Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 23: Chẳng phải hắn ta chết rồi sao?



Lưu A Nãi cực kỳ hài lòng với sự "biết điều" của Thẩm Liệm:

"Đúng thế đúng thế. Cháu nghĩ xem, một quả phụ thủ tiết nhiều năm như vậy, giờ tìm thêm một lang quân cũng đâu phải chuyện xấu gì. Dù sao con cái ngày một lớn, phải đi học rồi còn sinh sống nữa, trong nhà không có người kiếm tiền thì sao mà được? Nhưng khổ nỗi là trong nhà nàng, chưa từng thấy bóng dáng nam nhân nào!"

Nói tới đây, Lưu A Nãi dừng lại, ra vẻ thần bí cao thâm: "Nhưng người ngoài ai tin cơ chứ? Dù sao bụng một nữ nhân cũng chẳng tự nhiên phình lên được."

Thẩm Liệm tuy chưa trải sự đời, nhưng đạo lý "nữ tử phải có nam nhân mới có thai được" thì nàng cũng hiểu, bèn gật đầu đồng tình.

"Thế đứa nhỏ sinh ra chưa?" Nàng không nhịn được hỏi.

"Sinh rồi." Lưu A Nãi đáp. "Ôi trời, may mà sinh ra được. Cháu không biết thôi, lúc quả phụ đó mang thai, mấy nhà xung quanh thê tử trượng phu đánh nhau long trời lở đất! Có cặp còn cãi đến mức hòa ly luôn ấy."

Nói rồi Lưu A Nãi còn tiện kể luôn một màn ẩu đả vợ chồng. Giọng bà hớn hở, thuật lại rằng vị phu nhân kia mạnh mẽ cỡ nào, một bạt tai đã tát cho mặt trượng phu mình thành cái đầu heo.

Thẩm Liệm nghe mà buồn cười, trong lòng cảm thấy vị thê tử ấy chẳng sai.

Chắc vì chuyện quả phụ tự nhiên mang thai đứa bé quả thật kỳ lạ, còn trượng phụ bị đánh kia vốn hành xử chẳng đứng đắn, suốt ngày nhìn quả phụ bằng ánh mắt khác thường, lòng dạ xốn xang.

Như vậy mới chọc ghen thê tử, nên mới thành ẩu đả.

Đáng đời.

Thẩm Liệm tưởng chuyện đến đó là xong rồi, nhưng Lưu A Nãi lại kéo tay nàng hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí:

"Đứa con của quả phụ kia ấy, cháu có biết giống ai không?"

Thẩm Liệm dựa theo mấy câu truyện mình từng nghe ở thôn, thử đoán:

"Chẳng lẽ lại giống trượng phu của nhà nào à?"

Không ngoài khả năng nửa đêm vụng trộm qua lại, rồi châu thai lặng lẽ kết thành.

Thế nhưng Lưu A Nãi lại lắc đầu:

"Giống hệt người chồng quá cố của nàng!"

"Nhưng nàng chẳng phải là quả phụ sao? Thế thì trượng phu của nàng phải chết từ lâu rồi chứ." Thẩm Liệm khó hiểu.

"Thì đúng rồi, nhưng mà lại giống như đúc. Trước đây nàng còn có một đứa con lớn, chừng mười bốn mười lăm tuổi, nàng còn suốt ngày kể với người ngoài rằng đứa nhỏ giống cha lắm, nhưng dù gì cũng có vài nét giống mẹ. Nhưng mà đứa thứ hai này ấy, chẳng có nét nào của mẹ cả! Quả phụ kia còn tự nhận đứa thứ hai này cứ như là lấy khuôn đất in ra từ chồng nàng vậy."

Thẩm Liệm lập tức bắt được trọng điểm:

"Vậy có khi chồng nàng chưa chết ấy chứ?"

"Ôi chao, chắc chắn là chết rồi, không thì có nam nhân nào lại yên tâm để thê tử xinh đẹp như thế tự mình trang trải suốt gần mười năm?"

Nói cũng phải.

Hồi trước lúc còn ở quê, có một nhà nọ, thê tử cũng vô cùng xinh đẹp, nghe nói thời trẻ còn hay đóng Quan Âm trong hội chùa. Mà trượng phu nhà đó vốn là thương nhân, năm nào cũng phải rong ruổi bán hàng nửa năm mười tháng, vậy mà sau khi cưới xong, có lẽ là cảm thấy thê tử nhà mình bị người ta dòm ngó quá nhiều, lo lắng đến mức bỏ việc buôn bán, ở nhà làm nông.

Nghĩ đến đây, Thẩm Liệm cùng Lưu A Nãi lại bàn luận xem đứa con thứ nhà quả phụ kia là con ai.

Nàng đoán cả buổi, đoán đến cả mấy gã phu canh gác đêm rồi mà Lưu A Nãi vẫn lắc đầu, còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn nàng:

"......Đã bảo cháu thành thân sớm đi rồi mà không nghe, giờ cháu xem, đoán ra toàn loại người nào?"

Nói xong, Lưu A Nãi lại sực nhớ tới chuyện Thẩm Liệm và cháu gái nhà họ Thường đang là đối tượng qua lại, lập tức hiểu ra, chẳng trách Thẩm Liệm tới giờ vẫn chưa có ý định thành thân.

Mặc dù Lưu A Nãi không tán thành loại chuyện này, nhưng suy cho cùng đây vẫn là chuyện đôi bên tình nguyện, bà chỉ là người ngoài, nào tới lượt bà nói bằng lòng hay không.

Phong thủy đất Khê Châu này cũng thật kỳ quái, hết đoạn tụ tới kim lan mọc lên ùn ùn như rau hẹ, dân bản địa thấy nhiều cũng chẳng buồn ngạc nhiên nữa rồi.

Thẩm Liệm thì hoàn toàn không biết Lưu A Nãi đang hiểu lầm mình, còn đang vắt óc suy nghĩ xem phụ thân của đứa con thứ kia rốt cuộc là ai.

Có lẽ là trông vẻ mặt nàng nhăn nhó quá mức khổ não, Lưu A Nãi không đành lòng, liền quyết định nói nàng nghe đáp án:

"Đừng đoán nữa, cháu có nghĩ nổ đầu cũng chẳng ra đâu."

"—Cha đứa bé ấy, chính là người chồng đã chết của nàng!"

Thẩm Liệm: "Hắn ta chẳng phải chết rồi sao?!"

Chết rồi còn làm người khác có thai được á??

Lưu A Nãi mặt mày thần bí, nhỏ giọng giải thích:

"Cái này gọi là cảm động trời xanh. Quả phụ ấy thủ tiết gần mười năm, ngày này ăn chay niệm Phật, không qua lại với người ngoài, một lòng tưởng nhớ phu quân quá cố. Chính thế, lòng thành của nàng đến ông trời cũng cảm động, cho nên mới cảm mà thụ thai."

"Cảm, cảm mà thụ thai??" Thẩm Liệm nghe xong, đầu óc mờ mịt, không hiểu cảm động mà thụ thai là kiểu gì.

"A nãi, ý của bà là, trượng phu đã hóa thành quỷ, nửa đêm về ngủ lại nhà quả phụ...... rồi quả phụ mang thai?"

Lưu A Nãi gật đầu chắc nịch, vẻ mặt nghiêm túc:

"Đúng thế!"

Thẩm Liệm: "......"

Mấy chuyện nhảm nhí này cũng có người tin sao??

Thẩm Liệm trong lòng bối rối, muốn nói gì đó với bà nhưng thật sự lại không tiện mở lời. Dù sao cũng không thể để một nữ tử Vân Anh[1] chưa gả như nàng đi phân tích cái chuyện "cảm mà thụ thai" là lời đồn nhảm, không thể có thai được. Muốn có thai thật thì cũng phải cùng người ta thế này thế nọ mới được chứ?

[1] Vân Anh: Tên riêng một cô gái thời Đường, xuất hiện trong "Tân Tề Hài Truyện", là một cô gái xinh đẹp nhưng nghèo khó, đến tuổi lớn mà chưa lấy chồng, trong văn chương còn dùng để chỉ chung thiếu nữ chưa chồng.

Cũng may, giữa lúc Thẩm Liệm còn đang do dự, họ đã đi tới phường Trạng Nguyên. Lưu A Nãi không kể sâu thêm chuyện này nữa, lập tức kéo Thẩm Liệm thẳng về phía tiệm gạo Long gia.

Ở khu tây thành, phường Trạng Nguyên nổi danh náo nhiệt tưng bừng. Thư viện, tửu quán, cửa hàng, hiệu thuốc san sát nhau, người đến người đi, vai đụng vai, gót nối gót.

Thẩm Liệm vừa liếc một vòng đã hoa cả mắt.

Nàng xuất thân nông thôn, chưa từng thấy qua cảnh tượng này, vậy nên cứ thấy nơi nào tụ đông người là muốn chạy tới hóng chuyện. Nhưng Lưu A Nãi không chiều theo nàng, chỉ một lòng muốn đi tranh gạo, tay kéo nàng theo sát:

"Ây dà, bên này nhiều hẻm nhỏ, cháu đừng có đi lạc đấy, không tìm được đường ra đâu!"

Bà vừa nói, vừa lôi Thẩm Liệm len qua dòng người.

Lưu A Nãi tuy tuổi cao nhưng xương cốt lại cứng cáp vô cùng. Thẩm Liệm đã đi đến mức thở hổn hển mà hô hấp của bà vẫn đều đặn.

Vất vả hồi lâu, cuối cùng họ cũng tới tiệm gạo nhà Long gia. Haizz, cả một hàng dài phía trước.

Lưu A Nãi bảo Thẩm Liệm đi xếp hàng, còn mình qua hỏi tiểu nhị tiệm gạo. Biết được giờ phát gạo vẫn chưa tới, bà mới yên tâm quay lại đứng cùng.

Đi một quãng đường dài, giờ còn phải đứng xếp hàng chờ đợi cả buổi, dạ dày Thẩm Liệm bắt đầu sục sôi. Nàng chỉ có thể đứng xoa bụng, mặt mày đờ đẫn.

Lưu A Nãi thấy vậy, lôi từ trong người ra một cái bánh nướng, bẻ làm đôi đưa cho nàng:

"Đứa nhỏ này, ăn thì khỏe mà chịu đói kém, biết vậy rồi mà ra ngoài còn không mang theo gì lót dạ."

Bà từng được lĩnh giáo sức ăn của Thẩm Liệm, nên đã chuẩn bị trước.

Trưởng bối ban lộc, sao dám chối từ. Thẩm Liệm cảm tạ liên hồi, rồi đưa hai tay nhận lấy.

Một già một trẻ vừa đứng xếp hàng vừa nhấm nháp bánh. Thẩm Liệm quan sát xung quanh, thấy tiệm gạo Long gia chọn vị trí đúng là tuyệt hảo, bốn bề đều là nhà phú hộ, chất lượng gạo còn được chứng thực, chẳng trách làm ăn lại khá đến vậy.

Bên cạnh tiệm gạo là tiệm rượu, xa hơn nữa là tiệm son phấn, đối diện là hiệu thuốc. Hôm nay không biết có phải muốn cạnh tranh với tiệm gạo Long gia hay không mà hiệu thuốc Từ gia cũng treo bảng giảm giá, nhân sâm năm năm tuổi chỉ sáu đồng.

Thẩm Liệm nhẩm tính sơ sơ, quả thực rất hời.

Nhưng ưu đãi lớn thế này, trước cửa hiệu lại chỉ lác đác vài người. Chẳng lẽ vì đang vào hè, thời tiết tốt nên ít người đổ bệnh, nhân sâm cũng ế theo?

Thấy Thẩm Liệm đang ngó về phía tiệm thuốc, Lưu A Nãi tưởng nàng muốn mua, lập tức nhỏ giọng dặn dò:

"Cháu đừng mua đồ ở bên đó, là hắc điếm đấy."

Thẩm Liệm giật mình. Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trong lòng phố lớn, lại có người mở hắc điếm?!

Tình huống gì đây?

[Hết chương 23]

Editor có lời muốn nói: Chương sau tác giả ngựa bà hay gì viết một phát hơn 16k từ, chắc mình chia thành 4 – 5 phần quá chứ edit 1 chương 16k thì mệt mà đọc một lèo 16k từ chắc cũng ngủ ra đấy mất. Nhìn số từ mà hốt hoảng (╯‵□′)╯︵┻━┻