàng tính sổ là may rồi, còn tặng quà nữa?!"
Cố Quyệt giờ nghe đến tên Thẩm Liệm là muốn tăng xông. Sao hôm đó nàng có thể tin lời dối trá kia được chứ? Đúng là ngựa hay có ngày vấp ngã, người tốt thì dễ bị lừa.
Cũng nhờ khi đó nàng nể tình bọn họ từng cùng nhau vào sinh ra tử, còn đi nhờ giám khảo chiếu cố người kia.
Đương nhiên, cũng không loại trừ lý do lúc ấy nàng rảnh rỗi, muốn tiện thể gây chút rắc rối cho Kỷ Nguyên Viễn.
Nhưng kể cả có như vậy, ý định ban đầu vẫn là muốn tốt mà.
Còn Thẩm Liệm thì báo đáp nàng thế nào cơ chứ?
Về thành rồi thì như chết luôn vậy, chiếm trắng nhà của nàng, không thèm tới tạ ơn, đúng là đáng chết!
"Mộng Đông, ngươi vẫn nên đem người đi băm nàng ra cho ta!" Cố Quyệt lạnh lùng ra lệnh. "Băm nhuyễn vào, rồi mang đi hầm canh thịt viên cho người trong phủ Công chúa ăn, coi như thêm món."
Mọi người xung quanh nghe mà mặt mũi tái mét, lũ lượt cúi đầu, không ai dám nói lời nào, chỉ sợ vị chủ tử này thực sự băm thịt người ra cho bọn họ ăn.
Chỉ có Mộng Đông vẫn bình thản:
"Điện hạ, đám hạ nhân trong phủ mỗi ngày đều có canh thịt viên ăn rồi, đây là quy định người đặt ra lúc trước mà."
Cố Quyệt tuy tính tình quái đản, điên điên khùng khùng, nhưng nàng đối với thuộc hạ xưa nay lại rất hào phóng. Đừng nói là ở Khê Châu, ngay cả ở kinh thành Khánh Châu, phỏng chừng cũng chẳng tìm ra vị chủ tử nào hào phóng như nàng.
Bữa nào cũng có thịt, bữa nào cũng được ăn màn thầu trắng tinh.
Nhìn góc nghiêng lạnh băng của Cố Quyệt, Mộng Đông biết nàng còn đang nổi giận, thầm lớn mật kết luận trong lòng rằng ngọn nguồn chính là do hôm nay Thẩm Liệm ra ngoài thành ngắm hoa.
Nghĩ cũng phải, Điện hạ nhà bọn họ vốn kiêu ngạo, nay vì chuyện khoa cử của tên tú tài này còn hạ mình tìm người giúp đỡ, xin mấy bài thi mấy năm gần đây. Kết quả còn chưa kịp gặp nhau, Điện hạ còn chưa kịp lấy lòng, thì tú tài kia đã đi hẹn hò với kẻ khác.
Có là ai thì cũng sẽ tức giận.
Nhưng hiếm thấy Điện hạ của bọn họ lại để tâm đến người khác như vậy, lại còn vì chuyện này mà bằng lòng bước ra khỏi nỗi đau mất đi vị Phò mã chưa kịp qua cửa trước đó.
Mộng Đông cảm thấy vấn đề vẫn còn cứu vãn được.
Hồi nãy Trường Thanh tuy nói năng chẳng dễ nghe, nhưng lý lẽ thì quả thật không sai.
Điện hạ đã trở về cả tháng nay, nhưng một lần cũng chưa gặp lại tú tài đó. Nữ tú tài kia lòng đầy do dự, rồi lúc này lại có tiểu nhân thừa cơ xen vào, chu đáo quan tâm, nhất thời tâm trí mê muội cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng chỉ cần Điện hạ nhà họ nguyện ý gật đầu, người kia nhất định sẽ lóc cóc chạy về, ngoan ngoãn nhận sai.
Nghĩ tới đây, Mộng Đông liền khuyên giải:
"Điện hạ, Thẩm tú tài là nữ tử."
Cố Quyệt liếc Mộng Đông, cảm thấy khó hiểu:
"Nàng thì nữ tính chỗ nào, nhưng ta cũng đâu đến mức không phân biệt nổi nam nữ."
Quản gia nhà mình có phải cũng ấm đầu rồi không?
Mộng Đông: "......Điện hạ, ý của ta là nữ tử thường kín đáo e dè, lại bị động nữa. Nàng có tình ý với người, nhưng người lâu ngày không gặp, lòng nàng sinh oán, lại sợ trèo cao không với được, vậy nên mới cố tình làm ra những việc này để ép người phải gặp nàng — Chuyện này thật ra cũng không khó hiểu."
"Dù sao cũng là nữ tử. Nữ tử ấy mà, ai ai cũng đều thích được người thương dỗ dành."
Bọn nha hoàn nô tài đứng hai bên cũng gật đầu lia lịa, thấy lời quản gia rất có lý.
"Ý ngươi là nàng ân ái tình tứ với người khác giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ để dụ bổn Điện hạ đi tìm nàng?" Cố Quyệt cảm thấy có gì đó không ổn. Lần trước lúc về thành nàng diễn quá đạt, hiện giờ đám hạ nhân trong phủ đều tin nàng thật lòng có ý với Thẩm Liệm kia mất rồi.
......Trong mắt bọn họ, nàng là kẻ bụng đói vơ quàng đến thế sao?
Mà Thẩm Liệm, tâm cơ cũng lại nhiều như vậy.
Cố Quyệt nghiến răng, vỗ mạnh lên tay vịn ghế:
"Phóng đãng!"
Mộng Đông, Mộng Thu vội vàng tạ tội, khuyên nàng bình tâm tĩnh khí.
Đám hạ nhân cũng quỳ rạp sát đất.
"Không bình nổi..." Cố Quyệt ngửa mặt than thở.
Vừa nghĩ đến cái danh "có tình ý với một tú tài nghèo mặt mũi tầm thường", nàng đã cảm thấy mình đúng là xui tận mạng, sao lại rơi phải cái hố tai họa này chứ.
Mệt mỏi đến nỗi cả đêm nàng trằn trọc ngủ không ngon, toàn mộng thấy đám triều thần nhạo báng nàng hoang đường.
Hôm sau ngủ dậy, nàng ăn uống cũng ít đi một nửa, càng nghĩ càng tức.
Quản gia Mộng Đông tuyệt nhiên chẳng hay mấu chốt, còn tưởng nàng ăn ngủ không ngon là bởi trong lòng lo nghĩ chuyện của Thẩm Liệm, không biết nên lấy cớ gì để gặp mặt, bèn tốt bụng nhắc:
"Điện hạ, Thẩm tiểu thư vẫn còn ở tiểu viện của Thường ma ma đó ạ."
Muốn qua thăm hỏi, đâu cần phải khó xử.
"......"
Nghe xong, Cố Quyệt nhắm mắt đau khổ, trong lòng thầm chửi mình lúc ấy tự dưng đi làm thánh nhân cái gì, đang yên đang lành lại đem nhà ra cho Thẩm Liệm mượn ở nhờ.
Phải, nàng đương nhiên biết mình đâu phải thật lòng thích Thẩm Liệm, chỉ dùng người làm bia đỡ đạn mà thôi.
Dù sao thân phận của nàng dễ gây chú ý, nói chuyện với ai, làm việc gì cũng đều bị những kẻ có tâm soi mói từng chút một.
Hôm đó mình kết giao với tú tài nghèo kiết xác như Thẩm Liệm, rồi cùng nhau trở về thành, chẳng cần động não cũng biết thu hút bao nhiêu con mắt, không thuận miệng bịa ra mấy chuyện nhảm giữa mình và Thẩm Liệm thì ai sẽ tin nàng đường đường là một Công chúa, bị bắt cóc lên núi mà không phản kháng, cũng không trả thù?
Lúc ấy nàng nghĩ Thẩm Liệm không thích nữ tử, nàng làm ô danh Thẩm Liệm như vậy không ổn cho lắm. Nhưng nàng với Thẩm Liệm đã mỗi người một ngả, cũng không qua lại nữa, hai người cũng đều là nữ tử... Đợi vài năm nữa hai bên cưới xin cả rồi, việc này cũng chẳng thành được vết nhơ của Thẩm Liệm đâu mà.
Tất nhiên, những năm tới cũng sẽ có người bàn tán chuyện này trước mặt Thẩm Liệm.
Nàng là người ngang ngược, nhưng cũng vô cùng hiểu lý lẽ.
Biết chuyện mình làm có phần áy náy, nên mới cho đối phương mượn nhà, coi như có chốn nương thân.
Kết quả người ta giả heo ăn thịt hổ, suýt nữa đã lừa mình tới què.
Còn mình thì tự bịa chuyện tới mức câu hồn đoạt phách, làm ai nấy tin sái cổ. Suốt cả tháng nay đám gia thần của nàng còn thay nàng để mắt tới người ta, thậm chí còn bày mưu tính kế hộ nàng.
...Đúng là tự tay nhặt đá đập chân mình.
[Hết chương 21]