Chương 48
Giờ Tuất vừa điểm, Thẩm Liệm đúng hẹn đến nhà của Phạm Hào.
Lúc nàng đến, Phạm Hào đang nhóm lửa nấu cơm trong nhà. Vừa mới đổ một đĩa măng vào chảo, sợ bị cháy, nên khi nghe tiếng gõ cửa, Phạm Hào hấp tấp chạy ra mở, chỉ kịp chào vội một câu rồi lại chạy vào bếp:
"Ngươi ăn cơm chưa?"
Thẩm Liệm không ngờ, đường đường là một vị Huyện thừa mà sau khi tan công vẫn còn phải tự mình nấu ăn. Lòng nàng kinh ngạc vô cùng nhưng vẫn tranh thủ đáp lời:
"Ăn rồi ạ."
Phạm Hào vốn là người không câu nệ, dù sao trong nhà cũng không có trưởng bối, chỉ có hai người họ, nên nàng thoải mái gọi Thẩm Liệm vào thẳng nhà bếp, sai người kia trông củi lửa giúp, còn mình thì xắn tay áo xào rau:
"Chẳng phải ngươi ăn uống rất tốt sao, hẳn là còn ăn thêm được chút nữa nhỉ?"
Thẩm Liệm có hơi xấu hổ vì chuyện mình ăn khỏe lại bị Huyện thừa biết được, liền ngượng nghịu thoái thác:
"...Gần đây dạ dày ta không tốt lắm, ăn không được bao nhiêu. Vả lại, tiểu sinh thực sự đã ăn cơm ở nhà rồi."
Phạm Hào chẳng buồn nghe mấy lời này của nàng, chỉ nói tiếp:
"Hôm nay ta vừa lĩnh bổng lộc, mua bốn lạng thịt ba chỉ, măng xào cũng là mua tươi từ tay nhà nông, ngươi có ăn không?"
"......Ăn."
Cứ như thế, Thẩm Liệm rõ ràng đã ăn cơm ở nhà, giờ lại bưng thêm một bát cơm ngồi trong sân nhỏ nhà Phạm Hào mà ăn no nê.
Dù trước đó Phạm Hào đã biết Thẩm Liệm ăn rất khỏe, nhưng không ngờ lại ăn khỏe đến mức này. Bốn lạng thịt ba chỉ, hơn một cân măng, một nửa chỗ đó đều bị quét hết vào bụng Thẩm Liệt, cuối cùng ăn xong còn suýt nữa liếm sạch cả đĩa.
Phạm Hào nghĩ bụng, cũng may người này là kim lan chi giao của Công chúa Điện hạ, chứ không với kiểu ăn của nàng, người khác chắc chẳng ai nuôi nổi.
"Phạm đại nhân nấu cơm ngon thật." Thẩm Liệm ăn vô cùng vui vẻ, chẳng bao lâu sau đã ăn hết bát cơm, đặt bát đũa xuống còn thành tâm khen ngợi.
Phạm Hào mặt không đổi sắc:
"Nếu thích thì lúc rảnh cứ tới ăn."
Thẩm Liệm ngại ngùng cười, tự biết bụng dạ mình thế nào:
"Nếu như tiểu sinh thực sự tới thêm vài lần nữa, chỉ sợ hũ gạo nhà Phạm đại nhân chẳng mấy chốc mà thấy đáy mất."
Phạm Hào bật cười, trong lòng cảm thấy Thẩm Liệm cũng khá đáng yêu.
Cơm nước xong xuôi, Phạm Hào thu dọn bát đĩa mang đi rửa.
Thẩm Liệm tuy là khách, nhưng lại không thể ngồi yên, đi theo Phạm Hào rồi giành luôn việc dọn dẹp trong bếp.
Làm xong vẫn chưa thấy đủ, sức lực còn dồi dào như trâu húc, nàng mặc kệ lời can ngăn của Phạm Hào, lại xách thùng đi gánh đầy cả bể nước trong nhà:
"Phạm đại nhân đối tốt với tiểu sinh, tiểu sinh đều ghi nhớ trong lòng. Tiểu sinh không có gì báo đáp, chỉ biết làm chút việc vặt."
Phạm Hào có phần cạn lời:
"...Ta vẫn thích ngươi hôm đầu gặp ở y quán hơn."
Tuy khi ấy Thẩm Liệm chẳng mấy thiện cảm với nàng, nhưng còn hơn cái kiểu trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội này để lôi kéo người khác.
Khiến cho lòng nàng áy náy khó tả.
Thẩm Liệm: "......"
Thẩm Liệm: "Đại nhân thật biết nói đùa..."
Phạm Hào vẫy tay, gọi nàng lại ngồi:
"Hôm nay ta đã lấy được hồ sơ vụ án của Trần Mậu ở nha môn, ngươi đọc qua xem."
Thẩm Liệm nhận lấy tập hồ sơ dày cộp, cẩn thận đọc kỹ từng trang một.
Phạm Hào vốn là người cẩn trọng, tuy không rõ vì sao đến giờ Cố Quyệt vẫn giấu thân phận thật của mình với Thẩm Liệm, nhưng nàng vẫn giúp một tay. Tất cả những thông tin liên quan đến Công chúa trong hồ sơ vụ án của Trần Mậu đều được nàng rút ra trước, không để Thẩm Liệm phát hiện.
Mà Thẩm Liệm khi đọc cũng nhận ra hồ sơ có phần bị cắt bớt, nhưng chỉ nghĩ là văn kiện quan trọng gì đó mà người ngoài nha môn không được xem, nên cũng không nghĩ nhiều.
Nửa nén hương sau, Thẩm Liệm đặt hồ sơ xuống, nhíu mày nói:
"Như vậy xem ra Trần Mậu đúng là vì uống rượu mà chết."
Trong hồ sơ của nha môn có ghi chép rất rõ ràng về những người từng tiếp xúc với Trần Mậu trong ngày xảy ra vụ án, bao gồm cả những người ngồi cùng bàn uống rượu đêm ấy.
Theo miêu tả của người từng cùng bàn, hôm đó Trần Mậu và Trương Chi, một nhóm bốn người cùng nhau uống rượu ở hoa lâu, uống đến đêm khuya thì hai người trong số đó rời đi trước, chỉ còn lại Trương Chi và Trần Mậu qua đêm tại tửu lâu. Đến khoảng canh hai, Trương Chi không chịu nổi nữa, đành vẫy kỹ nữ, nói muốn về phòng riêng nghỉ ngơi:
"Giai Phồn huynh, đệ đệ xin phép đi nghỉ ngơi trước...... Huynh cứ từ từ uống."
Trần Mậu lúc ấy đã ngà ngà say, còn đùa lại với Trương Chi rằng mình cũng muốn gọi một hoa cô nương về ngủ cùng, kết quả lại bị Trương Chi khuyên can:
"Thôi đi Giai Phồn huynh, dù huynh có gan gọi thì cũng chẳng có cô nương nào dám ngủ cùng huynh đâu, nếu bị vị ấy biết được...... huynh còn muốn giữ cái mạng nhỏ này không đấy?"
Không biết sau đó họ nói gì nữa, nhưng hai người bỗng lao vào xô đẩy nhau, rồi cuối cùng còn phải nhờ bàn bên cạnh can ngăn, nếu không thì suýt nữa đã phạm vào tội gây rối sau khi say rượu.
Theo lời khai của Trương Chi, khi đó bản thân hắn đã quá say, hoàn toàn không nhớ rõ hai người cụ thể đã nói gì, nhưng nếu đã chọc Trần Mậu nổi giận, thì đoán chắc cũng chỉ là cười cợt hắn đường đường là nam nhi bảy thước lại cam phận đi ở rể cho Công chúa, hơn nữa còn bị Công chúa Điện hạ đội cho không ít mũ xanh.
Lúc thẩm vấn, Trương Chi cũng tỏ ra oan ức, nói:
"......Ta đây cũng chỉ là bất bình thay Giai Phồn huynh thôi. Huynh ấy đến thành Thiên Thủy chưa được bao lâu, còn chưa biết mấy chuyện khi xưa của Công chúa..."
Chưa nói hết câu, hắn đã bị tên nhát gan Tạ Vô Thương lớn tiếng quát nạt, sau đó còn bị phạt trượng ngay tại chỗ vì lý do "Nói năng ác ý, xúc phạm Công chúa Điện hạ".
Phần này trong hồ sơ chỉ ghi sơ lược không rõ ràng, chỉ là Phạm Hào khi ấy cũng có mặt nên cũng được nghe qua chút ít.
Mà Trương Chi có thể chơi bời với một tiểu thiếu gia từ kinh thành tới như Trần Mậu, hiển nhiên trong nhà cũng có chút thế lực. Nhưng dù hậu thuẫn có lớn đến đâu thì cũng không thể so với vị chủ nhân duy nhất của thành Thiên Thủy — Cố Quyệt. Nếu không nhờ Tạ Vô Thương nhanh tay lẹ mắt, kịp thời ngăn được Trương Chi buông lời hỗn xược, thì với tính khí của Cố Quyệt, chỉ sợ là đã dắt theo người của phủ Công chúa tới đập tan cửa nhà họ Trương rồi.
"Thời gian Trần Mậu tử vong được ngỗ tác xác định là khoảng giờ Sửu (1 đến 3 giờ sáng), mà vào thời điểm ấy, bất kể là Trương Chi hay hai người rời đi trước đó đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường." Thẩm Liệm xoa ấn đường, cảm thấy rối như tơ vò, đành quay sang hỏi. "Phạm đại nhân thấy khả năng là ai?"
Phạm Hào đã đọc hồ sơ này không dưới mười lần. Từng chi tiết nhỏ trong đấy, nàng sớm đã ghi nhớ rõ ràng. Nghe Thẩm Liệm hỏi như vậy, nàng không khách khí đáp:
"Là ngươi đến học cách tra án phá án hay là ta học? Ngươi không tự nghĩ đi, suốt ngày hỏi ta làm gì?"
Thẩm Liệm nghẹn lời: "......"
Vấn đề là dù nàng đến học thì cũng cần có người dạy chứ?
Trông vẻ ngây ngốc vô tội của Thẩm Liệm, lại nhớ đến vài manh mối trong báo cáo khám nghiệm tử thi, Phạm Hào bất đắc dĩ nhắc nhở:
"Ngươi đừng có thật thà như thế, hồ sơ ghi gì cũng tin hết là sao?"
Thẩm Liệm chớp chớp mắt, dường như vẫn chưa hiểu.
Phạm Hào nói tiếp:
"Chứng cứ sẽ không tự nhảy vào tay ngươi, ngươi phải tự đi tìm. Vụ án này, nếu đã có điểm đáng ngờ... thì hồ sơ của nha môn cũng chỉ để tham khảo thôi. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Thẩm Liệm như bừng tỉnh:
"Cho nên lời khai của nhân chứng trong hồ sơ cũng không thể tin hết được?"
"Cũng không hẳn." Ánh mắt Phạm Hào trở nên sâu lắng. "Là người trong hồ sơ, chưa đủ."
"Chưa đủ?"
"Hồ sơ này kết luận Trần Mậu chết do say rượu, loại trừ khả năng bị sát hại, nhưng hiện giờ kết luận của ngươi lại ngược lại, vậy thì suy luận của ngươi cũng phải ngược lại."
Ánh mắt Thẩm Liệm bỗng sáng bừng:
"Đúng rồi, xét theo hướng ngược lại, Trần Mậu chết vào giờ Sửu, mà nếu đẩy thời gian lên, thì trong khoảng một canh giờ từ giờ Hợi (9 đến 11 giờ tối) đến giờ Sửu (1 đến 3 giờ sáng), hung thủ hoàn toàn có đủ thời gian tiếp cận Trần Mậu và ra tay gây án!"
Nha môn từ đầu đã nhận định sai, cho rằng Trần Mậu không phải bị giết. Mà nếu đã không phải bị giết, thì phạm vi thẩm tra vụ án sẽ không được mở rộng, không mở rộng thì đương nhiên cũng sẽ không tra xét kỹ chuyện Trần Mậu đã tiếp xúc với ai sau khi Trương Chi rời đi. Đây cũng chính là điều mà Phạm Hào muốn nói: số người được ghi chép trong hồ sơ chưa đủ.
Phạm Hào khá hài lòng với sự lĩnh hội nhanh nhạy của Thẩm Liệm:
"Chẳng phải ngươi rất thích hóng chuyện thị phi sao? Tửu lâu nơi Trần Mậu chết, ngươi thử tìm cách đi nghe ngóng một chút xem."
Đây có lẽ là đầu mối duy nhất có thể bắt vào lúc này.
Thẩm Liệm hơi do dự:
"Nhưng chuyện đã qua hơn hai tháng rồi, người trong tửu lâu còn nhớ được sao?"
Phạm Hào hỏi ngược lại:
"Nếu nơi ngươi làm việc có người chết, lại là một nhân vật có thân phận, ngươi sẽ nhớ rõ chứ?"
Thẩm Liệm: "......"
Không chỉ nhớ rõ, có khi nàng còn muốn hồi hương kể cho cả thôn mình biết ấy chứ.
* * *
Rời khỏi nhà của Phạm Hào, suốt dọc đường về nhà, đầu óc Thẩm Liệm luôn ở trong trạng thái vừa phấn khích vừa hỗn loạn, tâm trí nàng bị cuốn chặt lấy bởi toàn bộ những điểm bất thường trong cái chết của Trần Mậu. Lúc đi ngang qua phố dệt, gặp phải hai tên ăn mày xin tiền. Thẩm Liệm chẳng buồn nhìn lấy một cái, cũng không có tâm tư mà ứng phó, chỉ móc ra mấy đồng tiền từ trong ngực áo, ném vào cái bát sứt mẻ của đối phương rồi tiếp tục bước đi.
Hai kẻ đó cúi đầu lạy tạ, Thẩm Liệm chỉ phẩy tay: "Không cần tạ ơn."
Lúc rời đi, nàng thoáng liếc qua tên ăn mày, bỗng cảm thấy gương mặt dưới mái tóc rối bù kia trông có chút quen mắt. Đang muốn nhìn kỹ lại thì hai tên ăn mày què chân ấy đã dìu nhau bò lại đầu phố, chỉ để lại hai bóng lưng tàn tạ đáng thương.
Chuyện nhỏ này Thẩm Liệm cũng không để tâm nhiều, trong lòng chỉ tập trung suy nghĩ đến vụ án. Nàng sải bước về nhà, rửa mặt súc miệng xong liền lên giường nằm. Trăn trở hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách nào hay để nghe ngóng được tin tức, nàng đành dứt khoát đi ngủ trước rồi tính sau.
Ngủ một mạch đến tận sáng, sau khi ăn qua loa chút điểm tâm, nàng liền đi dạo quanh khu vực gần tửu lâu nơi Trần Mậu gặp chuyện. Thế nhưng vì chưa từng có kinh nghiệm, Thẩm Liệm không biết loại tửu lâu này thường đến trưa mới mở cửa đón khách. Nàng đến sớm quá, bị người ta chặn không cho vào.
Nghĩ lại thấy mình đã mất công đến đây, giờ về cũng tốn thời gian, nàng bèn quyết định ngồi trong con hẻm đối diện tửu lâu đọc sách, chờ tới giờ mở cửa.
* * *
"...Nàng dám ngang nhiên đi dạo hoa lâu như thế sao?"
Nghe người được phái đi theo dõi Thẩm Liệm bẩm báo rằng sáng tinh mơ Thẩm Liệm đã muốn đi dạo hoa lâu, Cố Quyệt lập tức bóp gãy một cây bút lông sói hảo hạng bằng tay không, rồi đập bàn quát lớn:
"Ngày nào không đội cho bổn Điện hạ cái mũ xanh thì ngày đó nàng không sống nổi à?!"
Mộng Hạ đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám ngẩng đầu, trong lòng cảm thán Thẩm Tú tài thật cao tay. Gần đây Điện hạ nhà bọn họ bận chút việc, không có thời gian ghé thăm tiểu viện Thường gia, vậy mà Thẩm Tú tài lại nghĩ ra cách này, không tiếc bại hoại thanh danh chỉ để dụ cho Điện hạ tới gặp mình.
Chậc chậc, đúng là lợi hại.
Cố Quyệt tức gần chết. Từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ đến giờ, nàng chưa từng bị ai dắt mũi, thế mà vừa gặp phải Thẩm Liệm đã lật nhào trong cống ngầm. Ban đầu nàng chỉ định chơi đùa mà thôi, không ngờ thủ đoạn của người này lại hạ lưu đến vậy.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất quang minh, dám ngang nhiên dạo hoa lâu đã đành, lại còn ngồi trong hẻm nhỏ, bày ra vẻ hiếu học thanh cao, để người qua kẻ lại trông thấy, không khỏi sinh lòng suy đoán.
— Đây chẳng phải là đang muốn tuyên bố với cả thiên hạ rằng tình cảm giữa bọn họ bất hòa, Công chúa Điện hạ đối xử với nàng tệ bạc, không cho nàng đủ quan tâm, đủ yêu thương, đến mức nàng thà lui tới hoa lâu cũng quyết không bước chân vào phủ Công chúa hay sao?!
Thật đáng giận!!!
[Hết chương 54]