Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 41: Chắc con bé bị đá rồi



Dù sao cũng là kẻ nhờ đảo chính mới có thể ngồi lên hoàng vị, tâm cơ của Linh Đế so với Cố Quyệt chỉ có hơn chứ không kém. Nữ nhân trong hậu cung tuy đông như kiến, nhưng nếu hắn thật sự muốn chỉnh đốn, thì trong tay không thiếu thủ đoạn trị người.

Nhưng hắn không thèm quản, một lòng mê muội thuật luyện đan, chẳng hề hỏi han tới người tới chuyện trong hậu cung, thế thì có hài tử được mới lạ.

Hắn không vội, nhưng thần tử dưới trướng ai nấy đều cấp bách, còn tích cực tuyển tú hơn cả Hoàng Thượng, mà cuối cùng cũng có ích gì đâu.

May mà lần này Vạn Quý phi đã có thai, chúng đại thần sau khi nghe tin không biết sẽ vui mừng thành cái dạng gì cho được.

Cố Quyệt thật sự không hiểu nổi đám người ấy, đã làm quan đến mức này rồi mà mỗi ngày đều chỉ chăm chăm dán mắt vào đũng quần Hoàng Đế, chẳng biết là có gì đáng xem cơ chứ.

Thực ra trước kia Linh Đế cũng từng có hài tử. Trước khi kế vị, hắn từng có một nam một nữ với chính thê, một nhà bốn người tuy không sống quá sung sướng, nhưng phu thê tình thâm ý trọng, con cái ngoan ngoãn nhu thuận.

Sau này hắn đăng cơ, làm Hoàng Đế chưa được bao lâu thì kinh thành bùng phát đại dịch. Hoàng hậu và Đại hoàng tử không may nhiễm bệnh qua đời, chỉ còn lại một Công chúa.

Năm bảy tuổi, Công chúa ấy chơi đùa trong vườn hoa, cung nhân lơ là trông nom, khiến Công chúa không cẩn thận ngã xuống hồ, đến lúc cứu lên được thì lại cảm lạnh mà rời xa trần thế.

Từ đó trở đi, dưới gối Linh Đế không còn hậu duệ nối dõi nữa.

Chẳng trách các đại thần lại chuyển qua đặt tâm tư lên Cố Quyệt.

"Sáu tháng rồi."

Ngón tay Cố Quyệt khẽ gõ nhịp trên mặt bàn. Vạn Quý phi chính là muội muội ruột thịt của Vạn Đại tướng quân, mà Vạn Đại tướng quân chính là công thần đứng đầu đã phò tá Thừa Ninh Vương — Cố Cảnh Ninh "thanh trừ gian thần" vào năm Gia Uy thứ mười hai.

Nay muội muội của hắn ta mang thai, e rằng kẻ làm ca ca như hắn có lẽ cũng đứng ngồi không yên rồi.

"Đi, tìm cách tiết lộ tin này cho Vương Triều Ba." Cố Quyệt phân phó ám vệ.

Thế cục trong triều có biến, nàng phải đẩy nhanh tiến độ của mình rồi.

Vương Triều Ba à Vương Triều Ba, cơ hội tốt như thế, ngươi ngàn vạn lần đừng để bổn Điện hạ thất vọng đấy.

* * *

Mấy ngày qua, Thẩm Liệm sống thực sự thư thả tự tại, mỗi ngày ngoài việc đọc sách thì cũng chỉ có ra sân nhổ cỏ trồng hoa, dáng vẻ tựa như đang thả trôi giữa những năm tháng yên ả. Thỉnh thoảng, Lưu A Nãi nhà bên qua gọi nàng cùng đi dạo, đi thăm người quen, nàng cũng đều từ chối.

Sau vài lần như vậy, Lưu A Nãi bắt đầu lo lắng:

"Cháu có tâm sự gì à?"

Hồi trước Thẩm Liệm thích nhất là ra ngoài tản bộ, giờ thì cổng lớn cổng nhỏ gì cũng mặc kệ, nhất quyết không bước chân khỏi cửa nữa, ngày nào cũng chỉ làm tổ trong nhà. Lưu A Nãi dè dặt hỏi dò:

"Có phải cháu... cãi nhau với cháu gái Thường gia không?"

Chắc là con bé bị người ta đá, lòng đau như cắt, không thể chấp nhận nổi sự thật ấy, nên mới trốn trong nhà để tự chữa lành vết thương lòng của mình.

Haizz, đáng thương thật đấy.

Thẩm Liệm lắc đầu. Nàng thì làm gì có tâm sự gì chứ?

"Không có đâu ạ, cháu vẫn ổn mà."

Chuyện duy nhất xảy ra trong mấy ngày qua chính là có một hôm quản sự nhà Mai Nhân đến gặp nàng. Sau khi nói rõ rằng mỗi ngày đều sẽ đưa gạo, bột, thịt, rau tới, vị quản gia tên Mộng Đông kia còn dặn thêm:

"......Thẩm tiểu thư, những lời này, vốn kẻ làm nô tỳ như ta không nên lắm chuyện, chỉ là ta thấy tiểu thư nhà ta vô cùng để tâm đến cô nương, mà trong phủ chúng ta tuy không có trưởng bối quản thúc, nhưng quy củ vẫn rất nghiêm ngặt. Sợ cô nương không biết, sau này lỡ phạm vào điều kỵ húy khiến tiểu thư không vui, nên mới mạo muội nói đôi lời."

Nghe vậy, Thẩm Liệm xoa xoa lòng bàn tay, ngượng ngùng gật đầu, rồi cất giọng thân thiện:

"Đông tỷ cứ nói đi, ta nghe đây mà."

Rốt cuộc nhà Mai Nhân có bao nhiêu tiền vậy hả? Một quản gia trong phủ thôi mà ăn mặc còn tinh tươm hơn đại tiểu thư nhà địa chủ ở quê nàng, nhìn qua đã biết là người được học hành đầy đủ, nói chuyện với nàng còn khách khí đến vậy nữa chứ.

Câu nào cũng gọi nàng là Thẩm tiểu thư.

Thế này ai mà không ngại cho được?

Phải biết rằng nàng ngày ngày ở trong viện của Mai Nhân, chiếm tiện nghi lớn như thế, đã không phải trả đồng nào rồi mà Mai Nhân lại còn tặng thêm gạo thịt cho nàng nữa.

Nàng mà có đi làm thiếp thất bên ngoài của người ta thì chắc cũng chỉ đến thế này thôi.

Cho nàng nhà ở, nuôi nàng ăn mặc, giờ đừng nói là dạy chút quy củ, dù ân nhân có muốn nàng làm trâu làm ngựa, làm nô làm tỳ, cũng là lý đương nhiên.

Giới hạn của Thẩm Liệm đã vô cùng thấp, nào ngờ Mộng Đông lại chỉ nói:

"Tiểu thư nhà ta thuở nhỏ từng mắc một trận trọng bệnh, nên đôi khi đầu óc hơi lú lẫn. Nếu trong lúc ấy ăn nói hồ đồ vớ vẩn, mong Thẩm tiểu thư đại nhân đại lượng, đừng để bụng cũng đừng phản bác, cứ ứng đối thuận theo lời tiểu thư nhà chúng ta là được. Ân tình này, toàn phủ chúng ta đều khắc ghi, mãi ghi nhớ tấm lòng của cô nương."

Trong lòng Thẩm Liệm thầm nghĩ, nàng nào có thấy Mai Nhân từng lú lẫn hay phát bệnh gì đâu, chỉ là tính khí không tốt lắm, mắng nàng như mắng chó, nàng phản bác hai câu đã nổi đóa, rồi động tí là lại đòi gọi người đến băm nàng ra thôi.

Thế nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Dù sao cũng là mỹ nhân mà, có hơi nóng tính thì cũng dễ hiểu thôi.

"Đông tỷ nói gì vậy chứ, trong lòng ta, Mai Nhân chính là ân nhân. Lòng tốt của nàng, từng giây từng phút ta đều ghi nhớ. Lời nàng nói, đương nhiên ta cũng sẽ nghe theo, sẽ thuận theo. Xin cứ yên tâm."

Còn một câu Thẩm Liệm chưa nói, chính là: nàng có không muốn thuận theo Mai Nhân thì cũng không được.

Chủ yếu là tính tình Mai Nhân quá tệ, không thuận theo nửa câu thôi là đã gào lên đòi đánh đòi giết. Nàng còn tiếc cái mạng nhỏ của mình lắm, đâu dám làm trái ý người ta cơ chứ.

Nghe vậy, Mộng Đông cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Thẩm Tú tài tuy dung mạo bình thường nhưng tính cách lại rất dễ sống, nàng cũng nảy sinh đôi phần thiện ý, bèn nói thêm:

"Mấy ngày tới có lẽ tiểu thư nhà chúng ta sẽ bận việc, nhưng khi rảnh nhất định sẽ tới tìm cô nương, vậy nên nếu như không có chuyện gì, Thẩm tiểu thư vẫn nên bớt ra ngoài thì hơn, dù sao gần đây trong thành cũng không yên ổn."

Nhất là đừng có đi gặp quả phụ gì đó nữa.

Lần trước quả thực là do nàng châm ngòi ly gián, nhưng cũng không thể đổ hết lên đầu nàng được. Tất cả là tại cái tên tiểu tư đi theo Thẩm Liệm viết hay quá, hễ Thẩm Liệm gặp ai là tên đấy lại múa bút viết rằng "cùng cố nhân tương ngộ, lệ nóng dâng trào, ôm nhau mà khóc".

Ai mà không nghĩ lung tung cho được.

Nếu không phải Điện hạ nhà bọn họ phát hiện ra điều bất thường, bắt tiểu tư kia tới tra hỏi:

Trước khi vào phủ ngươi làm gì?

Tiểu tư đáp: Viết thoại bản cho thư cục ạ.

Thì chân tướng sự việc mới rõ ràng, bằng không sợ là còn hiểu lầm nữa.

Mộng Đông cảm thấy Điện hạ nhà mình hiếm khi thật lòng thích ai như vậy, muốn hai người có thể hòa thuận, nên mới không nhịn được mà khuyên mấy câu. Trong lòng nàng chỉ mong tình cảm giữa bọn họ ngày một tốt đẹp, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì mâu thuẫn, phá hỏng tâm tình của Điện hạ, liên lụy cả đám người trong phủ phải chịu khổ theo nữa.

May mà vị Thẩm Tú tài này vô cùng hiểu chuyện, không giống như mấy cái gối thêu hoa mà Điện hạ từng vừa ý trước kia, chỉ biết trút giận lên đầu hạ nhân bọn họ. Nghe xong lời của nàng, Thẩm Tú tài lập tức đồng ý:

"Ta biết rồi, đa tạ Đông tỷ đã nhắc nhở."

Thực ra thì Thẩm Liệm nghĩ rất đơn giản — Mai Nhân cho nàng nhiều đồ thế này, ăn mặc cũng chẳng cần lo nữa, thì nàng còn ra ngoài làm gì? Ra ngoài lại phải tiêu tiền, không bằng cứ ở nhà yên tâm đọc sách nấu cơm, tĩnh dưỡng thân thể.

Chính vì thế, nàng cứ ở lì trong nhà cả một thời gian dài, quả thực biết nghe lời.

Chỉ khổ cho Lưu A Nãi phải lo lắng vô ích một trận.

"Thế thì mấy ngày nay cháu bỏ lỡ không ít chuyện rồi đấy." Lưu A Nãi có biết bao chuyện dồn nén không biết kể với ai, lại đành qua đây tán gẫu.

Thẩm Liệm chiêu đãi bà, còn mang món thịt chiên giòn nàng tự tay làm lúc sáng ra để mời bà ăn:

"Cháu làm bừa đấy, sợ là hương vị sẽ không ngon lắm, a nãi đừng chê nhé."

Lưu A Nãi khách sáo vài câu rồi cũng nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi:

"Sao hôm nay cháu lại làm món này vậy?"

Thịt chiên giòn tuy không phải món cầu kỳ, nhưng lại cần dùng phần thịt thăn heo thượng hạng để chiên. Nhà thường dân ai lại nỡ mua loại thịt ngon thế này vào ngày thường chứ, chỉ có dịp lễ Tết mới làm thôi.

Thẩm Liệm đáp: "Chỉ là tự dưng nghĩ tới thôi ạ, vừa hay trong chỗ thịt bạn cháu cho lại có một miếng thăn."

Chiên giòn lên thì để được lâu hơn, đến lúc đó Mai Nhân ghé thăm thì nàng cũng có cái mà tiếp đãi.

Lưu A Nãi biết vị bằng hữu mà Thẩm Liệm nhắc tới chính là đối tượng hẹn hò của nàng — cháu gái Thường gia — nên cũng không hỏi thêm mà chuyển sang chuyện khác:

"Cháu có biết vụ quyên góp ở phía chợ thực phẩm trong thành mấy hôm trước không? Là Huyện thái lão gia đích thân tổ chức đấy."

"Quyên góp gì cơ?" Thẩm Liệm khó hiểu hỏi lại.

Hiện giờ đang thái bình trường an như vậy, không bệnh dịch cũng chẳng thiên tai, quyên góp cái gì?

"Hầy, để diệt phỉ ấy!" Lưu A Nãi vừa ăn thịt chiên vừa nói. Cũng may Thẩm Liệm tuy có keo kiệt thật, nhưng nghĩ đến chuyện làm món này rồi cũng để cho Mai Nhân ăn, vẫn chịu khó cho nhiều dầu, chiên giòn rụm, chứ không thì với bộ răng sắp rụng hết của Lưu A Nãi, e là khó mà nhai nổi. "Ai biết là bọn phỉ gì đâu. Dù sao thì nha môn nói vậy đấy, người nào cũng phải quyên tiền quyên vật."

Thẩm Liệm nhớ tới lần trước ở nha môn, Mai Nhân từng kể về những mánh khóe trong chuyện thu thuế, trong lòng liền hiểu ngay, đây tám phần lại là chiêu trò mới của nha môn để vơ vét tiền rồi.

Nàng lập tức thấy ác cảm:

"Thế a nãi có đóng không?"

"Đóng gì mà đóng? Dù sao gom không đủ thì đám người nha môn cũng đến gõ cửa từng nhà mà đòi thôi, lúc ấy đưa cũng được, khỏi phải mất tiền oan."

"Còn tới tận nhà đòi cơ á??" Thẩm Liệm sống bao nhiêu năm trên đời cũng chưa một lần gặp chuyện này.

Ở quê nàng, chỉ có bọn địa chủ mới không biết xấu hổ đến mức đó thôi. Nha môn đại diện cho triều đình cơ mà, sao có thể như vậy chứ...??

"Đúng vậy, như bà già ta thấy, này chẳng phải diệt phỉ gì đâu...... Chắc là Công chúa trong thành chúng ta lại nghĩ ra trò gì mới, hết tiền tiêu rồi, nên mới sai nha môn làm ra chuyện như vậy."

Nói xong, Lưu A Nãi còn nhỏ giọng khuyên nhủ Thẩm Liệm:

"Lát nữa cháu phải giấu tiền cho kỹ vào, nhỡ bọn họ không moi được tiền ở chỗ khác, lại mò đến nhà cháu mà tìm đấy."

"...Không đến nỗi đó chứ?"

Đến nỗi đó thật.

Ngày hôm sau là hạn nộp bản chép sách của Thẩm Liệm. Ăn sáng xong, nàng liền ra ngoài, đến thư cục để nộp, sau khi nhận tiền công thì lại lĩnh giấy mới mang về.

Trên đường về, nàng đụng phải hai nha dịch, một cao một thấp. Vừa nhìn thấy Thẩm Liệm ăn mặc như thư sinh, bọn chúng đã lập tức gọi lại, hỏi xem nhà nàng ở đâu, đã đóng tiền quyên góp chưa?

Thẩm Liệm báo địa chỉ. Tên nha dịch thấp lật tìm trong sổ sách cả buổi cũng không tìm được tên nàng, bực bội hỏi:

"Thư sinh, ngươi là dân ngoài vào phải không? Trên đường không gặp thổ phỉ đã là may cho ngươi rồi, giờ huyện phát động diệt phỉ, ngươi thì hay rồi, không góp sức cũng chẳng góp tiền, chẳng lẽ còn muốn nằm mà hưởng thụ??"

Thẩm Liệm còn chưa kịp hiểu ra nửa câu sau rốt cuộc có ẩn ý gì, tên nha dịch cao cầm túi vải bên cạnh đã bật cười:

Khi cười, gã còn đưa mắt nhìn Thẩm Liệm từ đầu tới chân đầy vẻ dâm tà, rồi nói với đồng bọn:

"Nha đầu này trông còn nhỏ lắm."

[Hết chương 41]