Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 29: Đặc biệt là chân giò



Thẩm Liệm bị lời nói của Cố Quyệt làm cho đầu óc như lạc trong sương mù, còn đang định hỏi thì Mộng Hạ phía sau bỗng reo lên:

"Lấy ra được rồi!"

Hai người ngưng trò chuyện, quay lại xem tình hình bên chỗ Mộng Hạ.

Quả nhiên đúng như lời Thẩm Liệm nói, huyệt Bách Hội của A Quế tẩu bị ghim vào một dị vật, hình dạng giống như ngân châm đại phu thường dùng để chữa bệnh, chỉ là nhỏ hơn, hai đầu cũng sắc bén hơn. Chính vì nhỏ như vậy, nên châm mới có thể ghim sâu đến thế.

Thẩm Liệm nhận lấy ngân châm từ tay Mộng Hạ, đưa dưới ánh nến quan sát kỹ:

"Châm này đã được tự mài lại rồi."

Cố Quyệt bước đến: "Ý gì?"

"Ngươi xem, dưới ánh sáng, đầu này của nó có thể thấy rõ dấu vết được mài, những vết xước bên ngoài rất khác thường, không theo quy luật. Ngân châm từ lò rèn đều được làm hàng loạt, có máy móc chuyên dụng, nghe nói là rèn bằng máy hơi nước nhập từ Đông Dương, nên bề ngoài sẽ rất nhẵn mịn...... Hơn nữa, ngân châm chữa bệnh một đầu sẽ tương đối thô và cùn, bởi vì đại phu phải dùng tay cầm vào đầu đó để đâm đầu kia vào cơ thể. Còn cái này, hai đầu đều mảnh như thế, nhất là đầu này...... ta đoán hung thủ đã tự mài lại để dùng."

"Hắn cũng biết tiện cho mình thật." Cố Quyệt cười lạnh một tiếng, đánh giá hung thủ.

"Nhưng cũng có chút phương hướng rồi." Thẩm Liệm ngẩng đầu nhìn Cố Quyệt, nói. "Nếu hắn đã tự mài châm, vậy thì dễ điều tra hơn. Dù sao muốn mài giũa được thành hình dạng này, ít nhất cũng phải mất đến mười ngày nửa tháng, lại còn cần một viên đá mài thượng hạng."

Cố Quyệt lập tức hiểu ra:

"Quả thật, việc thế này, hắn phải tự tay làm mới yên tâm được."

"Đúng vậy, phải mài đến mức nào thì khi đâm vào huyệt Bách Hội mới vừa đủ để giết người ngay tại chỗ, lực tay chuẩn xác ấy... chỉ có hung thủ mới biết được."

Để lấy được ngân châm này ra, Mộng Hạ đã mệt rã rời, đầu vã mồ hôi, giờ lại hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói chuyện gì. Đá gì cơ, lực tay gì cơ?

Đang định lấy can đảm nhân lúc Điện hạ tâm trạng còn tốt thì hỏi thử xem, Mộng Hạ lại thấy Thẩm Tú tài kia cầm hung khí, ra lệnh cho Điện hạ nhà bọn họ:

"Chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi thôi. Ngươi là người địa phương ở thành Thiên Thủy, quan hệ rộng hơn ta."

Mộng Hạ nghĩ bụng, Thẩm Tú tài đúng là to gan thật, dám sai bảo Điện hạ nhà mình, không biết tính cách Điện hạ thế nào sao? Đợi lát nữa Điện hạ nổi giận, thì Thẩm Tú tài cũng tiện thể nằm luôn giường bên cạnh vị đại thẩm này là vừa.

Nhưng xem thái độ của Điện hạ đối với nàng ấy lúc trước, hẳn cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng đá cho tú tài này một cú thì chắc chắn không thiếu được rồi.

Haizz, với cái thân thể yếu ớt của Thẩm Tú tài, ăn một cước của Điện hạ không biết có dậy nổi mà bước ra khỏi cửa không nữa...... Đừng bảo lát nữa lại bắt nàng cõng đi tìm đại phu đấy nhé?

Thật là mệt người.

Nhưng Mộng Hạ phải thất vọng rồi, vì sau khi nghe xong lời của Thẩm Liệm, Điện hạ nhà nàng lại chẳng hề phản bác mà còn đồng ý, chỉ thuận miệng nói hai câu vô thưởng vô phạt:

"Hừ, ngươi cũng biết quan hệ rộng có lợi à. Đã thế thì bớt đi nghe mấy chuyện vô tích sự như quả phụ vụng trộm, cha chồng tư thông với con dâu của mấy thím kia đi, cố mà kết giao với người có ích ấy."

"Cải thiện bản thân đi."

Cố Quyệt thực sự không thể hiểu nổi, tại sao Thẩm Liệm là một người đọc sách, vậy mà cả ngày không lo học hành, chỉ chăm chăm tơ tưởng đến mấy chuyện thị phi vớ vẩn.

Truyền ra ngoài cũng không sợ mất mặt nữa chứ.

Thẩm Liệm nghe xong thì dứt khoát lắc đầu, lý lẽ hùng hồn:

"Người ai cũng cần có sở thích, ngươi đâu thể tước đoạt sở thích của ta."

Cố Quyệt khinh thường:

"Sở thích của ngươi là đi khắp nơi hóng chuyện vớ vẩn sao?"

"Và ăn thịt nữa." Thẩm Liệm nghiêm túc đáp. "Đặc biệt là ăn chân giò."

"......"

Cố Quyệt quay đầu sải bước ra khỏi phòng.

Thẩm Liệm thấy vậy liền vội vã đuổi theo, chỉ sợ Cố Quyệt giận rồi sẽ không dẫn mình đi Bát Bảo Lâu ăn cơm nữa:

"...Ngươi đi nhanh thế làm gì?"

Bọn họ đi xa rồi, lúc này ở hành lang bên cạnh phòng liệm, một nam tử trung niên để râu mặc trường sam văn nhân mới bước ra.

Tướng mạo trông rất đoan chính, chỉ là hai bên tóc mai đã bạc trắng, ánh mắt lại có phần mờ đục.

Mộng Hạ đi sau đóng cửa, vừa bước ra thì bắt gặp đối phương, lập tức tiến lên hành lễ:

"Nô tỳ bái kiến Tạ đại nhân."

Vị này chính là Huyện lệnh thành Thiên Thủy, Tạ Vô Thương.

"Miễn lễ."

Tạ Vô Thương vừa nghe nha dịch bẩm báo rằng Lạc Dương Công chúa đã tới cửa nha môn liền vội vã chạy qua. Ông ta nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu vì sao vị Công chúa Điện hạ kia lại đột nhiên giá đáo, kết quả nửa đường lại nghe hạ nhân tới truyền tin, nói rằng lần này Cố Quyệt cải trang vi hành, không muốn lộ thân phận.

À đúng rồi, bên cạnh còn dẫn theo một người lạ, nhìn cách ăn mặc có vẻ là người đọc sách.

Mấy chuyện tình ái mới đây của Công chúa Điện hạ, Tạ Vô Thương dù ngày ngày trốn trong nha môn thì cũng vẫn nghe được.

Người ta đồn rằng lần này Công chúa Điện hạ đổi tính, bắt đầu thích người đọc sách, còn chuyên nhắm vào mấy tên mọt sách mà ra tay.

Tin tức vừa truyền ra, những kẻ có tâm cơ ở thành Thiên Thủy đã tra xét toàn bộ từ gốc đến ngọn thân thế của Thẩm Liệm, Tạ Vô Thương đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Thẩm Liệm, Thẩm Liệm...

Người này chẳng có gì đặc biệt xuất sắc. Tuy mười lăm tuổi đã đỗ tú tài, nhưng Tạ Vô Thương từng cố ý đọc qua văn chương của nàng, lập ý tạm được, văn phong cứng nhắc, không biết biến hóa, chữ viết lại khá đẹp. Với học thức này, cao lắm cũng chỉ thi đỗ được cử nhân, rồi chững ở đó thôi.

Mà xuất thân thì lại càng thấp kém, nhà làm nghề khâm liệm, bản thân còn là quỷ nhi.

Quỷ nhi, là hài tử được sinh ra từ thai nhi đủ tháng, nhưng sản phụ lại chết lúc sinh, dân gian xem đó là người mang điềm xấu.

Cũng chẳng biết Lạc Dương Công chúa nhìn trúng nàng ở điểm nào.

Vừa rồi nhìn qua từ xa, tướng mạo của Thẩm Liệm trông cũng chẳng tính là đẹp.

Tạ Vô Thương vốn tưởng rằng chuyện Cố Quyệt thích Thẩm Liệm chỉ là tin đồn nhảm, nhưng lần này tận mắt chứng kiến lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Vậy nên ông ta trầm ngâm chốc lát, rồi thử dò hỏi Mộng Hạ:

"Không biết Công chúa Điện hạ lần này đột ngột tới nha môn, là có việc quan trọng gì sao?"

Mộng Hạ không suy nghĩ nhiều, thật thà đáp:

"Không có chuyện gì khác, chỉ là Thẩm Tú tài muốn tới phòng liệm xem thử, Điện hạ chiều theo ý nàng nên mới đặc biệt đi cùng."

"Đặc biệt đi cùng?"

Tạ Vô Thương có chút kinh ngạc. Ông ta ở thành Thiên Thủy lâu như vậy, đương nhiên thừa biết tốc độ có mới nơi cũ, thay lòng đổi dạ của Công chúa Điện hạ.

Nàng đúng là người giàu tình cảm, từng đối tượng tình nhân đều vô cùng để tâm, nhưng tính khí lại nóng nảy, đối phương chỉ cần sơ ý chút thôi là sẽ chọc nàng nổi giận.

Quả thật là thay người như thay áo.

Nhưng đổi biết bao người rồi, mà có thể khiến nàng chịu đi cùng một chuyến như hôm nay, thực sự hiếm thấy.

Nghe nói còn là đi bộ đến nữa.

Tạ Vô Thương không dám xem nhẹ tú tài kia nữa, lại hỏi Mộng Hạ:

"Công chúa Điện Hạ đích thân tới phòng liệm của bổn nha, thực sự khiến hạ quan vừa hổ thẹn, vừa kinh sợ. Chẳng hay vị Thẩm Tú tài này sau khi xem xét có chỗ nào không hài lòng, để hạ quan tiện bề chỉnh lý?"

Mộng Hạ: "Không có, nàng chẳng qua là nhà từng làm nghề khâm liệm, chắc muốn trở về chốn cũ, ôn lại chút hồi ức năm đó thôi."

Ta Vô Thương tất nhiên không tin mấy lời đường hoàng này. Đợi Mộng Hạ đi rồi, ông ta lập tức gọi sư gia tới kể lại chuyện.

Sư gia suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán được dụng ý lần này Cố Quyệt đột ngột tới, chỉ có thể phỏng đoán:

"Có thể vì trên thi thể này có điều gì kỳ lạ chăng?"

"Bổn quan cũng từng nghĩ vậy, cho nên vừa rồi đã sai ngỗ tác khám nghiệm qua thi thể, chẳng qua là một phụ nhân bình thường đột tử mà thôi. Duy chỉ có một điều kỳ lạ, chính là trên người phụ nhân này không có bất kỳ văn thư nào, không rõ lai lịch."

Sư gia nhíu mày: "Không rõ lai lịch?"

Có thể nào là gián điệp?

Tạ Vô Thương vẻ mặt đầy lo âu:

"Ngày kia là tiệc sinh thần của Vương Quận thú Vương đại nhân rồi, sao lại cứ phải xảy ra chuyện vào lúc then chốt thế này, ôi, ôi."

"Đại nhân chớ nóng vội, thuộc hạ sẽ lập tức sai người đi điều tra rõ ràng." Sư gia nói.

Sư gia hành động rất nhanh, đêm khuya hôm đó đã trở về, bẩm báo với Tạ Vô Thương:

"Đại nhân, ta đã sai người đi tra xét. Lai lịch của phụ nhân này thực sự rất đáng ngờ, bộ khoái bên dưới nói, có khả năng là sơn phỉ từ hướng Thanh Dương chạy tới."

"Sơn phỉ?!"

Tạ Vô Thương cả đêm mất ngủ vì lo lắng, biết tin sư gia trở về thì lập tức khoác ngoại y chạy ngay tới thư phòng, giờ nghe lời sư gia nói xong lại càng thêm tỉnh ngủ:

"Sơn phỉ, sơn phỉ......" Ông sực nhớ ra. "Ta nhớ hình như Công chúa cũng mới đến chỗ sơn phỉ đó không lâu trước đây?"

"Đúng vậy. Nghe người ta nói, chính vì lần đó mới quen biết nữ tú tài kia." Sư gia nói. "Cũng bởi vì nhìn trúng nữ tú tài kia ở nơi này, nên sau khi xuống núi nàng mới không làm ầm lên tính sổ với đám sơn phỉ."

Nói tới đây, sư gia thở phào nhẹ nhõm:

"May mà đám sơn phỉ là do một nữ đương gia cầm đầu, xưa nay không giết người, nên đoán chừng Công chúa khi đó cũng không gặp nguy hiểm gì, bằng không với tính khí của Điện hạ, đã sớm dâng tấu về kinh, đòi binh dẹp phỉ rồi."

Quả thực, với tính cách của Cố Quyệt, làm ra chuyện đó cũng chẳng lạ.

Tạ Vô Thương cũng gật đầu đồng ý:

"Đúng thật, may mà không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không chuyện này kết không êm đẹp nổi đâu"

Một đám sơn phỉ bé tẹo mà cần rầm rộ phái binh đi dẹp, đúng là hao công tổn sức vô ích.

Nhưng nếu chỉ vì bọn họ không phái binh dẹp phỉ mà dẫn đến chuyện Công chúa bị thương hay mất mạng, thì đầu toàn bộ đám quan viên địa phương bọn họ đều được chuyển nhà, tất cả bồi táng theo Công chúa.

Hoặc là nếu việc này bị Cố Quyệt bất chấp đưa thẳng lên trước Thiên Tử, cái ghế Quận thú kia Vương Triều Ba có giữ nổi hay không thì ông ta không biết, nhưng một Huyện lệnh thành Thiên Thủy không quyền không thế, không chống lưng như ông ta chắc chắn phải gánh cái tội này.

Đến lúc đó lại bị lưu đày hay bị giáng chức, đẩy đi nơi xa hơn nữa.

Bị giáng chức......

Ông ta còn chịu nổi mấy lần giáng chức nữa đây? Lần trước bị giáng chức, chính thê của ông đã chết dọc đường, trưởng tử cũng vì cái lạnh mà tàn tật, suốt đời vô duyên với khoa cử. Còn thêm lần nữa, người chết e rằng chính là ông ta mất.

Ông ta gian khổ học hành hai mươi năm trời, vất vả lắm mới làm được quan, kết quả chưa sống sung sướng được mấy ngày, chí lớn còn chưa kịp thực hiện, đã phải ngày đêm lo sợ bất an.

Đều là quan.

Chẳng lẽ cái chức quan của ông ta chỉ để chịu tội thay cho người khác, chỉ để bị giáng chức sao?

Nghĩ tới đây, Tạ Vô Thương đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội hỏi sư gia:

"Ngươi nói xem, có khi nào Công chúa muốn mượn cái chết của phụ nhân này để lật lại chuyện cũ, đi cáo trạng chúng ta không?"

Lần trước Cố Quyệt muốn chiếm đất xây trường đua ngựa, ông ta giả chết không dám chấp thuận, cố tình đẩy củ khoai nóng đó sang phủ Quận thú. Tuy cuối cùng người bên phủ Công chúa vẫn thành công lấy được đất, đòi được tiền, nhưng trong quá trình có uất ức gì không thì không biết được.

"Chuyện đã lâu thế rồi, chẳng lẽ Điện hạ còn để bụng?" Sư gia lưỡng lự. "Điện hạ chẳng phải xưa nay hễ nổi giận là bùng phát tại chỗ luôn sao?"

"Ai biết được nàng chứ? Nàng điên lên thì cái gì mà không làm ra?"

Tạ Vô Thương giận đến nghiến răng, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Lỡ đâu vị Điện hạ điên kia thực sự ghi hận ông ta từ chuyện lần trước, muốn tìm cớ gây sự thì sao?

Chẳng lẽ ông ta chỉ có thể bị động chờ chết?

Tạ Vô Thương suy đi tính lại, kiểu gì cũng vẫn cảm thấy bất an. Với cái tính thất thường, sáng nắng chiều mưa của Cố Quyệt, chuyện trường đua lần trước khẳng định đã đắc tội với nàng.

Không...... ông ta còn đắc tội cả phủ Quận thú nữa.

Không ổn không ổn, phải làm sao mới được đây?

Nghĩ hồi lâu, ông ta chợt vỗ tay, nói với sư gia:

"Hay là trong tiệc sinh thần ngày kia, ta tìm cơ hội đem chuyện này báo cho Quận thú đại nhân?"

"Báo cho Quận thú đại nhân?" Sư gia có vẻ chưa hiểu lắm.

Chuyện này báo cho Quận thú đại nhân làm gì? Không chừng còn bị đẩy ra làm khiên chắn đao trước ấy chứ.

Tạ Vô Thương đắc ý nói:

"Dốt thế, địch của địch chính là bằng hữu. Ta không tin nếu chuyện này bóc ra thì Vương Triều Ba vẫn có thể bình an vô sự — Bây giờ chúng ta đã ngồi chung một con thuyền, hắn không nghĩ ra cách thì cứ cùng ta ngồi chờ bị Điện hạ điên đó giết chết đi."

"Ta chỉ là một tiểu quan lục phẩm, mất chức thì thôi, nhưng hắn khó khăn lắm mới lên tới tứ phẩm, ta không tin hắn nỡ bỏ."

Sư gia lúc này mới ngộ ra:

"Cao minh, thực sự cao minh! Đại nhân đúng là diệu kế — trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi."

[Hết chương 29]