Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 42: Chắc chắn là phạm Thái Tuế rồi



Thẩm Liệm không hiểu bọn họ nói gì, chỉ là trực giác cảm thấy rất khó chịu:

"Là dân ngoài, tới tham gia kỳ thi Hương tháng tám."

"Dân ngoài à, dân ngoài thì đóng ít nhất một tiền bạc (1/10 lượng)." Tên sai dịch cao hơn nói, sau đó mở cái túi vải trên tay ra, bên trong là đủ loại tiền đồng và bạc vụn, xem chừng đã moi được không ít tiền quyên góp của người khác.

"Hai vị quan gia xin thương xót, ta chỉ là kẻ đọc sách, chẳng có nghề nghiệp, một bữa cơm cũng đã thành vấn đề rồi, lấy đâu ra tiền mà quyên góp chứ?" Thẩm Liệm chẳng nghĩ được gì khác, chỉ biết hèn mọn cầu xin.

"Câm mẹ mồm vào đi, hôm nay ngươi mà không nộp được tiền, thì cứ đợi theo chúng ta về nha môn!" Tên nha dịch lùn bắt đầu chửi rủa. "Chính vì sự an nguy của đám thư sinh dự thi các ngươi mà chúng ta mới phải ra khỏi thành diệt phỉ. Đầu thì treo bên lưng quần, cơm thì chẳng có mà ăn, giờ tìm các ngươi quyên tiền còn lằng nhằng mãi không xong."

"Ta khuyên ngươi, tốt nhất là mau đóng tiền đi, bằng không thì ca ca sẽ lục thẳng trên người ngươi, lục không ra thì về nhà ngươi lục......"

Lòng Thẩm Liệm trầm xuống, nàng biết hôm nay mình đụng phải ôn thần rồi, giờ không giao tiền ra thì đừng mơ được yên thân, đành phải nói:

"Hai vị đại gia, không phải ta không muốn nộp, thực sự là ta không có nhiều tiền, chút tiền mang theo là để đi mua thuốc..."

Nói rồi nàng còn ho khan hai tiếng. Trông nàng vốn đã gầy yếu, hai tiếng ho này quả thực mang vài phần dáng dấp của người bệnh.

Nhưng hai tên nha dịch kia hôm nay mà không đòi được tiền thì cũng sẽ không chịu đi:

"Ngươi còn lắm lời vô dụng nữa thì đừng trách gia không khách khí."

Thẩm Liệm ho muốn bật cả phổi ra, run rẩy lục tìm trong ngực áo, lấy ra hai trăm văn mới nhận hôm nay, đáng thương cầu xin:

"Quan gia, xin ngài thương xót, để lại cho ta năm mươi văn, để ta mua chút dược vụn về sắc uống, còn hơn là bệnh chết."

"Lắm mồm!" Tên nha dịch cao giật lấy tiền trong tay Thẩm Liệm. Đếm qua một lượt, thấy ít quá, gã lại nhìn bộ dạng như con ma bệnh của nàng, y phục trên người còn vá víu khắp nơi, biết ngay là loại quỷ nghèo kiết xác, có vắt không ra nổi đồng nào. Trong lòng bực tức, hắn vung chân đạp thẳng một cú, khiến Thẩm Liệm ngã vật ra đất. "Mẹ nó, xui thật, gặp ngay con quỷ nghèo!"

Dứt lời, bọn chúng cất tiền vào túi, chẳng thèm ghi tên lại, nghênh ngang hống hách bỏ đi.

Thẩm Liệm bị đạp một cước, trúng ngay vào ngực, đau đớn quằn quại mãi không dứt, phải gắng sức lắm mới bò dậy được.

Vị đại nương chủ sạp hàng bên đường thấy vậy thì thương xót, tiến đến đỡ nàng một tay:

"Cháu vẫn nên về sớm đi thì hơn... Hai tên nha dịch đó không ghi tên cháu, cũng không cho giấy chứng nhận gì, lát nữa đụng phải kẻ khác, không chừng lại bị đòi tiền thêm lần nữa đấy."

Sống ở thành Thiên Thủy lâu năm, mọi người đều hiểu rõ thủ đoạn của đám người này, chỉ có Thẩm Liệm mới tới đây, chưa được mở mang những thứ thế này.

Thẩm Liệm cảm tạ đại nương kia, đứng nghỉ một lát rồi xoa vết thương trên ngực, chậm rãi bước về nhà.

Cũng may dọc đường không gặp lại đám nha dịch đòi tiền quyên góp kia nữa, nhưng tới đầu hẻm, nàng lại phát hiện rất nhiều người đang vây quanh trước nhà mình.

Nhìn qua là biết lại có chuyện rồi.

Tim nàng bỗng thắt lại, tưởng Mai Nhân tới thăm, không may đụng phải đám nha dịch đến đòi tiền.

Với tính khí của Mai Nhân, có khi chỉ cần không vừa mắt một cái thôi là sẽ xung đột với người của nha môn mất. Dù nhà có nhiều tiền thì sao chứ, ngươi xưa đã nói rồi, dân lành không đấu với quan, nếu thực sự ầm ĩ lên, chỉ sợ Mai Nhân sẽ chịu thiệt.

Nghĩ đến đây, nàng chẳng còn tâm trí để ý tới vết thương trên ngực mình nữa, trực tiếp lao nhanh đến, chen vào giữa đám người:

"Xin nhường một chút, nhường một chút đi......"

Vất vả lắm mới chen được lên đầu, nào ngờ nàng lại phát hiện không phải nhà mình gặp chuyện, mà là nhà Lưu A Nãi bên cạnh.

Trước cửa còn có một vũng máu, trông vô cùng ghê rợn.

Hàng xóm sống gần đó biết Thẩm Liệm. Thấy nàng về, liền nhao nhao kể lại một lượt:

"......Sáng nay cháu không ở đây, người của nha môn đến thu tiền quyên góp, gõ cửa từng nhà. Ai da... đúng là đê tiện vô sỉ!"

"Chứ sao nữa? Bảo là quyên góp tự nguyên, nhưng không quyên thì cũng không xong. Tên nha dịch đó cầm đao đứng chắn ngay cửa, không đưa tiền thì không chịu đi, thực sự dọa người ta sợ chết đi được."

"Ôi trời, Lưu A Nãi cũng thật là... Con trai bà ấy làm quản sự mà, có năm trăm văn thôi thì đưa luôn đi cho xong, việc gì cứ phải gây khó dễ với người trong nha môn chứ? Đã bằng đấy tuổi rồi......"

"Gì chứ, ta thấy tận mắt này. Tuy ban đầu Lưu A Nãi không tình nguyện, nhưng vẫn đưa tiền đấy. Nhưng lúc sau hình như tên nha dịch kia nhận ra bà ấy, bảo nhà bà có người buôn bán lớn, phải nộp gấp đôi. Đương nhiên Lưu A Nãi không đồng ý rồi, nên mới ầm ĩ lên với tên nha dịch kia, bảo con bà chỉ là quản sự cửa hàng thôi, có rời thành đi buôn bao giờ đâu mà bắt đóng thêm?"

"Tóm lại là không thương lượng được. Tên quan sai kia thấy nói không được thì đòi vào trong nhà lục soát, Lưu A Nãi ngăn lại, rồi mới......"

Nghe đến đây, tim Thẩm Liệm cũng như bị nhấc bổng lên, cuống cuồng hỏi:

"Rồi sao nữa?! Bọn chúng động tay động chân với Lưu A Nãi à? Bà ấy bị sao rồi???"

Hôm qua Lưu A Nãi còn khuyên Thẩm Liệm rằng nếu người của nha môn đến đòi tiền, có thể đưa bao nhiêu thì cứ đưa đi, đừng nên đắc tội với đám quan lại, sao hôm nay đến lượt mình thì bà lại chẳng nghĩ thông rồi?

Thím hàng xóm biết Thẩm Liệm thân thiết với Lưu A Nãi, lại ở sát vách, bèn cất lời động viên:

"Không sao đâu, cháu đừng lo, bà ấy không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu, chỉ là lúc giằng co tên nha dịch kia đẩy bà ấy đập đầu vào cánh cửa, bị thương chút thôi."

Nhìn lại cách cửa nhà Lưu A Nãi, đúng là có vết máu thật.

Trước cửa còn có một vũng máu lớn như vậy, đủ biết tình hình lúc đó nghiêm trọng cỡ nào.

Lũ sâu mọt đáng chết này chỉ vì chút tiền mà ngay cả tính mạng bá tánh cũng không thèm để ý nữa sao?!

Bà thím biết nàng vẫn chưa yên tâm, lại nói tiếp:

"Giờ Lưu A Nãi đã được đưa đến y quán rồi. Y quán Hà Ký cách đây có hai con phố thôi, nếu cháu muốn đi thăm thì đi đi, bên này cứ để chúng ta trông giúp cho."

Thẩm Liệm cảm tạ thím hàng xóm rồi xoay người len khỏi đám đông, vội vàng chạy tới y quán Hà Ký.

Đến y quán, nàng hỏi một học trò nhỏ, Lưu A Nãi quả thật đang ở đây, thương thế đã được đại phu xử lý xong, hiện giờ đang nghỉ ngơi trên giường mềm ở phòng trong.

Thẩm Liệm bèn vào bên trong tìm, chẳng cần phí sức đã thấy gian của Lưu A Nãi, không vì điều gì khác, chỉ bởi Lưu A Nãi bị thương, đau không chịu nổi, cứ rên rỉ "ai da ai da" mãi, Thẩm Liệm đứng ngoài cửa đã nghe thấy rồi.

Nàng vén rèm đi tới. Gian này không lớn, có ba chiếc giường mềm đặt song song. Lưu A Nãi nằm trong cùng, đầu quấn băng gạc dày, cổ áo dính không ít máu, sắc mặt trông rất mệt mỏi, tưởng như đã già đi cả chục tuổi.

Trông thấy Thẩm Liệm, Lưu A Nãi tươi tỉnh lên một chút, mừng rỡ reo lên:

"Ô kìa, sao cháu lại tới đây...... Ai da......"

Bà muốn ngồi dậy, nào ngờ vừa nhổm lên đã động đến vết thương trên đầu, đau đến méo cả mặt. Thẩm Liệm vội vàng bước tới, quan tâm hỏi han:

"A nãi, bà đừng cử động, đại phu nói thế nào rồi?"

"Ôi chao, còn nói thế nào nữa, một giọt máu bằng mười bát cơm, bà già ta lần này coi như là đại nạn, phải ăn bao nhiêu cơm mới bù lại được đây......" Vết thương trên đầu Lưu A Nãi nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng bà nói chuyện nghe vẫn có khí lực, khiến trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Liệm cũng yên tâm hơn.

Lưu A Nãi đang đầy một bụng oán hận, vừa hay Thẩm Liệm tới, bà liền kéo nàng lại mà kể lể không ngừng, từ chuyện sáng dậy suýt thì vấp ngã, rồi tới lúc tên ôn thần kia gõ cửa đòi tiền. Tóm gọn lại chính là:

"...Chắc chắn hôm nay ta phạm phải Thái Tuế rồi. Không được không được, đợi vết thương lành ta phải đi chùa thắp hương giải hạn mới được."

Thẩm Liệm vừa nghe vừa động viên bà, nhưng hiệu quả chẳng ra sao. Lưu A Nãi vẫn hậm hực chửi bới:

"Tên ôn thần kia, đúng là há mồm nuốt sống, bảo con trai ta làm buôn bán, năm trăm văn chưa đủ, phải thêm năm trăm văn nữa, lát sau lại đòi tận hai đồng bạc, thật không biết xấu hổ... Ngoài kia có thổ phỉ không thì bà già ta không biết, nhưng hôm nay trong thành Thiên Thủy này tham quan đông như chó!"

"Mẹ à! Đừng nói nữa!"

Giữa lúc chửi mắng, một nam tử trung niên vẻ mặt đầy lo âu bước vào, tay xách theo mấy gói thuốc. Người này mặc ngoại sam màu xám tro, tướng mạo có vài phần giống Lưu A Nãi, hẳn là ông con trai làm quản sự ở cửa hàng:

"Chuyện hôm nay mẹ vẫn chưa rút ra bài học à?"

"Bài học gì?! Cũng chẳng phải lỗi của bà già ta đây!" Lưu A Nãi nghe vậy thì nổi giận đập mạnh tay xuống giường, mắng con trai mình. "Thằng không có tiền đồ, mẹ ngươi bị người ta đánh đến mức này, ngươi còn khách khí lễ độ với chúng nó, đồ hèn!"

Đoán chừng sau khi Lưu A Nãi gặp chuyện, có người đã chạy đi gọi con trai bà ấy, vừa khéo lại chạm mặt đám nha dịch đưa bà tới y quán.

Mà con trai Lưu A Nãi là quản sự cửa hàng, thường xuyên phải giao thiệp với mấy loại người này trong nha môn, đương nhiên không muốn gây thù chuốc oán, vậy nên cho dù đối phương có đánh mẹ mình, hắn cũng chỉ đành nén giận mà cầu bình an.

Thế nhưng Lưu A Nãi tính cách mạnh mẽ, không vừa mắt cảnh con trai mình hèn nhát thế này. Mình đã như vậy rồi, con trai còn tươi cười lễ độ với mấy tên ôn thần khốn nạn kia. Tức giận không chịu nổi, bà lại kéo tay Thẩm Liệm, mắng:

"Chẳng phải ngươi còn bận việc trong cửa hàng à? Ngươi về đi! Mẹ ngươi có người lo rồi, chẳng cần ngươi phải ở đây đâu."

Lưu Hồ Hải lúc này mới quay sang chào hỏi Thẩm Liệm:

"Thật ngại quá, là Thẩm muội sống ở tiểu viện Thường gia kế bên phải không? Để muội phải chê cười rồi, ta tên Lưu Hồ Hải, vẫn thường nghe mẹ ta kể về muội."

"Chào Lưu đại ca." Thẩm Liệm khẽ gật đầu. Nàng biết Lưu Hồ Hải một mình nuôi cả gia đình cũng không dễ dàng, cũng có thể hiểu được việc hắn ta chọn dĩ hòa vi quý với đám nha dịch kia, bèn đáp. "Ôi, Lưu đại ca không cần tự trách mình đâu, việc này... Haizz! Ta cũng không giúp được gì, nhưng nếu huynh bận việc cửa hàng quá, ta có thể thay huynh chăm sóc a nãi mấy hôm."

Lưu Hồ Hải ngượng ngùng, liên tục cảm tạ:

"Thật sự đa tạ muội tử. Ta... ta đúng là bận bịu quá, không rời đi nổi. Muội tử, chuyện của mẹ ta chắc là phải phiền muội thật rồi...... Nhưng xin muội yên tâm, sau này nếu có cần gì chỗ ta, muội cứ nói một tiếng......"

Chưa kịp nói hết câu, Lưu A Nãi đã không kiên nhẫn nổi mà ngắt lời:

"Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, không bằng tính tiền công cho Tiểu Thẩm còn thực tế hơn."

Lưu Hồ Hải lập tức đáp ứng, hứa mỗi ngày sẽ trả cho Thẩm Liệm hai trăm văn tiền thù lao. Thẩm Liệm muốn từ chối cũng chẳng còn cơ hội nữa, vì Lưu A Nãi đã quyết thẳng tay. Lúc con trai đi rồi, bà còn khuyên nhủ:

"Cháu cứ nhận đi, ngày nào nó cũng bận bịu, làm gì có thời gian lo cho ta, về nhà rồi chắc ta còn phải phiền cháu nhiều lắm. Tuy là hàng xóm láng giềng cả thôi, nhưng sao ta có thể để cháu làm không công được."

Thẩm Liệm dở khóc dở cười:

"A nãi, bà cũng có bị thương nặng lắm đâu, cũng chẳng tốn sức vậy đâu ạ."

Đã bị thương thế này rồi mà còn lo lắng sợ nàng chịu thiệt, kia cũng có phải người ngoài đâu, là con trai ruột bà ấy mà.

[Hết chương 48]