"Mà thôi... Ta không nên nói những chuyện này với ngươi." Cố Quyệt chắp tay sau lưng, khẽ cười với Thẩm Liệm. Nàng cảm thấy hôm nay mình hình như có hơi hồ đồ, sao đột nhiên lại đi kể những chuyện này ra chứ. "Ngươi có thi đỗ hay không còn chưa biết, đợi đến lúc đỗ rồi từ từ nghĩ cũng được."
Vừa nói, Cố Quyệt vừa đi về phía trước. Phải đến khi nàng đã đi được mấy bước rồi, Thẩm Liệm mới phản ứng lại mình vừa nghe thấy gì, sau đó lập tức đuổi theo.
Sau khi đuổi kịp, bước chân nàng chậm lại, đi sóng vai bên Cố Quyệt, trên mặt lộ ra vài phần do dự.
Cố Quyệt cảm nhận được, liền nói:
"Có rắm thì thả đi."
Lằng nhà lằng nhằng giả bộ tiểu thư khuê các cái gì?
Thẩm Liệm thấy Cố Quyệt vẫn thích mắng mình như trước thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
"Sao ngươi lại hiểu rõ mấy chuyện quan trường như vậy?"
Nàng đọc sách bao năm, đã đỗ tú tài rồi mà còn chẳng biết chút gì những chuyện bí ẩn này, một thiên kim tiểu thư nhàn rỗi như Mai Nhân sao lại biết được chứ?
Hôm nay đi bộ cũng hơi lâu, Cố Quyệt duỗi lưng giãn gân cốt, sau đó đáp lời một cách thản nhiên:
"Ta là Công chúa, sao lại không biết được?"
Mộng Hạ đi phía sau trong lòng mừng khôn xiết, cảm thấy Điện hạ nhà mình cuối cùng cũng chịu nói rõ thân phận, chuẩn bị đón tú tài này vào phủ rồi.
Hay lắm hay lắm, đây mới là Điện hạ anh minh thần võ của bọn họ chứ!
Dám yêu dám hận.
Kết quả Thẩm Liệm nghe xong lại bật cười, vừa mở miệng đã bắt đầu nói bậy bạ:
"Thôi đi, ngươi mà là Công chúa thì ta chính là Phò mã gia. À không đúng, ta là nữ, nữ tử không thể làm Phò mã gia được, phải là Phò mã nương mới đúng."
Nàng cảm thấy mình rất có chừng mực.
Mặc dù Mai Nhân quả thật nói năng cay nghiệt, đối với nàng lúc nào cũng khá là hung dữ, nhưng dù gì cũng vẫn là đại ân nhân của nàng. Nàng không thể để đại ân nhân của mình tự ví bản thân với vị Công chúa hoang đường chẳng có tiền đồ kia được.
Mất mặt thật sự luôn ấy.
"......"
Cố Quyệt nghe xong, trong lòng lập tức bốc hỏa, vung tay đánh thẳng một phát vào lưng Thẩm Liệm, đánh đến mức người kia giật bắn người:
"Ngươi đánh ta làm gì!"
Cố Quyệt tức giận mắng:
"Ta chưa xé rách cái miệng ngươi đã là tốt lắm rồi, suốt ngày mơ mộng giữa ban ngày! Ngươi mà Phò mã nương cái rắm."
Hiện giờ nàng càng nhìn Thẩm Liệm càng thấy bực mình, lừa nàng thì thôi đi, còn mơ mộng muốn thành thân với nàng nữa — Mơ đẹp thế cơ à?
"Trông cái bộ dạng ngươi thế này, suốt ngày chỉ biết hóng chuyện nhảm nhí, chiếm chút tiện nghi vặt, ta thấy ngươi có thi đến chết cũng không đỗ tiến sĩ nổi đâu." Uổng phí trước đó nàng nói đến khô cả cổ.
Thẩm Liệm không hiểu sao tự dưng lại bị đánh bị mắng, cảm thấy người này tính khí thật kỳ quái, lúc thì tốt ơi là tốt, lúc thì tồi tệ đến khó tin, chẳng có tí quy luật nào.
Nàng đưa tay xoa lưng, nhỏ giọng lầm bầm:
"Lúc nãy ra khỏi cửa ngươi vừa mới nói là mắng ta sẽ không mắng khó nghe như thế nữa mà."
Chưa qua bao lâu, người này đã nuốt lời rồi sao?
Thôi được rồi, đúng là nàng đã lỡ miệng cuồng ngôn. Công chúa phò mã gì chứ, lỡ mà truyền ra ngoài, bị tố là phỉ báng hoàng thất, thì nhẹ cũng bị đánh đến mông nở hoa mất thôi.
Nhưng Mai Nhân không thể nói chuyện tử tế với nàng à? Động thủ đánh người là kiểu gì?
Cố Quyệt lười để ý nàng, đến nơi rồi liền đưa tay đẩy cửa phòng giữ xác ra.
Phòng giữ xác, còn gọi là phòng liệm, là một gian phòng xây ở nơi khuất nắng khuất gió, quay lưng về phía mặt trời, chỉ có vậy mới có thể giữ thi thể được lâu.
Thẩm Liệm vừa bị giáo huấn xong, lại muốn tìm chuyện để nói, thế nên lúc bước vào nhìn thấy tấm biển trên cửa, nàng không ngại ngần quay sang nói với Cố Quyệt:
"Này, ta chính là chữ 'liệm' đó đó. Cha ta nói đời người ai cũng phải chết, nhìn thoáng chuyện sinh tử thì mới sống tự tại được."
Nói xong, thấy Cố Quyệt không phản ứng gì, lòng nàng thấy lạ, bước tới xem thử mới phát hiện Cố Quyệt đang đứng trước một giường liệm trong góc đông nam căn phòng. Trên giường đặt một thi thể phủ kín vải trắng.
"Sao thế?" Thẩm Liệm vừa hỏi vừa đưa tay định vén tấm vải lên.
Giọng của Cố Quyệt khó ra nghe được tâm tình: "...Là A Quế tẩu."
Bên dưới tấm vải trắng chính là A Quế tẩu.
Thẩm Liệm chỉnh lại sắc mặt, lật cả tấm vải ra, để lộ hoàn toàn thi thể. Xác định người chết đúng là A Quế tẩu, nàng thở dài một tiếng, trong lòng trào dâng cảm xúc "quả nhiên là vậy" đầy bất lực và bi ai.
Sau đó nàng lùi lại hai bước, cúi lạy ba cái.
Thời gian nàng ở cùng A Quế tẩu không nhiều, nói chuyện với nhau cũng từng có vài lần xung đột, nhưng đấy chỉ toàn là chuyện nhỏ. Xét tổng thể, A Quế tẩu là người tốt, Thẩm Liệm cũng vô cùng cảm kích sự chăm sóc của bà những ngày còn ở trên sơn trại.
Xuống núi gấp gáp, nàng còn luôn nghĩ sau này sẽ báo đáp, chưa từng nghĩ lần từ biệt ở phường Trạng Nguyên hôm ấy rốt cuộc lại thành vĩnh biệt.
Cúi lạy xong, Thẩm Liệm đến bồn rửa tay trong phòng liệm để rửa sạch tay. Cố Quyệt thấy vậy, biết nàng muốn lén nghiệm thi, liền gọi Mộng Hạ đang canh cửa tới.
Trí nhớ của Cố Quyệt cực kỳ tốt, chỉ trong một hơi đã liệt kê ra toàn bộ những thứ cần thiết mà ngày ấy Thẩm Liệm từng dùng để nghiệm thi trên núi. Đang sai Mộng Hạ đi chuẩn bị, Thẩm Liệm đã bước tới nói:
"Không cần đâu."
Ánh mắt nghi hoặc của Cố Quyệt dừng trên người Thẩm Liệm, nhưng đối phương lại không nhìn nàng. Người kia vốn luôn là ánh dương rạng rỡ, dù trời có sập xuống thì vẫn có thể mỉm cười đối mặt, nhưng giờ phút này gương mặt ấy chẳng còn vẻ đùa bỡn cợt nhả như mọi ngày, mà lại trở nên nghiêm túc và trầm ổn.
Thẩm Liệm nghiêng đầu nhìn thi thể A Quế tẩu, giải thích:
"Là cùng một hung thủ gây ra."
Thủ đoạn giống Nhị đương gia trên núi, đều là môi tái xanh, thân cứng đờ, bên ngoài không thấy vết thương.
Thẩm Liệm bước tới trước thi thể A Quế tẩu, ngồi xổm xuống, dùng tay vén tóc đỉnh đầu của bà ra, đầu ngón tay rà soát. Quả nhiên ở huyệt Bách Hội, nàng cảm nhận được một điểm nhô lên rất nhẹ.
Loại cảm giác rất nhỏ này, nếu như là một ngỗ tác khác thì chưa chắc đã phát hiện ra, bởi vì đầu người vốn có các khe xương tự nhiên, nếu dị vật găm vào đủ nhỏ, sợ là chỉ có nước bổ đầu ra mới có thể phát hiện được.
Cũng may nghĩa phụ của Thẩm Liệm là một thợ khâu xác nổi danh, cũng từng tận tâm truyền dạy cho nàng, nên mấy chuyện rà xương khâu thịt này nàng đã biết từ năm bảy tám tuổi, giờ sờ thấy dị vật trên sọ người cũng không phải chuyện gì khó.
Chỉ là...
"......Hơi sâu, dùng cách thông thường e rằng không lấy ra được." Thẩm Liệm cau mày, quay sang nói với Cố Quyệt không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình.
Không lấy được hung khí ra, nàng thực sự không thể phán đoán được hung thủ rốt cuộc là loại người nào.
"Thứ trong huyệt Bách Hội của Vinh Khánh cũng khó lấy vậy sao?" Cố Quyệt hỏi.
Thẩm Liệm thử nhớ lại, lắc đầu:
"Không, của hắn nông hơn, vả lại... hình như còn thô hơn một chút."
Cảm giác khi sờ vào dị vật rõ ràng hơn, mà của A Quế tẩu thì lại nhỏ và kín đáo hơn nhiều.
Ánh mắt Cố Quyệt u tối khó lường, dưới ánh nến lờ mờ trong phòng liệm lại càng trông đáng sợ:
"Nói như vậy, thủ pháp giết người của hung thủ tinh tiến không ít."
Thẩm Liệm tỏ vẻ đồng tình với ý kiến này, vô cùng ăn ý khi lại nghĩ cùng một hướng với Cố Quyệt:
"Hơn nữa cũng thuần thục hơn."
Mặc dù bên ngoài khắp nơi đều đồn rằng A Quế tẩu bị ác quỷ lấy mạng, chết trong hoảng sợ tột độ, nhưng qua kiểm tra, Thẩm Liệm cảm thấy nét mặt A Quế tẩu không có gì khác thường, thậm chí cơ mặt còn đang thả lỏng.
Đây không phải trạng thái chết vì sợ hãi.
Nói cách khác, bà ấy chết rất đột ngột, đột ngột tới mức còn chưa kịp sợ hãi.
"Thú vị đấy." Cố Quyệt dò hỏi Thẩm Liệm. "Ngươi có thể lấy hung khí ra mà không làm hỏng thi thể không?"
Thẩm Liệm lắc đầu, ước chừng:
"Nhỏ quá, phải dùng dao bổ đầu ra, hoặc tìm một cao thủ võ công thử kích thích tứ thần huyệt quanh đó, xem có thể ép ra được không."
Nàng biết người luyện võ có cách điểm huyệt chuyên môn, tuy không thể làm người đứng im giống trong truyện võ hiệp, nhưng quả thực vẫn có thể vận một lực nhất định đẩy dị vật ra ngoài.
"Cái đó thì dễ thôi." Cố Quyệt nghe xong, trực tiếp gọi Mộng Hạ tới, nói với Thẩm Liệm. "Mộng Hạ là người võ công cao nhất phủ ta, ngươi nói cho nàng cách làm, để nàng thử xem sao."
Thẩm Liệm tuy có đoán được thân thủ của Mộng Hạ không đơn giản, nhưng cũng không ngờ người này lại là cao thủ, càng không nghĩ một nữ tử trẻ tuổi, dáng người mảnh mai, lại là người võ công cao nhất trong phủ của Mai Nhân.
Bình thường gia tướng hộ viện chẳng phải đều là nam tử sao?
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý. Mai Nhân là nữ tử, cao thủ thân tín đương nhiên cũng phải là nữ tử mới thuận tiện.
Hơn nữa, nàng vẫn luôn cảm thấy gia cảnh Mai Nhân có khả năng không phải chỉ là phú hộ bình thường.
Cứ nhìn cái tiểu viện Thường gia mà nàng đang ở thôi, ít nhất cũng phải hai ba trăm lượng bạc mới mua nổi, vậy mà Mai Nhân lại tùy tiện ném cho nàng, bảo nàng cứ ở đó đi. Rồi còn cả đồ dùng, ăn mặc của Mai Nhân nữa, món nào cũng tinh xảo quý giá...
Nhìn thế nào cũng giống một đại phú gia trong thành.
Nếu vậy, nuôi một cao thủ võ nghệ cao cường trong phủ cũng chẳng có gì lạ.
Thẩm Liệm chỉ cho Mộng Hạ vị trí của tứ thần huyệt cần kích thích:
"......Thời gian tử vong của bà ấy chưa vượt quá mười hai canh giờ, hiện giờ thi thể đang ở giai đoạn cứng nhất, khi điểm tứ thần huyệt, cường độ cần phải mạnh hơn trên người sống, nhưng không được quá mạnh, không sẽ bẻ gãy hung khí mất."
Nàng suy đoán:
"Có thể ra tay kín kẽ như vậy, miệng vết thương nhỏ đến vậy, đoán chừng có thể là vật giống như ngân châm trị bệnh của đại phu. Loại đồ vật này tuy dẻo dai, nhưng nằm lâu trong thi thể, lại thêm việc máu người sau khi chết đã đông cứng, nếu lực không chuẩn sẽ dễ làm gãy bên trong......"
Mộng Hạ nghe xong cũng hiểu, bắt đầu dựa theo yêu cầu của Thẩm Liệm, liên tục nhiều lần điểm huyệt kích thích tứ thần huyệt của A Quế tẩu. Chuyện này không phải chốc lát có thể xong ngay được, trong lúc chờ đợi, Thẩm Liệm hỏi Cố Quyệt:
"Ngươi nghĩ hung thủ là ai?"
"Sao ta biết được?" Cố Quyệt đáp. "Chuyện này hẳn là chưa thể tìm ra hung thủ trong một sớm một chiều được đâu, thay vì nghĩ cái đấy, không bằng nghĩ chuyện sau vụ án này thì hơn."
"Chuyện gì đằng sau?" Thẩm Liệm hỏi.
"Hồ sơ trong nha môn ghi nguyên nhân tử vong là chết bất đắc kỳ tử. Nói cách khác, người của nha môn sẽ không điều tra tiếp nữa."
Trừ khi bọn họ tìm ra được hung khí, nhất quyết lật lại vụ án này.
Nghĩ đến đây, Cố Quyệt hỏi Thẩm Liệm:
"Theo cách ngươi nói, thủ pháp giết người của hung thủ ngày càng thuần thục, vậy Vinh Khánh có phải người đầu tiên hắn giết không?"
Thẩm Liệm không quá khẳng định:
"Chuyện này ta không dám chắc, nhưng dựa vào một chi tiết, có thể suy ra Vinh Khánh có lẽ không phải người đầu tiên bị giết...... Đương nhiên cũng có thể ta chỉ đoán bừa mà thôi."
Cố Quyệt vô cùng bực mình cái dáng vẻ quanh co do dự của Thẩm Liệm:
"Ở trước mặt ta ngươi còn ấp úng cái gì?"
Tính tình Thẩm Liệm thế nào chẳng lẽ nàng còn không biết sao?
"......" Thẩm Liệm thấy cũng đúng, bèn đáp. "Nếu A Quế tẩu thực sự là người thứ hai bị giết, vậy Vinh Khánh sẽ là người đầu tiên, nếu thế thì thủ pháp cũng quá thành thạo rồi. Bởi vì huyệt Bách Hội này tuy rất nguy hiểm, nhưng để giết người thì cũng không dễ vậy đâu. Trước kia cha ta từng nói, rất nhiều huyệt đạo trong cơ thể đều giống vậy, kích thích nhẹ một cái là có thể cứu người, nhưng nếu dùng lực không chuẩn, hoặc sai vị trí chút thôi, đâm trúng chỗ hiểm trong cơ bắp, sẽ có thể để lại di chứng như liệt nửa người. Nhưng nếu muốn một nhát trí mạng, thì phải cực kỳ chính xác và mạnh tay mới có thể làm được."
"Như huyệt Phế Du trên lưng chẳng hạn, huyệt vị này bình thường đại phu sẽ dùng để trị bệnh lao phổi, hoặc trị cho người mắc phổi nhiệt. Nhưng nếu đại phu không tinh thông y thuật, hoặc người bệnh cử động loạn, làm châm bị gãy trong người, đâm sâu vào cơ thịt, rồi theo dòng máu chạy đến phổi, vậy thì chỉ có thể chờ chết...... Có thể lúc đó người bệnh vẫn có thể xuống giường đi lại, ăn nhậu như người bình thường, nhưng chỉ vài ngày sau, khi châm đã đâm tới phổi, thì dù có là thần tiên Đại La cũng cứu không nổi nữa."
Thẩm Liệm nói xong còn bổ sung:
"Nhưng đây cũng chỉ là một suy luận thôi, giống như huyệt Bách Hội vậy. Ngươi biết chứ? Cơ thể con người thực ra rất kỳ diệu, khi da ngươi bị rạch, ngươi cảm thấy đau là bởi vì nó đang bảo vệ ngươi. Cơ bắp của ngươi cũng thế, mặc dù trên đầu ngoài da đầu ra thì chỉ còn xương sọ, nhưng vị trí nhạy cảm đó một khi bị đâm dị vật vào, con người sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu."
"Nếu người bình thường mà thấy không khỏe, thì đã sớm đi tìm đại phu rồi, nào có thể chờ đến lúc chết được?"
Lời của Thẩm Liệm tuy chẳng mấy ăn nhập, nhưng Cố Quyệt lại lập tức hiểu ra một điều mà nàng vẫn luôn nghĩ không thông:
"Nói cách khác, nếu hung thủ này không phải từ nhỏ đã khổ luyện để giết người, thì khi thủ pháp của hắn còn chưa thuần thục, người bị hại đầu tiên hẳn sẽ phải chịu đựng nhiều hơn so với những người sau đó?"
"Đó là đương nhiên, giống như trẻ nhỏ học viết chữ vậy, chữ đầu tiên bao giờ cũng xấu nhất."
Nói xong, nàng lại cảm thấy mình nói vậy hình như quá mạo phạm người chết, liền vội vàng chắp tay, thành kính vái một cái, miệng liên hồi niệm:
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật......"
Chưa đợi nàng vái xong, Cố Quyệt lại hỏi:
"Vậy theo suy đoán của ngươi, người đầu tiên bị sát hại sẽ có phản ứng thế nào?"
"Phản ứng thế nào?" Thẩm Liệm ngơ ngác, chưa hiểu lắm. "Ý của ngươi là nếu có dị vật trong huyệt Bách Hội thì sau đó sẽ có phản ứng thế nào sao? Cái này ta không dám chắc...... nhưng như bình thường, nếu huyệt Bách Hội có dị vật, lúc còn sống hẳn là sẽ thấy rất khó chịu. Thể chất mỗi người cũng không quá giống nhau, nhưng ít nhất cũng sẽ cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, tức ngực, hô hấp dần trở nên gấp gáp... Giống như......"
"Giống như uống rượu say vậy."
Nghe vậy, mi mắt Cố Quyệt khẽ nâng lên:
"Khéo thật."
Nàng nói: "Ta vừa khéo biết một người, uống rượu say rồi chết."
[Hết chương 28]