Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 22: Có thai á?



Cố Quyệt mở bừng mắt. Ngủ một giấc dậy, nàng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Tình hình hiện giờ đã thành như vậy, rảnh thì cũng rảnh thật, chơi đùa một chút chắc cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, nàng thuận miệng theo lời Mộng Đông:

"Phải rồi, ta còn cho nàng mượn nhà nữa."

Thẩm Liệm, Thẩm Liệm đúng không.

Nàng muốn nhìn xem kẻ này còn trò gì chưa giở hết. Dám giở trò khôn lỏi trên đầu nàng.

"Hôm qua ngươi nói không sai, nữ tử này có ý với bổn Điện hạ, nhưng lại biết thân phận khác biệt như mây với bùn, nên mới bày trò lạt mềm buộc chặt, lén lút tằng tịu với kẻ khác. Làm ầm ĩ đến mức này, chẳng qua chỉ muốn chọc cho bổn Điện hạ nổi giận mà thôi." Ngón tay nàng gõ nhịp trên bàn, lòng tự tán thưởng mình sáng suốt, vì chiêu này tuy ngây ngô, nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm.

Đổi lại là người khác, e rằng đã trúng cái mưu vặt này rồi.

Nhưng nàng thì không.

Không những không trúng, nàng còn thản nhiên bình phẩm:

"Hừ, hừ, thật đúng là mấy trò của tiểu nữ nhi."

"Điện hạ nói rất đúng." Mộng Đông tưởng nàng lấy lại tinh thần, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là Điện hạ của bọn họ có việc để làm là được.

Muôn vàn lo sợ, chỉ sợ nhất là Điện hạ nhàn rỗi thôi.

Mấy năm gần đây, Điện hạ mà rảnh rỗi một cái là bê theo không ít chuyện.

A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.

"Cũng không thể trách nàng được." Cố Quyệt liếc quản gia của mình, thản nhiên bào chữa cho Thẩm Liệm. "Nàng là thôn nữ quê mùa, chưa trải sự đời, mà bổn Điện hạ lại xinh đẹp thế này. Nàng có tình với ta, muốn dùng trăm phương ngàn kế chiếm lấy ta, thậm chí có chút tâm tư lệch lạc cũng là lẽ thường."

Nàng nghiêm nghị: "Chỉ trách bổn Điện hạ quá tốt, khiến Thẩm khanh yêu đến cuồng si. Nói ra thì cũng là lỗi của ta."

Suy cho cùng thì hiện tại nàng và Thẩm Liệm chính là tình nhân trên danh nghĩa. Dù nàng có không thích thì cũng không thể để người ngoài khinh thường Thẩm Liệm.

Bằng không, người mất mặt vẫn là nàng.

Mộng Đông gật đầu lia lịa, càng cảm thấy Điện hạ đối đãi với Thẩm Liệm thật khác biệt, trước nay chưa từng thấy Điện hạ bênh vực ai như thế. Nghĩ vậy, Mộng Đông liền hỏi:

"Vậy Điện hạ, có cần chuẩn bị chút lễ gửi tới nhà Thẩm tiểu thư không ạ?"

Đối với nữ nhi, tặng quà lúc nào cũng đúng.

Nhưng Cố Quyệt nghe xong lại nhìn nàng đầy thương hại, lắc đầu:

"Ngươi không hiểu. Giờ lòng nàng chỉ mong ngóng mình ta, ngươi có tặng bao nhiêu quà cũng không làm nàng vui bằng một lần ta đến gặp."

Mộng Đông: "......"

Vì sao nàng phải hiểu cái này.

Cố Quyệt thở dài: "Thôi được rồi, ngươi đi sắp xếp đi, hôm nay ta sẽ đi gặp nàng vậy."

"Muộn thêm chút nữa ta sợ nàng nhớ nhung mà khổ, ủ thành bệnh tương tư mất."

* * *

Cùng lúc đó, Thẩm Liệm ở nhà đọc sách mà hắt hơi liên tục, nghĩ chắc sắp trở trời, nhưng nào ngờ ngẩng đầu nhìn thử, trời vẫn nắng chói chang.

Nàng lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ mấy thím trên sơn trại nhớ mình?"

Hôm đó nàng đi vội, chưa kịp chào tạm biệt mấy bà thím hay tán gẫu mỗi chiều ở cổng trại.

Nay đã đi hơn một tháng, nhớ nhung cũng phải thôi.

Đang nghĩ, Lưu A Nãi nhà bên sang gõ cửa, rủ nàng đi chợ.

Đừng coi thường. Lưu A Nãi tuy hơi lãng tai, nhưng đầu óc rất minh mẫn, quản lý chuyện nhà đâu vào đấy. Cả thành Thiên Thủy này nhà ai bán giảm giá, nhà ai cần xả lỗ, bà đều rõ trong lòng bàn tay.

Lần này bà rủ Thẩm Liệm đi qua phường Trạng Nguyên ở phía tây thành. Bên đó có một tiệm gạo đang xả hàng gạo cũ, mỗi người mua giới hạn ba bao.

"Tuy là gạo cũ, nhưng kho gạo nhà Long gia kỹ lắm, gạo để ba năm vẫn ngon hơn nhà khác để một năm. Mùi vị có kém chút, nhưng rẻ mà, mua về trộn gạo mới nấu cháo ăn cũng sống được, đúng không?"

Lưu A Nãi vừa dạy Thẩm Liệm tính toán tiết kiệm mà chân vẫn bước nhanh như gió, chỉ sợ đến muộn không tranh được gạo. Thẩm Liệm đuổi theo vẫn còn thua bà nửa bước.

Thực ra nàng chẳng kén ăn, chỉ thấy của rẻ không mua thì đúng là đồ ngốc, cứ theo Lưu A Nãi là ổn rồi.

Nhà nàng ở phía đông thành, muốn tới phường Trạng Nguyên phía tây phải đi bộ hơn nửa canh giờ. Đi đường tẻ nhạt, Lưu A Nãi còn kể nàng nghe mấy chuyện vặt trong phường.

Tỷ như chuyện quả phụ kén chồng.

Chuyện là phường Trạng Nguyên có nhà chuyển từ kinh thành đến, là một tuyệt sắc giai nhân, mất chồng, còn có con nhỏ.

"Cháu là người ngoài nên không biết, sở dĩ gọi là phường Trạng Nguyên vì từng có hai vị trạng nguyên xuất thân từ đó. Về sau ai cũng bảo phong thủy đất này tốt, đua nhau dọn tới ở, mấy phú hộ có con cái cũng thích tụ về đó. Ây dà, cũng phải thôi, phong thủy tốt như thế, ai chẳng muốn hưởng ké, lỡ đâu nhà mình cũng ra được trạng nguyên thì sao?"

Lưu A Nãi thở dài:

"Chỉ tiếc nhà bên đó đắt quá, chứ không ta cũng đổi nhà cho cháu gái ta rồi."

Thẩm Liệm nghĩ bụng, có đỗ được trạng nguyên hay không phải dựa vào thực tài thực học, chứ liên quan gì phong thủy?

Nếu mà nói chuyện phong thủy, nàng sống cạnh cả dãy mộ, bản thân còn là quỷ nhi, chưa nói tới đỗ trạng nguyên, tú tài chắc nàng còn chẳng thi nổi nữa là, nhưng kết quả không phải vẫn trúng cử rồi sao?

Nhưng mấy lời này nàng chỉ dám để trong lòng, nói ra lại tạt cho Lưu A Nãi gáo nước lạnh, không cần phải vậy. Dù sao lão nhân gia cũng chỉ vì yêu thương cháu nhỏ thôi.

Tấm lòng từ ái như tổ tiên, khiến ai nghe cũng phải động lòng, nàng vội vàng gật đầu phụ họa.

Lưu A Nãi thấy có người ủng hộ, lại là một tú tài, nhất thời không khỏi đắc ý, kể tiếp:

".....Kể ra quả phụ kia đúng là xinh thật, từ ngày nàng dọn đến phường Trạng Nguyên, chó đực đi ngang cũng phải rửa mặt rồi mới dám lượn qua."

Thẩm Liệm ngạc nhiên: "Đẹp đến vậy sao?"

Không hiểu sao, nàng bỗng nhớ đến đại ân nhân Mai Nhân của mình.

Luận tướng mạo, trong những người Thẩm Liệm từng gặp, Mai Nhân xứng danh đệ nhất. Nói là phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị cũng không ngoa.

Quan trọng nhất là Mai Nhân còn có lòng tốt, cho nàng mượn cả căn nhà lớn như vậy cũng không đòi tiền, đúng là tiên nữ chuyển thế.

"Đẹp lắm chứ!" Lưu A Nãi lúc kể mấy chuyện kỳ văn diễm sự này thì lại tai thính mắt tinh, chẳng còn dáng vẻ già nua, bà hào hứng nói. "Chồng trước kia của nàng chắc nhà giàu lắm, tiếc là chết sớm. Nhà mẹ đẻ không có thế lực, chồng chết rồi, nhà chồng chỉ chia cho ít tiền."

"Haizz, quả phụ dung mạo xinh đẹp, nhà cửa lại thị phi, con mới sáu tuổi, từ lúc dọn về thành Thiên Thủy ngày nào cũng có người tới mai mối, nhưng nhãn quang nàng cao, chẳng để ai vào mắt."

Nghe đến đây hình như cũng chẳng có gì đặc sắc, Thẩm Liệm hơi thất vọng, cảm thấy còn chẳng bằng mấy chuyện nghe được ở nghĩa trang. Nào ngờ, Lưu A Nãi lại nói tiếp:

"Cháu đoán được không, hai năm trước, bụng nàng bỗng dưng phình to!"

"Hả? Có thai á??" Thẩm Liệm vội hỏi.

Giữa chừng có nhảy cóc đoạn nào không? Sao tự nhiên lại có thai rồi??

[Hết chương 22]