Lại nói về Thẩm Liệm và Cố Quyệt bên này.
Sau khi rời khỏi nha môn, mặt trời cũng vừa xuống núi. Ở Khê Châu, dù trời tối thì trên phố vẫn khá đông đúc, các hàng quán cũng còn mở.
Thẩm Liệm chỉ một lòng thương nhớ bữa ăn ở Bát Bảo Lâu, sợ Cố Quyệt trốn mất nên vội vàng bước nhỏ chạy theo.
Vừa ra ngoài nha môn đã thấy Cố Quyệt đang mua nước ở quán trà trước cửa, đoán chừng là trong phòng liệm ngột ngạt quá nên muốn uống chút nước cho dễ chịu.
Thấy vậy, nàng nhanh nhảu chạy tới, vô cùng biết nịnh, móc ra hai đồng trả tiền nước cho Cố Quyệt.
Người kia quay đầu nhìn, Thẩm Liệm tự tin nở nụ cười đầy hào phóng:
"Ta mời ngươi uống nước."
Như vậy thì sau này không thể nói ta keo kiệt nữa nhé?
Cố Quyệt: "......"
Cố Quyệt không thèm để ý Thẩm Liệm, uống xong nước liền quay người rời đi.
Thẩm Liệm nhìn kỹ lại, thấy đối phương chỉ uống nước trắng lập tức quay sang chủ quán đòi lại một đồng:
"Nước trắng chẳng phải chỉ một văn tiền thôi sao?"
Vẻ mặt chủ quán mờ mịt hỏi lại:
"Chẳng phải ngươi mua hai chén à?"
"Mua một chén thôi, đường từ đây về có chút xíu, ta về nhà uống không được à? Phải tốn tiền làm gì."
Chủ quán vô cùng khó chịu trả lại tiền cho nàng. Nhận tiền xong, Thẩm Liệm lại đuổi theo Cố Quyệt. Lần này đuổi kịp nàng có lý do để nói chuyện rồi:
"Đi nhanh thế làm gì? Ta còn mời ngươi uống trà mà."
Cố Quyệt cười lạnh:
"Một đồng mà ngươi cũng dám nhắc đến à?"
Đừng tưởng nàng không nghe thấy chuyện Thẩm Liệm vừa đòi lại tiền.
Bị vạch trần, Thẩm Liệm cũng không đỏ mặt, ngược lại còn đáp vô cùng nghiêm túc:
"Một đồng cũng là tiền chứ."
Cố Quyệt nhịn hết nổi:
"Ngươi keo kiệt như thế, sau này chỉ có nước độc thân cả kiếp thôi."
Theo đuổi nữ nhân mà cũng tiếc tiền, còn muốn yêu đương cái rắm à.
Nói xong còn chê Thẩm Liệm tham ăn, thẩm mỹ thấp kém, ai mà nhìn trúng nàng chắc chắn xui xẻo tám kiếp.
Thẩm Liệm nghe mấy lời này cũng chẳng để tâm, lại thêm tính tình tốt, nên Cố Quyệt nói gì nàng cũng gật đầu đồng tình.
Giống như đấm vào bông, làm Cố Quyệt tức đến mức chỉ muốn đá chết nàng cho xong.
Đỡ bực mình.
Thế nhưng dù tức giận như thế, Cố Quyệt vẫn giữ lời hứa, dẫn Thẩm Liệm tới Bát Bảo Lâu ăn cơm.
Trước khi đi còn sai người bao hết toàn bộ nhã gian của tầng ba, chỉ sợ thiên hạ không biết Công chúa nàng đây lại ra ngoài.
Xưa nay nàng chẳng biết khiêm tốn, còn Thẩm Liệm lại phản ứng chậm chạp. Lúc ngồi trong Bát Bảo Lâu, Thẩm Liệm nhìn trái nhìn phải đều không thấy người, quay sang hỏi Cố Quyệt:
"Có phải tại nơi này đắt đỏ quá nên không ai tới ăn không? Đừng bảo mấy hôm nữa dẹp tiệm đấy nhé?"
Dứt lời, nàng lại tinh mắt liếc thấy thực đơn đặt bên bàn. Vừa cầm lên xem — Ôi, vãi thật, một đĩa nộm rễ diếp cá trộn lạnh mà dám thu tận ba tiền bạc?!
Nàng nhảy dựng lên, giận dữ quát:
"Ông nội nó chứ, thứ này ở chỗ ta mọc đầy thôn, ở đây lại dám bán giá cắt cổ thế này à???"
Bán kiểu này thì sập sao nổi. Đắt đỏ thế này, không mở hàng thì thôi, chứ mở một bữa đủ sống ba năm.
Đúng là loại hắc điếm, dám buôn bán kiểu này!?
Cố Quyệt lần đầu tiên thấy Thẩm Liệm kích động đến vậy, kết quả lại chỉ vì một đĩa rau dại, cảm thấy hết sức cạn lời:
"......Ngươi có thể có tiền đồ chút được không? Đừng làm quá lên như vậy, mất mặt lắm. Ngươi tưởng rau diếp cá này giống rau ở thôn nhà ngươi chắc?"
Thẩm Liệm ngượng ngùng ngồi xuống, vẫn không phục:
"Chưa chắc đâu, rau ở đây có khi còn chẳng bằng rau ở quê ta ấy chứ. Nhất là cái sườn dốc trước cửa nhà ta, chỗ đó rau mọc mới gọi là ngon, tùy tiện đào lên cũng được một khúc dài bằng cánh tay nhỏ của ngươi luôn."
Cố Quyệt phản ứng lại ngay:
"Nhà ngươi không phải ở cạnh bãi tha ma sao?"
"Đúng rồi."
"Vậy cái sườn dốc trước cửa nhà ngươi?"
Thẩm Liệm rất tự nhiên đáp
"Chính là cái sườn dốc bãi tha ma đó."
"......" Cố Quyệt liếc nàng bằng nửa con mắt, mắng. "Cây cỏ mọc trên mộ lúc nào chẳng cao hơn chỗ khác, huống chi là rau dại. Chôn ngươi xuống cái sườn dốc đó, rồi trồng thêm cây, chắc cũng lớn tốt lắm."
Mặc dù lại bị mắng, nhưng Thẩm Liệm vẫn cười hì hì, còn tiếp lời:
"Vậy ngươi nhớ trồng cây đào nhé."
Ngày hôm qua trong mộng, nàng mơ thấy Cố Quyệt ngồi dưới gốc đào đọc sách, cảnh tượng ấy đẹp vô cùng. Hiện giờ nhàn rỗi không có việc gì, nàng lại bắt đầu thả hồn bay bổng, tưởng tượng vẩn vơ.
Cố Quyệt "ồ" một tiếng, vừa xem thực đơn vừa lơ đãng hỏi:
"Ngươi thích cây đào à?"
Tú tài nghèo này cũng biết lãng mạn đấy nhỉ.
Thẩm Liệm lắc đầu:
"Ta không có hứng thú với cây cỏ, chỉ là cảm thấy ngươi sẽ thích thôi. Trồng cây đào, xuân đến nếu ngươi tới thăm ta thì có thể ngắm hoa, thu sang lại có thể hái quả ăn."
Kỳ thực chỉ là lời thuận miệng nói ra. Cố Quyệt cũng biết Thẩm Liệm chẳng biết giữ miệng, chỉ nói bừa mà thôi.
Nhưng không hiểu sau, nàng nghe những lời đó xong, một góc nhỏ nào đó trong lòng lại mềm đi lạ thường.
Nàng ngước mắt nhìn người ngồi đối diện đang rót trà, cảm thấy người này đôi khi cũng thật thú vị, suy nghĩ rất khác với người bình thường.
Vậy nên nàng hỏi:
"Sao ngươi biết ta sẽ đến thăm?"
Nàng đường đường là Công chúa một nước, việc cần làm chất đầy. Ừm... người theo đuổi cũng nhiều nữa. Đến lúc đó sao mà nhớ nổi một tú tài tầm thường keo kiệt cơ chứ.
"Bởi vì ngươi đối xử với ta tốt lắm." Thẩm Liệm dùng nước trà tráng qua chén, sau đó lại rót trà mới, đặt bên tay Cố Quyệt, không quá để tâm đáp. "Vả lại, ngươi không đến thăm ta thì cũng không sao."
Người chết thì như đèn tắt, chết rồi là hết. Cái gọi là cúng bái, tưởng niệm, thực ra cũng chỉ là diễn cho người sống xem.
Giống như khi cha nàng, lão Thẩm qua đời, nàng cũng chẳng rơi một giọt nước mắt.
Người khác đều nói nàng máu lạnh. Thẩm Nghênh những năm qua vừa làm cha vừa làm mẹ, một mình nuôi nàng lớn lên, có thể xem là ngậm đắng nuốt cay. Kết quả sau khi ông chết, Thẩm Liệm làm nữ nhi lại chẳng hề biết đau lòng.
Nhưng Thẩm Liệm lại nghĩ vì sao mình phải đau lòng chứ?
Khi còn sống chẳng tận hiếu, chết rồi còn bày đặt ra vẻ nữ nhi hiếu thảo làm gì.
Trước khi chết, Thẩm Lão Tam bệnh nặng triền miên, Thẩm Liệm ngày đêm một mình chăm sóc bên giường bệnh hết mấy tháng, tận tụy không rời, không một câu oán thán.
Nhưng cuối cùng cha nàng vẫn rời đi.
Đó chính là mệnh, là vận mệnh mà Thẩm Liệm không cách nào thay đổi.
Đã như vậy, thì đành phải chấp nhận thôi.
Cố Quyệt nghe xong lại vô cùng nghi hoặc:
"Ta không đến thăm ngươi thì cũng không sao ư?"
Chẳng phải mấy hôm trước người này còn vì nàng không tới mà đêm dài mất ngủ, tự giày vò mình đến tiều tụy hay sao? Hôm nay lúc gặp nàng còn vui mừng đến vậy, sao bây giờ lại nói rằng nàng không đến thăm cũng chẳng sao rồi?
Lòng dạ nữ nhân, thì ra lại như kim đáy biển thế à?
Cố Quyệt có phần đoán không ra trong bình hồ lô của Thẩm Liệm rốt cuộc chứa đựng thứ thuốc gì. Thế nhưng Thẩm Liệm lại rất thành thật, đối với người mình tín nhiệm, nàng vốn chưa từng phòng bị, nghĩ gì nói đấy, có đôi khi còn buột miệng không suy nghĩ:
"Không sao mà, dù sao lòng ta từng thời từng khắc đều nhớ tới ngươi là được rồi."
Người sống còn có việc khác phải làm, không có thời gian đến thăm cũng là chuyện dễ hiểu. Nếu như sau khi chết con người sẽ thực sự biến thành ma quỷ gì đó, vậy khi ấy có thời gian, nàng đến thăm Mai Nhân cũng được.
Bởi vì gia đình làm nghề khâm liệm, nên từ nhỏ đến lớn Thẩm Liệm chẳng có bằng hữu nào thân thiết thực sự. Thi thoảng có quan hệ tốt với vài đồng môn, nhưng sau khi biết nhà nàng làm nghề gì thì cũng sẽ giữ khoảng cách với nàng.
Chỉ có Mai Nhân là không.
Chẳng những không ghét bỏ nàng, mà còn đối xử với nàng tốt đến thế, cho nàng mượn nhà ở, tặng gạo cho nàng, còn dẫn nàng lên Bát Bảo Lâu ăn cơm, cải thiện sinh hoạt của nàng... Một người tốt như vậy, nàng sao có thể quên được chứ?
Nàng nhất định, dù chết rồi cũng sẽ nhớ.
Nhưng lời này rơi vào tai Cố Quyệt lại không khỏi khiến mặt nàng nóng lên. Cố Quyệt biết Thẩm Liệm có tình ý với mình, nhưng chưa từng nghĩ tình cảm lại sâu đậm đến thế. Nếu nàng không đến, người kia cũng sẽ ngày đêm nhớ nhung nàng ư?
Cố Quyệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Ban đêm nếu ngươi ngủ không được thì có thể đi tắm nước lạnh."
Hạ hỏa, khắc chế dục vọng trong lòng.
Haizz, nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho Thẩm Liệm thôi.
Cảm giác khao khát mà không có được quả thực khổ sở. Nửa đời sau của Thẩm Liệm còn dài như thế, phải chịu đựng thế nào đây.
"Hả?"
Thẩm Liệm không hiểu lời Cố Quyệt có ý gì, sao đang yên đang lành lại đột nhiên nói đến chuyện tắm nước lạnh rồi? Vừa định mở miệng hỏi, nàng lại nghe đối phương hỏi sang chuyện khác:
"Ngươi có kiêng ăn gì không?"
Thẩm Liệm đáp: "Kiêng ăn không no."
"......"
Thế là Cố Quyệt phẩy tay một cái, gọi thẳng hai bàn đầy đồ ăn, riêng chân giò còn gọi hẳn hai đĩa, một phần om tương, một phần kho tàu.
Thẩm Liệm ăn đến mức mặt mũi bóng loáng, vừa ăn vừa rơi lệ, nước mắt rưng rưng, nói người kia là người tốt nhất nàng từng gặp:
"Hu hu hu hu hu hu Mai Nhân à, ngươi tốt quá, ta yêu ngươi quá đi mất... Ợ~"
Khóe miệng Cố Quyệt không kìm được mà cong lên. Sống bao năm trên đời, đây là lần đầu tiên nàng thấy trong mắt một người có tình cảm thẳng thắn và nồng nhiệt đến thế. Đám anh đào yến oanh, công tử tiểu ca trước kia, kẻ nào không mưu đồ tiền bạc, thèm muốn quyền thế, toan tính địa vị, ham mê dung mạo của nàng?
Chỉ có Thẩm Liệm, vừa đơn thuần vừa trong sáng.
Ừm...... Chỉ là ăn hơi nhiều.
Nhưng cũng không sao, có ăn khỏe đến mấy cũng không thể nào ăn sập phủ Công chúa rộng lớn của nàng được.
Chỉ có điều, người này mãnh liệt quá. Có thích nàng đến nhường nào thì cũng không thể nói thẳng ở bên ngoài thế này được, không biết văn nhân thì phải biết nội liễm sao?
"Biết ngươi yêu rồi, nhưng ngươi có thể ăn cho đàng hoàng chút được không?" Giọng điệu Cố Quyệt đầy ghét bỏ, nhưng tay lại gắp một cái đùi gà cho Thẩm Liệm. "Ăn từ từ thôi, không ai giành với ngươi."
Người này ăn uống đúng là chẳng giữ ý tứ gì cả, nhưng nhìn người ấy ăn lại thấy khá ngon miệng.
Cố Quyệt cũng tự gắp một cái đùi gà vào bát mình. Trước kia nàng ăn uống không vào, rất ít khi động tới những món dầu mỡ thế này, nhưng hôm nay thấy Thẩm Liệm ăn say sưa như thế, lòng cũng động đôi phần tâm tư.
"Ngươi ăn đi, đồ ăn ở đây đắt như vậy, chúng ta phải ăn cho đáng đồng tiền bát gạo!" Thẩm Liệm khuyến khích.
"Ta có ăn mấy cũng không như ngươi được."
"Giống ta mới tốt chứ, ngươi ăn nhiều lên chút thì mới có sức."
"Thế ngươi ăn nhiều như vậy sao vẫn như cây trúc? Ngực cũng chẳng có!"
"Này! Ngươi mắng người sao mà khó nghe thế hả!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, mãi đến khuya mới tan.
Trước khi rời đi, Thẩm Liệm còn gói hết đồ ăn thừa mang về, nói là để dành ăn hai hôm nữa.
Cố Quyệt ngoài miệng thì chê nàng mất mặt, không buồn để ý nữa, nhưng sau khi hồi phủ vẫn sai hạ nhân sáng sớm mai mang gạo đến nhà Thẩm Liệm.
"Phải rồi, mang thêm ít thịt tươi nữa." Cố Quyệt dặn dò quản gia Mộng Đông. "Đừng đưa nhiều quá, đưa vừa thôi, nhiều quá nàng ấy ăn không hết cũng phí."
Sợ Mộng Đông nghĩ nhiều, Cố Quyệt còn chắp tay sau lưng, nghiêm mặt giải thích:
"Nàng ấy cứ như quỷ đói đầu thai vậy, thực sự làm mất mặt bổn Điện hạ. Cho nàng ăn nhiều chút, vỗ béo lên."
Phải béo lên một chút.
Chẳng phải đã hai mươi mốt tuổi rồi sao? Sao ngực vẫn phẳng như đồng bằng thế kia?
Đừng bảo là nam nhân thật đấy nhé?
[Hết chương 30]