Cố Quyệt tức đến nỗi đá vỡ liền ba cái chum trong phủ Công chúa, sau đó giật thẳng đao từ tay thị vệ, hùng hổ muốn đi tìm Thẩm Liệm tính sổ.
Kết quả, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phủ đã bị Mộng Hạ đuổi theo khuyên can:
"...Điện hạ, người mà đi như vậy, chẳng phải càng thêm thừa nhận chuyện người và Thẩm tiểu thư tình cảm bất hòa sao?"
Cầm đao theo thế này, nào có giống đi tìm tình nhân, rõ ràng là đi tìm kẻ thù đấy chứ.
Đến lúc đó không biết mấy quyển truyện phong tình[1] bên phía Giang Nam sẽ thêu dệt thành cái gì nữa đây.
[1] Nguyên văn là "diễm bản" (艳本), là ngôn ngữ mạng, chỉ các thể loại fanfiction, thường có yếu tố 18+.
Haizz, haizz, Thẩm Tú tài à Thẩm Tú tài, lần trước ngươi giúp ta, lần này xem như ta trả lại ân tình vậy.
Sau một hồi khuyên nhủ hết lời, Mộng Hạ cuối cùng cũng ngăn được Cố Quyệt. Nghĩ kỹ thì cũng đúng, chuyện riêng giữa hai người dù thế nào cũng không đáng làm ầm lên bên ngoài, chẳng phải càng mất mặt hơn sao?
"Ngươi nói có lý." Nghĩ đến đó, Cố Quyệt dứt khoát ném luôn thanh đao, quay sang dặn Mộng Hạ. "Ngươi đi đến phòng gác lấy một đoạn dây thừng đến đây, nhớ chọn loại to một chút."
Mộng Hạ ngơ ngác:
"Điện hạ, lấy dây thừng làm gì?"
Gương mặt xinh đẹp của Cố Quyệt nở nụ cười lạnh lẽo âm u:
"Nàng không phải thích chạy loạn sao? Đi, theo bổn Điện hạ trói nàng về."
Trói về, treo lên, đánh một trận.
Cho nàng biết thế nào là không đứng đắn!
Mộng Hạ: "......"
Bên này, Thẩm Liệm chưa biết mình lại gây chuyện, vẫn còn đang ngồi ở đầu hẻm, vừa đọc sách vừa chờ tửu lâu mở cửa. Nàng vốn là một người tâm không dễ xao động, nhưng hôm nay vì đầu óc cứ nghĩ mãi đến vụ án nên lòng cứ bồn chồn hiếm có, quyển sách từng thuộc làu mà giờ đọc mãi chẳng vào.
Ngồi lâu, chân có hơi tê, nàng đứng dậy vận động một chút, nào ngờ lại không cẩn thận, loạng choạng va phải người phía sau.
"Ai da......"
Là giọng của một nữ nhân.
Thẩm Liệm lập tức đứng thẳng người, quay đầu liên tục xin lỗi:
"Xin lỗi xin lỗi, ta ngồi lâu quá, đứng dậy gấp gáp, không để ý phía sau có người."
"Không sao, ta cũng vội, không nhìn đường." Người kia đáp.
Lúc này Thẩm Liệm mới ngẩng đầu nhìn, thì ra là người quen. À, cũng không thể xem như người quen được, đối phương không biết nàng, chỉ là nàng biết đây chính là quả phụ xinh đẹp nổi danh ở phường Trạng Nguyên.
Người này quả không hổ là mỹ nhân, mặc dù đã ngoài ba mươi, sinh hai đứa con rồi, nhưng phong tư vẫn mười phần diễm lệ. Đôi mày liễu cong cong ẩn hiện tình ý, môi điểm sắc hồng, khuôn mặt trứng ngỗng thanh tú. Dáng người nàng mềm mại không xương, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã sinh lòng thương xót, tựa như gió thoảng qua thôi cũng đủ làm nàng tan biến vào hư không.
Đẹp đến nỗi một nữ tử như Thẩm Liệm trông thấy cũng ngẩn người, lúc mở lời, giọng cũng không tự chủ được mà dịu hẳn đi:
"Là lỗi của muội muội, nếu muội chú ý hơn thì đã không va phải tỷ."
Mà nàng vừa ngước mắt lên, người đối diện cũng nhận ra nàng:
"Là muội à."
Thẩm Liệm sững sờ chớp mắt:
"Tỷ tỷ biết muội sao?"
Tiêu rồi, chẳng lẽ mình lén lút nghe ngóng chuyện riêng của người ta, bị đương sự phát hiện rồi?
Quả phụ xinh đẹp mỉm cười, ánh mắt nhìn Thẩm Liệm tựa như nhìn tiểu muội nhà bên:
"Ta nghe thím mập kể rồi, muội sống bên phía đông thành, ăn khỏe lắm, một bữa có thể ăn ba cân thịt."
Thẩm Liệm: "......"
Thực ra cũng không đến nỗi đó đâu.
Thẩm Liệm vội vàng giải thích:
"Không có chuyện đó đâu ạ, chỉ là chuyện đùa thôi."
Quả phụ kia nói:
"Ta họ Lý, tên Liên Hoa, muội muội cứ gọi ta là Lý tỷ là được."
Lý Liên Hoa tươi cười nói tiếp:
"Muội nổi tiếng lắm đấy, là nữ tú tài duy nhất bên đó, ăn khỏe lại dễ gần, mỗi lần có ai tìm đến nhờ giúp đọc chữ viết thư, muội đều giúp mà không cần thù lao, chỉ cần một bát cơm bạc. Ăn khỏe như vậy mà lại không mập chút nào, ghen tị với muội thật đấy."
Có lẽ vì từng sinh hai con, lại vừa bước vào trung niên, nên vóc dáng của Lý Liên Hoa so với Thẩm Liệm quả thực đầy đặn hơn khá nhiều, nhưng lại mang phong vận rất riêng.
Nghe xong lời này, Thẩm Liệm mới nhận ra cái danh "ăn khỏe" của mình đã truyền xa đến mức nào, trong lòng không khỏi xấu hổ:
"Muội chỉ nghĩ đều là hàng xóm với nhau, nhận tiền của người ta thì ngại quá, một bát cơm thì vừa tiện lại chẳng tốn bao nhiêu, không ngờ danh tiếng lại lan rộng như vậy......"
Thẩm Liệm vốn là người chất phác. Thư sinh chuyên viết và đọc thư hộ ngoài kia, rẻ nhất cũng lấy một tiền bạc, còn nàng chỉ cần một bát cơm thường, mà nếu như chưa đến giờ ăn, thì cho nàng mấy quả dưa chuột cũng được. Đối với những người nghèo, cái giá này đúng là rất phải chăng.
Không chỉ vậy, tính tình nàng cũng rất dễ chịu. Đọc thư cho các cụ già sáu bảy mươi tuổi bị nặng tai, nàng cũng vô cùng chậm rãi thong thả, bình tĩnh hòa nhã, chưa từng khó chịu. Lại thêm thân phận nữ tú tài, tiếng lành đồn xa, qua lời truyền miệng của hàng xóm láng giềng, dần dần nàng cũng trở nên nổi tiếng.
Chỉ là cái danh "ăn khỏe" ấy cũng lan theo.
Xấu hổ quá đi mất.
Lý Liên Hoa là người dịu dàng, ăn nói cũng nhỏ nhẹ, chuyện trò cùng nàng thật sự là một điều rất dễ chịu. Thế nhưng mới nói được nửa chừng, Thẩm Liệm đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, cả người vô thức run lên.
Lý Liên Hoa có lẽ đã quen việc làm mẹ, thấy vậy thì ân cần quan tâm:
"Muội bị cảm lạnh sao? Gần đây khí trời thay đổi thất thường, ra ngoài nên mặc ấm một chút mới phải."
Thẩm Liệm gật đầu lia lịa, đang định mở miệng nói lời cảm tạ thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo:
"Thẩm Tú tài, trùng hợp thật đấy."
Nghe vậy, Thẩm Liệm quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy khuôn mặt cay nghiệt cười như không cười của Mai Nhân. Không biết hôm nay vị Mai đại tiểu thư này trong lòng đang khó chịu điều gì, cặp mắt phượng kia ánh lên một tia khó đoán, làm người ta chỉ mới liếc qua đã muốn bỏ chạy.
Thẩm Liệm: "......Sao ngươi cũng ở đây?"
Cố Quyệt hai tay chắp sau lưng, từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn nữ nhân đang dây dưa với Thẩm Liệm nổi một cái, chỉ nửa đùa nửa thật đáp:
"Đường này nhà ngươi xây à? Sao ta không được đi qua?"
Lý Liên Hoa vừa nghe đã biết hai người này chẳng vui vẻ gì với nhau. Dù sao cũng chỉ là người qua đường, lại chẳng có việc gì quan trọng, nàng bèn cúi đầu hành lễ với hai người, viện cớ ở nhà con khóc đòi mẹ rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Liệm có ấn tượng vô cùng tốt với Lý Liên Hoa. Trước kia, nàng luôn cảm thấy Lý Liên Hoa là một người đáng thương, giờ trò chuyện đôi câu xong, nàng lại càng thêm thương xót cho hoàn cảnh quả phụ đơn côi ấy. Người vừa đi khỏi, nàng đã quay sang nói với Cố Quyệt:
"Haizz, dung mạo của nàng ấy thế kia, khó trách người đời lại thường xuyên dùng đủ loại lời lẽ khó nghe để đặt điều, dựng chuyện về nàng."
Nghe xong câu đó, Cố Quyệt tức đến bật cười. Nếu không phải đang ở trên phố, nàng đã sớm đá một cú vào cái mặt không biết trời cao đất dày kia của Thẩm Liệm rồi.
"Thế nào? Đúng sai trong mắt ngươi phải chạy theo mặt mũi người ta à?"
Thẩm Liệm: "Sao lại thế được?"
Nàng hoàn toàn không nhận ra Cố Quyệt đã tức đến phát điên, còn đưa tay khoác lấy cánh tay người bên cạnh. Cả hai sát lại gần nhau, thân thiết như một đôi khuê mật. Nàng nhỏ giọng thì thầm:
"Ngươi không nhận ra à? Nàng chính là quả phụ xinh đẹp ta từng kể với ngươi đó."
Cả người Cố Quyết toát ra hàn khí lạnh buốt, giọng nói vang lên như từng mảnh băng vụn sắc nhọn bắn thẳng ra:
"Quả phụ xinh đẹp?"
Được, được, được lắm. Nàng nhớ ra rồi. Chính là quả phụ mà Thẩm Liệm lén lút đi vụng trộm từ sáng sớm hôm trước, sợ nàng phát hiện ra nên còn tiện tay mua một cái chén rẻ tiền về qua loa che mắt nàng.
Cố Quyết hất mạnh tay, dứt khoát quăng Thẩm Liệm ra khỏi người mình:
"Cút xa ra."
Thẩm Liệm đã quen với cái tính sáng nắng chiều mưa này, bị đẩy ra cũng không giận, còn cười hì hì:
"Cút thì cút, sao phải hung dữ thế làm gì?"
Cố Quyệt: "......"
Người này còn biết xấu hổ không?
Đối diện với ánh mắt sắc như dao của Cố Quyệt, Thẩm Liệm vẫn thản nhiên như không, còn nói tiếp:
"Sắp đến trưa rồi, ta mời ngươi ăn bát mì nhé?"
Vừa hay người này tới đây, nàng cũng tiện nói luôn chút chuyện bên chỗ Phạm Hào, cùng nhau bàn bạc đối sách.
Cố Quyệt nhìn Thẩm Liệm mà không thể tin nổi, trong lòng cảm thấy đầu óc người này chắc là có bệnh nặng thật:
"Ngươi tưởng ta dễ tính lắm à, một bát mì là dỗ được luôn chắc?"
Lén lút hẹn hò với người khác sau lưng nàng, còn dây dưa mập mờ, tươi cười nghênh đón, nhìn qua đã biết là hạng người quen thói phóng túng!
Thẩm Liệm hoàn toàn không hay biết hình tượng của mình trong mắt Cố Quyệt đã thảm hại đến mức đấy, vẫn cứ vô tư bước tới nắm lấy bàn tay mà Cố Quyệt luôn chắp sau lưng:
"Sao tay ngươi lại lạnh thế này? Ta thấy ngươi mặc áo mỏng, có khi là bị nhiễm lạnh rồi."
Nàng vô cùng tự nhiên, vừa nói vừa kéo tay Cố Quyệt đi về quán mì phía bên kia đường:
"Mấy ngày gần đây thời tiết thay đổi khá nhiều, nhưng vẫn chưa vào hè hẳn đâu. Xem ngươi này, sao lại chỉ mặc có hai lớp áo thế hả? Y phục này đẹp thì đẹp thật, tôn lên dung nhan như ngọc, ánh mắt như sao, nhưng ngươi cũng phải mặc ấm vào chứ."
Người này sức khỏe yếu như vậy, hở ra là phải uống thuốc, lỡ như lại bị nhiễm lạnh thì biết làm sao?
Cố Quyệt nghe những lời ân cần này của Thẩm Liệm, cơn giận trong lòng cũng nguôi đi đôi phần. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Liệm có khi cũng từng dùng giọng điệu ấy để quan tâm nữ nhân khác sau lưng mình, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên:
"Ta thích mặc gì thì mặc, ai cần ngươi lo?!"
Sao nào, chưa bước chân qua cửa phủ Công chúa của ta đã muốn quản ta rồi?
Hạ tiện!
"Được được được." Thẩm Liệm biết nàng là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, không so đo với nàng nữa. "Khi nào về nhớ mặc thêm áo nhé. Mặc ấm rồi thì lòng cũng ấm, tâm trạng cũng tốt hơn."
Nói xong còn nhỏ giọng thì thầm:
"Ta nói ngươi nghe, hôm qua ta lại đi gặp Phạm Hào......"
Nàng kể lại cho Cố Quyệt nghe tình hình hôm qua lúc mình tới nhà Phạm Hào, sau cùng còn nói thêm:
"Nên hôm nay ta mới tới tửu lâu này thăm dò chút tin tức, ai ngờ đến trưa nơi này mới mở cửa."
Cố Quyết trợn trắng mắt, mắng Thẩm Liệm một câu:
"Ngu ngốc."
Đầu óc người này ngoài nữ nhân ra thì chỉ có ăn, chẳng chứa nổi cái gì khác. Con cáo già Phạm Hào kia rõ ràng đang dùng Thẩm Liệm làm đao để ra đòn, vậy mà đồ ngốc này chẳng hề nhận ra thì chớ, lại còn hí hửng chạy tới gánh tội thay.
Nhưng mà cũng nhờ vậy, cơn giận trong lòng nàng cũng nguôi đi.
Hừ, xem ra chuyện gặp gỡ với quả phụ kia thực sự chỉ là ngoài ý muốn.
"Ngươi ra ngoài phải biết đạo nghĩa liêm sỉ, đừng có gặp ai cũng dây dưa, người khác biết được thì còn ra thể thống gì?"
Thẩm Liệm ngơ ngác khó hiểu:
"...Sao tự nhiên lại lôi cả đạo nghĩa liêm sỉ vào đây rồi?"
Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện tửu lâu này có kỹ nữ hoạt động ngầm, chợt hiểu thì ra ân nhân đang lo lắng cho thanh danh của mình, liền lập tức cảm động nói:
"Ôi, ta đây chẳng phải là vì điều tra vụ án sao."
Trông sắc mặt Cố Quyệt không tốt, nàng lập tức thề thốt:
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không phải loại người bậy bạ đâu!"
Trong túi nàng có mấy đồng chẳng lẽ Mai Nhân còn không biết? Chẳng lẽ nàng còn có tiền đi bao kỹ nữ à?
Sắc mặt Cố Quyệt dịu lại một chút, nhưng lời nói ra vẫn chẳng dễ nghe:
"Lúc ngươi làm trò bậy bạ có còn là người không thì chưa biết được đâu?"
Thẩm Liệm: "......"
Đang yên đang lành, sao lại mắng nữa rồi?
Thẩm Liệm dắt Cố Quyết ra chỗ quán mì, ngồi xuống nói với ông chủ:
"Cho hai bát mì, một bát chay bốn lạng, một bát mì thịt hai lạng thêm trứng lòng đào."
Gọi xong lại quay sang lấy lòng:
"Ân nhân, ngươi cứ yên tâm. Cho dù bên ngoài kia ta có không giống con người, thì trước mặt lão nhân gia người, ta tuyệt đối sẽ làm người đàng hoàng."
Xem này, ta gọi cho mình toàn là mì chay thôi đấy.
Cố Quyệt nghe lời bày tỏ thẳng thắn ấy thì vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu nói:
"Tốt nhất là ngươi nên thế, hừ."
[Hết chương 49]