Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 50: Bán thân còn kiếm được nhiều hơn đấy, sao ngươi không đi?



Cái miệng của Cố Quyệt kén chọn cực kỳ, đến ngự trù trong phủ Công chúa còn bị nàng bắt bẻ đủ đường, huống chi là đồ ăn ngoài phố. Vậy nên khi mì được bưng lên, nàng chỉ ăn hai miếng cho có lệ, coi như nể mặt chủ quán, rồi cũng không động đến nữa.

Thẩm Liệm vừa trách nàng hoang phí, vừa thuận tay đón lấy bát mì của nàng, ba gắp hai đũa đã nuốt gọn hết vào bụng, hoàn toàn không ý thức được việc mình ăn đồ thừa của người khác là chuyện thân mật đến nhường nào.

Cố Quyệt có phần không chịu nổi cảnh người này ở bên ngoài mà cứ tùy tiện phô bày mối quan hệ của hai người khắp nơi như vậy. Chưa nói đến chuyện khác, lỡ sau này nàng đá Thẩm Liệm, thì những chuyện vặt vãnh này chẳng phải sẽ trở thành bằng chứng nàng phụ bạc Thẩm Liệm hay sao?

Rồi thanh danh của nàng sẽ thối nát đến mức nào nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Quyệt nghiêm giọng nói với Thẩm Liệm:

"Ngươi làm vậy vì lý do gì, lòng ta đều tỏ, nhưng..."

Nhưng nàng tuyệt đối không thể thực sự cưới Thẩm Liệm về làm chính thê được, cùng lắm cũng chỉ là một đoạn duyên sương sớm đầu cành, tan rồi thì thôi.

Haizz, chỉ trách nàng quá mức xinh đẹp, luôn khiến người ta khao khát có được.

Thẩm Liệm một mình ăn hết hai bát mì lớn, giờ đang no căng đến mức xoa bụng đờ đẫn. Nghe Cố Quyệt nói được nửa chừng rồi lại chẳng nói tiếp, nàng tưởng đối phương đang bóng gió chuyện mình ăn nhiều, liền lên tiếng giải thích:

"Ôi, ta chẳng phải chỉ vì đợi lâu quá nên mới sốt ruột thôi sao?"

Sáng ra vội vội vàng vàng, chỉ tùy tiện lót dạ được hai miếng đã đi rồi, tưởng việc cũng nhanh thôi, ai mà ngờ được phải ngồi đây đợi tận mấy canh giờ cơ chứ.

Đến một ngụm nước nàng còn chưa được uống nữa, đói muốn điên rồi, ăn uống còn lo giữ ý tứ làm gì?

Nghe vậy, lòng Cố Quyệt chợt trùng xuống. Nàng cảm thấy tình cảm Thẩm Liệm dành cho mình đúng là quá đỗi nồng nhiệt. Mới chỉ hai ngày không gặp mà người ta đã thế này rồi, nếu như sau này nàng thực sự bận rộn đến mức mười ngày nửa tháng không thấy mặt, thì người kia phải sống sao cho nổi?

Nữ nhân vẫn phải có chí hướng riêng mới đúng, đừng có chỉ một lòng tơ tưởng chuyện tình ái. Như thế thì sao có thể kiến công lập nghiệp, đền ơn xã tắc được?

Cố Quyệt nghiêm túc:

"Ngươi phải hiểu, trên thế gian này, rất nhiều chuyện đều không thể cưỡng cầu."

Không thể chỉ vì bản thân yêu quá dạt dào, quá đong đầy, chẳng có nơi gửi gắm, mà đem chuyện đó ra làm gông xiềng đạo đức, cưỡng ép người ta phải thuận theo ý mình được.

Nàng, Cố Quyệt, đường đường là Công chúa một nước, bước giữa vạn hoa mà phấn không dính gót. Nàng từng gặp biết bao kẻ bám víu dai dẳng cầu tình, tâm sớm đã vững vàng như bàn thạch, không thể lung lay. Thẩm Liệm tuy tướng mạo tầm thường, nhưng phẩm chất coi như tạm được, lại cùng là phận nữ tử, nàng thực sự có phần thương hại đối phương, cũng càng không muốn lãng phí thời gian của cả hai.

Giờ nhân lúc chưa muộn, nàng nên sớm nói rõ sự việc, để sau này Thẩm Liệm có ầm ĩ dở trò sống chết đi chăng nữa, thì cũng là tự chuốc lấy phiền não vô ích.

Không liên quan đến nàng.

Thẩm Liệm gật đầu, thực ra nàng cũng không rõ bản thân mình ăn khỏe đến đâu:

"Lý đúng là vậy, nhưng việc gì cũng nên thử một lần chứ."

Phải, ăn bốn lạng mì rồi lại thêm hai lạng nữa quả thực có hơi miễn cưỡng. Mai Nhân đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết, quan tâm nàng đến thế, lo nàng ăn no quá sẽ tức bụng, khiến nàng cảm kích vô cùng.

Nhưng nàng xuất thân thôn dã, hiếm khi ăn đồ dầu mỡ, lại sợ lãng phí lương thực. Huống hồ, bát mì của Mai Nhân còn có thêm thịt. No thì đúng là có hơi no thật, nhưng đã thử rồi, chẳng phải vẫn ăn hết đấy thôi?

Được người quan tâm, đôi mắt Thẩm Liệm sáng lấp lánh. Nàng chăm chú nhìn Cố Quyệt bên cạnh mình, cất lời từ đáy lòng:

"Mai Nhân, ngươi thật tốt."

Nàng có tài có đức gì mà lại quen biết được một người tốt như Mai Nhân chứ?

Cho nàng nhà ở, mời nàng ăn ngon, còn luôn lo lắng cho sức khỏe của nàng.

Ôi, ôi, đúng là tiên nữ giáng trần mà.

Cố Quyệt vốn định khuyên nàng sớm dứt lòng, đừng nên ôm mãi mối tương tư đơn phương, nhưng vào khoảnh khắc ấy, lời bỗng nghẹn lại:

"......"

Trông thấy đôi mắt tinh khôi trong sáng của Thẩm Liệm, dẫu trái tim Cố Quyệt có sắt đá đến đâu cũng khó mà mở miệng khuyên đối phương từ bỏ.

Suy cho cùng, đây chỉ là Thẩm Liệm đơn phương tình nguyện mà thôi, cũng chẳng thực sự gây phiền toái gì cho nàng cả.

Trần đời ai mà không khổ, hiếm lắm mới có thể tìm được người mình yêu thương giữa thế gian này. Tuy nàng không thích Thẩm Liệm, nhưng cũng rất thấu hiểu thứ tình cảm cố chấp ấy. Chẳng qua vì nàng quá tốt, quá đẹp, khiến Thẩm Liệm khó mà tự kiềm lòng được mà thôi.

Xét kỹ ra thì nàng cũng có vài phần không phải. Thôi thì, cứ vậy đi.

Cố Quyệt khẽ thở dài:

"Ngươi nghĩ cho kỹ là được......"

Nghĩ cho kỹ, để hiểu rằng giữa bọn họ vốn không có kết quả, vậy nên sau này dẫu có chịu khổ vì tình thì cũng đừng oán trách nàng quá vô tình.

Sau một màn trò chuyện đầy suôn sẻ nhưng lại chẳng chút hiệu quả, hai người cũng bỏ qua chủ đề vừa rồi, tiếp tục ngồi nghỉ bên quán mì. Trong lúc đó, Thẩm Liệm còn cực kỳ hào phóng trả mười bảy văn tiền mì. Tuy không đắt, nhưng nàng vẫn hơi đau lòng mà nói với Cố Quyệt:

"Ta đặc biệt gọi cho ngươi một quả trứng lòng đào đấy, sao ngươi lại không ăn thế?"

Biết trước người này không ăn thì nàng đã chẳng gọi thêm rồi.

Thêm một quả trứng tận ba văn đấy.

Cố Quyệt hờ hững liếc Thẩm Liệm một cái, nghĩ bụng: Người này đúng là mặt dày hết cỡ. Chẳng lẽ không biết nàng sống trong cung từ nhỏ, mà trứng lòng đào chính là món mà ngự thiện phòng hay làm nhất để giúp các phi tần tranh sủng sao?

Trứng lòng đào, trứng lòng đào, cắn một miếng, lòng trào ra, hàm ý lòng thiếp niệm tình quân.

Ha ha.

Còn muốn mượn trứng để bày tỏ tình cảm?

Đúng là dung tục không chịu nổi mà.

"Không thích ăn trứng." Cố Quyệt mặt không cảm xúc đáp.

Thẩm Liệm cảm thấy mình quá lỗ: "Nói sớm thì đã chẳng gọi thêm rồi."

Cố Quyệt chẳng còn lạ gì cái kiểu khẩu thị tâm phi, thêm cả tính nết keo kiệt của người kia nữa, liền chuyển sang nói chuyện khác:

"Ngươi định thăm dò tin tức kiểu gì?"

Thẩm Liệm lắc đầu:

"Thực ra ta vẫn chưa nghĩ ra." Rồi lại hỏi ngược Cố Quyệt. "Ngươi có cách gì không?"

Cố Quyệt: "......"

Nếu không phải nghĩ đây là cái hố mà Phạm Hào cố tình đào cho Thẩm Liệm, mà đồ ngu kia lại chẳng nhìn ra, thì nàng thực sự đã bỏ đi cho rảnh nợ rồi.

"Ngươi chưa nghĩ ra cách mà đã hăm hở đến đây làm gì?"

Còn ngồi chầu chực trước cửa tửu lâu nhà người ta từ sáng sớm, ai không biết còn tưởng ngươi ngày nhớ đêm thương cô nương nào bên trong đấy chứ.

Thẩm Liệm bị mắng cũng chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu:

"Ta chỉ nghĩ là xe tới núi ắt có đường thôi."

Cố Quyệt liếc trắng mắt, không buồn đáp lại nữa.

Thái độ thì trông chẳng mấy vui vẻ, nhưng đến khi tửu lâu mở cửa, nàng vẫn dẫn Thẩm Liệm đi vào.

Thẩm Liệm vốn cũng đã từ chối, bảo nếu Mai Nhân bận việc thì thôi, nàng có thể tự lo.

Kết quả lại bị Cố Quyệt cười nhạo:

"Ngươi tự lo được cái gì? Trên người ngươi có mấy đồng? Trông cái bộ dạng nhà quê chưa trải sự đời của ngươi, vừa vào cửa người ta đã biết ngươi không phải khách uống rượu, chắc chắn chẳng có ý tốt, không kiếm cớ đuổi ngươi ra ngoài mới lạ."

Thẩm Liệm: "......"

Ngươi nói chuyện nghe tổn thương thật đấy.

Dù lời lẽ khó nghe, nhưng không sai. Thẩm Liệm quen thói tiết kiệm, uống nước bên ngoài cũng phải mặc cả với người ta, thì làm sao có thể bỏ ra mấy chục lượng bạc để uống rượu trong tửu lâu cơ chứ.

Có người tiêu tiền như nước như Cố Quyệt đi cùng thì ít nhất cũng không bị ai chú ý.

Quả nhiên không hổ là tửu lâu lớn nhất thành Thiên Thủy, bên trong trang hoàng vô cùng tao nhã. Rèm lụa mỏng buông nhẹ phất phơ, hương thơm lan tỏa khắp bốn phía, quyện với hương rượu say mê, khiến người ta vừa bước vào lòng đã thư thái.

Thoạt nhìn, cách bày trí ở đại sảnh không khác mấy so với những tửu lâu khác, nhưng qua khỏi đại sảnh, số lượng nhã gian rõ ràng nhiều gấp bội. Các nhã gian được bố trí rải rác theo vòng tròn, bao quanh sân khấu đặt giữa khoảng trống trung tâm. Bên dưới sân khấu có một con suối nhỏ không biết dẫn từ đâu tới, tiếng nước chảy róc rách, hòa cùng tiếng đàn sáo, tạo nên một khung cảnh đầy thi vị.

Tửu lâu cao năm tầng, ngoài tầng một ra, các tầng còn lại đều tính phí nhã gian. Giá rượu ở đây cũng cao hơn những nơi khác mấy lần, nhà không có chút tài sản thì thật chẳng dám bước vào.

Cố Quyệt vốn đã quá quen với chốn yên hoa phong nguyệt thế này, vừa vào cửa đã ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, khiến Thẩm Liệm thấy mà không khỏi đau lòng.

"Đến phòng tốt nhất."

"Được ạ! Nhị vị tỷ tỷ mời đi lối này~" Tiểu nhị nhận bạc, vừa cười vừa khom lưng, dẫn hai người bọn họ lên tầng ba.

Thẩm Liệm đi bên cạnh, nhớ lại thỏi bạc vừa ném cho tiểu nhị mà lòng đau như cắt, mặt mũi nhăn nhó. Nàng nói với Cố Quyệt:

"......Cho tiền boa thì ngươi cũng đâu cần quăng thẳng một phát năm lượng bạc thế chứ?"

Năm lượng bạc, đủ để nàng ăn cả năm rồi.

Cố Quyệt chẳng thèm để tâm:

"Bạc vụn trên người ta ít nhất cũng chỉ có cỡ đó thôi."

Haizz, đồ ngốc này rời nàng ra thì sống sao nổi đây? Mới năm lượng bạc đã đau lòng đến mức đó rồi, nếu giờ mà biết riêng tiền phòng ở đây thôi đã mười lượng một gian thì không chừng sẽ khóc chết ra đây mất.

Thẩm Liệm chẳng hề có chút hảo cảm nào với nơi này. Nàng ngày đêm chép sách bán sống bán chết mới kiếm được mấy trăm văn, tiểu nhị ở đây dẫn đường một đoạn đã bỏ túi được năm lượng bạc.

Haizz, ghen tị thật đấy.

Nàng cất giọng đầy ao ước:

"Sớm biết vậy thì ta đã tới đây làm người dẫn đường rồi."

Tốt hơn ngồi ở nhà chép sách nhiều.

Cố Quyệt nghe mà khinh thường:

"Bán thân còn kiếm được nhiều hơn đấy, sao ngươi không đi?"

Thẩm Liệm ngẩn người, vậy mà nàng cũng thực sự suy nghĩ một lúc:

"...Không ổn lắm nhỉ? Sau này ta đỗ cử nhân rồi, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?"

Chẳng hạn như nói ta nhờ bán thân mới leo lên được ấy?

Cố Quyệt: "......"

Cố Quyệt: "Cút."

Bị mắng xong, Thẩm Liệm cũng học được cách ngoan ngoãn, im lặng đi bên cạnh Cố Quyệt. Đến khi vào phòng, Cố Quyệt cầm thực đơn rượu hỏi nàng muốn uống gì, nàng cũng không dám mở miệng, chọc cho Cố Quyệt nổi cáu, giơ chân đá thẳng vào bắp chân nàng:

"Không dùng được cái miệng thì cắt luôn cái lưỡi đi!"

Thẩm Liệm oan ức nói:

"Ta sợ ngươi chê ta."

"......" Cố Quyệt tức đến bật cười. "Ngươi có tin ta ném ngươi bay thẳng từ tầng ba xuống không?"

Thẩm Liệm lập tức quỳ ngồi trước mặt Cố Quyệt, nhìn vào thực đơn chuẩn bị gọi rượu, kết quả vừa liếc qua một cái đã thấy chẳng có vò nào là mình mua nổi. Nàng ngẩng đầu, quay sang hỏi tiểu nhị bên cạnh:

"...Có thể cho ta một ấm nước nóng không?"

Mặt tiểu nhị cứng đờ trong khoảnh khắc.

Cố Quyệt thấy mất thể diện quá, liền giật lấy thực đơn, tự mình gọi:

"Cho hai bình Nữ Nhi Hồng hai mươi năm, thêm một phần tiệc 'Ngũ Hồ Tứ Hải'."

Thẩm Liệm hoảng hốt suýt nhảy dựng lên:

"Cái tiệc gì đó kia một phần tận năm mươi lượng bạc đấy!!"

Sao không đi cướp luôn đi?!

Ăn ở Bát Bảo Lâu cũng không đắt đến mức này!

Cố Quyệt chẳng buồn để ý, lại ném thêm hai thỏi bạc cho tiểu nhị, dáng vẻ hệt như một tiểu thư nhung lụa quen thói ăn chơi:

"Bổn tiểu thư không thích nhìn kẻ xấu xí, gọi hết mấy cô nương xinh đẹp nhất ở chỗ các ngươi lên đây."

Nói xong, nàng ngẫm nghĩ, lại thấy không ổn lắm:

"Gọi cả mấy tiểu quan thanh tú nữa, đừng gọi đám cơ bắp cuồn cuộn, nhìn phát ngán."

Tiểu nhị có chút khó xử, nhưng trông bộ dạng không nên chọc vào của Cố Quyệt, hắn ta cũng không dám phản bác, chỉ nhận tiền rồi lặng lẽ lui ra, sau đó chạy đi tìm quản sự.

Tiểu nhị vừa đi khỏi, Thẩm Liệm đã suýt khóc đến nơi, ngồi bẻ từng ngón tay mà tính toán:

"Hai bình rượu, hai mươi lượng, một phần tiệc, năm mươi lượng......"

Uống một bữa rượu gần trăm lượng bạc.

Nàng phải trả kiểu gì đây?

Bán thân hay bán nghệ bây giờ?

[Hết chương 50]

Thề hai cái người này ông nói gà bà nói vịt, dịch một hồi không biết đang nói cái gì luôn (╯‵□′)╯︵┻━┻